Chương 4.2: Con lợn kêu ụt ịt.


Khổ nỗi~~~~~~

" Ê , tên nô tì kia , đã mua nước ngọt chưa hả?" Vương Tuấn Khải mặc đồ thể thao màu trắng , ung dung ngồi lên lan can của sân vận động , mái tóc như bay , cười tươi như hoa.

Tôi nhìn lũ fan girl mặt mày đê mê, dãi nhỏ toong toong đang bu như kiến quanh hắn, trong lòng than ngắn thở dài thằng cha này đúng là hồ ly tinh. Nhưng mà từ hồ ly tinh không hợp dùng cho con trai lắm,

" Ê , nô tì ..... Nguyên Nhi ...."

" Đến đây...đến đây!" Tôi vội cắt ngang lời hắn. Hic hic nếu như mọi người biết "lãnh tụ tinh thần" trường Minh Đức lại cúi đầu hầu hạ trường Sùng Dương thì... Hu hu hu hu... đảm bảo tôi chết mà không có chỗ chôn

Nghĩ đoạn, tôi lấy chiếc áo khoác mặt vào , như vậy có thể che được bộ đồng phục . Thế vẫn chưa đủ "đô", tôi còn lấy chiếc mũ lụp xụp che hết mái tóc đi, dĩ nhiên còn đeo thêm một chiếc kính đen trông rất hấm hố.

" Chuyện gì ?" Tiếng tôi còn nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve. Mất mặt thật! Có chết cũng không được để ai nhòm ra!

" Nước ngọt đâu ?" Vương Tuấn Khải hình như không nghe tôi nói gì , hắn nhảy từ trên lan can xuống , đi về phía tôi .

" Cậu ăn mặc cái kiểu gì thế!" Hắn cố tình đập bồm bộp vào cái mũ mà tôi đã kéo thấp đến độ không thấp hơn được nữa.

" Mặt kệ tôi !" Tôi quăng vội lon nước ngọt vào tay hắn như kiểu sợ cầm phải vi trùng.

Tránh ra! Tránh ra cái nào! Cầu trời đừng để ai phát hiện ra! Hình tượng idol tôi cất công tạo dựng bao lâu không thể bị hủy hoại được!

"Ủa? Là côca à, tôi muốn uống pepsi cơ, mà phải là loại trên vỏ lon có hình Jay ý!"

Lại còn đòi có hình jay? Tên không, ngươi có muốn ta cho ngươi xơi một chưởng bẹp lép như con gián không?

"Nô tì, mau chạy đi mua lon khác về đây! Hơ hơ..."

" Cậu!"

"Này, Khải, cậu nhặt thêm tên nô tì đó ở đâu ra thế?"

Tôi nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy Cao Tuấn Kiệt và Hoàng Vũ Hàng đang ngồi vắt vẻo trên lan can. Sao hai tên này lại ở đây nhỉ? Tên khỉ đột Hoàng Vũ Hàng tò mò săm soi tôi từ đầu đến chân.

"Hình như ban nãy nghe thấy tên cô là Ương...Uyên à! Ương Uyên đúng không?

Toi rồi, toi thật rồi! Tôi rụt cổ lại như con rùa. Thằng cha này phát hiện ra rồi sao?

"Ai mà chẳng biết cậu, có gì lạ đâu!" Một giọng nói lạnh lùng cất lên.

"Ha ha, thì thế... mà Kiệt cũng thật tình... Có đúng như thế thì cũng không nói ra chứ... Ha ha, ai bảo tôi nổi tiếng quá cơ..." Hoàng Vũ Hàng cười ha hả, đấm vào vai Cao Tuấn Kiệt một cái rồi cứ vênh ngước cái mặt lên giời, quên béng mất câu hỏi vừa rồi.

Phù !

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cao Tuấn Kiệt đang im lặng quan sát sân vận động . Dường như cảm giác có người nhìn mình chòng chọc, Cao Tuấn Kiệt quay sang phía tôi . Đôi mắt màu cà phê đó làm tôi nhớ lại buổi tối ở trường Sùng Dương. Không biết cậu ấy đã hết bệnh chưa nhỉ? Có vẻ như đã khỏi rồi.

Khụ khụ... Vương Nguyên! Tỉnh lại ngay, tuy cậu ta đã cứu mình thoát nạn nhưng lúc này không phải là lúc trả ơn .

" Mau lên , đi mua pepsi ... À, nhớ mua ba lon ! Thật là người vừa già vừa chậm chạp , lại chậm như rùa bò. Nhanh nhẹn chút đi! Chẳng có tố chất làm nô tì gì cả!"

Thằng cha Hoàng Vũ Hàng đó tranh thủ tát nước theo mưa, khệnh khạng ra lệnh cho tôi.

Lũ đểu giả! Ta nhịn các ngươi... Quân tử mười năm báo thù chưa muộn.

Hơ! Đúng rồi! Nhìn lon côca trong tay, đầu tôi bỗng lóe sáng, nghĩ ra một diệu kế.

Tôi chạy thục mạng đi mua ba lon nước ngọt.

"Được thôi, hẹn lần sau nhé, ok không?

"Ngoan nào, mấy bé ra kia đợi anh nhé, tẹo nữa anh qua đó!"

...

Mấy thằng cha này đúng là thuộc loại "sát gái". Đám nữ sinh đáng thương kia bị dụ dỗ đến mức nghe lời răm rắp. Hừm! Chỉ có mỗi Cao Tuấn Kiệt là im lặng, không thèm để ý đến lũ con gái mê giai đẹp đang vo ve xung quanh như ong vỡi tổ.

" Đây pepsi có hình Jay!" Tôi thở hồng hộc đưa lon nước ngọt mà tôi ngấm ngầm bày trò cho Vương Tuấn Khải, sau đó lùi xuống hai bước.

Hơ hơ, sắp có trò hay rồi đây!

Mau mở ra đi, mở ra đi cưng!

" Mở hộ cái..."

" Sao ?"

" Sao chăng gì nữa ? Bộ có chuyện gì sao ?"

" Không... không có chuyện gì..."

Hu hu hu!Không có chuyện gì mới lạ !

" Mau lên! Sợ gì chứ?" Vương Tuấn Khải nháy nháy mắt.

"Hả? Vậy cậu đưa đây!" Mắt tên Vương Tuấn Khải sắc như dao.Tôi cố né cái đầu đi rất xa , cắn chặt răng .

" Phụt !"

'Nắp lon pepsi được tôi mở ra, nước trong lon bắn ra như kiểu nước được máy bơm cao áp đẩy, bắn tung tóe hết lên mặt tôi.

" Hơ hơ ! Vương Nguyên Nhi sao mà cậu đáng yêu thế !" Nhìn bộ dạng thê thảm của tôi , Vương Tuấn Khải ôm bụng cười nghiêng ngả .

Tôi nhắm chặt mắt, từng giọt nước ngọt lăn trên mi mắt rơi xuống.

Áhhhhhhhhhh...... Vương Nguyên, mày đánh giá thấp đối thủ quá đấy .

End Chap 4.2

,Ӥhồn bay phách lạc...

Theo gai điệu sôi động của tiếng nhạc, đội cỗ vũ nhảy thành hai vòng.

"Hey... ya!"

Đội cổ vũ ở vòng ngoải nắm tay nhau, uốn người thành hình cung. Năm đội cổ vũ phía bên trong ngồi thụp xuống tạo thành hình ngôi sao năm cánh.

Đây... đây chẳng phải là biểu tượng của trường Sùng Dương sao?

"Woa! Tuyệt quá!"

"Bis! Bis! Hay lắm!"

Tiếng nhạc vừa dừng, mọi người vỗ tay ầm ĩ, tiếng huýt sáo khen ngợi liên tiếp truyền đến làm cho cả sân vận động náo nhiệt hẳn lên.

" Vâng , xin mời đại diện của hai trường cùng bắn pháo giấy khai mạc đại hội thể thao lần này !"

Tôi và Vương Tuấn Khải cầm một ống pháo cỡ lớn trong tiếng hô vang ầm trời. Chúng tôi chầm chầm tiến đến chỗ đài cao gần khán đài để bắn . Bỗng Vương Tuấn Khải ghé vào tai tôi thì thầm " Tên nô tì kia , tí nữa nhớ mang cho ta một lon nước ngọt đấy ...."

Tôi cố mỉm cười đáp lại khuôn mặt 'chảnh ngựa" của hắn! Hừ , tên khốn ! Ta không cho mi một bài học thì không phải là người ! Hãy đợi đấy!

" Bụp !

Những mảnh giấy nhiều màu sắc bắn phụt ra từ ống pháo giấy tung bay lên trời như những đốm lửa nhỏ rồi nhẹ nhàng rủ xuống.

Trận chiến đầu tiên của tôi và Vương Tuấn Khải chính thức bắt đầu .

End Chap 4.1

ine-heiw15(_mily:"Helvetica","sans-serif";color:#555555'> Thằng cha đó đểu thật! Thảo nào ba năm trướccậu đấu không lại hắn! Đừng lo, tớ và Tiểu Dật sẽ giúp bà!

Roy Coldled Boy: Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ... Tớ yêu cậu! Chụt!

Lover Lover: Nè, ai thèm cậu yêu tớ chứ! Tim tớ không có chỗ cho cậu đâu! He he...

Roy Coldled Boy: Bạn mới chả bè, tim cậu chỉ đựng toàn người đẹp thôi!

Lover Lover: Tớ out đây, còn phải đi đắp mặt nạ chứ! Ngủ không đủ giấc là xuống sắc lắm cưng!

Bốn giờ ba mươi phút sáng ngày hôm sau, tôi cùng Kỳ Lâm ngáp ngắn ngáp dài đứng đợi trước cổng trường.

"Sao vẫn chưa thấy Tiểu Dật đâu nhỉ?" Tiểu Kỳ ngó đầu ra phố Trùng Khánh.

"Cậu đã gọi điện cho nó chưa?" Tôi ngáp một cái rõ dài

"Gọi rồi! Tối qua mồm nó còn xoen xoét cứ để đấy cho nó, không hiểu thằng nhóc đầu đất sét này lại bày trò gì đây!"

"Haiz, đành vậy..." Kỳ Lâm thở dài.

Đội nhiên một chiếc xe hơi phanh kít trước mặt chúng tôi. Có mấy người thanh niên nhảy bổ từ xe xuống. Tôi và Tiểu Kỳ giật thót vì bất ngờ quá.

Gì... Gì thế này... Chúng tôi gặp phải mafia sao? Nhưng sao mới bảnh mắt ra họ đã đến rồi?

Một chiếc xe màu đen sang trọng đi sát phía sau cũng dừng lại, cửa kính xe từ từ hạ xuống, hiện lên một khuôn mặt đang còn mắt nhắm mắt mở.

" Tử Dật!" Tôi và Tiểu Kỳ hét tướng lên.

"Tiểu Kỳ, Nguyên, tớ lười dậy sớm quá nên đến muộn! Ưm..."

"Này, tụi mình đi đưa báo, cậu ngồi xe sang trọng thế thì còn đi đưa cái nôi gì?" Mặt tôi nhăn nhó nhìn Tử Dật.

"He he, tớ đã nói với A Bảo rồi! Việc của cậu bọn họ sẽ giải quyết gọn thôi..."

"A Bảo? A Bảo là ai?" Tôi ngạc nhiên.

"Bọn họ đều là... Nhớ tên từng người rắc rối lắm, cứ gọi bọn họ là A Bảo cho nhanh!"

" Tử Dật, cậu có bao nhiêu A Bảo vậy?" Tiểu Kỳ ghen tị ra mặt, tròn mắt nhìn bên cạnh Tử Dật là một đống giai đẹp.

"Khoản hơn mười người, nếu là con gái thì tớ gọi là Tiểu Bối!" Tử Dật vừa nói vừa ngáp dài.

Ui cha, nhà Tử Dật có nhiều người giúp việc thế cơ à? Trước đây tôi chỉ nghĩ rằng nhà cậu ta cũng khá giả nhưng không ngờ... Dật Dật à, cậu làm tôi bất ngờ quá!

Tôi và Tiểu Kỳ mặt nghệt ra như phổng nhìn nhau.

Nhưng... có cậu bạn nhà giàu cũng xịn lắm chứ! Hơ hơ hơ...

Tối đến... tôi cuộn tròn trong chăn, vừa nghĩ vừa cười như điên.

"Tít tít!"

Ồ! Có tin nhắn! Tôi quờ tay lấy cái điện thoại di động để ở dưới gối, mở ra xem.

"Nhờ người khác giúp là phạm luật nhé! Can tội không thành thực, phạt cậu làm 10 ngày! Cố gắng nhé!"

From: Vương Tuấn Khải.

Tôi đờ đẫn nhìn màn hình di động, sao hắn lại biết nhỉ? Nhưng tôi rất rõ một điều: Gặp phải Vương Tuấn Khải đúng là nỗi bất hạnh nhất cuộc đời tôi.





End Chap 3.4

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #af