Chương 3.3: Cuộc du hành của nữ hoàng địa ngục.


"Tụi... tụi mình phải đến đây thật sao ?" Dù bị Tiểu Dật và Tiểu Kỳ Thánh lôi đến chỗ này, tôi vẫn gân cổ lên hỏi. Vì từ lúc đi đến đây, mắt phải tôi cứ máy liên tục, cái này nhất định là điềm chẳng lành! Chưa được bao lâu...

Lần máy mắt thứ nhất, một người đáng yêu ngây thơ như tôi bị tên Tiểu Vũ độc ác từ chối thẳng thừng, tâm hồn non nớt đã bị tổn thương.

Lần máy mắt thứ hai, bố tôi nghe thấy tin đội bóng mình yêu thích thắng lơn, sướng đến mức lái xe ẩu suýt thì mất mạng, nằm viện hết nửa năm.

...

Nghĩ đến đây, tim tôi vốn thấp thỏm không yên lại càng đập mạnh hơn. Vương Nguyên, mày là nhân tài gánh trên vai trọng trách của trường Minh Đức, sao có thể làm chuyện thiếu iốt như thế ? Đêm hôm không ngồi lo học mà lẻn vào trường Sùng Dương, thậm chí trèo tường vào!

Nếu như bị học sinh hay giáo viên trường Sùng Dương phát hiện thì mày không những thân bại danh liệt mà còn làm trường Minh Đức mất mặt lây.

" Kỳ Lâm, tớ thấy... lần này chúng ta hơi hấp tấp, hay là..."

"Lắm chuyện! Đã đâm lao thì phải theo lao chứ, cậu có định trèo hay không ?" Tiểu Kỳ trừng mắt nhìn tôi. " Khó khăn lắm tớ mới có được ' bản đồ thánh địa tình yêu bí mật của trường Sùng Dương'! Lại còn có nguồn tin chính xác là hôm nay Vương Tuấn Khải hẹn hò với ai đó, chỉ cần tụi mình bắt được quả tang, rồi đem chuyện này uy hiếp hắn... Hê hê hê, đúng là diệu kế!"

Ôi, nhìn con hổ nhe nanh giơ vuốt trước mặt, tôi không còn nhận ra cậu bạn Kỳ Lâm của mình nữa. Nhưng... biết đâu nhân cơ hội này hủy mấy bức ảnh mất hình tượng trong di động của hắn!

"Hi hi... hay quá đi! Cứ như trò cảnh sát bắt trộm ý nhỉ..."

"Suỵt, be bé cái mồm thôi!"

"Suỵt, cậu điên à..."

Tôi và Kỳ Lâm gõ vào đầu Tiểu Dật. Sau đó ba người bọn tôi bắt đầu len qua bụi cỏ cao đến nửa người.

Nơi đây là đầu phố Trùng Khánh, Sùng Dương và Minh Đức lấy số 23 phố Trùng Khánh làm mốc, xây một bức tường cao hơn một mét ngăn cách hai trường. Bức tường này kéo dài tới tận chân núi. Một trong bốn cảnh đẹp của trường sùng Dương chính là "Khe cỏ tình nhân", nằm ngay dưới chân núi, cách trường Minh Đức chỉ có một bức tường.

"Khe cỏ tình nhân" thực chất là một khu đất vẫn chưa được xây dựng gì hết. Vì rất ít khi có người đến quét dọn nên cỏ mọc dày đặc, xung quanh chỉ có mấy cây đèn mờ ảo. Không biết từ lúc nào, nơi đây trở thành điểm hẹn hò lý tưởng của các cặp đôi trong trường.

"Hơ ? Người đâu ?" Lần đầu tiên tham gia rình mò, Tiểu Dật sướng đến nhảy tưng tưng, quên mất mục đích đến đây làm gì!"

"Ngồi yên!" Thấy Tiểu Dật đang huơ chân múa tay, tôi túm chặt lại, " Cậu muốn chết hả! Nếu bị phát hiện là toi cả lũ bây giờ..."

Minh Đức và Sùng Dương từ trước đến giờ không qua lại với nhau. Kể từ khi công bố hai trường bước vào cạnh tranh, không khí lại càng căng thẳng hơn. Kế hoạch tuyệt với này của chúng tôi mà bị phát hiện thì...

Thời gian chậm như rùa bò, mới có mười phút trôi đi thế mà ba người bọn tôi ngồi trong bụi cỏ có cảm giác dài cỡ mười năm. Bốn bề vẫn lặng ngắt như tờ...

"Cỏ mọc cao qua, đèn thì tù mù, xem thế quái nào được..." Kỳ Lâm điên máu gạt phăn đám cỏ bên người. "Chán thật..."

"Chẳng... chẳng có gì hay ho cả, hay tụi mình quay về đi..."

Tôi có linh cảm chẳng lành, định đánh bài chuồn.

"Gâu gâu...Grừ... Gâu gâu gâu..."

Chó ? Tiếng chó sửa ? Nghe giống như tiếng chó dại mấy ngày nay chưa được ăn gì! Ở đây có chó dại sao? Tụi tôi hốt hoảng nhìn nhau, hét như còi, nhảy dựng lên...

"Á aaaaaa!"

"Chó! Chó dại cắn người..."

"Bình tĩnh! Chó đâu ? Chó đâu ?"

...

Rừng cỏ đang tĩnh lặng bỗng nhốn nháo cả lên, khắp nơi có bao nhiêu người ùa ra, nam sing nữ sinh đủ cả. Hóa ra rừng cỏ hoang vu này lại có nhiều người đến đây hẹn hò gớm. Má ơi, cảnh tượng hoàng tráng quá!

Oái, bây giờ không phải là lúc nghĩ viễn vông! Cách không xa có ánh đèn pin sáng chói chiếu rọi.

"Đứng im, không được nhúc nhích, bị bắt quả tang rồi nhé!" Giọng nói của một người phụ nữ nghe có vẻ rất đắc ý vọng lại. "Cách này của hiệu trưởng Thôi quả là diệu kế, lần này đừng hòng chạy thoát!"

Mắt tôi đã kịp thời thích ứng với ánh sáng, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên tay xách máy cát-sét. Chiêu này đúng là độc thật!

"Mau đưa thẻ học sinh ra đây, tối không lo học, chạy đến nơi này yêu với chả đương! Mới nứt cái mắt ranh đã bày đặt hẹn hò" Cô tóm được mấy học sinh không may sa bẫy, phê bình như tát nước vào mặt.

Thôi chết... nếu như cô ta biết tụi tôi là học sinh trường Minh Đức...

Kỳ Lâm ơi là Kỳ Lâm, cái gì mà biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng! Lần này thì tẽn tò nhé, tự đưa đầu vào miệng cọp.

Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, ngay cả đứa đầu óc chậm tiêu nhất là Tiểu Dật cũng biết phen này nguy thật rồi. Tôi tưởng tượng ra ngày mai tên chúng tôi sẽ bị bêu lên tờ thông báo dán trên tường số 23 phố Trùng Khánh.

" Vương Nguyên, Hoàng Kỳ Lâm, Ngao Tử Dật, khép vào tội phản trường cầu vinh!"

"Oan quá, bọn em bị oan mà..."

"Người đâu, lôi ba thằng ngóc này ra ngoài đánh đến chết thì thôi, sau đó treo xác lên cửa trường Minh Đức để người khác lấy làm gương!"

Không! Tôi không muốn chết mà không nhắm mắt! Tôi không phản bội!

"Chạy mau..." Đang lúc rối như tơ vò, ai đó hét lên một tiếng, mọi người bỏ chạy toán loạn.

Chí Hoàng, Tử Dật cũng hùa vào cùng đám đông, chẳng thấy tăm hơi đâu. Làm sao bây giờ ? Mà thôi, cứ thoát nạn cái đã rồi tính sau! Nghe thấy giọng người phụ nữ kia mỗi lúc một gần, tôi nhắm mắt nhắm mũi lao như điên.

Chạy, chạy nhanh nữa lên! Vương Nguyên, mày phải giữ gìn hình tượng Idol của trường Minh Đức chứ, không thể để bị bắt được...

Chạy, tôi chạy! Vương Nguyên, mày không được làm trường Minh Đức mất mặt...

Chạy, tôi chạy...

Thôi chết, đây là đâu ! Tôi chưa đến trường Sùng Dương bao giờ, cổng ra ở đâu vậy cà ?

Làm sao đây, chạy theo hướng nào bây giờ ? Đằng sau có "truy binh", hay cứ chạy thẳng về phía trước ? Nhưng nếu bị trường Sùng Dương phát hiện thì sao ? Bây giờ đang là giờ tự học! Tôi lại mặc đồng phục trường Minh Đức...

Mắt tôi dán chặt về phía tòa nhà trước mặt – "Khu âm nhạc"! Ha ha... trời giúp ta rồi! Chỉ có những học sinh đặc biết mới được đến nơi này, buổi tối không có nhiều người ra vào lắm, tôi cứ núp tạm vô đấy là an toàn nhất. Đợi đến lúc học sinh trường Sùng Dương tan giờ tự học buổi tối thì tìm cách "lượn" sau...

Đúng lúc tôi đang mải mê nghĩ, phía sua vang lên tiếng bước chân dồn dập. Chết, tôi lao như tên bắn về phía căn phòng có ánh đèn. Ngó từ cửa kính vào bên trong thấy giảng đường xây theo kiểu bậc thang, có cây dương cầm rất đẹp, bục giảng khoáng đạt, nhưng không có một bóng người! Mà thôi, cứ chui vào đã rồi tính sau...

Nấp vào đâu bây giờ ? Cha mẹ ơi! Toàn là bàn với ghế, lại xếp theo kiểu bậc thang, chẳng có chỗ nào để nấp cả!

"Khụ khụ, khụ khụ khụ..."

Tiêu rồi!

Có người bước đến! Bước chân mỗi lúc một gần, tiếng ho càng lúc càng rõ mồn một.

Ánh mắt tôi quét xoẹt về phía góc tường... Chả nhẽ tôi phải...

"Khụ khụ, khụ khụ khụ..."

Chỉ còn mỗi cách đó!

...

Tôi nhảy bổ vào cái thùng rác cỡ lớn màu trắng rồi ngồi thu lu trong đó. Hu hu, đời tôi sao mà đen như quạ, không ngờ có lúc mạt hạng đến mức phải "bầu bạn" với rác rưởi hôi như cú...

Không biết Hoàng và Dật đâu rồi ? Liệu có bị bắt không ? Hi vọng hai người đó không đến mức thảm hại như tôi!

"Khụ khụ!" Tiếng ho đó càng lúc càng rõ, có vẻ như nam sinh đó đang tiến vào lớp học.

Oái... hình như hắn ta đang đi về phía tôi...

Ôi không! Đừng lại đây! Đừng có lại đây mà!

Cuối cùng, tiếng bước chân ngừng lại. Hình như hắn ta dừng lại bên cạnh cái thùng rách mà tôi chui vố đo.

Nắp thùng rác bị nhấc lên không thương tiếc, tôi tuyệt vọng ngẩng đầu lên theo bản năng, ánh sáng chói lòa làm mắt tôi như bị quáng gà.

Đợi đến lúc mắt tôi kịp thích ứng với ánh sáng, tôi đau khổ nhìn một chiếc vỏ chuối trượt từ trên đỉnh đầu xuống, hạ cánh xuống ngay tóc mái của tôi.

Thế là hết! Đời đi tong thật rồi! Kình địch số một của Vương Tuấn Khải, Idol của trường Minh Đức, nam thần trí tuệ và sắc đẹp – Vương Nguyên kể từ giờ phút này cũng như vỏ chuối kia, vĩnh viễn rơi vào vực thẳm tăm tối...

Đúng lúc tôi thấy mình xém chút nữa là đi đời nhà ma vì nhồi máu cơ tim thì bỗng nhận ra khuôn mặt kia quá đỗi quen thuộc.

Là cậu ta! Cao Tuấn Kiệt!

Thế giới này đúng là tròn như củ đậu! Người con trai đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời nơi tăm tối. Tuy hắn từng là vị cứu tinh của tôi nhưng dù gì hắn cũng là Tam Đại Thiên Vương của sùng Dương! Đời nào hắn tha cho tôi!

Ánh mắt màu cà phê nhìn tôi đăm đăm, thoáng hiện lên kinh ngạc, nhưng sau đó kịp trấn tĩnh trở lại, nắp thùng rác lại bị đóng chặt, xung quanh tối như hũ nút.

...

Bên ngoài vang lên tiếng dương cầm du dương, đúng là mộ bản nhạc ấm áp. Không hiểu sao, tâm trạng bắt đầu ổn định trở lại, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn...

"Rầm!"

Có tiếng đẩy cửa mạnh, giọng một người phụ nữ vang lên.

"Cao Tuấn Kiệt, muộn thế này mà em vẫn luyện đàn à ?"

Ặc, hóa ra là cô giáo đi bắt quả tang học sinh ở "Khe cỏ tình nhân".

"Vâng, cô đang làm việc ạ ?" Cao Tuấn Kiệt thản nhiên trả lời.

Ừ, cô đang đí bắt mấy đứa học sinh vi phạm kỷ luật. Hừm! Nếu trò nào cũng được như em thì tốt quá, cô chẳng phải khổ sở thế này!" Cô giáo kêu ca.

"Vậy không làm phiền cô nữa! Cô đi nhé!'

Tên này dám ra lệnh cho cô giáo, phục hắn sát đất luôn

"À, được rồi! Em cứ tiếp tục luyện đàn đi..."

Tiếng bước chân xa dần, tôi đưa tay vuốt vuốt ngực, may mà Cao Tuấn Kiệt không "xì đểu" tôi. Sao hắn lại làm thế nhỉ ?

Hay là hắn nghĩ tố cáo tôi với cô giáo chẳng nhằm nhò gì, muốn đưa hai tên đồng bọn biến thái kia đến hành hạ tôi mới đã.

Không ngờ có lúc Vương Nguyên này lại mạt vận đến vậy...

"Cậu muốn núp trong đó đến bao giờ ? Khụ khụ..." Giọng nói kèm theo tiếng dương cầm đã cắt đứt mạch suy nghĩ mông lung của tôi.

"À! Ừ!" Lúc này tôi mới nhớ ra là mình đang ngồi trong thùng rác, vội đứng bật dậy.

"Oái!"

Chân tôi bị tên dại, vừa đứng bật lên ngã chúi xuống. Chúa ơi, cứu con!

Chúa đã không nghe lời cầu cứu thống thiết của tôi, tôi ngã uỵch một cái xuống đất... Đau quá! Tôi xoa xoa cái mông đáng thương, cố kìm nước mắt, ánh mắt hình viên đạn nhìn Cao Tuấn Kiệt vẫn đang ung dung lướt phím đàn.

Hừ! Chẳng ga lăng tí nào, thấy người chết mà không cứu.

"Khụ khụ, khụ khụ... đi thôi!" Cao Tuấn Kiệt đóng phím đàn, lấy áo đồng phục khoát lên người tôi. "Áo của cậu bắt mắt quá!"

"À!" Tiếng dương cầm êm ái vụt mất khiến tôi tiếc nuối " Đợi đã! Đi đâu cơ?"

"Đưa cậu ra ngoài!"

Tôi không nhìn nhầm đấy chứ! Mặt hắn ta đỏ bừng, hay là bị sốt nhỉ ?"

...

"Trường của các cậu lớn thật!"

"..."

"Đúng rồi, cậu không phải tự học buổi tối hả ?"

"..."

Đến bây giờ tôi đã hiểu thế nào là "tự biên tự diễn". Nãy giờ trên đường đi chỉ có một mình tôi độc thoại, hắn cạy răng không nói nửa lời.

"Khụ khụ, khụ khụ... khụ khụ.."

Tôi thấy hắn có gì đó không ổn, mặt đỏ hơn so với ngày thường. hay là...

"Cậu..." Thấy tôi đưa tay về phía hăn. Hắn giật mình.

"Yên lặng nào!" Tôi đặt tay lên trán hắn. Nóng quá! Tên này đang bị sốt! Thế mà còn đưa áo khoác cho tôi mượn.

Tuấn Kiệt lúng túng không biết làm thế nào, chỉ ngẩn người ra nhìn tôi, vì bị sốt cao nên đôi mắt màu cà phê có vằng lên tia máu đỏ...

Tôi lại nghĩ vẩn vơ gì thế này ? Tôi vỗ vào đầu mình!

"Trả áo cho cậu này..."

"Đi thôi! Sắp đến nơi rồi ! Cậu không muốn tôi bị chết rét vô ích đấy chứ!"

Hắn nắm lấy tay tôi, dường như toàn bộ trọng tâm cơ thể đều dồn lên người tôi. Đây là lần đầu tiên một nam sinh bị sốt cao đến mức gần như mê sảng nắm tay tôi. Đây là lần đầu tiên tôi cầm tay một người con trai, lòng bàn tay nóng bỏng...

...

Cuối cùng cũng thoát khỏi trường Sùng Dương, tôi vội vàng cởi áo khoác để trùm lên người Cao Tuấn Kiệt, ánh mắt cảm kích nhìn hắn. Biết cảm ơn thế nào đây ? Đúng rồi, tôi chợt nhớ ra thứ mà mẹ để trong ví của tôi! Lần đầu tiên tôi thầm cảm ơn cái tính lo xa của mẹ.

"Cậu làm gì thế ?"

"Tìm thấy rồi!" Tôi chẳng đoái hoài gì đến câu hỏi của hắn, lục tung ví lên, lấy ra một vỉ thuốc. "Uống hai viên trước, đảm bảo có tác dụng!"

Nói dứt câu, tôi bóc vỉ thuốc, lấy hai viên thuốc đưa cho hắn.

"Uống đi!" Ánh mắt hắn có vẻ ngờ vực, chẳng nhẽ tôi giống kẻ vong ơn phụ nghĩa lắm sao ?

"Không có nước..."

"Quên mất, cậu đợi chút..."

"Không cần đâu..." Hắn nhét thuốc vào mồm, mỉm cười nhìn tôi, rồi quay người bước đi.

Tôi vẫn còn đứng ngẩn tò te ở đó.

Mày tệ thật, Vương Nguyên. Chỉ có mỗi một nụ cười cũng khiến mày tim đập chân run. Mau đi về nhà làm một giấc thật đã, quên sạch chuyện tối nay đi! Bây giờ phải nghĩ kế sách cho vụ đại hội thể thao sắp tới.

Khổ nỗi những chuyện trùng hợp cứ liên tiếp phát sinh...

Tôi thở dài thườn thượt, quay người chuẩn bị đi về nhà. Chợt tôi nhìn thấy một người mà hiện tại tôi không muốn nhìn thấy nhất.

"Hi! Mời tôi đi uống một tách cà phê chứ ?


End Chap 3.3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #af