Chương 14

【Giống như lực hút của trái đất, không thể nào thoát khỏi

Vứt bỏ ranh giới, sức hấp dẫn trí mạng.】

Vương Tuấn Khải cảm thầy bản thân gần đây một chút cũng không tốt.

Cũng không phải tinh thần uể oải không vui hay sức khỏe có gì không ổn, kỳ thật nói không tốt chi bằng nói là có điểm kỳ quái đi.

Có một ngày, Vương Nguyên mặc một cái áo cổ thấp đến tìm hắn, bản thân hắn nhịn không được nhìn vào xương quai xanh của cậu, còn luôn không tự chủ được ánh mắt liên tục hướng về phía bên trong quần áo cậu.

Lại có một ngày, hắn cùng Vương Nguyên đánh bóng rổ, Vương Nguyên chạy thoăn thoắt làm tốc cả áo lên, kết quả không cẩn thần liền để lộ ra viền quần lót, sau đó toàn bộ ánh mắt Vương Tuấn Khải liền không rời chỗ kia được nữa.

Còn có một ngày, thời điểm cùng nhau nghỉ trưa, Vương Nguyên bảo có chút nóng, lúc ấy hắn hận không thể một tay đem hết quần áo vướng bận trên người Vương Nguyên lột ra.

.....................

Những chuyện như thế không ngừng phát sinh, hơn nữa gần đây Vương Nguyên còn có kỳ thi hàng tháng, thời gian gặp mắt rất ít, mà tình trạng của hắn thì có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm bản thân trong gương, lông mi khí khái cân xứng với ánh mắt mê người, những lúc không cười chính là trưng ra một bộ lạnh lùng cao lãnh, cười rộ lên lấp lóe ranh năng thì đáng yêu vô cùng, rõ ràng là thiếu niên đang ở tuổi tràn trề sức sống a! Như thế nào gần đây lại gặp chuyện kỳ quái thế này?

Đều do nhóc con Vương Nguyên kia....

Tưởng tượng đến Vương Nguyên, tâm trí hắn liền tràn ngập hình ảnh ánh mắt cong cong, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, xương quai xanh khêu gợi của cậu, còn có....

A không nên không nên ! ! !

Vương Tuấn Khái phiền lòng bước ra khỏi phòng tắm, quăng mình lên giường.

"Làm sao vậy, gặp mặt ít nên tìm bất mãn?"

Thiên Tỉ liếc qua người vừa ngã xuống giường Vương Tuấn Khải, một câu nói ra trọng điểm.

"Thiên Tỉ, tớ bệnh nặng rồi."

Vương Tuấn Khải tựa vào đầu giường, cằm kê trên gối tội nghiệp nói.

"Bệnh này gọi là Chứng thiếu Nguyên."

Thiên Tỉ phì cười liền xì một tiếng, lắc lắc đầu cảm thán nói, "Không nghĩ tới Khải Đại gia cũng có ngày hôm nay."

Đóng lại tin nhắn đang xem, một bên bấm điện thoại nói.

"Ít ân ái chút đi, tớ cũng không muốn cả ngày phải giả bộ như không có ai rồi ngồi ngắm phong cảnh đâu."

Mơ đi, Vương Tuấn Khải quay người bước xuống giường, đi đến quàng tay quanh vai Thiên Tỉ.

"Tớ nói này Thiên Tỉ, cậu trước đây thường mang Chí Hoàng đi đâu đi dạo a?"

"Bí mật."

Thiên Tỉ không ngẩng đầu lên, tầm mắt còn dừng lại ở tin nhắn trò chuyện trên tay.

"Hoành Hoành cục cưng" bốn chữ vô cùng rõ ràng.

"Ôi chao ôi, còn bí mật cái gì, Dịch Đại ca mau truyền thụ cho tiểu đệ đây mấy chiêu đi."

Vương Tuấn Khải khoác vai Thiên Tỉ, vẻ mặt cười gian.

Sợ cậu rồi.

Tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Thiên Tỉ một phen vỗ vỗ lên cánh tay đang khoác trên vai mình, từ trong ví lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Vương Tuấn Khải.

"Đây, cầm lấy, cứ nói tên tớ là được."

Cái gì a, sao lại có cảm giác hưng phấn như này!

Vương Tuấn Khải nhanh chóng nhìn xuống tấm danh thiếp.

—-Khách sạn Khí Xa sáu sao—-

Vương Nguyên cuối cùng cũng hoàn thành kỳ thi đầu tiên vào thứ sáu này.

Hai người thực ra mới có hai ngày không gặp mà thôi, chính là cảm giác đã vài năm trôi qua luôn rồi vậy.

Tiểu Khải em muốn anh đến chết.

Vương Nguyên nghĩ gặp lại Tiểu Khải đầu tiên sẽ nói như vậy, thời điểm tan học người qua lại thật nhiều, cuối cùng câu nói ra liền biến thành

"Cuối cùng cũng thi xong rồi, nhanh nhanh mời em ăn cơm."

Hai người chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ, Vương Nguyên vừa đi vừa luyên thuyên bài thi đầu tiên thực sự rất khó rồi còn có nhiều lần thi hàng tháng phiền toái như vậy thật không có cách nào sống nổi. Vương Tuấn Khải cứ như vậy ôn nhu lắng nghe, sau đó thừa dịp không có ai trộm nắm tay, hai người lè lưỡi nhìn nhau cười.

Ánh chiều tà hoàng hôn ấm áp chiếu lên hai thân ảnh trên đường, nếu có thể cứ mãi nắm tay nhau đi đến cuối cùng như vậy thì tốt biết bao.

Vương Tuấn Khải vốn dự định mang Vương Nguyên đi ăn ở nhà hàng hải sản, bù đắp cho nhóc con phải vất vả chuẩn bị cho kỳ thi kia một chút, ai ngờ Vương Nguyên lại muốn đi ăn mấy quán ăn bình dân ở con phố bên đường, nói ăn như vậy mới thấy thoải mái cùng vui vẻ.

Sắc trời dần tối lại, quán ăn bắt đầu náo nhiệt người.

Hai người đi một chút rồi dừng lại, cuối cùng đi vào một tiệm mì nhỏ. Kêu hai tô mì cùng ít đồ nướng, vừa ăn vừa trò chuyện.

"Tiểu Khải, hay là chúng ta uống chút rượu đi."

Cục cưng tò mò lại trỗi dậy rồi.

Những người xung quanh trên bàn đều bày mấy chai rượu, Vương Nguyên mở to mắt, phút chốc liếc nhìn Vương Tuấn Khải.

"A? Không được đâu, thế này được rồi..."

Vương Tuấn Khải thừa nhận hắn có chút rung động, tuy rằng bọn họ mới từng này tuổi không nên uống rượu, nhưng dù sao lúc hắn ở Mỹ cũng đã uống qua rồi, hơn nữa hắn thực sự muốn biết Vương Nguyên lúc uống rượu sẽ có bộ dạng gì a.

"Chỉ một chút thôi ~ Em cho tới giờ cũng chưa từng uống qua, rất muốn thử a!"

Vương Nguyên mở to mắt toàn sao, tay cầm tay Vương Tuấn Khải dịu dàng lắc lắc, Vương Tuấn Khải ngay lập tức đầu hàng.

"Ông chủ! Bên này hai chai rượu."

Vừa nghe Vương Nguyên nói cậu chưa từng uống rượu, tâm tư Vương Tuấn Khải trong nháy mắt nở hoa, hắc hắc Nguyên Nguyên lần đầu uống rượu là cùng với hắn.

Cho nên tình huống hiện tại là.....

Lúc mới bắt đầu uống rõ ràng là không có vấn đề gì, Vương Tuấn Khải cũng không ngăn lại, trong lòng còn nghĩ thầm có phải người này sinh ra đã có tửu lượng không tồi hay không.

Chính là hiện tại vừa đi ra khỏi cửa quán, Vương Nguyên ngay lập tức dựa lên người Vương Tuấn Khải, đi bộ một chút cũng không thể yên, lắc qua lắc lại tựa như bất cứ khi nào cũng có thể ngã xuống.

Vương Tuấn Khải chạy nhanh tới giúp Vương Nguyên đến ngồi xuống ghế đá ven đường, một tay ôm lấy vai cậu, để cả người cậu dựa vào ngực mình, tay kia sửa lại mái tóc lộn xộn của Vương Nguyên, khiến chúng đều dịu dàng rũ xuống.

"Tiểu Khải, rượu rất đắng, nhưng em vẫn muốn uống tiếp."

Vương Nguyên thuận theo dựa vào người Vương Tuấn Khải, ngữ điệu thong thả, âm cuối kéo dài ra.

"Không được, em đã uống rất nhiều rồi."

Vương Tuấn Khải bắt đầu tự trách, hắn thế nào lại để cậu uống nhiều như vậy, vô cùng hối hận cùng đau đầu, chuyện này phiền rồi đây, làm sao có thể đưa Vương Nguyên một thân toàn mùi rượu về nhà được a?

"Tiểu Khải, em rất nhớ anh."

Vương Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, ôm lấy mặt Vương Tuấn Khải thì thào nói.

Hả? Vương Tuấn Khải sửng sốt một chút, qua lời Vương Nguyên mới nhớ ra bọn họ đã hai ngày rồi không gặp.

"Anh nói không muốn quấy rầy em ôn tập, sẽ không tới tìm em, nhưng mà tại sao mỗi lần em xem sách vở đều nghĩ đến anh, anh nói xem, anh nói xem tại sao lúc nào anh cũng chạy qua đầu em như vậy?"

Vương Nguyên vẫn còn tiếp tục nói, hơi thở hỗn loạn mùi cồn phun lên cần cổ Vương Tuấn Khải, thân hình mềm nhũn dán chặt vào người hắn, bởi vì uống rượu mà hai má đều đỏ lên, mà điểm trí mạng chính là đôi môi giờ phút này so với bình thường càng thêm hấp dẫn tươi đẹp hé ra khép vào, hướng về hắn nói ra những lời nhung nhớ yêu thương.

Trời ạ, bộ dạng này của Vương Nguyên quả thực làm cho tâm tư Vương Tuấn Khải ngứa ngáy khó nhịn, tựa như cả người cậu đều tỏa ra sức hút mãnh liệt của Trái đất, hớp hồn Vương Tuấn Khải đến không còn đường lui, khiến hắn căn bản không thể đưa nhóc con say rượu ồn ào này về nhà được nữa.

Danh thiếp kia.

Giờ phút này Vương Tuấn Khải chỉ nghĩ tới cái đó.

Gọi điện thoại cho mẹ của Vương Nguyên, nói Vương Nguyên tối nay chơi cùng hắn, bây giờ muộn rồi nên sẽ ở lại ký túc xá. Mama Vương Nguyên biết đó là Vương Tuấn Khải nên phi thường yên tâm.

Vì thế xem nhẹ ánh mắt chằm chằm của nhân viên phục vụ, Vương Tuấn Khải mang theo Vương Nguyên xuất hiện ở căn phòng cao cấp của Khách sạn Khí Xa.

Giường Kingsize, phía sau tấm mành là buồng tắm lớn, âm nhạc trầm thấp tao nhã, căn phòng tình nhân này rõ ràng là cố ý khiêu chiến sức nhẫn nại của Vương Tuấn Khải.

Chú của Thiên Tỉ từ lúc nào thì góp cổ phần vào cái khách sạn Khí Xa này vậy, quả thực là.....Phát điên.

Đúng, chính là từ này.

Thiên Tỉ đã thế còn mang tấm danh thiếp này theo người đi tới đi lui, thật sự là điên rồi.

Trên đường tới đây Vương Tuấn Khải vừa thấy bất lực vừa thấy yêu thương. Vương Nguyên vừa lên taxi đã bắt đầu phát huy hết khả năng của một người say rượu, vẫn dính sát vào người Vương Tuấn Khải, cả người đều đu trên người Vương Tuấn Khải, còn ôm lấy mặt hắn lặp đi lặp lại "A~ Vương Tuấn Khải anh thật đẹp trai~" khiến cả chú lái xe cũng phải quay xuống mấy lần xem rốt cuộc hai tên con trai này đang làm trò gì.

"Tiểu Khải, chúng ta ngủ ở đây sao?"

Vừa nhìn thấy giường lớn, Vương Nguyên ngay lập tức buông Vương Tuấn Khải ra nhào tới, còn ở phía trên lăn qua lăn lại.

"Thật êm a~ Tiểu Khải anh mau đến đây đi."

Vương Nguyên em đến tột cùng có biết là em đang nói cái gì không a! ! !

Vương Tuấn Khải nhìn người trên giường một chút cũng không ý thức được gì, vô cùng bội phục sức nhẫn nại của chính mình đã đạt đến tầm cao của lịch sử.

Hắn đi tới vốn muốn đem Vương Nguyên trên giường kéo dậy, không ngờ nhóc con Vương Nguyên say rượu lại khỏe như vậy, ngược lại đem hắn kéo về phía trước, khiến hắn nằm luôn lên giường.

Tiểu Khải Tiểu Khải Tiểu Khải Tiểu Khải.

Vương Nguyên tùy tiện kêu lên, khuôn mặt tiến gần tới.

"Nơi này là cái trán của Tiểu Khải, mặc dù bị tóc che mất nhưng khi lộ ra thật sự rất khí phách. Em thích."

Nói xong hôn một cái lên trán Vương Tuấn Khải.

"Nơi này là ánh mắt của Tiểu Khải, mỗi lần nhìn em đều giống như phóng điện. Em thích."

Dứt lời lại hôn một cái lên mắt Vương Tuấn Khải.

"Nơi này là cái mũi của Tiểu Khải, hơi thở phun lên cổ em đều khiến chân em mềm nhũn ra. Em thích."

"Nơi này là hai má của Tiểu Khải, những lúc chuyển hồng em biết nhất định là anh đang ngại. Em thích."

"Nơi này là lỗ tai của Tiểu Khải, có thể lắng nghe được suy nghĩ của em. Em thích."

Mỗi lần nói tới một nơi liền hôn lên một chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở hình ảnh đôi môi Vương Tuấn Khải.

"Nơi này là miệng của Tiểu Khải, sẽ trêu chọc để dỗ cho em cười, còn có thể hôn em. Thích nhất."

Vừa dứt lời liền hôn xuống, hơi thở của Vương Nguyên trộn lẫn với vị cồn liên tục phả vào mặt, kiên trì đẩy đầu lưỡi mình vào khoang miệng của Vương Tuấn Khải.

Không hề trúc trắc như những lần trước, bởi vì uống rượu nên càng trở nên lớn mật hơn, đầu lưỡi ở trong miệng Vương Tuấn Khải dạo chơi, cẩn thận liếm qua từng cái răng một, quấn lấy đầu lưỡi Vương Tuấn Khải kịch liệt điên cuồng dây dưa, tay cũng gắt gao nắm lấy vai Vương Tuấn Khải, tựa hồ dùng toàn bộ khí lực của cậu để hôn lên bờ môi cậu thích nhất của người kia.

Vương Tuấn Khải cảm nhận được nhiệt tình của Vương Nguyên, trong miệng càng ngày càng nồng đậm vị cồn, đem hắn toàn thân đều thiêu đốt, máu nóng phi nhanh, mỗi tế bào đều kêu gào muốn cái người Vương Nguyên này.

Đây nhất định là sức hấp dẫn trí mạng.

Vương Tuấn Khải hắn sắp không khống chế được rồi.

Hắn xoay người một cái đem Vương Nguyên đặt dưới thân, cúi đầu hôn lên xương quai xanh tinh xảo khêu gợi của Vương Nguyên, lúc trước chỉ được nghĩ tới hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện, điều này càng làm khoái cảm trong người Vương Tuấn Khải ngày càng hưng phấn, cảm thấy thân dưới đã kịch liệt run rẩy, tay trượt xuống chuẩn bị lột áo của Vương Nguyên.

Ngẩng đầu lên, trong phút chốc đối diện với ánh mắt mê man của Vương Nguyên.

Giờ khắc này còn kêu một tiếng "Tiểu Khải ca ca....."

Thiên a hắn đang làm cái gì thế này?

Vương Tuấn Khải dừng lại, mạnh mẽ thu hồi bàn tay trên cơ thể Vương Nguyên làm càn, từ trên giường nhảy xuống ngồi trên ghế sô pha xa Vương Nguyên nhất.

Nguyên Nguyên thích hắn như vậy, tin tưởng hắn như vậy, mà hắn lại......

Vương Tuấn Khải tự trách bản thân, vỗ vỗ hai má để cho chính mình thanh tỉnh một chút, tuổi của bọn họ hiện tại căn bản không có khả năng gánh được trách nhiệm, thiếu chút nữa hắn đã làm ra chuyện có lỗi với Vương Nguyên.

"Tiểu Khải, anh làm sao vậy?"

Vương Nguyên đang còn mê man nghi hoặc, ngồi ở trên giường ngơ ngác hỏi.

Vương Tuấn Khải đứng dậy xả nước vào trong bồn tắm lớn, cẩn thận chỉnh đến độ ấm vừa nhất, đem khăn đặt bên cạnh bồn tắm, sau đó kéo Vương Nguyên từ trên giường đi xuống.

"Ngoan, tắm trước đã."

Vương Nguyên đi phía sau đặc biệt dịu ngoan, dụi dụi hai mắt ngoan ngoãn gật đầu, giơ tay bắt đầu cởi quần áo.

Anh nói em có thể hay không chờ anh đi ra đã a!! Anh không muốn lại tái phạm sai lầm lần nữa đâu! !

Vương Tuấn Khải luống cuống chân tay đi về phía giường ngồi xuống, chỉ là nhìn đến cảnh tượng trước mắt máu nóng hắn lại sôi trào.

Chết tiệt cái khách sạn này không thể lắp cái cửa sao? ! Tốt xấu gì thì đặt tấm bình phong ngăn lại cũng được a! ! Mỗi cái tấm mành như kia thì che được cái gì?! Hắn đành quay đầu đi nhìn vào khoảng không!!

Nội tâm Vương Tuấn Khải rít gào, nghĩ muốn quay đầu lại không dám quay lại, di động phía sau đột ngột vang lên.

Là tin nhắn của Thiên Tỉ.

– Thế nào? Vừa lòng với khách sạn không?

– Cút!!

Vương Tuấn Khải thô bạo nhắn lại một chữ xong liền quẳng máy sang một bên.

Âm nhạc!! Tốt nhất cần đem cái âm thanh trầm thấp mị hoặc trong cái phòng tắm kia át đi! Nghe cái thanh âm này thật sự một chút cũng không tốt. Vì thế hắn bèn luống cuống tay chân tìm công tắc phát nhạc.

Cả quá trình Vương Nguyên tắm đối với Vương Tuấn Khải quả thực là một loại tra tấn, chỉ cần hắn quay người lại liền chạm phải hình ảnh hắn không được phép nhìn.

"Tiểu Khải, em tắm xong rồi."

Thanh âm Vương Nguyên lười biếng truyền đến, Vương Tuấn Khải cảm giác được phía sau giường lún xống một chút, nhóc con kia mặc áo xong liền chui vào chăn.

"Anh, anh đi tắm."

Vương Tuấn Khải lần đầu tiên nói chuyện lắp bắp, vừa rồi không cẩn thận ngắm chân Vương Nguyên lại làm hắn không ngừng suy nghĩ rồi.

Đợi Vương Tuấn Khải tắm xong đi ra, Vương Nguyên dường như đã ngủ rồi.

Nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải trong lòng thầm nghĩ, Nguyên Nguyên, chờ anh lớn thêm một chút, thành thục một chút, chờ anh có thể hoàn toàn mang lại hạnh phúc cho em, lúc ấy làm chuyện này cũng không muộn.

Được không? Hắc hắc hắc.

Nhóc con kia sáng mai tỉnh dậy còn chưa biết sẽ xù lông thế nào đâu.

——-

Với anh mà nói em là sức hấp dẫn trí mạng, không thể tách rời.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top