Chương 3.1: Cuộc du hành của nữ hoàng địa ngục.
Thiên thần = Vương Tuấn Khải?
Ôi, Chúa ơi...
Tại sao tôi lại có suy nghĩ ngu ngốc như thế!
Tỉnh lại đi, Vương Nguyên!
Hãy cho hắn biết nam thần Minh Đức lợi hại cỡ nào!
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Hôm sau, tôi vừa đi đến trường, thì nghe thấy trên loa thông báo hiệu trưởng muốn gặp tôi.
"Em chào cô ạ!" Tôi nhẹ nhàng gõ cánh cửa khép hờ, nghe thấy người nói mời vào mới đẩy cửa bước trong.
"Ồ! Vương Nguyên đến rồi à! Em ngồi đi!" Hiệu trưởng Ngưng đang vùi đầu vào phê duyệt cả đống giáy tờ, thấy thôi liền ngẩng đầu, lấy tay đẩy gọng kính vàng lên.
Tôi lễ phép gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của hiệu trưởng.
Phòng làm việc của cô Hoàng Ngưng không rộng lắm nhưng lại rất ngăn nắp. Tất cả đồ dùng đều màu trà, rèm cừa màu trắng đc cuốn lên gọn gàng. Mọi thứ trong phòng từ chi tiết nhỏ nhất đều vô cùng chỉnh tề, xếp tuần tự giống như tính cách của cô Ngưng. Ở đây chỉ có một món đồ duy nhất chính là bức chân dung ông lão quay mặt đi được treo trên bức tường phía sau bàn làm việc...
Tôi vuốt lại chiếc váy đồng phục cho phẳng phiu, trong lòng thấp thỏm, hôm qua chẳng may bị lộ tẩy sau đó cả lũ chuồn thẳng cánh, không biết sẽ bị giáo huấn gì đây...
"E hèm! Vương Nguyên, hôm nay cô tìm em là có chuyện muốn bàn!" Cô Ngưng nhìn thẳng mặt tôi, nói rất nghiêm túc.
"Vâng, cô cứ nói đi ạ!" Tôi cố gượng cười.
"Là thế này, cô đã xem qua hồ sơ của em, kể cả thành tích của em từ hồi tiểu học đến giờ. Cô nghĩ chỉ cần cố gắng, nhất định sau này em sẽ là một người xuất sắc!"
"Em cảm ơn cô ạ!" Nghe hiệu trưởng Hoàng nói thế, tôi như người bị rớt xuống vực sâu không đáy. Chắc cô định cho tôi "lên mây rồi lại kéo xuống địa ngục" đây mà.
"Chắc em cũng biết trường Minh Đức và Trường Sùng Dương từ trước đến giờ luôn cạnh tranh nhau. Tuy thành tích của trường Minh Đức khá tốt, nhưng tiếc là không có ai thật sự nổi trội... Cô mong em sẽ trở thành một người như thế, đem lại vinh quang cho trường!"
"Cảm ơn cô đã tin tưởng em, em sẽ cố gắng hết sức!" Tôi thở phào, nói khiêm tốn.
"Tốt lắm! Cô và hiệu trưởng trường Sùng Dương đã giao ước với nhau, mỗi trường cử ra một đại diện cùng thi đua với nhau ba đợt trong năm học này, người chiến thắng sẽ được toàn quyền sử dụng klhu biệt thự cổ số 23 phố Angle. Hơn nữa, trường giành chiến thắng sẽ nhảy vọt về thực lực lẫn quy mô, có nghĩa là trường thắng sẽ được quyền định đoạt sự sống còn của trường thua cuộc!"
Cô hiệu trưởng nói đến đậy thì như bị kích động, đúng là hiếm có.
Cô Hoàng Ngưng dường như phát hiện ra giọng nói của mình mất kiểm soát, bèn ngưng lại một lúc, rồi lại nghiêm nghị nói tiếp: "Ba đợt thi đấu sắp tới, mỗi bên phải đề ra một cuộc thi, nếu vẫn tiếp tục hòa thì đề thi cuối cùng sẽ do chủ tịch quyết định. Vương Nguyên, hôm nay cô gặp em là muốn từ giờ trở đi, em sẽ đảm đương nhiệm vụ này. Em là học sinh cô đặt nhiều kỳ vọng nhất, cố mong em sau này đứng ra giành lại danh dự cho trường Minh Đức!"
"Cô yên tâm, em sẽ không để cô thất vọng đâu!" Tôi trả lời rất quả quyết.
"Nghe nói lần này trường Sùng Dương sẽ cử Vương Tuấn Khải, hình như từ hồi học cấp hai các em đã là đối thủ cạnh tranh, hi vọng lần này em sẽ cố gắng hết sức!"
Đánh bại Vương Tuấn Khải ?
Hơ hơ hơ hơ! Cô hiệu trưởng yêu quý của em, sao cô và em lại ý tưởng lớn gặp nhau thế này? Dù cô không nhắc thì em cũng cho thằng cha đó biết tay. Làm sao em có thể để cái tên lừa đảo đó xỏ mũi mình mãi được!
"Vâng ạ!" Tôi trả lời chắc nhu đinh đóng cột.
Dù là vì trường hay là vì bản thân, tôi cũng phải di tên Vương Tuấn Khải như là di con kiến dưới chân.
"Nam Thần, để con đấm lưng cho người..."
"Không, Nam Thần, để con lau giày cho người..."
"Người muốn nghe con hát hay là muốn xem con múa..."
"Phải rồi, Vương Nguyên, còn chuyện này nữa..."
"Dạ? Có chuyện gì ạ ?" Tôi sực tỉnh, nhìn thấy cô Ngưng đang lưỡng lự, chẳng giống như mọi khi chút nào.
"Em và Kỳ Lâm, rất thân nhau, cô thường nghe nó kể về em!" Cô Ngưng đặt tay lên bàn, các ngón đan chéo vào nhau. "Em hãy nhắc nhở và động viên nó, ý cô muôn nói là trong mọi chuyện!"
Vâng, cô cứ yên tâm!... Em về lớp đây!"
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, tim tôi bỗng nhói lên. Có lẽ... Kỳ Lâm vẫn chưa quên chuyện hôm qua!
...
" Kỳ Lâm! Cậu cầm sách ngược rồi!" Nhân lúc thầy giáo đang viết công thức lên, tôi len lén vỗ vai Kỳ Lâm. Cậu ta nhìn chòng chọc vào một tranng sách gần một tiếng đồng hồ rồi.
" Nguyên Nguyên, nước dâu éo hôm qua ngon qua! Vương Tuấn Khải còn lấy vỏ cam làm thành hình con thỏ tặng tớ! Các cậu xem nè!" Thằng nhóc Tiểu Dật này tai thính nhu tai chuột, thấy tôi đang thì thầm với Kỳ Lâm, cũng quay ngay đầu xuống, giơ hình con thỏ bằng vỏ cam lên, đắc ý nhìn tụi tôi cười ngốc nghếch.
"Tiểu Dật, cậu im dùm đi, đang giờ học đấy!" Hứ, thằng nhóc này chỉ tổ làm mọi chuyện rối tinh thêm.
" Vương Nguyên..." Kỳ Lâm tâm hồn đang treo ngược cành cây bỗng nhớ ra, "Mẹ tớ muốn câu đối phó với Vương Tuấn Khải đúng không ?"
"Mẹ cậu? Ý cậu là hiệu trưởng Hoàng Ngưng..." Tôi vẫn không dám tin hiệu trưởng là mẹ Kỳ Lâm.
"Cậu đồng ý à?"
"Đương nhiên!"
"Thi cái gì ?"
"Cô hiệu trưởng nói nửa tháng sau, hai trường sẽ tổ chức đại hội thể thao hữu nghị, trường nào đọat giải nhất xem như thắng trận đầu tiên. Tớ và Vương Tuấn Khải phụ trách phân công, hướng dẫn học sinh hai trường tham gia!"
"Thể thao thì trường mình number one còn gì, trường Sùng Dương thua là cái chắc..." Tiểu Dật lại quay xuống hóng hớt.
"Hay lắm!" Kỳ Lâm vỗ đốp một cái xuống bàn, quên béng mất là cậu ta đang ở trong lớp học.
"Kít!" Thầy giáo giật bắn mình, cục phấn đang viết gãy làm đôi, bảng đen hiện lên một đường nguệch ngoạc.
"Oái..." Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ biết mình lỡ miệng, gãi gãi đầu, "Thưa thầy, em xin lỗi, ban nãy em nghe thầy giảng nhập tâm quá nên buộc miện nói ra. Ơi, tự nhiên em thấy chóng mặt quá, thầy cho em lên phòng y tế nằm nghỉ nhé..."
Nhị Tiểu Kỳ vờ vịt lảo đảo, tự người về phía tôi, tóm lấy tay tôi đặt lên tay của nhỏ ta.
"Ơ... thưa thầy, để em dìu bạn ấy lên phòng y tế." Nhân lúc thầy chưa kịp phản ứng, tôi dìu Nhị Tiểu Kỳ đi mất dạng.
Tôi nghe thấy giọng nói rất nghĩa khí của Tiểu Dật: "Thưa thầy, đường đến phòng y tế xa lắm, lại nguy hiểm nữa, để em đi theo hộ tống hai bạn!"
Xỉu... trình độ "mè nheo" của nhóc con này ngày càng cao thủ.
End Chap 3.1
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top