Chương 4.4: Con lợn kêu ụt ịt.



" Pằng !"

Tiếng súng hiệu lệnh vang lên , tất cả tuyển thủ đứng ở vạch xuất phát bỗng lao đi nhanh như tên bắn .

"Bạn Vương Tuấn Khải trường Sùng Dương đang ở vị trí dẫn đầu ! Theo sát phía sau là bạn Lưu Nhất Lân trường Minh Đức !" Bình luận viên ngồi trên đài quan sát cuộc thi .

Tuy chẳng muốn thừa nhận nhưng công nhận tên đó lúc chạy trông cũng ngầu lắm!

Tôi ngơ ngẩn nhìn tên Vương Tuấn Khải chạy vun vút trên đường đua. Ngay cả lúc này, mặt hắn vẫn nở nụ cười lãnh đạm, mái tóc được gió thổi bồng bềnh, ánh mắt tràn đầy tự tin... Thật khó mà tin nổi, vóc người thanh mảnh thế này mà lại có sức mạnh đáng sợ thật. Trong khoảng khắc ấy, tôi có cảm giác hắn trông như vị thần mặt trời Apollo trong thần thoại Hi Lạp!

"Bis... Vương Tuấn Khải ! Vương Tuấn Khải !"

"Anh Vương Tuấn Khải ! Cố lên! Cố lên!"

"Á a a a a..." Tụi con gái hét lên như còi khi nhìn thấy giai đẹp, khiến cả sân vận động lại tiếp tụ ồn ả như cái chợ vỡ.

"Đại ca cố lên!"

" Hàng Hàng...không cần phải gào to thế, Khải thế nào mà chẳng thắng !"

Giọng nói này ...tôi quay đầu nhìn. Là Hoàng Vũ Hàng và Cao Tuấn Kiệt.

Cao Tuấn Kiệt phát hiện ra tôi nhìn cậu ta, hắn cũng nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười làm tôi suýt bị hớp hồn .

" Bạn Vương Tuấn Khải đã giành giải nhất trong cuộc thi chạy bốn trăm mét nam !"

Khi bình luận viên vừa dứt lời , nữ sinh Sùng Dương lao ầm về phía Vương Tuấn Khải .

" Vương Tuấn Khải , khăn nè , lau mồ hôi đi..."

" Anh Tuấn Khải em có mang nước cho anh nè..."

Sao hắn vẫn không việc gì nhỉ? Rõ ràng hắn đã uống chai nước đó mà! Tôi tròn mắt nhìn tên Vương Tuấn Khải đang mải nhận lấy khăn bông và nước, ngó đi ngó lại vẫn thấy hắn hoàn toàn bình thường.

" Cầm hộ cái ! Có tấc cả mười hai khăn bông , mười lăm chai nước . Không được làm mất cái nào hết !" Vương Tuấn Khải tiện tay đẩy hết đồ sang cho tôi, tôi lảo đảo suýt thì ngã oạch xuống đất. Hốt hoảng nhìn xung quanh, may mà không ai nhìn thấy mình.

Sao lại thế nhỉ? Tại sao lại thế? Ban nãy tôi tận mẳt thấy hăn tu ừng ực chai nước của Lưu Nhất Lân! Nhưng... nhưng mà...

"Hi! Khải! Được lắm!" Hoàng Vũ Hàng khí thế hừng hực đánh vào vai Vương Tuấn Khải.

"Nhẹ tay thôi, đau đó!" Vương Tuấn Khải cười ha ha, "đáp lễ" lại tên Vũ Hàng bằng một cú đấm.

" Khải! Vừa rồi tôi bấm giờ giúp cậu, cậu đã phá kỷ lục lần đại hội trước đó!" Cao Tuấn Kiệt huơ huơ cái đồng hồ đeo tay trông rất đẹp.

"Thế hả? Có gì đâu, hơ hơ..."

Chán ngắt! Phá kỉ lục trường thì có gì mà vênh vang chứ? Có giỏi thì phá kỷ lục thế giới ấy! Bày đặt khiêm tốn!

" Nguyên Nguyên, sao cậu lại ở đây hả? Báo hại tớ chạy đi tìm đến đui cả mắt luôn! Làm gì mà cậu cầm khăn bông với nước thế?" Kỳ Lâm hằm hằm chạy từ giữa sân vận động đến chỗ tôi.

Thôi chết! Quên mất tiêu là hôm nay Kỳ Lâm cũng thi đấu.

" Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ, xin lỗi cậu! Đã thi xong chưa? Mấy thứ này tớ cầm hộ người ta thôi, ha ha..."

" Vương Nguyên, quả nhiên là cậu! Hèn gì tôi thấy quen quen, khà khà khà khà..." Tên Hoàng Kiệt Hàng chết tiệt đó hình như có thù từ kiếp trước với tôi.

" Hoàng Kiệt Hàng, cậu nói gì hả? Đồ khỉ ngố!" Kỳ Lâm vừa nhìn thấy Hoàng Vũ Hàng mặt đã nhăn như cái bị rách.

"Nói gì hả? Tôi nói là Vương Nguyên ban nãy mặc như kiểu bà già lụ khụ, lại còn khúm núm chạy đi mua nước cho tụi tôi. Đúng không Kiệt!" Thằng cha đó tiếp tục đá tôi một nhát xuống tận chín tầng địa ngục.

"Hình như cậu nhận nhầm người rồi..."

"Ý?" Cao Tuấn Kiệt vừa nói gì? Cậu ta lại giúp tôi "thoát hiểm! Tôi há hốc mồm nhìn huông mặt lạnh hơn nước đá của cậu ta.

"Hi, Cao Tuấn Kiệt đấy à!" Kỳ Lâm vừa nhìn thấy Tuấn Kiệt, thái độ liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, giọng nói vừa rồi còn gầm ghè như cọp cái thế mà bây giờ đã mềm oặt như cao su. Đúng là cái đồ...

"Hi!" Tuấn Kiệt mỉm cười rồi gật đầu.

''Vớ vẩn, sao nhầm được! Nhất định là cậu ta." Tên khốn Hoàng Vũ Hàng vẫn quyết không chừa cho tôi con đường sống.

"Hừ! Vũ Hàng, đủ rồi đó! Nguyên Nguyên giống như bộ mặt của trường Minh Đức, làm gì có chuyện trước mặt bàn dân thiên hạ chạy đi mua nước cho cậu chứ! Đúng là đồ khỉ ngố, nằm mơ giữa ban ngày!" Kỳ Lâm lườm tên Hoàng Vũ Hàng một cái. Sợ hai người này bùng nổ chiến tranh, tôi vôi kéo tay Kỳ Lâm, tính cách nhóc con này hùng hổ thế dễ "uýnh" người như chơi...

"Nguyên Nguyên, chúng ta đi thôi, nói chuyện với loại người như hắn chỉ tổ giảm thọ!"

"Cậu ta không được đi..."

Vương Tuấn Khải! Là giọng của Vương Tuấn Khải. Tôi có cảm giác mọi người đều im bặt. Hàng chục cặp mắt của học sinh trường Minh Đức và Sùng Dương đang tầng lớp vây quanh chúng tôi bỗng trợn trừng lên kinh ngạc.

Tôi như bị tạt gáo nước lạnh vào người. Lần này toi thật rồi! Thế này khác nào tuyên bố tôi là kẻ phản bội trường Minh Đức.

"Vì tôi muốn bạn Nguyên Nguyên làm chứng giúp! Đúng không, Lưu Nhất Lân?" Vương Tuấn Khải đột ngột chuyển chủ đề câu chuyện.

Hắn còn nhìn Lưu Nhất Lân cười khoái trá " Sao ? giờ đến lúc thực hiện lời hứa rồi"

Lưu Nhất Lân hậm hực nhìn Vương Tuấn Khải như muốn ăn tươi nuốt sống,mặt đỏ như mông khỉ.

Anh ta vừa đi bằng bốn chân hai vòng sân vận động,vừa kêu ụt à ụt ịt như chú lợn trước con mắt sắp rớt ra của mọi người.Nếu tôi mà là anh ta chắc tôi nhảy lầu tự tử mất.

Vương Tuấn Khải không thèm để ý đến sự chú ý của mọi người , kéo tôi sát lại nói nho nhỏ vào tai tôi .

"Nguyên Nguyên yêu dấu , có lẽ đến lượt tôi tính nợ với cậu nhỉ ? Nhớ chờ điện thoại của tôi nhé!"

Tôi ngẩn đầu nhìn hắn "chết rồi ! chắc hắn biết chai nước có thuốc gì đó , mà mình lại đưa hắn uống nên muốn tính sổ với mình đây mà ! hu hu Lưu Nhất Lân lần này anh hại tôi rồi !"

End Chap 4.4

h?E ,Ӥnnhiên đáp lại.

"Bạn Vương, bạn nói như thế là coi thường người khác quá! Nếu tôi nhớ không lầm thì đội bóng rổ trường Minh Đức lúc nào cũng thắng trường Sùng Dương!" Tôi ung dung trả đũa tên Vương Tuấn Khải.

"Baby à, anh biết em sẽ ủng hộ anh mà, ha ha ha ha..."

Tên Lưu Nhất Lân điên khùng đó nhìn dán mắt vào bình nước trong Vương Tuấn Khải, cười ha hả. Sao mà ngu thế không biết, làm thế thì dù đầu heo cũng biết trong chai nước có chứa cái gì. Tôi hốt hoảng nhìn Vương Tuấn Khải, hình như hắn vẫn chưa uống nước...

Sau khi lau hết mồ hôi trên trán, Vương Tuấn Khải mở nắp chai, ghé miệng lại tu...

Hắn uống thật ! Uống thật rồi ...

Yes! Thành công rồi! Tôi khoái chí nhìn chăm chú chai nước trong tay hắn. Hừ, với tên ấy thì cần gì

phải quang minh chính đại chứ! Nhưng...

Không hiểu sao , khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của hắn , tôi bỗng có chút hối hận...

End Chap 4.3

e Ӥӣông lại hắn! Đừng lo, tớ và Tiểu Dật sẽ giúp bà!

Roy Coldled Boy: Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ... Tớ yêu cậu! Chụt!

Lover Lover: Nè, ai thèm cậu yêu tớ chứ! Tim tớ không có chỗ cho cậu đâu! He he...

Roy Coldled Boy: Bạn mới chả bè, tim cậu chỉ đựng toàn người đẹp thôi!

Lover Lover: Tớ out đây, còn phải đi đắp mặt nạ chứ! Ngủ không đủ giấc là xuống sắc lắm cưng!

Bốn giờ ba mươi phút sáng ngày hôm sau, tôi cùng Kỳ Lâm ngáp ngắn ngáp dài đứng đợi trước cổng trường.

"Sao vẫn chưa thấy Tiểu Dật đâu nhỉ?" Tiểu Kỳ ngó đầu ra phố Trùng Khánh.

"Cậu đã gọi điện cho nó chưa?" Tôi ngáp một cái rõ dài

"Gọi rồi! Tối qua mồm nó còn xoen xoét cứ để đấy cho nó, không hiểu thằng nhóc đầu đất sét này lại bày trò gì đây!"

"Haiz, đành vậy..." Kỳ Lâm thở dài.

Đội nhiên một chiếc xe hơi phanh kít trước mặt chúng tôi. Có mấy người thanh niên nhảy bổ từ xe xuống. Tôi và Tiểu Kỳ giật thót vì bất ngờ quá.

Gì... Gì thế này... Chúng tôi gặp phải mafia sao? Nhưng sao mới bảnh mắt ra họ đã đến rồi?

Một chiếc xe màu đen sang trọng đi sát phía sau cũng dừng lại, cửa kính xe từ từ hạ xuống, hiện lên một khuôn mặt đang còn mắt nhắm mắt mở.

" Tử Dật!" Tôi và Tiểu Kỳ hét tướng lên.

"Tiểu Kỳ, Nguyên, tớ lười dậy sớm quá nên đến muộn! Ưm..."

"Này, tụi mình đi đưa báo, cậu ngồi xe sang trọng thế thì còn đi đưa cái nôi gì?" Mặt tôi nhăn nhó nhìn Tử Dật.

"He he, tớ đã nói với A Bảo rồi! Việc của cậu bọn họ sẽ giải quyết gọn thôi..."

"A Bảo? A Bảo là ai?" Tôi ngạc nhiên.

"Bọn họ đều là... Nhớ tên từng người rắc rối lắm, cứ gọi bọn họ là A Bảo cho nhanh!"

" Tử Dật, cậu có bao nhiêu A Bảo vậy?" Tiểu Kỳ ghen tị ra mặt, tròn mắt nhìn bên cạnh Tử Dật là một đống giai đẹp.

"Khoản hơn mười người, nếu là con gái thì tớ gọi là Tiểu Bối!" Tử Dật vừa nói vừa ngáp dài.

Ui cha, nhà Tử Dật có nhiều người giúp việc thế cơ à? Trước đây tôi chỉ nghĩ rằng nhà cậu ta cũng khá giả nhưng không ngờ... Dật Dật à, cậu làm tôi bất ngờ quá!

Tôi và Tiểu Kỳ mặt nghệt ra như phổng nhìn nhau.

Nhưng... có cậu bạn nhà giàu cũng xịn lắm chứ! Hơ hơ hơ...

Tối đến... tôi cuộn tròn trong chăn, vừa nghĩ vừa cười như điên.

"Tít tít!"

Ồ! Có tin nhắn! Tôi quờ tay lấy cái điện thoại di động để ở dưới gối, mở ra xem.

"Nhờ người khác giúp là phạm luật nhé! Can tội không thành thực, phạt cậu làm 10 ngày! Cố gắng nhé!"

From: Vương Tuấn Khải.

Tôi đờ đẫn nhìn màn hình di động, sao hắn lại biết nhỉ? Nhưng tôi rất rõ một điều: Gặp phải Vương Tuấn Khải đúng là nỗi bất hạnh nhất cuộc đời tôi.




End Chap 3.4

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #af