Chương 3.4: Cuộc du hành của nữ hoàng địa ngục.


"Có... có chuyện gì không ?" Tôi cố gắng nở một nụ cười thật thân thiện, như thể người trước mặt là con bạn thân con chấy cắn làm đôi.

"Chẳng có chuyện gì cả..." Tên Vương Tuấn Khải đứng đối diện tôi trong Happy House, nở nụ cười kiểu ác ma đội lốt thiên sứ, tay bấm lia lịa di động, chẳng hiểu đang nghĩ gì.

Thằng cha này lại bày trò gì đây ? Tôi vừa chia tay Cao Tuấn Kiệt thì bị hắn lôi xềnh xệch đến đây. Chẳng lẽ hắn tình cờ nhìn thấy tôi và Cao Tuấn Kiệt bước ra từ cổng trường Sùng Dương ? Hoặc cũng có thể là hắn theo dõi tôi ?

Tôi cảng giác cao độ, nhìn chăm chú tên "cười nụ giấu dao" trước mặt! Vương Nguyên, mày đừng bị hắn làm cho lung lạc, bình tĩnh nào, xem hắn định giở trò mèo gì ?

"Hơ hơ, Vương Nguyên đáng yêu quá ! Coi nè..." Vương Tuấn Khải giơ di động lên, cười nhăn nhở.

"Bạn Vương, phiền bạn xóa ngay bức hình đó đi!" Thằng cha này lúc nào cũng đem mấy bức hình đó ra dọa tôi.

"Được thôi, đương nhiên có thể được !" Vương Tuấn Khải vừa nói vừa nháy mắt với tôi. "Nhưng mấy bức ảnh đáng yêu này bị xóa hết, tôi tiếc đứt ruột à, nên cậu phải làm ba việc này cho tôi xem như bồi thường thiệt hại. Mỗi lần hoàn thành một việc, tôi sẽ xóa một hình!"

Hừ, tôi thừa biết làm gì có chuyện hắn buông tha dễ dàng như thế. Nếu đây không phải là nơi công cộng, tôi đã vung tay cho hắn xơi mấy đấm vào mặt. Cùng là con người cả, sao hắn và Cao Tuấn Kiệt lại khác xa nhau thế ?

"Bạn Vương Tuấn Khải, phải làm thế mới được sao ?" Tôi tiếp tục cười tươi rói, nụ cười thắm thiết thế này chắc cũng phải có chút ít tác dụng.

Tên Vương Tuấn Khải mặt mày tỉnh bơ, mỉm cười gật đầu.

"Chắc chắn chứ ?" Tôi cười...

"Ừ!"

"Nhất định phải thế ?" Tôi tiếp tục cười...

"Ừ!"

"Sau khi làm xong ba việc này, cậu phải xóa hết ảnh! Không được làm khó tôi nữa!" Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đang nở nụ cười khó hiểu của hắn. Vương Tuấn Khải, ta sẽ nhớ ngày hôm nay!

"Vậy thì phiền cậu nhé!" Vương Tuấn Khải chìa ra một tờ giấy.

Cái khỉ mốc gì thế này ? Tôi hằn học liếc xéo hắn, cầm lấy tờ giấy...

5 giờ sáng: Đi đưa sữa tươi, báo.

12 giờ sáng: Đưa hàng cho cửa hàng bánh kem Rossa.

17 giờ chiều: Làm phục vụ ở Hppay House.

22 giờ tối: Phụ bếp ở quán bar Prince.

"Cái... cái gì thế này ?" Mắt tôi trợn kên như ếch ộp.

"Ai chà, Nguyên Nguyên lúc này trông đáng yêu ghê!" Thằng cha đó dí sát mặt về phía tôi. "Cậu đừng hòng chạy thoát!"

"Cậu nói gì ?" Cái gì mà đừng hòng chạy thoát ? Tôi ngước đầu lên, đối diện với khuôn mặt điển trai... dường như còn cảm nhận thấy hơi thở của hắn... Vương Nguyên, hôm nay mày bị mắc bệnh tim hả ?

"Hơ, không bị xịt máu mũi à ?"

Tôi chẳng còn thiết đến giữ hình tượng gì hết, hung tợn nhìn tên đó như muốn xé xác hắn đến nơi. Yên tâm, từ ngày hiểu rõ bản chất lòng lang dạ sói củ mi, ta còn lâu mới bị xịt máu.

"Mấy việc này làm liên tục trong bảy ngày. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cậu!" Vương Tuấn Khải chẳng thèm để ý đến sắc mặt của tôi.

"Nhưng tôi còn phải đi học!" Thằng cha này cố tình ép tôi không có thời gian học để đánh bại tôi dễ dàng đây mà.

"Yên tâm, tôi đã tính đi tính lại rồi!" Vương Tuấn Khải cười như ác ma, mắt chớp chớp nhìn tôi. "Cái này đều là làm ngoài giờ học cả!"

Không tin nổi... Tôi tức muốn sùi bọt mép.

"Mà thôi... Tính tôi từ trước tới giớ không thích ép buộc người khác...." Thằng cha bịp bợm đó ra vẻ nghĩ ngợi. " Vậy bức ảnh này... tôi cứ tung lên diễn đàn trường Minh Đức nhé! Hay là in nó thành poster rồi dán trước cửa số 23 phố Trùng Khánh nhỉ ?"

"Tôi làm..." Tôi tức muốn ói máu nhưng đành gật đầu.

"Thế có phải tốt hơn không! Còn nữa, mỗi lần tan làm thì phải ký bằng tên của tôi, ok ? nếu không có việc gì thì tôi đi làm thêm đây ! Trước khi về cậu nhớ thanh toán tiền nhé! Bye!"

Đây là Vương Tuấn Khải ga lăng, phong độ đầy mình, gia đình giàu có mà Tiểu Kỳ kể sao ?

Thiếu gia nhà giàu mà phải đi làm thêm ?

Quên mất là thằng cha biến thái này khoái nhất đá đểu người khác, không thể dùng suy nghĩ của người bình thường đối với hắn được! Nói không chừng hắn đi làm thêm vì như vậy sẽ có cơ hội lừa người khác mắc câu nhiều hơn.

Cầm tờ giấy ghi dày đặc công việc mà tên họ Vương ấy đưa cho, về đến nhà tôi vẫn còn tức anh ách. Tôi sực nhớ ra Kỳ Lâm và Tiểu Dật, vội gọi di động nhưng không có ai bắt máy. Sốt ruột quá đi mất!

Tôi bật vi tính lên, đăng nhập QQ, phát hiện ra có nick đang sáng.

Lover Lover: Cưng à, không sao chứ ?

Roy Coldled Boy: Ai thế ?

Lover Lover: Là Kỳ Lâm đây! Ngốc!

Roy Coldled Boy: Hả ? -_- Một tuần cậu thay đến mấy cái nik, tớ làm sao nhớ nổi! Cậu không sao là tốt rồi! Tử Dật đâu ?

Lover Lover: Hi! Không sao hết, còn cậu? Ổn thỏa cả chứ ?

Roy Coldled Boy: Số tớ còn may mắn chán!

Lover Lover: Hừ! Hôm nay xui tận mạng, rơi vào đúng ngày "bắt quỷ' của trường Sùng Dương.

Roy Coldled Boy: ?

Lover Lover: Thì chính là ngày rình bắt các cặp đôi hẹn hò buổi tối ấy. Ban đầu thì chỉ cần nhìn thấy đèn pin là mọi người chạy té khói nên sau này ban quản lý trường mới nghĩ ra cách nấp ở đâu đó rồi mới đột ngột mở đèn pin bắt quả tang, thế nào mà chả túm được vài đôi. Lần này lại nghĩ ra cách mở cát-sét có tiếng chó dại sủa, tóm gọn cả mẻ! Kinh thật!

Roy Coldled Boy: ...Bắt đầu từ ngày mai tớ phải đi làm thêm Tiểu Kỳ ạ T_T

Lover Lover: Làm thêm ? Cậu có bị ấm đầu không đấy ? Tụi mình ngày nào cũng phải học trầy máu mắt, còn phải chuẩn bị cho đại hội thể thao... Cậu có nghe tớ nói không ? Phải chuẩn bị thật kĩ!

Roy Coldled Boy: Hu hu hu hu... tớ biết mà! Nhưng thằng cha Vương Tuấn Khải đó đem ảnh ra để uy hiếp tớ! Tớ phải làm gì bây giờ ? Cậu nhớ ngày này hằng năm đốt vàng mã cho tớ nhé! Tớ sắp ngủm cù đèo rồi...

Hết cách, tôi đàng đem chuyện mấy bức ảnh xấu hổ lần trước kể ra! Đúng là chỉ có nước độn thổ!

Lover Lover: Thằng cha đó đểu thật! Thảo nào ba năm trước cậu đấu không lại hắn! Đừng lo, tớ và Tiểu Dật sẽ giúp bà!

Roy Coldled Boy: Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ... Tớ yêu cậu! Chụt!

Lover Lover: Nè, ai thèm cậu yêu tớ chứ! Tim tớ không có chỗ cho cậu đâu! He he...

Roy Coldled Boy: Bạn mới chả bè, tim cậu chỉ đựng toàn người đẹp thôi!

Lover Lover: Tớ out đây, còn phải đi đắp mặt nạ chứ! Ngủ không đủ giấc là xuống sắc lắm cưng!

Bốn giờ ba mươi phút sáng ngày hôm sau, tôi cùng Kỳ Lâm ngáp ngắn ngáp dài đứng đợi trước cổng trường.

"Sao vẫn chưa thấy Tiểu Dật đâu nhỉ?" Tiểu Kỳ ngó đầu ra phố Trùng Khánh.

"Cậu đã gọi điện cho nó chưa?" Tôi ngáp một cái rõ dài

"Gọi rồi! Tối qua mồm nó còn xoen xoét cứ để đấy cho nó, không hiểu thằng nhóc đầu đất sét này lại bày trò gì đây!"

"Haiz, đành vậy..." Kỳ Lâm thở dài.

Đội nhiên một chiếc xe hơi phanh kít trước mặt chúng tôi. Có mấy người thanh niên nhảy bổ từ xe xuống. Tôi và Tiểu Kỳ giật thót vì bất ngờ quá.

Gì... Gì thế này... Chúng tôi gặp phải mafia sao? Nhưng sao mới bảnh mắt ra họ đã đến rồi?

Một chiếc xe màu đen sang trọng đi sát phía sau cũng dừng lại, cửa kính xe từ từ hạ xuống, hiện lên một khuôn mặt đang còn mắt nhắm mắt mở.

" Tử Dật!" Tôi và Tiểu Kỳ hét tướng lên.

"Tiểu Kỳ, Nguyên, tớ lười dậy sớm quá nên đến muộn! Ưm..."

"Này, tụi mình đi đưa báo, cậu ngồi xe sang trọng thế thì còn đi đưa cái nôi gì?" Mặt tôi nhăn nhó nhìn Tử Dật.

"He he, tớ đã nói với A Bảo rồi! Việc của cậu bọn họ sẽ giải quyết gọn thôi..."

"A Bảo? A Bảo là ai?" Tôi ngạc nhiên.

"Bọn họ đều là... Nhớ tên từng người rắc rối lắm, cứ gọi bọn họ là A Bảo cho nhanh!"

" Tử Dật, cậu có bao nhiêu A Bảo vậy?" Tiểu Kỳ ghen tị ra mặt, tròn mắt nhìn bên cạnh Tử Dật là một đống giai đẹp.

"Khoản hơn mười người, nếu là con gái thì tớ gọi là Tiểu Bối!" Tử Dật vừa nói vừa ngáp dài.

Ui cha, nhà Tử Dật có nhiều người giúp việc thế cơ à? Trước đây tôi chỉ nghĩ rằng nhà cậu ta cũng khá giả nhưng không ngờ... Dật Dật à, cậu làm tôi bất ngờ quá!

Tôi và Tiểu Kỳ mặt nghệt ra như phổng nhìn nhau.

Nhưng... có cậu bạn nhà giàu cũng xịn lắm chứ! Hơ hơ hơ...

Tối đến... tôi cuộn tròn trong chăn, vừa nghĩ vừa cười như điên.

"Tít tít!"

Ồ! Có tin nhắn! Tôi quờ tay lấy cái điện thoại di động để ở dưới gối, mở ra xem.

"Nhờ người khác giúp là phạm luật nhé! Can tội không thành thực, phạt cậu làm 10 ngày! Cố gắng nhé!"

From: Vương Tuấn Khải.

Tôi đờ đẫn nhìn màn hình di động, sao hắn lại biết nhỉ? Nhưng tôi rất rõ một điều: Gặp phải Vương Tuấn Khải đúng là nỗi bất hạnh nhất cuộc đời tôi.


End Chap 3.4

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #af