Chap 13


Mặc dù Vương Nguyên quẳng cho Dịch Dương Thiên Tỷ những lời rất tàn nhẫn, nhưng trong lòng vẫn hy vọng Lưu Chí Hoành có thể ở bên Dịch Dương Thiên Tỷ, bởi cậu biết, Lưu Chí Hoành thật sự rất thích hắn, mà Dịch Dương Thiên Tỷ đối với Lưu Chí Hoành cũng không phải không có tình cảm, chỉ chuyện đuổi theo y tìm về tận Trung Quốc là có thể biết. Hai người yêu nhau đi đến bước đường này, thật sự khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

Vương Nguyên thở dài một hơi, vẫn quyết định đi khuyên nhủ Lưu Chí Hoành trước, cậu cũng không muốn y cứ như vậy mà để vụt mất hạnh phúc của chính mình.

Trong quán bar. Lần này Vương Nguyên đến đây cẩn thận quan sát thiết kế trong quán, một màu xanh đậm, cảnh vật và cái tên rất ăn khớp, ngọn đèn màu xanh có vẻ rất thần bí. Ở nơi ánh đèn hội tụ kia, Lưu Chí Hoành ngồi ôm đàn ghi-ta, vừa đàn vừa hát:

Vì tinh tú sáng nhất trong đêm tối kia
Liệu có nghe thấy tiếng thở dài của trái tim cô đơn này?
Vì tinh tú sáng nhất trong đêm tối kia
Có nhớ bóng dáng từng ở bên tôi giờ đã ra đi như cơn gió?
Chỉ hi vọng người có thể nghe được lời cầu nguyện của tôi
Trái tim tôi luôn chân thành cùng đôi mắt đẫm lệ
Xin hãy cho tôi dũng khí để tin tưởng
Để có thể bỏ ngoài tai lời nói dối của người
Mỗi khi tôi không thể tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống
Mỗi khi tôi lạc lối trong đêm tối
Vì tinh tú sáng nhất trong đêm tối kia
Xin hãy dẫn lỗi cho tôi thoát khỏi cơn mê này
Vì tinh tú sáng nhất trong đêm tối kia
Có biết bóng dáng đã từng ở bên tôi giờ đang ở nơi nao?
Vì tinh tú sáng nhất trong đêm tối kia
Có để tâm đến vầng thái dương vẫn ngoài ý muốn mà mọc lên kia?
Tôi tình nguyện giữ lại tất cả mọi đau đớn ở trong lòng
Cũng không muốn quên đi ánh mắt người
Xin hãy cho tôi dũng khí để tin tưởng
Để có thể bỏ ngoài tai lời nói dối của người
Mỗi khi tôi không thể tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống
Mỗi khi tôi lạc lối trong đêm tối
Vì tinh tú sáng nhất trên bầu trời đêm, xin hãy dẫn lối cho tôi(1)

Hát xong, Lưu Chí Hoành đứng dậy cúi người chào khán giả, rồi đi về phía quầy bar.

"Nhị Văn!"

Nghe thấy Vương Nguyên gọi mình, Lưu Chí Hoành vội lau khóe mắt vẫn còn đẫm nước.

"Nhị Nguyên, anh tới rồi."

"Nhị Văn, cậu đi hát ở đây có quen không?"

Vương Nguyên thấy Lưu Chí Hoành lau nước mắt, cậu biết nếu mình hỏi, Lưu Chí Hoành sẽ càng thêm khổ sở, vì thế mới tránh chuyện đó ra.

"Rất tốt ạ, ca hát vốn là chuyện em thích nhất, hơn nữa ông chủ ở đây đối với em cũng không tồi."

"Vậy sao? Vậy thì tốt rồi. Khi nào mệt mỏi hãy nhớ là còn có anh, trong nhà vĩnh viễn có một nửa là dành cho cậu."

Sau khi Lưu Chí Hoành trở về cũng không ở cùng Vương Nguyên, mà tự mình tìm một nhà trọ nhỏ rồi chuyển đến ở. Vương Nguyên biết, y cần một ai đó để xoa dịu miệng vết thương, cho nên cũng không miễn cưỡng y ở cùng mình.

Những lời nói của Vương Nguyên khiến Lưu Chí Hoành thực cảm động, nhưng cũng chỉ trả lời lại có ba chữ "Em biết rồi", những từ ngữ cảm kích buồn nôn này nọ đều là không cần thiết giữa bọn họ.

"Nhị Nguyên, khó khăn lắm anh mới đến đây một lần, em mời anh uống rượu, thế nào?"

Nói xong Lưu Chí Hoành liền nói với phục vụ lấy hai cốc 'Lam môi chi dạ'(2). Lam môi chi dạ, đồ uống nổi tiếng của quán bar Thâm Lam này, chất lỏng màu xanh biển, uống một hớp, hương vị có phần hơi chua, nhưng chốc lát sau, vị ngọt sẽ lan tràn trong khoang miệng, dư vị vô cùng đáng nhớ.

"Nhị Văn, trước đây cậu không uống rượu mà."

Vì giữ giọng, trước giờ Lưu Chí Hoành đều không uống rượu, đương nhiên chuyện lần trước là ngoài ý muốn.

"Thi thoảng uống một chút cũng không sao. Nhị Nguyên, anh đừng lo."

Cầm ly rượu lên, Lưu Chí Hoành uống một ngụm thật lớn, nhìn sự lo lắng của Vương Nguyên.

"Nhị Văn, cậu thật sự không định tha thứ cho Thiên Tỷ sao?"

Cứ do dự mãi, cuối cùng Vương Nguyên vẫn quyết định hỏi thẳng Lưu Chí Hoành.

Lưu Chí Hoành không nói gì mà chỉ cầm rượu lên uống một ngụm lớn nữa.

"Thiên Tỷ có nỗi khổ tâm, anh ta..."

"Nhị Nguyên, em biết."

Lưu Chí Hoành cắt ngang lời nói của Vương Nguyên, lại cầm ly rượu lên uống thêm một ngụm.

"Tối hôm đó, em nhìn thấy anh ta ở trên giường với một gã nào đó, em thừa nhận ban đầu rất phẫn nộ, nhưng đến khi tỉnh táo lại, em mới phát hiện ra nhiều điểm khả nghi. Em cho anh ta một cơ hội giải thích, nhưng anh biết không, ngoại trừ câu xin lỗi ra cái gì anh ta cũng không chịu nói với em."

Lưu Chí Hoành cười khổ, lại cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

"Em tin anh ấy không làm chuyện gì có lỗi với em, nhưng là anh ấy nợ em một lời giải thích. Em biết, việc này chắc chắc có liên quan tới Nam Nam, nhưng em lại không ngờ, vì Nam Nam mà anh ta một chữ cũng không chịu giải thích, tình nguyện mạo hiểm để em hiểu lầm cũng không chịu thừa nhận chuyện này là do em trai thân yêu nhất của anh ta làm. Nhị Nguyên, anh nói xem, với anh ta, đoạn tình cảm này là cái gì? Với anh ta, em là cái gì?"

Nói xong, Lưu Chí Hoành ôm đàn ghi-ta liêu xiêu đứng dậy.

"Nhị Văn, cậu muốn đi đâu!"

"Trong lòng em cảm thấy khó chịu, đi hát một bài nữa..."

Lưu Chí Hoành đi lên sân khấu, ôm đàn ghi-ta bắt đầu hát:

Anh nói rằng anh đã yêu người không nên yêu
Trong lòng anh tràn đầy sự ân hận nuối tiếc
Anh nói anh đã phạm phải sai lầm không nên có
Trong lòng tràn ngập sự hối hận
Anh nói rằng anh đã nếm đủ mọi đau khổ của cuộc đời
Nhưng vẫn không thể tìm được một người đáng tin cậy
Anh nói anh cảm thấy vô cùng chán nản
Thậm chí đã bắt đầu hoài nghi đời người
Sớm biết trước đau lòng là việc khó tránh khỏi
Anh cần gì phải giữ mãi mối tình sâu đậm?
Bởi vì tình yêu vốn thường quyến luyến khó rời
Cớ sao phải để ý đến chút ấm áp ít ỏi ấy?
Sớm biết trước đau lòng là việc khó tránh khỏi
Và sau mỗi khi tỉnh mộng
Có những chuyện anh không cần phải hỏi
Có những người anh vĩnh viễn không cần phải đợi chờ(3)

Đoạn tiếp theo còn chưa kịp hát, Lưu Chí Hoành đã bị một hình bóng đi thẳng lên khán đài lôi xuống.

Vương Nguyên nhìn Lưu Chí Hoành không tình nguyện bị kéo đi, trong lòng thầm nghĩ, hy vọng cậu ấy có thể hạnh phúc.

Trong con ngõ nhỏ phía sau quán bar, Lưu Chí Hoành vừa cố gắng thoát khỏi cánh tay hắn vừa quát, "Dịch Dương Thiên Tỷ, anh mau buông ra!"

Câu tiếp theo còn chưa kịp nói, Lưu Chí Hoành phát hiện mình đã bị đặt dựa trên tường. Lưu Chí Hoành kinh hoảng ngẩng đầu, không đợi nhìn cho rõ người trước mặt, đã bị Dịch Dương Thiên Tỷ ngăn miệng lại.

"Đừng..."

Lưu Chí Hoành ra sức giãy dụa, nhưng hai tay đều bị Dịch Dương Thiên Tỷ đặt trên tường, đành phải dốc hết sức vặn vẹo thân mình.

"Đừng nhúc nhích! Em có tin anh sẽ cưỡng bức em ngay tại đây không!"

Giọng nói của Dịch Dương Thiên Tỷ hơi khàn khàn, Lưu Chí Hoành thật sự không giãy dụa nữa, một dòng nước mắt chảy dài trên hai má.

Cảm giác được nước mắt lạnh lẽo của Lưu Chí Hoành, Dịch Dương Thiên Tỷ lập tức sợ cuống lên.

"Hoành Hoành, đừng khóc nữa, anh sai rồi, như vậy còn chưa được sao? Nếu không em cứ đánh anh đi, có được không?"

Dịch Dương Thiên Tỷ nắm tay Lưu Chí Hoành đánh lên mặt mình, "Bốp" một tiếng, dấu vết năm ngón tay xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

"Anh làm cái gì vậy!"

Lưu Chí Hoành vội vàng rút tay về, nhìn dấu bàn tay trên mặt Dịch Dương Thiên Tỷ mà cảm thấy đau lòng.

"Hoành Hoành, là anh có lỗi với em, anh nợ em một lời giải thích, Nam Nam nó... Anh cam đoan về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, chúng ta về nhà đi, có được không?"

"Về nhà..."

Có thể nói ra Nam Nam, Lưu Chí Hoành biết, Dịch Dương Thiên Tỷ nhất định đã hạ quyết tâm rất lớn, tự mình rời đi chỉ là bởi vì cảm thấy hắn không cần mình nữa, nhưng xem ra, địa vị của mình ở trong lòng hắn cũng không hề thấp như vẫn nghĩ.

Về nhà... hai chữ về nhà quả thật rất sưởi ấm lòng người, nhất là khi nói với một người luôn phiêu bạt ở bên ngoài.

Thật ra cũng không có nhiều người chìm đắm trong tình yêu, có đôi khi chỉ cần một câu như vậy thôi, có thể khiến cho người ta một lòng một dạ ở bên đối phương cả đời.

Cơn say rượu bắt đầu đến, Lưu Chí Hoành hơi chóng mặt, mơ mơ màng màng ngủ trong lòng Dịch Dương Thiên Tỷ. Nhìn vẻ mặt Chí Hoành ngủ một cách bình thản, Thiên Tỷ cười lộ ra đôi lúm đồng tiền, bế ngang người trong lòng lên rồi biến mất sau con ngõ nhỏ.

Vương Nguyên ngồi trong quán bar, di động rung lên.

Tin nhắn: anh mang Hoành Hoành đi, đừng nhớ cậu ấy.

Vương Nguyên nhìn di động cười khẽ một chút, ngón tay bấm thật nhanh trên màn hình: biết rõ là anh sẽ theo dõi em mà, Dịch Dương Thiên Tỷ, lần này giúp anh thu phục Nhị Văn, anh nên cảm ơn em thế nào đây!

Vương Nguyên thật sự rất thông minh. Bị anh em tốt "bán đứng", Lưu Chí Hoành nhất định sẽ hạnh phúc.

=====

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top