Chap 8 Gặp mặt
Vương Tuấn Khải cũng không hơn gì Vương Nguyên. Thử hỏi bỗng một ngày ngủ dậy nghe tin người thương rút khỏi công ty. Một thân một mình ra nước ngoài sinh sống. Anh như cuồng thú tìm cậu khắp nơi. Nhưng cái tên Vương Nguyên cứ như chưa từng hiện hữu trên thế giới này
Anh cũng rút khỏi công ty. Chỉ còn Thiên Tỉ ở lại, Lưu Chí Hoành cũng sớm không muốn làm ca sĩ đi, đổi qua làm quản lí cho người thương. Còn anh trở về học để kế thừa công ty của cha. Đối với Âu Dương Na Na cũng không còn tình cảm, đã sớm chia xa. Ngày ngày vẫn nuôi hi vọng tìm lại cậu, không cho cậu cao chạy xa bay
- Vương Tuấn Khải, con lên gặp cha một chút
- Vâng
Thoát khỏi suy nghĩ của bản thân. Anh rời khỏi ghế. Đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà. Nhíu mày một cái cũng gõ cửa đi vào
- Cha cho gọi con - Anh lễ phép cuối đầu, sau liền ngồi vào cái ghế bên phải của cha
- Đúng, hôm nay ta buộc nói cho con một chuyện - Mặt Vương Tuấn Kiệt nghiêm nghị, mắt nhìn thẳng vào anh
- Xin cha cứ nói
- Con chắc cũng biết mình có một vị hôn phu chứ ?
- Vâng
- Một chút nữa cậu ta sẽ đến đây. Hôm nay con đưa cậu ta đi ăn tối nhé. Dù gì cũng là hạnh phúc cả đời. Không nên xem thường
- Vâng - anh gật nhẹ đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ. Ngoài trời thật sự cũng chạng vạng tối. Từng đám mây màu cam phủ đầy trời
Cốc cốc
- Xin chào Vương Chủ Tịch, cháu đến rồi
Anh vẫn ngồi yên, nghe tiếng nói bỗng giật mình. Quay đầu lại, đồng tử co giật không yên.
- Roy Ashlay, cháu đã tới. Ngồi đi, ngồi đi. Không việc gì phải ngại, sau này thể nào cũng là người một nhà
- Cháu cảm ơn
Anh không thể phủ nhận cũng không thể thừa nhận. Nam nhân này. Là Vương Nguyên sao ?
- Chào anh, tôi là Roy Ashlay
- Chào cậu, tôi là Vương Tuấn Khải.....thưa cha, chúng con có thể đi được chưa ?
Ông gật đầu , tụi trẻ bây giờ thật nôn nóng đi. Như vậy càng dễ có cháu bồng. Không sao, không sao hết
Anh đi ra ngoài hành lang, cũng không có liếc cậu một cái. Tự dưng đứng sững lại một cái, cậu đi sau cũng mất đà. Cả mặt cũng đập vào lưng người nọ. Anh quay người, ôm cậu đập vào tường, hai tay chống hai bên, không cho cậu có đường lui. Vừa đau mặt vừa đau lưng, cậu chưa nhận thức được thì có vật thể lạ chui vào cổ cậu, liếm cổ cậu vài cái. Thì ra là Vương Tuấn Khải, hành động kiểu này cũng là quá lỗ mãng đi
Cậu hoảng hồn, mặt như thế nào lại đỏ ửng như phát sốt. Bên tai nghe hơi thở nóng bỏng của người nọ phả vào cổ cùng tiếng nói bi thương
- Em tại sao lại đi lâu như vậy
Cậu khẽ run rẩy, tay dán chặt vào ngực người nọ
- Anh nói vậy có ý tứ gì? - Tay cậu cảm nhận được từng nhịp đập của hắn, giọng không tự chủ mà run run
Anh không nói gì, trực tiếp hôn lên môi cậu. Lúc trước dù gì thì cũng hôn lén người ta hoài. Cậu đúnh là chỉ thay đổi bề ngoài. Mùi vị trên người vẫn khônh đổi, chính là mùi oải hương thơm dịu tự nhiên, cũng không sử dụng nước hoa. Không cho người khác cảm thấy chán ghét
Cậu nhất thời hoảng loạn, cắn mạnh vào môi hắn. Dịch tanh tràn ngập trong khoang miệng. Hắn ma sát vào đầu lưỡi cậu. Đem dịch tanh truyền vào miệng cậu, bắt nuốt xuống. Sau đó chà xát môi cậu một chút mới buông ra
- Nhớ kĩ mùi vị đó - nói xong liền bỏ đi, tay còn ngoắc ngoắc, ý kêu cậu đi theo
Cậu hiểu ý, liền đi theo. Mặt không ngẩn lên, mặt đỏ bừng bừng. Trong miệng vẫn còn lưu lại dịch tanh của người nọ Da mặt cậu cũng không phải da trâu, đã đỏ nay còn đỏ hơn
Ra ngoài xe, anh ôm cậu đem lên xe. Trực tiếp ném cậu vào ghế phụ lái. Bản thân cũng đi vào xe. Mặt không chút biểu cảm
- Tôi nói cho anh biết, tôi không phải là người mà anh nói gì gì đó. Tôi là Roy Ashlay - cậu nói, cũng không nhìn anh một cái, cũng coi là phủ định đi
Anh cũng khônh nói gì, đem tay mình đặt lên tay cậu, đem bàn tay cậu lọt vào lòng bàn tay ấm áp
- Lần sau mặc dày một chút, sẽ lạnh
Cậu ngồi im, đầu hướng ra ngoài cửa sổ xe, cũng không có cự tuyệt. Đúng là hôm nay cậu ăn mặc khá phong phanh. Là T - shirt trắng cùng quần đen, dưới chân thì là đôi giày bata đen. Bên ngoài ít ra còn có áo khoát mỏng màu đen
Chiếc xe bỗng thắng gấp, cậu theo lực mà nhướng người lên phía trên, bỗng có cái gì chắn ngăng ngực , là tay anh. Anh đem dây an toàn đeo vào cho cậu. Hơi thở nóng ấm phả vào mặt, mặt khônh tự chủ một lần nữa đỏ lên vài mảng. Bởi vì trước giờ đều ngồi phía sau, cư nhiên không sử sụng đến dây an toàn
Im im một hồi, cuối cùng xe cũng chạy, thì ra là dừng đèn đỏ
Chiếc xe dừng ở khách sạn cao cấp, cậu cùng anh xuống, đưa chìa khóa cho nhân viên bảo vệ. Cả hai cùng đi vào. Nhưng nhìn thế nào cũng ra cha đi với con trai. Hắn một bên âu phục đen thui, ở trong may ra còn có áo trắng. Còn cậu ăn mặc khá trẻ trung, gương mặt còn có phần non mềm. Nhưng dù sao, vẫn là hài hòa đến bất ngờ ( Phi Phi : hai cục ba chấm thằn lằn )
- Khải thiếu hôm nay có nhã hứng đến đây, thật hân hạnh quá. Còn vị này là....
- Tôi là...
- Vợ chưa cưới của tôi , chúng tôi muốn không gian riêng tư
- Phòng V.I.P, chuẩn bị mau. Xin ngài đi theo tôi ạ
Ba người vừa bước đến cửa thang máy, cũng chưa kịp vào. Nghe thấy tiếng phụ nữ ỏng ẹo bên tai :
- Khải Khải a~ lâu quá sao không đến thăm em? Anh biết trong ngôi nhà rộng lớn anh mua cho em, một mình em buồn lắm nha
Cô ta đi tới bên anh, liếc cậu một cái. Chính là đem ngực to ma sát với cánh tay anh. Cậu một bên thầm chửi rủa vài câu. Liền bước vào trong thang máy có người đang đợi, vào xong liền nói
- Anh, nếu muốn đi liền đi. Tôi không quản
Anh nghe xong, đẩy Âu Dương Na Na ra. Từ tốn mà đi tới chỗ cậu. Trực tiếp bấm thang máy lên trên. Trong thang máy, cậu và anh cũng không nói gì với nhau, nhất thời không khí chùng xuống, anh nhân viên cũng không dám nói gì. Đưa cả hai vào phòng xong liền chạy nhanh
Trong phòng, chỉ có một bàn ăn lớn đầy thức ăn đặt cạnh cửa kính, có thể nhìn toàn thành phố về đêm. Một nhà vệ sinh, một tủ quần áo, một cái tivi và một cái giường to, kế bên còn có tủ gỗ nho nhỏ. Cậu cũng không phải ngốc, có thể nhận biết đây là loại tình huống gì, nhưng cũng từ tốn đi tới ghế. Ngồi xuống
Anh không ý gì, cũng đi tới ngồi đối diện cậu. Mắt nhìn thẳng cậu , nói
- Em thực sự ngốc? Không hiểu ý người chọn căn phòng này
- Tất nhiên là không
- Chúng ta có thể?
- Ăn xong tôi sẽ cùng anh
Mắt anh giật giật, cũng thuận theo cậu. Bắt đầu ăn
- Cô ta là tình nhân của tôi
Cậu nhíu mày nhìn anh, động tác cắt thịt cũng dừng lại
- Chỉ là thuận miệng nói ra
- Không sợ tôi ghen ?
- Không hẳn
- Tôi đang ghen đây
Anh không nói gì, chồm qua hôn phớt lên môi cậu. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, mang theo hơi ấm truyền trên da môi
- Không cần phải ghen, tôi không yêu cô ta
- Vậy anh yêu tôi sao?
- Đúng, yêu từ rất lâu trước đó
- Anh đang tỏ tình tôi ? Tôi với anh vốn dĩ gặp lần đầu
- Không hẳn thế
Cậu không bàn luận tiếp, đem ly rượu nốc một hơi, lập tức thứ nước màu vàng sóng sánh kia hết sạch. Cậu vốn dĩ tửu lượng kém, thứ mà cậu uống lại là Kê Vĩ Tửu (*) còn có xuân dược (*)
Đầu óc cậu bắt đầu ong ong. Trước mắt phủ một tầng sương mỏng, mặt đỏ ửng, lập tức cả người cậu nóng lên, nóng đến tê dại. Cậu lập tức đứng lên, đi về phía anh. Vòng tay qua người hắn mà hôn xuống, tay lần mò xuống xăng tia quần
(*) Kê Vĩ Tửu : là một loại rượu, độ cồn rất cao
(*) Xuân dược : gọi cách khác là thuốc khích tình, làm cho người cảm giác hưng phấn và ham muốn hơn
1585 chữ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top