Chương 4.3: Con lợn kêu ụt ịt.
Mười phút sau , tôi đi vào toilet .
Nhìn áo và mũ ướt nhẹp toàn là nước ngọt , đành cởi ra thay , chỉ còn lại cái kính đen, có đeo thì cũng vô ích.
Tôi thở dài , đúng là ác giả ác báo, câu này cấm có sai. Xem ra những ngày sau này mình khó sống rồi.
Vương Tuấn Khải ! Đồ tồi! Tất cả những gì cậu đã làm với tôi , nhất định sẽ trả gấp đôi , không phải gấp mười lần mới đúng .
" Ring ! Ring ! Ring !"
Điện thoại trong túi tôi kêu lên inh ỏi .
" Alô ! Ai đấy ạ....." Giọng tôi còn ngọt hơn nước đường
" Nô tì , ta sắp phải thi đấu rồi ! Mau ra sân vận động nhanh lên! À, đúng hai phút nữa có mặt ! Hơ hơ!"
"Này, này, Vương Tuấn Khải ...?"
Tên khốn này nghĩ tôi là thần đèn chắc! Tôi vừa rủa thầm, vừa cắm cổ chạy về phía sân vận động
Đại hội thể thao chính thức bắt đầu , sân vận động đông lúc nhúc toàn người . Phe màu đỏ và phe màu xanh mỗi bên đứng "hùng cứ một phương" gào thét cỗ vũ cho trường mình . Những tấm băng rôn , khẩu hiệu cổ động cùng với lá cờ đại diện cho từng trường được giương cao vẫy loạn xà ngầu. Tiến hò hét khắp nơi đổ dồn về đây, làm cho "ngọn lửa thi đấu" cháy hừng hực.
Trường Sùng Dương phe màu đỏ ở giữa có một cái trống màu đỏ cỡ đại cao bằng hai người chồng lên nhau, đang được gõ trầm vang đầy hào khí "tùng tùng". Học sinh trường Sùng Dương đứng thành từng tốp ở chỗ giành cho khán giả, gào thét inh ỏi cổ vũ trường mình. Xét về hình thức thì cổ động viên trường Minh Đức ăn đứt. Tất cả học sinh đều ngồi thẳng hàng ngay lối, đồng thanh hô vang khẩu hiệu và vẫy cờ, biểu ngữ đủ màu sắc theo sự chỉ huy.
Toàn trường là người thế này , tìm Vương Tuấn Khải khác nào mò kim đáy bể ! Hừ , mặc xác hắn...
Trời ơi! Tôi không những phải giám sát cả trận đấu, lại còn bị tên Kim đó quay như chong chóng, tôi sắp nổ tung đầu đến nơi rồi. Đầu óc lãnh đạo có tổ chức bài bản như tôi qua bao nhiêu năm rèn luyện nay đã có đất dụng võ. Tất cả các hạng mục thi đấu đều được tôi sắp xếp trình tự và rõ ràng. Đang lúc tôi định nghỉ ngơi một chút thì có một giọng nói ỏn ẻn cất lên:
" Hi , baby Vương Nguyên."
Lưu Nhất Lân ! Thằng cha này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, có ngày hắn làm tôi vỡ tim mất.
" Xinh chào! Anh có chuyện gì cần giúp à?" Nguyên, mày cố nhịn đi cho xong.
"Ồ, baby , anh sẽ ủng hộ em hết mình ! Em xem anh đã đăng kí thi ba hạng mục lận , em cảm động lắm phải không ? Ha ha ha...."
Lần này, hắn ta cầm bông hoa cúc, mặc bộ đồ thể thao màu trắng xuất hiện lù lù trước mặt tôi
Nhà thằng cha này mở tiệm bán hoa chắc ? Lần nào xuất hiện là y như rằng tay cầm bông hoa gì đó.
"Vậy... vậy à?" Tôi cố gắng mím môi cười tươi.
Làm ơn đi, chẳng biết tên khỉ này đầu chứa cái gì nữa. Đăng ký có vài ba hạng mục tép riu mà cũng phồng mang trợn má đi khoe. Có giỏi thì đợi thắng hẵng hay!
" Baby à , em biết hắn ta là ai không ?" Lưu Nhất Lân chẳng hề mảy may để ý đến sắc mặt tôi, tay cầm bông hoa khinh khỉnh chỉ về một nơi. " Nói cho em biết , hắn là át chủ bài trường Sùng Dương, hơn em 1 điểm trong kì thi tuyển vào trung học . Trông xấu hoắc thế kia mà cũng có fan hâm mộ ! Anh mới là đệ nhất mỹ nam ! Nguyên này, trông cái mặt hắn lúc cười mới đáng ghét làm sao!"
Vương Tuấn Khải đúng là đáng ghét thật ! Tôi nhìn hắn cười rạng rỡ giữa đám con gái đang bám lấy chằng chằng mà cảm thấy lửa uất hận như bốc lên đầu.
" Ha ha, hay là Nguyên Nguyên cùng hợp sức với anh đối phó hắn" Lưu Nhất Lân thì thầm.
" Anh... anh bảo sao? " Nhìn nụ cười gian gian của Lưu Nhất Lân, tôi có dự cảm chẳng lành.
" Cầm lấy cái này , đợi khi thi đấu xong đưa cho hắn uống . Đảm bảo trận thi đấu hôm nay ... Phư phư phư..."
Lưu Nhất Lân hướng mắt ra phía xa xa, nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải . Ánh mắt hắn lộ ra vẻ vô cùng xảo quyệt. Không dám tin là hắn lại hận Vương Tuấn Khải đến thế" Tôi... không..."
Muốn thắng cũng không cần phải dùng thủ đoạn đê tiện thế này.
Đúng lúc định ném lại chai nước mà Lưu Nhất Lân ép cầm lấy , bỗng có người vỗ mạnh vào tai tôi.
" Tên nô tì kia , bộ ngủ gật trong toilet à ?" Vương Tuấn Khải đứng phía sau lưng tôi từ lúc nào " Là cho ta hả ! Nô tì , ngươi đối với ta là tốt nhất đó ! Uả , không mặc đồ ngụy trang nữa sao ?"
" Á ! Bỏ tay ra"
"Này, bỏ tay ra ngay!" Tôi vùng vẫy để thoát khỏi "móng vuốt" của tên Vương Tuấn Khải. Chúa ơi, đừng để ai bắt gặp rồi hiểu lầm tôi bàn trường theo địch.
" Lát nữa chủ nhân của ngươi sẽ thi chạy bốn trăm mét , nhớ cổ vũ nhiệt tình vào , cảm ơn mang nước đến nhé !" Vương Tuấn Khải cầm chai nước của Lưu Nhất Lân hươ hươ trước mặt tôi . Hắn cướp từ lúc nào thế nhỉ ?
" Ngại quá , để cậu thất vọng rồi ! Nguyên Nguyên chỉ cổ vũ cho những hotboy như tôi thôi !" Lưu Nhất Lân đừng im nãy giờ, bỗng làm dáng vuốt vuốt tóc rồi nói.
" Haiz! Đáng tiếc thật! Cậu cũng thi chạy bốn trăm mét hả ? Lát nữa có thua cũng đừng có khóc nhè đấy !" Hơ hơ hơ hơ
" Nói cũng đúng !" Vương Tuấn Khải cười híp mí nhìn Lưu Nhất Lân " Nếu đã xấu như ma, thi chạy ngắn mà cũng thua thì nhảy lầu chết cho rồi..."
" Đương nhiên! Khoan đã, mày dám bảo tao xấu? Mày dám hạ nhục tap! Thằng ranh kia, mày có biết tao là ai không? Tao là Lưu Nhất Lân nức tiếng trường Minh Đức!" Nói dứt câu, Lưu Nhất Lân dường như không kịp thở, đưa tay vuốt ngực.
" Hơ, tôi chưa nghe nói về anh bao giờ..." Vương Tuấn Khải cười ngây ngô.
"Mày!" Lưu Nhất Lân tức đến nỗi suýt cháy xém cả mắt, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười gian xảo " Vương Tuấn Khải, mày không dám cá cược với tao chứ gì ?"
" Cược cái gì ?"
" Lát nữa bên nào thua sẽ phải bò một vòng quanh sân vận động, vừa bò vừa kêu như lợn!"
"Kêu như lợn? Lợn kêu như thế nào ấy nhỉ?
"Không biết hả? Lúc lợn cô đơn nó sẽ kêu ụt ịt ụt ịt ..."
"Ồ, hóa ra kêu như thế à! Tôi hiểu rồi!"
Nhìn vẻ mặt Lưu Nhất Lân tức đến suýt ói máu, đúng là tên ngốc. Để thằng cha Vương Tuấn Khải đó xỏ mũi.
"Mày... Hừ! Mà thôi! Tao không có hứng nói chuyện với tụi đàn em như mày, lát nữa rồi mày sẽ biết tay tao! Tao quên không thông báo cho mày một tin cực shoc đó là tao – Lưu Nhất Lân, là đội trưởng của đội bóng rổ tài năng trường Minh Đức! Sợ chưa? Hơ hơ hơ hơ.."
"Ủa? Hóa ra anh là đội trưởng à? Thảo nào chơi tệ quá! Dù gì trường Minh Đức đã ra mặt khiêu chiến với Sùng Dương, vậy đợi đến khi ra sân thi đấu sẽ phân cao thấp!" Vương Tuấn Khải cười tươi hết cỡ, thản nhiên đáp lại.
"Bạn Vương, bạn nói như thế là coi thường người khác quá! Nếu tôi nhớ không lầm thì đội bóng rổ trường Minh Đức lúc nào cũng thắng trường Sùng Dương!" Tôi ung dung trả đũa tên Vương Tuấn Khải.
"Baby à, anh biết em sẽ ủng hộ anh mà, ha ha ha ha..."
Tên Lưu Nhất Lân điên khùng đó nhìn dán mắt vào bình nước trong Vương Tuấn Khải, cười ha hả. Sao mà ngu thế không biết, làm thế thì dù đầu heo cũng biết trong chai nước có chứa cái gì. Tôi hốt hoảng nhìn Vương Tuấn Khải, hình như hắn vẫn chưa uống nước...
Sau khi lau hết mồ hôi trên trán, Vương Tuấn Khải mở nắp chai, ghé miệng lại tu...
Hắn uống thật ! Uống thật rồi ...
Yes! Thành công rồi! Tôi khoái chí nhìn chăm chú chai nước trong tay hắn. Hừ, với tên ấy thì cần gì
phải quang minh chính đại chứ! Nhưng...
Không hiểu sao , khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của hắn , tôi bỗng có chút hối hận...
End Chap 4.3
e Ӥӣông lại hắn! Đừng lo, tớ và Tiểu Dật sẽ giúp bà!
Roy Coldled Boy: Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ... Tớ yêu cậu! Chụt!
Lover Lover: Nè, ai thèm cậu yêu tớ chứ! Tim tớ không có chỗ cho cậu đâu! He he...
Roy Coldled Boy: Bạn mới chả bè, tim cậu chỉ đựng toàn người đẹp thôi!
Lover Lover: Tớ out đây, còn phải đi đắp mặt nạ chứ! Ngủ không đủ giấc là xuống sắc lắm cưng!
Bốn giờ ba mươi phút sáng ngày hôm sau, tôi cùng Kỳ Lâm ngáp ngắn ngáp dài đứng đợi trước cổng trường.
"Sao vẫn chưa thấy Tiểu Dật đâu nhỉ?" Tiểu Kỳ ngó đầu ra phố Trùng Khánh.
"Cậu đã gọi điện cho nó chưa?" Tôi ngáp một cái rõ dài
"Gọi rồi! Tối qua mồm nó còn xoen xoét cứ để đấy cho nó, không hiểu thằng nhóc đầu đất sét này lại bày trò gì đây!"
"Haiz, đành vậy..." Kỳ Lâm thở dài.
Đội nhiên một chiếc xe hơi phanh kít trước mặt chúng tôi. Có mấy người thanh niên nhảy bổ từ xe xuống. Tôi và Tiểu Kỳ giật thót vì bất ngờ quá.
Gì... Gì thế này... Chúng tôi gặp phải mafia sao? Nhưng sao mới bảnh mắt ra họ đã đến rồi?
Một chiếc xe màu đen sang trọng đi sát phía sau cũng dừng lại, cửa kính xe từ từ hạ xuống, hiện lên một khuôn mặt đang còn mắt nhắm mắt mở.
" Tử Dật!" Tôi và Tiểu Kỳ hét tướng lên.
"Tiểu Kỳ, Nguyên, tớ lười dậy sớm quá nên đến muộn! Ưm..."
"Này, tụi mình đi đưa báo, cậu ngồi xe sang trọng thế thì còn đi đưa cái nôi gì?" Mặt tôi nhăn nhó nhìn Tử Dật.
"He he, tớ đã nói với A Bảo rồi! Việc của cậu bọn họ sẽ giải quyết gọn thôi..."
"A Bảo? A Bảo là ai?" Tôi ngạc nhiên.
"Bọn họ đều là... Nhớ tên từng người rắc rối lắm, cứ gọi bọn họ là A Bảo cho nhanh!"
" Tử Dật, cậu có bao nhiêu A Bảo vậy?" Tiểu Kỳ ghen tị ra mặt, tròn mắt nhìn bên cạnh Tử Dật là một đống giai đẹp.
"Khoản hơn mười người, nếu là con gái thì tớ gọi là Tiểu Bối!" Tử Dật vừa nói vừa ngáp dài.
Ui cha, nhà Tử Dật có nhiều người giúp việc thế cơ à? Trước đây tôi chỉ nghĩ rằng nhà cậu ta cũng khá giả nhưng không ngờ... Dật Dật à, cậu làm tôi bất ngờ quá!
Tôi và Tiểu Kỳ mặt nghệt ra như phổng nhìn nhau.
Nhưng... có cậu bạn nhà giàu cũng xịn lắm chứ! Hơ hơ hơ...
Tối đến... tôi cuộn tròn trong chăn, vừa nghĩ vừa cười như điên.
"Tít tít!"
Ồ! Có tin nhắn! Tôi quờ tay lấy cái điện thoại di động để ở dưới gối, mở ra xem.
"Nhờ người khác giúp là phạm luật nhé! Can tội không thành thực, phạt cậu làm 10 ngày! Cố gắng nhé!"
From: Vương Tuấn Khải.
Tôi đờ đẫn nhìn màn hình di động, sao hắn lại biết nhỉ? Nhưng tôi rất rõ một điều: Gặp phải Vương Tuấn Khải đúng là nỗi bất hạnh nhất cuộc đời tôi.
End Chap 3.4
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top