CHƯƠNG 5.4: Kinh nghiệm nhớ đời của đệ nhất nam thần.


"Cái con nhỏ này, xảy ra chuyện lớn thế mà dán giấu bọn tôi!"

Sáng ngày hôm sau, tôi bước vào phòng học, vừa ngồi lên ghế thì Kỳ Lâm mặt mũi như hung thần trừng mắt nhìn tôi.

"Xin lỗ, tôi không muốn liên lụy đến hai cậu!"

"Nhóc con, cậu vẫn ổn chứ!" Kỳ Lâm vừa xả hết cơn tức, liền dịu giọng hỏi tôi.

"Không ổn tí nào..."

Đại hội thể thao đã kết thúc từ hôm qua, nhưng vì tác dụng phụ của thuốc sổ mạnh quá nên đến giờ người tôi vẫn lờ đờ như ngỗng.

"Tên Vương Tuấn Khải đó đểu thật, dám dùng mấy tấm hình đó để uy hiếp cậu. Cậu nhìn lại mình xem, bị hắn quay như dế, chẳng còn ra hồn người nữa.!" Kỳ Lâm bừng bừng nghĩa khí, bất bình thay cho tôi.

Hu hu! Chỉ có Kỳ Lâm là tốt thôi! Tôi cố lết cái người chẳng còn chút sức lực nào, hai mắt rưng rưng cảm động nhìn nhỏ ta.

"A, baby Nguyên Nguyên đáng thương! Sao em lại hành hạ mình ra nông nỗi này ? Do nhớ anh quá hả ... Ha ha ha..."

"Oái! Lại là Lưu Nhất Lân, anh là ninja hả ? Đừng có đột ngột thò mặt ra, bộ muốn làm người khác vỡ tim à ?"

Tôi và Kỳ Lâm bị giọng nói bất ngờ đó làm cho giật bắn mình, quay lại nhìn cái tên lúc nào cũng hành tung mờ ám đó.

"Woa, là cỏ tình nhân kìa..."

"Ồ, ha ha ha ha! Cậu bé đáng yêu thật! Này, tặng em đó!"

"Cảm ơn!" Tiểu Dật cười ngọt xớt.

"Cái con nhỏ Tiểu Dật này lúc nào cũng cười được!" Kỳ Lâm nói thầm vào tai tôi với cái giọng chanh chua.

"Haha, chư còn gì, vừa rồi tôi còn tưởng hắn ngắt đại cỏ dại ở sân vận động cơ!" Tôi trả lời lí nhí.

"Baby Nguyên Nguyên này! Cái tên Vương Tuấn Khải đó sẽ có lúc biết tay anh! Lưu Nhất Lân tối sầm mặt lại.

"Thế hả ? Cảm ơn anh, ha ha!" Tôi cố ngoác miện ra cười. Cái tên ngố này không có tôi thì hăn đã nằm bẹp ở phòng y tế rồi. Ai hơi đâu mà đặt niềm tin vào hắn chứ!

"Phư phư, đến lúc đó số 23 phố Trùng Khánh sẽ lá của chúng ta..." Lưu Nhất Lân cười nghe rất man rợ, sau đó lại biến mất y như bóng ma.

"Trường Minh Đức hết người rồi hay sao ma người như hắn cũng làm được hotboy chứ!" Kỳ Lâm thở dài.

Tôi chán nản nhún vai.

Chỉ vì mấy tấm hình mà tôi căng óc ra suy tính, còn tâm trí đâu mà để ý đến tên Lưu Nhất Lân kia chứ...

"Tít tít! Tít tít!"

Điện thoại của tôi có tin nhắn!

Tôi rút di động trong túi ra, Kỳ Lâm cũng cố nhòm vào:

"Hẹn cô 6h tối nay tại Happy House, phải đến đấy!"

From: Vương Tuấn Khải

Lại là hắn! Sao số tôi đen như quạ! Chưa kịp bình phục thì lại phải đi gặp thằng cha ác ma đó!

"Không đi! Vương Nguyên." Tôi bấm mấy chữ đó rồi gửi tin nhắn trả lời hắn.

"Tít tít! Tít tít!"

Hừ, lại có tin nhắn tiếp.

"Tôi thành tâm mời cậu!

Vương Tuấn Khải"

" Nguyên Nguyên, cậu cứ đi, sợ gì chứ?" Kỳ Lâm cướp ngay lấy điện thoại của tôi, bấm tin nhắn nhanh như chớp.

Không... không!

"Tít tít!"

"Trả lời nhanh thật! Xem ra hắn đang khoái chí lắm!" Kỳ Lâm chẳng thèm đoái hoài đến khuôn mặt nhăn như khỉ của tôi. "Tên đó hẹn gặp lúc 6 giờ 30, không gặp không về!"

Tôi nằm gục trên bàn học...

"Vương Nguyên, cậu đừng có giả chết nữa! Đâu phải tôi muốn cậu đến để bị hắn đè đầu cưỡi cổ, mà muốn cậu dạy cho hắn một bài học!" Kỳ Lâm quắc mắt.

"Dạy cho hắn một bài học ?" Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chặp Kỳ Lâm. Chả nhẽ thuốc xổ làm đầu óc người ta thộn đi sao?

"Đúng, cậu bị hắn chơi một vố đau như thế, nếu tôi là cậu tôi sẽ tìm cách đáp trả! Cậu không muốn thế à?"

"Có chứ! Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn thế!"

"Ok, tôi có kế này hay lắm, chúng ta cùng ăn miếng trả miếng, thế nào..."

"..."


Tôi mang thao "vũ khí bí mật" mà Kỳ Lâm đưa cho – chai tương ớt và cái máy ảnh kỹ thuật số. Tôi một thân một mình đến Happy House "nghênh chiến".

Người xưa có câu "Cây ngay không sợ chết đứng" cấm có sái. Rõ ràng là đi trả đũa thế mà tôi có cảm giác mình đi làm chuyện gì đê tiện, xấu xa lắm.

"Bé Nguyên Nguyên đang ngó nghiêng cái gì thế ?"

Tên Vương Tuấn Khải không biết đứng sau lưng tôi từ lúc nào làm tôi giật nảy mình. Tôi nói mỉa hắn: " Bạn Vương, cách chào hỏi của bạn khác người thật!"

"Biết làm sao được, cách khác người chỉ dành cho người đặc biệt như cậu thôi! Tôi đi theo cậu nãy giờ mà cậu chẳng hề biết..."

"Cậu đi theo tôi nãy giờ..." Tên Vương Tuấn Khải lại nở nụ cười đẹp như thiên thần... Đủ rồi đó! Vương Nguyên này không phải là lũ fan cuồn của mi đâu.

Khoan đã, ban nãy trên đường đi đến đây tôi không làm gì mất hình tượng để hắn tóm đuôi chứ ? Đầu tôi "tua nhanh" lại cảnh đi đến Happy House.

"Ồ, lúc đi theo cậu, tôi thấy cậu ngoáy tai hai lấn, móc mũi một lần, ăn hết mực xiên xong xả rác bừa bãi, lại còn lấy tay cậy răng, còn..."

"Cậu câm miệng ngay!" Tôi tức muốn nổ đom đóm mắt, mặt đỏ bừng.

"Yên tâm đi! Tôi không chụp ảnh đâu mà lo. Hôm nay tôi hẹn gặp là để xin lỗi cậu!"

Xin lỗi? Hắn lại muốn giở trò gì nữa đây? Tôi trợn mắt nhìn hắn.

Chỉ cần mi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa là hạnh phúc rồi!

"Sắp đến giờ rồi, vào thôi!" Vương Tuấn Khải không thèm để ý đến khuôn mặt nặng như chì của tôi, kéo tôi đi thẳng vào Happy House.

"Jack, bạn gái đến rồi à? Xinh lắm!" Ông chú râu xồm nhìn thấy tụi tôi liền cười ha ha rồi bước đến.

"Chú, tối nay phiền chú rồi!" Vương Tuấn Khải mỉm cười đáp lại.

"Ok! Không vấn đề gì! Để chú dẫn hai cháu đến chỗ vip nhất dành cho cặp tình nhân!"

"Cảm ơn chú!"

Chỗ VIP nhất dành cho cặp tình nhân. Tên khốn này định lợi dụng tôi để làm trò gì tầm bậy tầm bạ nào sao? Tôi gườm gườm nhìn hắn.

Tôi bất đắc dĩ đi đến chô VIP nhất dành cho cặp tình nhân. Thực ra chỗ này cũng không khác chỗ thường mấy, chỉ có điều là nó là chỗ cuối cùng sát với cửa sổ, hơn nữa xung quanh toàn đồ trang bằng trúc. Vì có đồ trúc bao quanh nên nó giống như một căn phòng nhỏ riêng biệt.

"À, phải rồi, lát nữa sẽ có nhà tiên tri đến đây giúp mọi người xem duyên phận đấy. Hai đứa có muốn xem không?" Ông chú râu xồm này trông khả nghi lắm.

"Không..." Lại là người khác đóng giả chứ nhà tiên tri cái nỗi gì.

"Ồ! Hay lắm! Lần này là nhà tiên tri xịn đấy!" Cứ như nhìn thấu tâm can tôi, Vương Tuấn Khải nháy mắt. Tôi chợt nhớ lại từng gặp Cao Tuấn Kiệt ở đây, lòng có cảm giác xao xuyến khó tả.

...

"Được rồi, chú không làm phiền hai đứa nữa, lát nữa chú cho người đến giúp các cháu gọi món!" Ông chú rau xồm vẫy vẫy tay.

"Có giảm giá không chú?" Vương Tuấn Khải cười hỏi.

"Miễn phí!" Chú ta vỗ vai Vương Tuấn Khải.

"Yeah, chú vĩ đại thật!" Vương Tuấn Khải hoan hô ầm lên.

Có nhầm không vậy? Thiếu gia nhà giàu mà đòi giảm giá sao? Thằng cha này thần kinh có vấn đề!

"Bữa tối nay miễn phí đấy, cậu muốn ăn gì?" Vương Tuấn Khải hào hứng hỏi.

"Không ăn gì hết!" Tôi hằn học.

"Đừng có như thế mà! Cứ như chúng ta là kẻ thù truyền kiếp ý!"

Chả nhẽ tôi và hắn không phải kẻ thù truyền kiếp sao? Tôi tức giận liếc xéo hắn một cái.

"Cho tôi thịt bó bít tết rắc hạt tiêu, súp Bosch Nga, sa-lát trộn hoa quả! À, cả một đĩa khoai tây chiên nữa. Ừm... tạm mấy món này trước đã!" Lúc nào cũng ăn ăn ăn! Ăn bội thực chết cho rồi!

"Bé Nguyên Nguyên, từ nãy giờ bé cứ trợn lòng trắng nhìn tôi, nom cứ như cá chết trôi ý!" Vương Tuấn Khải cầm cái thìa huơ liên tục trước mặt tôi.

"Đề nghị cậu gọi tôi là Nguyên, tốt nhất gọi là bạn Tô!"

"Ok, bạn Tô này, tôi thành thật xin lỗi!" Kim Nguyệt Dạ bỗng nói với giọng rất thành khẩn " Việc lần trước đúng là tôi có hơi quá đáng!"

Hôm nay thằng cha này uống nhầm thuốc? Vương Nguyên! Không được tin hắn! Đừng được nhìn vào mắt hắn.

Tên tệ hại đó còn chớp chớp mắt, hai tay chống cằm, vờ vịt "ngây thơ cụ", nom rõ gớm.

Tưởng thế là ta bỏ qua cho mi chắc? Mi nghĩ đơn giản nhỉ! Hôm nay Vương Nguyên này sẽ mi nếm mùi báo ứng là gì, hơ hơ...

"Ring ring ring! Ring ring ring!"

"Ai chà, xin lỗi! Tôi nghe điện thoại chút!" Vương Tuấn Khải nhún vai rồi đi ra chỗ khác nghe máy.

He hê.. ông trời đúng là có mắt!

Tôi sờ vào cái túi đang cộm lên, mắt lóa sáng. Hê hê... Vương Tuấn Khải, người chết chắc rồi! Để ta giúp khuôn mặt xinh đẹp của ngưới đắp mặt nạ tương ớt nhé!

Nhưng...

Hơ! Ủa! Sao vậy cà? Tương ớt... nắp chao tương ớt không mở được. Hứ Từ từ đã nào... Không thể thế! Ngay cả chai tương ớt này cũng đứng về phe hắn sao! Không cậy nổi nắp ra! Tôi cắn, cắn, cắn mạnh hơn nữa!

"Ơ, bé Nguyên Nguyên! Làm gì vậy? Thích ăn vỏ chai tương ớt đến thế kia à? Sao không nói sớm?" Vương Tuấn Khải mỉm cười ngạc nhiên nhìn, rồi quay về chỗ ngồi đối diện với tôi.

"Ha ha..." Ngươi cứ cười đi, cười nữa đi. Đợi đến lúc ta mở được chai tương ớt này thì ngươi tiêu tùng.

Tôi nhe răng trợn mắt cắn... Kỳ Lâm định chơi khăm tôi hay sao mà đưa cho tôi cái chai khó mở thế... Hu hu hu hu... Cắn, này thì cắn!

Hộc hộc! Mở ra được rồi! Hơ hơ hơ hơ...

Bây giờ thì chỉ cần ngắm chuẩn mặt tên Vương Tuấn Khải rồi bóp một phát thật mạnh!

"Oái!"

"... Bé Nguyên Nguyên... làm... làm trò gì thế?..." Vương Tuấn Khải đang mải ăn bỗng giật bắn mình, tròn xoe mắt nhìn tôi mặt đầy tương ớt.

"Tôi đắp mặt nạ! Sao? Không được hả?" Tôi mếu máo, với vội lấy khăn ăn, lau lấy lau để mặt.

Hu hu hu... Chai tương ớt chết tiệt này lại phun từ phía sau lên, phun trúng luôn vào mặt tôi.

Kỳ Lâm! Cậu giúp tôi hay cậu chơi tôi đấy?

"Phì!"

"Hở"

"Ha ha ha ha..."

"Vương Tuấn Khải! Cậu... cậu bị điên hả! Cười bắn hết cả nước canh vào mặt tôi rồi!" Tôi nhảy dựng như phải lửa, tức muốn ói máu, hét ầm lên.

"Xin... xin lỗi! Vì... vì cậu đúng là... đúng là ngố hết sức! Ha ha..."

Tên khốn này dám giễu cợt tôi, không thể tha thứ cho hắn!

"Vương Tuấn Khải!" Tôi nghiến răng ken két nhìn thằng cha đó đang ôm bụng cười nghiêng ngả. Ngọn lửa uất hận cháy hừng hực làm tôi mất hết lí trí.

"Mi chết đi!' Tôi hít thật sâu, một chân dẫm lên bàn thức ăn, tay vớ ngay đĩa hoa quả đã được cắt thành từng miếng, ném lia lịa vào mặt thằng cha đó.

"Xem đạn hoa quả của Nam Thần Nguyên Nguyên đây, tiếp chiêu!"

Bốp! Bốp bốp bốp bốp bốp.

Không tin nổi là tôi dám làm như thế, Vương Tuấn Khải ngẩn người, ngồi đờ ra đó, mắt trợn tròn nhìn tôi không chớp!

Tôi giống như mụ phù thủy "chồi" từ địa ngục lên, mặt tìm đen, nghiến răng kèn kẹt, hung tợn trừng mắt nhìn thằng cha đó. Không thèm để ý đến khuôn mặt lúc trắng bệt, lúc xanh két, lúc tím bầm của hắn.

"Hơ hơ hơ hơ hơ hơ! Tên lửa thịt bò xiên! Phi tiêu khoai tây chiên! Đạn pháo đường trắng! Bom bi muối tinh! Cho mi nếm cả dấm luôn này!"

Ý... hết rồi! Tôi lục lọi tìm kiếm trên cái bàn bừa bộn như bãi rác. Ai cha! Tiếc thật, tất cả những thứ có thể dùng để ném, để lia đều hết sách cả rồi.

Tôi ngước đầu nhìn kẻ nãy giờ vẫn im như thóc – Vương Tuấn Khải.

Không những mặt mà cả người hắn đều bê bết vết bẩn. Trông hắn như tên ăn mày vừa chui từ bãi rác lên, ngồi im re một chỗ.

"Cậu ném đủ chưa?" Lúc này mà hắn vẫn mỉm cười, nếu như không phải hắn bị diên thì có lẽ tôi bị hoa mất rồi.

"Hả?" Ném... ném đủ rồi!"

"Vương Nguyên... lần này cả hai ta tiêu thật rồi!" Vương Tuấn Khải nhún vai rồi nhìn xung quanh.

"..."

Tôi ngó khắp cửa tiệm. Chúa ơi! Tôi vừa làm gì thế này? Tất cả mọi người, kể cả phục vụ đều mắt tròn mắt dẹt nhìn chúng tôi...

Vương Nguyên! Mày bị sao vậy? Muốn trả đũa thì cũng không nên làm thế này! Mày là niềm kiêu hãnh của trường Minh Đức cơ mà! Lần này toi thật rồi...

Tôi chẳng thèm để ý đến tên Vương Tuấn Khải, co giò chạy trốn khỏi nơi mình vừa gây nên chuyện lớn...

"Cậu bé ơi, đợi chút!" Là ai gọi tôi thế? Tôi đã chãy thoát ra khỏi cửa tiệm nhưng khi nghe thấy tiếng gọi đó bèn dừng bước.

Hóa ra là một người mặc áo tím, đeo mạng che mặt cũng màu tím nốt. Lẽ nào là Cao Tuấn Kiệt?

Không, Tuấn Kiệt có đôi mắt màu cà phê cơ...

Người mặc áo tím khẽ gật đầu:

"Nào, đưa tay cho ta! Ừm..." Cậu ta chìa tay về phía tôi.

Đây mà là tay người ư? Lại còn là tay của phụ nữ nữa chứ! Cha mẹ ơi, bàn tay nhăn nheo đến độ khiến cho người ta có cảm giác như cái cây khô quắc vì không nước tưới.

Tôi do dự một lát, rụt tay lại.

"Đừng sợ! Nào..." Người mặc áo tím nhẹ nhàng chỉ vào tay tôi. Tôi run lập cập chìa ra.

Người mặc áo tim cầm lấy tay tôi.

"Cháu luôn lưỡng lự đứng giữa thế giới thật và thế giới hư ảo..."

"Thật? Hư ảo?" Tôi tự lẩm nhẩm, không hiểu ý cậu ta.

"...Sẽ có hai chân mệnh thiên tử cùng lúc xuất hiện trong cuộc đời cháu. Một người sống trong thế giới thật, một người ở trong thế giới hư ảo. Chỉ cần cháu co quyết định dứt khoát, cháu sẽ vĩnh viễn ở thế giới mình đã chọn..."

"Hai... chọn một... Cháu không hiểu..." Tôi mơ hồ lắc đầu.

"Rồi cháu sẽ hiểu thôi, mười năm qua có biết bao nhiêu việc thay đổi... phải không?"

Mười năm? Thay đổi? Cậu ta là ai...

Tôi ngẩn đầu lên, người đàn cậu mặc áo tím đã đi vào Happy House.

Tôi không còn đủ can đảm để bước vào đó lần nữa. Trước khi tên Vương Tuấn Khải đó đi ra, tôi phải mau chuồn mới được!





End Chap 5.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #af