Phiên ngoại 5: Sắc tình (4)
Đầu dây bên kia bỗng đột ngột ngắt máy.
Nguyên Nguyên rốt cuộc làm sao vậy? Không có chuyện gì bỗng gọi điện nói muốn nghe giọng nói của hắn, lại không chịu nói chuyện cùng hắn, thanh âm nghe cũng có điểm kỳ lạ, hơn nữa cái âm thanh vang lên cuối cùng kia....
"Arg...."
Không phải chứ!
Vương Tuấn Khải cảm thấy hắn quả thật có đủ ngu ngốc!
Cậu thời điểm đó mang đến khoái cảm cho hắn, chính hắn cũng cảm nhận được dục vọng của Vương Nguyên đã bắt đầu bị khơi mào rồi. Sau đó cậu liền chuồn luôn về nhà......
Nguyên Nguyên không phải sẽ về tự an ủi đấy chứ!!
Mẹ nó, là tự an ủi a!
Trong đầu Vương Tuấn Khải đã bắt đầu hiện lên hình ảnh vô cùng sống động, Nguyên Nguyên dùng bàn tay nhỏ bé của mình tự chơi đùa, thứ trong tay ngày càng trở nên cương cứng, chất lỏng màu trắng chảy ướt đẫm bàn tay, sắc mặt đỏ bừng, môi khẽ cong lên, mồ hôi hai bên má chạy dọc theo sườn mặt nhỏ xuống, tưởng tượng đang ở cạnh hắn, rên rỉ nỉ non tên của hắn "a Tiểu Khải Tiểu Khải...", thân thể không kiềm được run rẩy, cuối cùng vẫn không thỏa mãn nên mới gọi cho hắn.
Nghĩ đến đây Vương Tuấn Khải liền cảm thấy dây thần kinh trong đầu hắn đã đứt phụt luôn rồi.
Là vì thế cho nên lúc gọi điện, Nguyên Nguyên muốn nghe giọng nói của hắn để đạt đến cao trào sao? Một tiếng Arggg kia là tiếng rên của cậu khi phóng thích sao?
Hắn ở đầu bên này điện thoại không hiểu gì cúp máy, bên kia điện thoại đã tràn ngập một cảnh xuân sắc.
Vương Tuấn Khải cảm thấy cả người hắn hiện tại vô cùng khó chịu,thật sự hận bản thân muốn chết. Tại sao lúc nghe âm thanh đó lại không phản ứng lại hả giời?
Có trời biết giờ này Vương Tuấn Khải thật sự muốn bay đến nhà Vương Nguyên để giúp cậu thỏa mãn, hoặc ít nhất cho thời gian quay trở lại, như vậy hắn có thể trên điện thoại đùa giỡn Nguyên Nguyên của hắn, biết đâu có cơ hội giống như đang xem TV, âm thanh xấu hổ của cậu có thể truyền qua điện thoại đến chỗ hắn.
Không ổn. Hắn lại có phản ứng rồi.
Vương Tuấn Khải áp chế ham muốn mãnh liệt của mình, gửi đi một tin nhắn.
"Nguyên Nguyên, em lúc nãy là muốn anh sao?"
Không tới 3s sau liền nhận được tin nhắn hồi âm.
"Đáng ghét!!"
"Anh nghe xong âm thanh kia của em liền phản ứng rồi, em mau chịu trách nhiệm đi!!"
".....Tiểu Khải, anh đừng giỡn em nữa, em thật sự muốn chết!"
"Được rồi, tiết thể dục chiều mai nhất định sẽ tìm em tính sổ. Ngủ ngon!"
__________
"Tiểu Khải, anh đang làm cái gì vậy a?"
Hai người đều có tiết thể dục. Vương Nguyên vừa mới đánh bóng rổ xong, cả người đầy mồ hôi định đi đến WC rửa mắt cho dễ chịu một chút, kết quả lại bị Vương Tuấn Khải kéo vào kho dụng cụ.
Giờ phút này hai người chen chúc ở một góc, Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải nhốt lại cùng một đống đạo cụ, xấu hổ không biết phải làm thế nào.
"Em còn phải hỏi sao. Đương nhiên là tìm em tính sổ rồi."
Vương Tuấn Khải cười xấu xa tiến lại gần Vương Nguyên, đưa một chân chen vào giữa hai chân của Vương Nguyên, đầu gối đặt ở phía trước, đùi kề sát bộ vị mẫn cảm của Vương Nguyên.
"Tính, tính sổ cái gì chứ!!"
Phía sau Vương Nguyên là một đống dụng cụ không thể dựa vào, chỉ có thể đưa một tay chống trước ngực Vương Tuấn Khải, tránh cho hắn đến quá gần.
"Còn xấu hổ cái gì? Tối qua không phải rất muốn anh sao?"
Cậu biết Vương Tuấn Khải là đang nói đến cái gì! Vương Nguyên cúi đầu che kín mặt, nghĩ đến chuyện hôm qua liền thấy xấu hổ muốn chết. Chính cậu tự giải quyết có phải tốt rồi không, bỗng nhiên lại đi gọi điện cho hắn làm cái gì không biết! Hắn nhất định sẽ cười nhạo cậu cả đời mất thôi.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy bộ dạng thập phần đáng yêu này của Vương Nguyên, lòng tràn ngập đắc ý, thanh âm càng trở nên trầm thấp.
"Không phải là phải nghe thanh âm của anh mới có thể đạt đến cao trào đấy chứ? Hả?"
A a a a em không cần nghe nữa đâu!!
"Tối hôm qua chơi một mình em thật sự vui vẻ sao? Hiện tại cả người anh đều ở ngay trước mắt này~ Nguyên Nguyên, có muốn anh không?"
Thanh âm vô cùng mị hoặc như cơn sóng tập kích vành tai của Vương Nguyên, lời nói đều là những câu đùa giỡn đầy ái muội, hơn nữa cái tư thế này thật sự có thể khiến kẻ khác thẹn thùng.
"Tiểu Khải, anh đừng khi dễ em."
Thanh âm Vương Nguyên mềm mại mang chút nức nở, cậu cảm thấy toàn bộ tay chân đều trở nên thừa thãi không biết phải làm sao.
"Yêu em thì mới khi dễ em."
Hắn cúi xuống bên tai Vương Nguyên thổi một hơi, thì thầm xong liền đưa lưỡi liếm lên vành tai cậu.
Vương Tuấn Khải mạnh mẽ mút lấy, cảm nhận được cơ thể nhóc con kia ngay lập tức run rẩy, từ dọc viền tai đến phía trong tai, hắn đều từng chút từng chút cẩn thận liếm lên.
"A, Tiểu Khải, Tiểu Khải, trên người em đều là mồ hôi....Anh đừng, đừng liếm nữa."
Vương Nguyên lần đầu bị người ta hôn lên lỗ tai mới phát hiện nơi đó chính là điểm mẫn cảm của cậu, chỗ bị người kia liếm qua vô cùng ngứa, toàn thân đều nổi lên cảm giác khác thường. Cậu thật sự không muốn thừa nhận bị liếm như vậy cảm thấy rất thoải mái.
"Không sao, như vậy mùi vị của Nguyên Nguyên mới càng rõ ràng, anh thích."
Vương Tuấn Khải theo lỗ tai chuyển dời đến cổ. Lần này không đơn thuần chỉ là hôn lên, hắn vừa nhấm nháp vừa gặm cắn. Mồ hôi tinh tế chảy dọc trên cần cổ đều bị Vương Tuấn Khải liếm đi, bên trong miệng cảm giác được hương vị mằn mặn. Đối với Vương Tuấn Khải, những giọt mồ hôi này đều là hương vị riêng của Vương Nguyên, là hương vị duy nhất có thể kích thích cùng hấp dẫn hắn.
Hưng phấn ngày một bừng lên, hắn rõ ràng cảm nhận được hạ thân của mình đã trướng đại.
Một đường trượt xuống xương quai xanh, đầu lưỡi cùng răng nanh luân phiên lưu lại dấu vết trên da thịt trắng ngần, bàn tay cách quần áo bắt đầu vuốt ve da thịt bóng loáng của Vương Nguyên.
Hai điểm trước ngực Vương Nguyên đã trở nên cương cứng dựng thẳng lên, hiện rõ qua lớp áo thể dục mỏng manh, càng không cần phải nói hạ thân bị quần lót bao kín khó chịu đến mức nào.
"Rõ ràng cảm thấy vô cùng hưng phấn mà, không phải sao?"
Vương Tuấn Khải vừa hôn vừa nói, đầu chôn trước ngực Vương Nguyên ngẩng lên lùi về phía sau một chút, ánh mắt chuyên chú ngắm nhìn cậu.
Quả thực là đòn chí mạng.
Ánh mắt Vương Tuấn Khải tràn ngập dục vọng, ánh mắt nhìn cậu khiến cậu trầm mê, đôi môi hắn sáng lên, hồng nhuận như màu máu vậy.
Vương Nguyên không kìm được đưa tay nắm lấy cằm Vương Tuấn Khải, kéo đến trước mắt mình rồi mạnh mẽ hôn lên.
Nhóc con kia cuối cùng cũng chủ động.....
Vương Tuấn Khải tùy ý để đầu lưỡi Vương Nguyên trong miệng hắn tàn sát bừa bãi, đem toàn bộ chú ý đặt vào hạ thân cậu.
Cởi bỏ thắt lưng của Vương Nguyên, làm cho quần toàn bộ rơi xuống mắt cá chân cậu, tay hắn trực tiếp đưa vào trong quần lót.
"A...."
Vương Nguyên dừng nụ hôn lại, ôm chặt lấy tay Vương Tuấn Khải.
"Tiểu....Tiểu Khải, đừng ở chỗ này làm."
Hai má cậu đỏ bừng, miệng há ra thở hổn hển, ánh mắt bịt kín một tầng sương, môi bởi vì nụ hôn mãnh liệt mà trở nên sưng đỏ, hoàn toàn là bộ dạng câu dẫn người ta phạm tội, đối với Vương Tuấn Khải càng không có gì để nói.
Không để ý tới lời nói của Vương Nguyên, hắn đơn giản đem quần lót cậu lột xuống dưới, hạ thân đứng thẳng của Vương Nguyên cứ như vậy trực tiếp bại lộ trong không khí.
A a a đó là chỗ bí mật a, xấu hổ chết thôi!!
Vương Nguyên gắt gao ôm lấy Vương Tuấn Khải, hai tay quàng quanh cổ hắn, vùi mặt vào vai hắn không dám ngẩng đầu.
"Anh không được phép nhìn! Không được phép nhìn!"
Thanh âm bất mãn phát ra, một tay đưa lên có ý định che lại ánh mắt của Vương Tuấn Khải.
"Được được anh không nhìn!"
Vương Tuấn Khải trấn an Vương Nguyên, bắt lấy bàn tay đang múa máy lung tung kéo xuống.
Đúng lúc này có người liền bước vào.
Hai người bị dọa sợ ngay lập tức tách ra, thừa dịp người kia còn chưa tới gần Vương Tuấn Khải liền kéo Vương Nguyên trốn phía sau một tấm đệm dày, vừa vặn giúp bọn họ không bị nhìn thấy.
Tim cậu nhảy nhót đầy căng thẳng, bộ dạng này của bọn họ mà bị phát hiện nhất định rất thảm. Không phải, phải nói là chỉ có mỗi cậu thôi, bộ dạng này của cậu mà bị thấy nhất định là xong đời. Toàn thân Vương Tuấn Khải còn có đủ quần đủ áo, nhưng mà thân dưới của cậu lại hoàn toàn trần trụi.
Người đó cách tấm đệm không xa dừng lại, tay cầm khung của bóng rổ. Không khí căng thẳng muốn chết, Vương Nguyên đến thở mạnh cũng không dám, tựa vào lồng ngực Vương Tuấn Khải không nhúc nhích.
Bàn tay Vương Tuấn Khải phía sau cố tình không an phận, hắn cự nhiên còn có thể từng chút vuốt ve hạ thân của cậu. Có lẽ hoàn cảnh càng cấm kỵ lại càng cảm thấy hưng phấn, có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm, bộ vị vừa nãy bị dọa sợ mềm oặt xuống giờ lại trở nên hưng phấn, thậm chí còn có chút lớn hơn lúc nãy.
Vương Nguyên dồn toàn bộ trọng lượng lên người Vương Tuấn Khải, môi gắt gao cắn chặt tránh phát ra âm thanh. Động tác trên tay của Vương Tuấn Khải càng lúc càng nhanh, khoái cảm mãnh liệt như sóng đánh úp vào cậu. Vương Nguyên không thể không lấy tay bịt miệng mình lại, cậu thật sự sắp không khống chế được rên rỉ ra tiếng rồi. Trong người dường như có dòng điện mạnh mẽ chạy tán loạn, hô hấp cũng trở nên phi thường khó khăn, mọi cảm giác đều tập trung tại hạ thân nóng như lửa kia.
Van cầu anh, Tiểu Khải, làm ơn chậm một chút, chậm một chút.
Nội tâm Vương Nguyên gào khóc kể lể, lại không có cách nào phát ra âm thanh, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, thế nhưng ánh mắt truyền đi lại phát ra sức hấp dẫn trí mạng, vào mắt Vương Tuấn Khải lại như có ý "a a Tiểu Khải mau nữa đi, em còn muốn".
Người kia không hề có dấu hiệu sẽ đi, mà Vương Nguyên đã sắp tới cao trào dục vọng rồi.
"Nguyên Nguyên, muốn bắn thì mau bắn đi."
Vương Tuấn Khải cố ý đổ thêm dầu vào lửa thì thầm bên tai Vương Nguyên, một tay đồng thời đưa vào bên trong áo, mạnh mẽ xoa nắn hai điểm cương cứng trước ngực cậu.
Thân trên cùng thân dưới không ngừng bị kích thích, Vương Nguyên đã không thể suy nghĩ thêm được điều gì nữa, khoái cảm thật lớn như cuồng phong bão táp vây kín lấy cậu.
Thật sự chịu không nổi mà!
Không gian nhỏ hẹp khiến cậu cảm giác bị áp bách, một khắc cao trào kia cơ hồ khiến Vương Nguyên muốn ngất xỉu.
Ở trong kho dụng cụ của trường học, cách người ngoài đứng gần trong gang tấc, cậu thế nhưng lại bắn ra.
Vương Nguyên cảm thấy sinh mệnh cậu thật sự không biết đến hai chữ "tiết tháo" nữa rồi.
"Nguyên Nguyên, lần sau chúng ta thử ở nơi khác đi!"
Vương Tuấn Khải hôn lên trán Vương Nguyên, ý đồ xấu xa hỏi một cậu như vậy.
(Lời tác giả: Đổi địa điểm có gì không tốt? Hắc hắc)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top