Chương 15

【Em âm thầm đến bên anh

Thật khó để kiểm soát, sắp ngạt thở mất rồi.】

Cậu vì sao lại ở đây?

Cậu vì cái gì lại ngủ cùng Tiểu Khải?

Quần của cậu đâu?!

Tiểu Khải cũng không có mặc áo là thế nào?!

Vừa tỉnh dậy đã bị cả đống vấn đề liên tiếp như thế này chấn kinh rồi.

Vương Nguyên nghi hoặc dụi dụi mắt, không muốn đánh thức Vương Tuấn Khải đang ngủ say, nhìn đồ đạc xung quanh một chút muốn nhớ lại chuyện trước đó.

Trang trí kiểu này.....Cảm giác thật không bình thường, hình như là khách sạn a!

Nhìn thấy quần của mình bị vứt cạnh sô pha, Vương Nguyên rón ra rón rén xuống giường lấy quần mặc lại.

Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Uống rượu lại còn uống rất nhiều, nhớ mang máng hình như là cùng Tiểu Khải vào khách sạn, sau đó ở trên giường hôn môi...

Sau đó rồi sao???

Thật sự là đáng chết mà, biết thế không uống nhiều như vậy!

Mà hình như thân thể cũng không có gì khác thường......

Trong lúc đang rối rắm, trên giường truyền đến thanh âm lười biếng của Vương Tuấn Khải.

"Nguyên Nguyên, em tỉnh rồi?"

Vương Tuấn Khải xoay người đối diện với Vương Nguyên, một tay đưa ra chống đầu, một tay giơ lên xoa xoa tóc trước trán.

"Vâng, tỉnh rồi."

Vương Nguyên có chút xấu hổ đáp lại, cố lấy hết dũng khí hỏi,

"Tiểu Khải, chúng ta ngày hôm qua......?"

"Ừ?" Vương Tuấn Khải vẫn tiếp tục duy trì tư thế chống đầu như cũ, bất quá trong ánh mắt đã bắt đầu có tia đùa giỡn.

"Chính là, ặc, cái kia." Vương Nguyên lắp bắp, không biết nên biểu đạt ý tứ thế nào cho đúng.

"Cái nào a?" Vương Tuấn Khải ngồi dậy tựa vào đầu giường, lộ ra nửa thân trên trần trụi, đường cong đẹp mắt nổi bật trên chiếc giường size lớn, nhìn thế nào cũng là đang cố ý gợi tình.

"Là....là.....anh cùng em....."

Vương Nguyên cả mặt đều đỏ ứng, tay không ngừng vò vò góc áo.

"À, cái kia ấy hả, cái gì nên làm đều đã làm rồi."

Vương Tuấn Khải bình tĩnh xuống giường đi đánh răng.

"Nên làm, đều làm..........LÀM??"

Vương Nguyên bày ra bộ dạng ngốc nghếch thường ngày thì thào lặp lại lời nói củaVương Tuấn Khải.

Đúng a, Vương Tuấn Khải gật đầu, nhổ nước súc miệng ra, bọt nước còn sót lại trên miệng trông rất đáng yêu.

"Thật, thật sao?"

Vương Nguyên lập tức ngã ngồi trên giường, cả người đều cảm giác có cái gì đó phi thường không đúng.

Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên, gật đầu thật mạnh, còn chưa kịp thu lại nụ cười đã để răng nanh nào đó lóe sáng lọt vào tầm mắt của Vương Nguyên.

"Biến thái! Lưu manh! Cuồng tình dục!"

Vương Nguyên đột nhiên kêu to, cầm lấy gối ôm từng cái từng cái một ném về phía Vương Tuấn Khải.

Cho đến khi Vương Tuấn Khải một tay bắt được gối ôm ném trở lại giường, bước lên phía trước tay còn lại bắt lấy cánh tay đang múa máy loạn xạ của Vương Nguyên.

"Nguyên Nguyên em phát điên gì vậy?"

Vương Nguyên ngay lập tức đẩy Vương Tuấn Khải ra, càng hét lớn.

"Anh làm sao có thể như vậy! Em không phải là không muốn! Anh cần gì phải lợi dụng thời điểm em uống nhiều rượu a! Anh, anh chính là thừa nhân chi nguy(*) Bá vương ngạnh thượng cung (**) !Anh đáng ghét!"

(*) Giậu đổ bìm leo = Thừa nước đục thả câu. (**) Cưỡng gian, ý Vương Nguyên bảo Vương Tuấn Khải tự ý làm chuyện ấy ấy mà chưa có sự đồng ý của cậu.

"Em nói đủ chưa?"

Thanh âm Vương Tuấn Khải lạnh xuống, ánh mắt cũng có chút sắc bén, giả vờ như bản thân đang tức giận. Kỳ thật nhìn kỹ có thể thấy hắn đang cố nhịn cười, nhưng mà Vương Nguyên lúc này cuống cuồng cùng bực bội nên không phát hiện ra.

"Anh bắt nạt em! Trong sạch của em cứ như vậy mất đi anh còn bắt nạt em!"

Thanh âm lại cao lên quãng tám, Vương Nguyên chui vào trong chăn, môi nhỏ bĩu lên, ánh mắt ủy khuất phiếm lệ.

"Em, cái người này......"

Vương Tuấn Khải tiến tới bên giường, nhấc chăn lên kéo Vương Nguyên ra.

"......Thật có đủ ngốc."

Ngay tức khắc môi chạm môi, người này cạy mở khớp hàm người kia, đầu lưỡi thừa cơ chui vào, hỗn hợp cùng vị kem đánh răng tươi mát tràn ngập khoang miệng đối phương.

Biến thái đến thế đã không thèm giải thích còn mạnh mồm hôn cậu! Vương Nguyên dùng sức đẩy Vương Tuấn Khải, cậu đây mới không cần hôn môi!

Vương Tuấn Khải cảm nhận được kháng cự của đối phương, một tay bắt lấy hai tay không nghe lời của Vương Nguyên đưa lên đầu, một tay ôm Vương Nguyên càng chặt khiến eo cậu càng dính sát vào hắn.

Thân trên không mặc áo tỏa ra nhiệt độ siêu cao khiến cho Vương Nguyên cảm nhận được sức nóng hầm hập.

Màn hôn này càng trở nên bá đạo cùng cuồng nhiệt!

Thẳng tới khi một trần đau đớn truyền tới.

"Em cắn anh!!"

Vương Tuấn Khải buông Vương Nguyên ra, cảm nhận được môi mình xuất hiện tơ máu, mùi màu tươi tràn ngập khoang miệng.

"Ai, ai cho anh cưỡng hôn em! Cũng không chịu giải thích một chút...."

Vương Nguyên thấy chính mình cắn Vương Tuấn Khải đến chảy máu, tâm khẽ nhói, ngữ khí có điểm mềm mỏng.

"Ngốc muốn chết!"

Vương Tuấn Khải đem vết máu trên miệng mình lau khô, lấy áo mặc vào.

"Em không tỉnh táo làm rõ mọi chuyện, anh mà là loại người như vậy sao?"

.....

"Vậy anh còn nói....."

"Em uống nhiều rượu như vậy làm sao có thể mang em về nhà, đưa em đến khách sạn, tắm rửa cho em, an lành ngủ một giấc, đây không phải là việc anh nên làm sao?"

Vương Tuấn Khải ngồi ở trên giường, chậm rãi giải thích rõ ràng, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Nguyên, nhìn thấy nhóc con kia biểu tình từ kinh ngạc đến xấu hổ, giờ lại biến thành ngượng ngùng.

"Anh rõ ràng là cố ý!!"

Vương Nguyên cắn cắn môi dưới của mình, khóe mắt nhìn sắc mặt Vương Tuấn Khải, hắn sẽ không tức giận đấy chứ?

Vương Nguyên chậm rì rì dịch người về phía trước chọc chọc vào lưng Vương Tuấn Khải, sau đó nhu thuận đưa người ra phía trước hôn lên môi hắn.

"Em xin lỗi mà."

Vương Tuấn Khải cố ý nén cười, ngữ khí giả bộ bình tĩnh nói,

"Anh nhớ rõ em vừa rồi có nói, em cũng không phải không muốn? Phải không?"

Vương Nguyên sững sờ tại chỗ.

A a a bị lừa rồi a a a! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top