Chương 5.2

"Em như thế nào, như thế nào lại như vậy?"

Vương Tuấn Khải hai tay ngọ nguậy vài cái liền phát hiện dây càng siết chặt hơn, trưng ra một biểu tình sợ hãi.

Hừ, Vương Nguyên không đáp lại câu nói của Vương Tuấn Khải, một tay đẩy hắn vào mép tường, một tay đi xuống kéo quần bơi của hắn.

......

Vừa mới kéo xuống một chút cả thân hình Vương Nguyên đều bất động.

Nhóc con kia cuối cùng cũng cảm thấy có điểm không thích hợp rồi sao.

Vương Tuấn Khải phát hiện cái người vốn nên tiến hành kế hoạch trả thù lúc này vẻ mặt đỏ bừng, trong lòng cười ngất.

Vương Nguyên thế nhưng chưa hề nghĩ đến chuyện chính mình kéo quần bơi của Vương Tuấn Khải xuống thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Lại càng không thể nói trước giờ phút này tay cậu, giống như đụng phải thứ gì đó không nên đụng.

Trên tay truyền đến xúc cảm làm cho mặt cậu giờ đỏ bừng không khác tôm luộc là bao.

Vương Nguyên vừa lúc ngẩng đầu đối mặt Vương Tuấn Khải, ánh mắt nhìn chăm chú.

Cả người đều ướt sũng, tóc mềm mại bết dính trên trán, đôi mắt hoa đào đầy nước trong veo cùng đôi môi thoáng bĩu lên tỏ rõ chủ nhân của nó đang ủy khuất, hai tay bị trói giơ lên đầu...Còn có, bờ ngực trần phập phồng theo nhịp thở, cùng với....tay của cậu còn đang nằm ở chỗ kia....

A a a a a a a a a a a a!!!!!

Trời ạ rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế này?

Vương Nguyên vội rụt tay lại đồng thời lùi về phía góc tường bên kia.

Giống như một mũi tên bắn trúng tim, lại như chớp giật ngay trước mắt. Nói chính xác hơn là trên người Vương Tuấn Khải tỏa ra một cảm giác ức hiếp khiến cậu thấy ấm ức. Cảm giác đó tấn công thẳng vào cậu.

Không khí này thật quỷ dị, cả người cũng đều thấy không ổn.

"Này, Vương Nguyên."

Vẫn như cũ duy trì tư thế hai tay cao hơn đỉnh đầu, mắt hoa đào lia đến cái người đang trốn ở trong góc.

"Thế nào lại không cời?" Ngữ khí trêu đùa.

Vương Nguyên ngay lập tức đầu lắc như trống bỏi, cảm thấy thật xấu hổ muốn chết với hành động của mình.

"Vậy mau cởi trói cho anh đi!"

Vương Tuấn Khải nhìn nhóc con trước mặt ngây ngốc đi tới cởi trói cho hắn liền bất đắc dĩ lắc đầu, cậu căn bản không nghĩ tới tiếp theo chuyện gì sẽ phát sinh, vừa nghĩ được gì liền làm cái đó. Bàn tay vừa chạm vào quần bơi của hắn biểu tình quả thật quá đáng yêu, mặt đỏ như sắp xuất huyết đến nơi, nếu hai tay hắn mà không bị trói lại chắc chắn đã không nhịn được mà ôm lấy cậu rồi.

Khoan đã, vậy chẳng phải là cậu vừa đụng vào chỗ đó của hắn sao?

Vương Tuấn Khải cũng không nhịn được mặt một trận nóng lên, ham muốn nhộn nhạo, đang muốn tiếp tục trêu đùa cậu vài câu, lại nghe thấy thanh âm yếu ớt của Vương Nguyên truyền đến.

"Không được rồi, Tiểu Khải, em buộc chặt quá không gỡ được."

Hả ??? Vương Tuấn Khải cũng sững sờ tại chỗ.

Vương Nguyên vẻ mặt xấu hổ, cảm thấy chính mình đúng là vô cùng ngu ngốc.

"Không thì chúng ta đi tìm nhân viên công tác hỗ trợ đi, bọn họ chắc là có kéo."

Không nên, không thể, không được, Vương Nguyên vội vàng kéo Vương Tuấn Khải đã đặt một chân ra ngoài, "Không thể để cho người khác thấy."

"Vì sao?" Vương Tuấn Khải quay đầu lại hỏi.

"Còn có thể vì sao a, em trói chặt anh thế này, rồi lỡ, sẽ bị cho là, là kẻ biến thái..." Vương Nguyên càng nói giọng càng nhỏ, vô cùng lo lắng, hoàn toàn không dám nhìn biểu tình của Vương Tuấn Khải, tựa hồ một giây này mới nhận thức được hành động vừa rồi của mình ý đồ thật quá không tốt a!!!

"Biến thái?" Vương Tuấn Khải cười thành tiếng, kề sát lỗ tai Vương Nguyên hạ giọng.

"Biến thái như thế nào?"

Vương Nguyên thật vất vả mới trở lại được bình thường, sắc mặt bỗng chốc lại thành như lúc nãy. Cậu kéo hai tay bị trói của Vương Tuấn Khải, ấp úng hét.

"Ôi chao, dù sao, dù sao cũng không thể để cho người khác thấy! Em khẳng định sẽ cởi được nó cho anh!" Nói xong cúi đầu cùng với cái nút thắt kia chiến đấu.

Trời không phụ lòng người, Vương Tuấn Khải ngay cả răng nanh cũng đã dùng tới, cuối cùng cũng thành công.

Vương Nguyên như trút được gánh nặng chậm rãi thở ra, mềm nhũn người úp sấp tựa vào tường.

"Thật ngại quá Tiểu Khải, làm khó anh lâu như vậy, em mời anh đi ăn kem!"

Vương Nguyên có câu danh ngôn nổi tiếng, chính là buổi chiều thời tiết nóng nực thì đi bể bơi sau đó nhất định phải đi ăn kem.

Vì thế hai người rời bể bơi sau đó đi đến nơi Vương Nguyên thường hay tới.

"Tiểu Khải em nói cho anh biết nơi này có đá bào đặc biệt ngon."

Vương Nguyên khi nhắc tời đồ ăn sẽ phi thường hưng phấn, kéo Vương Tuấn Khải tới chỗ ngồi bên cửa sổ, sốt ruột cầm lấy cuốn menu.

"Này, anh muốn ăn vị gì?" Vương Nguyên hai tay chống hai bên má, cười ha ha nhìn Vương Tuấn Khải.

"Em thì sao?" Vương Tuấn Khải hỏi lại, kỳ thật hắn cũng không mấy quan tâm đến mùi vị.

"Em a~" Vương Nguyên cánh tay thon dài chỉ chỉ trên thực đơn.

"Này, này, này, còn có cái này." Ngón tay ít nhất chỉ vào bốn, năm chỗ, Vương Tuấn Khải không biết vì cái gì nhìn ngón tay người kia mềm mại trắng nõn trong đầu bất giác ngứa ngáy.

"Vậy ăn những vị em nói đi." Vương Tuấn Khải sủng nịch cười cười, thật đúng là quỷ tham ăn.

Chỉ chốc lát nhân viên cửa hàng liền bưng lên vài cái đĩa, còn có hai cốc trà sữa cỡ lớn.

Đá bào có nhiều vị khác nhau, bề ngoài không chỉ đẹp, còn có một lớp những viên kẹo, nhìn vào thật mê người.

Vương Nguyên nhìn đến hai mắt đều tỏa sáng, vừa nói cho có lệ "Tiểu Khải anh ăn đi" vừa xúc một muỗng kem thật to cho vào miệng.

Nhìn thấy Vương Nguyên lộ ra biểu tình thực thỏa mãn, Vương Tuấn Khải cũng cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Quỷ tham ăn lại tiếp tục xúc vài muỗng, mỗi một muỗng Vương Tuấn Khải đều cảm thấy cái miệng nho nhỏ của Vương Nguyên sao có thể vừa mà cho muỗng kem kia vào? Kết quả đương nhiên không ngoài dự đoán, mỗi một ngụm kem ăn vào lại phải lè lưỡi liếm liếm vài cái sạch sẽ.

"Ăn từ từ thôi, anh đâu giành của em." Vương Tuấn Khải uống trà sữa chậm rãi nói, lơ đãng nhìn đến khóe miệng có dính một viên kẹo của cậu.

Đồ ngốc, sao có thể đáng yêu như vậy, đều thể hiện trên mặt.

Viên kẹo kia nhìn qua hình dạng thật muốn ăn, không biết có hương vị gì đây...

"A a, Tiểu Khải anh vừa nói gì?"

Loáng thoáng nghe được tiếng Vương Tuấn Khải thở dài, Vương Nguyên tạm dừng trận chiến cùng kem lạnh, ngẩng đầu lên.

Trước mắt là khuôn mặt Vương Tuấn Khải được phóng đại.

Không đợi Vương Nguyên kịp phản ứng, liền cảm nhận đối phương vươn đầu lưỡi liếm trên miệng mình, sau đó vẻ mặt như không có gì về lại chỗ.

Vương Nguyên ước chừng mất ba giây đồng hồ mới ý thức được chuyện gì vừa phát sinh.

"Oa oa Tiểu Khải anh liếm cái gì a!"

Vương Nguyên che nơi vừa bị đầu lưỡi của Vương Tuấn Khải đụng tới, trái tim nhỏ đập loạn, khẩn trương nhìn quanh bốn phía xem có ai không mới nhìn qua bên này.

"Miệng em dính kẹo a."

Vương Tuấn Khải tuy rằng ngoài mặt vô cùng bình tĩnh trả lời, bên trong cũng là kích động đến mức cảm thấy không ổn.

Đây là lần đầu tiên hắn chạm được tới miệng của Vương Nguyên a a a, dùng đầu lưỡi liếm a a a, thành công tiến thêm một bước a a a, sắp tóm được Nguyên Nguyên trong tay a a a...

Bên kia nội tâm của nai con Vương Nguyên cũng nhảy loạn như điên.

Đầu lưỡi Tiểu Khải, đầu lưỡi Tiểu Khải, đầu lưỡi Tiểu Khải....

Này có thể xem như hôn nhẹ không, rốt cuộc có tính là hôn nhẹ hay không a? Nếu thực sự là hôn nhẹ, vậy thì có ý gì đây a a a?

Bị "đầu lưỡi" cùng "hôn" làm cho rối rắm hết lên, khóe miệng vừa bị chạm qua vang lên thanh âm nho nhỏ.

"Anh, anh có thể nói cho em biết, em tự lau cũng được."

"Sao vậy, em không muốn?"

Vương Tuấn Khải ánh mắt dò xét, nói xong liền ngả người ra vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, bộ dạng vừa ngang ngược vừa khiêu khích.

"Không....không phải không muốn."

Cùng Vương Tuấn Khải đối mặt như vậy, Vương Nguyên căn bản không có sức chống cự. Nói chuyện thanh âm đều như muỗi kêu, cảm thấy dù có bật điều hòa toàn thân cũng đều phát sốt, chỉ có thể gấp rút đưa một thìa toàn kem vào miệng, nghĩ muốn giảm bớt nhiệt độ đang trực tiếp tăng lên trong người.

Chính là, không khí như thế thật rất hòa hợp

Kẹo cùng khóe miệng em, tôi đều muốn nếm qua

Chỉ có em, người mang hương vị mà tôi yêu thích nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top