Chương 4.5: Con lợn kêu ụt ịt.
Chỉ vì câu nói của Vương Tuấn Khải mà cả ngày đại hội thể thao tôi ngồi thấp thỏm không yên.
Cả buối sáng ngày thi đấu hôm sau, không ngờ tên Vương Tuấn Khải lại chẳng cậuy trò gì để "đá đểu" tôi càng làm tôi nơm nớp lo sợ hơn.
Hai hôm sau, sân trường vô cùng sôi động, đi đến đâu cũng thấy áo màu đỏ, xanh ra ra vào vào như con thoi, vì trong ba ngày tổ chức đại hội, học sinh hai trường có thể tự do qua lại. Các cặp đôi kiểu "Romeo & Juliet" của hai trường cũng tranh thủ dịp này gặp nhau, nhiều cặp đôi mọc lên như nấm.
"A, nhìn kìa, anh chàng đang ăn bánh mì đó trông xinh trai ghê!" Tiểu Dật túm chặt lấy tay Kỳ Lâm lắc lắc. "Nhưng mà..."
"Rồi, rồi, nhưng mà không đẹp trai bằng Hoàng Vũ Hàng nhà cậu chứ gì!" Kỳ Lâm chọc Tiểu Dật vài câu rồi quay sang liếc tôi. " Nguyên Nguyên, cậu sao thế? Tớ thấy cậu hôm nay cứ như người mất hồn!"
" Đâu có..." Tôi gượng cười, nhưng làm sao qua mắt Kỳ Lâm.
Nói thực lòng thì làm sao tôi có thể yên tâm được chứ, nụ cười như ác mà hiển linh của Vương Tuấn Khải hôm qua cứ xoay tròn trong đầu tôi, xem ra hôm nay tôi khó lòng thoát nổi.
" Tớ biết rồi, biết rồi..." Tiểu Dật như kiểu Cậulômbô phát hiện ra châu lục mới " Nguyên Nguyên, cậu đang nghĩ về vụ vũ hội hóa trang hai hôm nữa tổ chức chứ gí Đừng lo, có tớ và Kỳ Lâm ở đây, tụi mình thắng là cái chắc..."
Vũ hội hóa trang? Vũ hội hóa trang nào? Tôi ngơ ngác như bò đội nón nhìn hai cậu bạn.
"Chịu thua cậu luôn!" Kỳ Lâm chán nản, trợn mắt nhìn tôi, "Buổi tối cuối cùng của ngày đại hội thể thao theo truyền thống đều tổ chức party hóa trang cả, học sinh hai trường được tự do tham gia!"
"Mẹ cậu không phản đối sao?" Tôi không tin nổi hiệu trưởng Hoàng Ngưng nổi tiếng bảo thủ lại đồng ý tổ chức vũ hội hóa trang kiểu này.
"Nếu được phép phản đối thì mẹ tôi phản đối ngay ấy chứ, nhưng mà..."
"Ui cha, Tam Đại Thiên Vương của trường Sùng Dương kìa!"
"Ôi, ba anh ý trông tuyệt quá!"
Giọng nói của Kỳ Lâm bị tiếng gào thét của lũ mê giai đẹp lấn áp. Tôi nhìn vể chỗ cửa căng tin thì thấy nhóm Vương Tuấn Khải đang bước vào.
" Hàng Hàng, ngồi chỗ này nè!" Tiểu Dật nhảy cẫng lên, vẫy tay liên hồi.
Tên Hoàng Vũ Hàng vừa nhìn thấy Tiểu Dật , vội vã nói gì đó với Vương Tuấn Khải rồi ù té chạy.
"Này! Cậu đi đâu thế? Đợi mình với..." Tiểu Dật chạy đuổi theo.
Tôi cùng Kỳ Lâm nhìn nhau. Mà cũng nhờ "phúc" của Tiểu Dật mà Vương Tuấn Khải và Cao Tuấn Kiệt vừa vào đã nhìn thấy tụi tôi. Vương Tuấn Khải cười tươi rói bước thẳng đến.
"Chào Kỳ Lâm! Chào Nguyên Nguyên!" Vương Tuấn Khải làm như thân thiết với tụi tôi lắm y.
Hừ! Ai bạn bè gì với nhà ngươi? Nghĩ đến từ "bạn" mà tôi chỉ muốn phát ói!
Nhưng...
Tôi len lén nhìn Cao Tuấn Kiệt. Cậu ấy nhìn tôi mỉm cười, ngồi ngay bên cạnh Vương Tuấn Khải.
"Sáng hôm nay mệt thật! Trưa nay tôi muốn ăn thịt bò và sườn nướng!" Vương Tuấn Khải nheo mắt cười, nhưng ánh mắt đó nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
"Hả?" Tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn muốn tôi phải lọ mọ chạy đi gọi món cho hắn sao?
Vương Tuấn Khải đắc ý ra mặt, nhếch lông mày nhìn tôi rồi lại nhìn Cao Tuấn Kiệt.
Hừ, Vương Nguyên! Mày phải hết sức bình tĩnh.
"Ha ha... cái này... hôm nay các cậu đến trường chúng tôi xem như là khách rồi, bữa trưa hôm nay... tôi khao!" Ruột gan tôi như bị xát muối.
" Kỳ Lâm, cậu gọi món cho Cao Tuấn Kiệt nhé! Cao Tuấn Kiệt, cậu muốn ăn gì?"
"Cơm thịt bò rắc tiêu, cảm ơn!"
"OK! Có ngay đây! Ha ha, tụi tôi đi gọi món đây!" Tôi kéo Kỳ Lâm đi về phía quầy.
" Nguyên Nguyên, cậu làm gì thế?" Kỳ Lâm nhìn tôi không hiểu.
" ha ha, không có gì đâu!" Tôi mỉm cười đáp.
"Cậu thực sự không sao chứ?"
"Ừ..."
Làm gì có chuyện không sao chứ, nhưng bây giờ chỉ còn cách vờ như không có gì. Kỳ Lâm, chẳng ai cứu nổi tôi đâu, hu hu hu...
" Vương.. Vương Tuấn Khải, mình là... là Mỹ Lệ, mình muốn làm quen với cậu!"
Hừ, lại một bé "nai vàng" ngu ngốc bị sập bẫy.
"Mĩ Lệ? Tên với người đẹp như nhau!"
"Thật sao? Cậu đồng ý làm bạn với mình chứ?"
"Đương nhiên... Hô, món đùi gà tẩm mật ong của cậu trông ngon nhỉ!"
"Cậu thích ăn không? Tặng cậu đó!"
"Vậy tặng mình món kia luôn nhé!"
"Hả? Ừ... ừ!"
...
"Để các cậu chờ lâu rồi!" Tôi gượng cười, đặt bịch khay thức ăn lên cậun, hằn học hìn khuôn mặt nhăn nhở, dày hơn cả cái mo cau của tên Vương Tuấn Khải.
" Kiệt, đùi gà ăn ngon lắm! Cho cậu này!" Thằng cha mặt người dạ thú đó thản nhiên đưa món ăn vừa "chôm" được của em "nai vàng" cho Tuấn Kiệt.
Tôi thương cảm nhìn em "nai vàng" mặt tràn đầy hạnh phúc như cái đĩa thức ăn thì nhẵn như chùi. Tôi cảm giác như nhìn thấy mình hôm ở Happt House.
"Không cần đâu, cậu ăn đi!" Cao Tuấn Kiệt tử tế hơn tên này chán.
"Hơ, hôm nay có món súp Bosch à! Ngon quá, ngon quá!" Vương Tuấn Khải cầm cái thìa múc súp ăn ngon lành. Chẳng thèm để ý ánh mắt như súng bắn tỉa của tôi.
Kỳ Lâm căng thẳng nhìn tôi rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải, lo sợ tôi tức quá hóa điên, làm ra chuyện động tròi gì đó.
Vương Tuấn Khải nhìn tôi, cười ma mãnh rồi cuối đầu xuống ăn ngon lành, không nói câu gì.
Tôi có cảm giác... chuyện sắp tơi xảy ra, có lẽ vượt qua cả sức chịu đựng của tôi.
End Chap 4.5
t,Ӥi nho nhỏ vàotai tôi .
"Nguyên Nguyên yêu dấu , có lẽ đến lượt tôi tính nợ với cậu nhỉ ? Nhớ chờ điện thoại của tôi nhé!"
Tôi ngẩn đầu nhìn hắn "chết rồi ! chắc hắn biết chai nước có thuốc gì đó , mà mình lại đưa hắn uống nên muốn tính sổ với mình đây mà ! hu hu Lưu Nhất Lân lần này anh hại tôi rồi !"
End Chap 4.4
h?E ,Ӥnnhiên đáp lại.
"Bạn Vương, bạn nói như thế là coi thường người khác quá! Nếu tôi nhớ không lầm thì đội bóng rổ trường Minh Đức lúc nào cũng thắng trường Sùng Dương!" Tôi ung dung trả đũa tên Vương Tuấn Khải.
"Baby à, anh biết em sẽ ủng hộ anh mà, ha ha ha ha..."
Tên Lưu Nhất Lân điên khùng đó nhìn dán mắt vào bình nước trong Vương Tuấn Khải, cười ha hả. Sao mà ngu thế không biết, làm thế thì dù đầu heo cũng biết trong chai nước có chứa cái gì. Tôi hốt hoảng nhìn Vương Tuấn Khải, hình như hắn vẫn chưa uống nước...
Sau khi lau hết mồ hôi trên trán, Vương Tuấn Khải mở nắp chai, ghé miệng lại tu...
Hắn uống thật ! Uống thật rồi ...
Yes! Thành công rồi! Tôi khoái chí nhìn chăm chú chai nước trong tay hắn. Hừ, với tên ấy thì cần gì
phải quang minh chính đại chứ! Nhưng...
Không hiểu sao , khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của hắn , tôi bỗng có chút hối hận...
End Chap 4.3
e Ӥӣông lại hắn! Đừng lo, tớ và Tiểu Dật sẽ giúp bà!
Roy Coldled Boy: Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ... Tớ yêu cậu! Chụt!
Lover Lover: Nè, ai thèm cậu yêu tớ chứ! Tim tớ không có chỗ cho cậu đâu! He he...
Roy Coldled Boy: Bạn mới chả bè, tim cậu chỉ đựng toàn người đẹp thôi!
Lover Lover: Tớ out đây, còn phải đi đắp mặt nạ chứ! Ngủ không đủ giấc là xuống sắc lắm cưng!
Bốn giờ ba mươi phút sáng ngày hôm sau, tôi cùng Kỳ Lâm ngáp ngắn ngáp dài đứng đợi trước cổng trường.
"Sao vẫn chưa thấy Tiểu Dật đâu nhỉ?" Tiểu Kỳ ngó đầu ra phố Trùng Khánh.
"Cậu đã gọi điện cho nó chưa?" Tôi ngáp một cái rõ dài
"Gọi rồi! Tối qua mồm nó còn xoen xoét cứ để đấy cho nó, không hiểu thằng nhóc đầu đất sét này lại bày trò gì đây!"
"Haiz, đành vậy..." Kỳ Lâm thở dài.
Đội nhiên một chiếc xe hơi phanh kít trước mặt chúng tôi. Có mấy người thanh niên nhảy bổ từ xe xuống. Tôi và Tiểu Kỳ giật thót vì bất ngờ quá.
Gì... Gì thế này... Chúng tôi gặp phải mafia sao? Nhưng sao mới bảnh mắt ra họ đã đến rồi?
Một chiếc xe màu đen sang trọng đi sát phía sau cũng dừng lại, cửa kính xe từ từ hạ xuống, hiện lên một khuôn mặt đang còn mắt nhắm mắt mở.
" Tử Dật!" Tôi và Tiểu Kỳ hét tướng lên.
"Tiểu Kỳ, Nguyên, tớ lười dậy sớm quá nên đến muộn! Ưm..."
"Này, tụi mình đi đưa báo, cậu ngồi xe sang trọng thế thì còn đi đưa cái nôi gì?" Mặt tôi nhăn nhó nhìn Tử Dật.
"He he, tớ đã nói với A Bảo rồi! Việc của cậu bọn họ sẽ giải quyết gọn thôi..."
"A Bảo? A Bảo là ai?" Tôi ngạc nhiên.
"Bọn họ đều là... Nhớ tên từng người rắc rối lắm, cứ gọi bọn họ là A Bảo cho nhanh!"
" Tử Dật, cậu có bao nhiêu A Bảo vậy?" Tiểu Kỳ ghen tị ra mặt, tròn mắt nhìn bên cạnh Tử Dật là một đống giai đẹp.
"Khoản hơn mười người, nếu là con gái thì tớ gọi là Tiểu Bối!" Tử Dật vừa nói vừa ngáp dài.
Ui cha, nhà Tử Dật có nhiều người giúp việc thế cơ à? Trước đây tôi chỉ nghĩ rằng nhà cậu ta cũng khá giả nhưng không ngờ... Dật Dật à, cậu làm tôi bất ngờ quá!
Tôi và Tiểu Kỳ mặt nghệt ra như phổng nhìn nhau.
Nhưng... có cậu bạn nhà giàu cũng xịn lắm chứ! Hơ hơ hơ...
Tối đến... tôi cuộn tròn trong chăn, vừa nghĩ vừa cười như điên.
"Tít tít!"
Ồ! Có tin nhắn! Tôi quờ tay lấy cái điện thoại di động để ở dưới gối, mở ra xem.
"Nhờ người khác giúp là phạm luật nhé! Can tội không thành thực, phạt cậu làm 10 ngày! Cố gắng nhé!"
From: Vương Tuấn Khải.
Tôi đờ đẫn nhìn màn hình di động, sao hắn lại biết nhỉ? Nhưng tôi rất rõ một điều: Gặp phải Vương Tuấn Khải đúng là nỗi bất hạnh nhất cuộc đời tôi.
End Chap 3.4
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top