Chương 18.3: Vị Khách Thần Bí.


"Nguyên Nguyên, cậu làm gì mà ngẩn tò te ra thế?"

Giờ ăn trưa, trên bãi cỏ sau khu giảng đường, Kỳ Lâm ngồi bên cạnh, nhìn tôi với ánh mắt dò xét.

"Làm gì có? Tôi vẫn bình thường mà!" Tôi mắt mơ mơ màng màng đáp lại. "hừ... Sao hôm nay thịt lại cứng thế nhỉ.."

Đầu tôi đang mải miết nghĩ đến dòng kí hiệu kì lạ hôm qua. Hôm qua tôi và Vương Tuấn Khải đã quét sơn màu lên đấy, cuối cùng nó lại hiện ra toàn hình kí hiệu của các cung hoàng đạo...

"Vì các cậu đang ăn là xương mà ..."

"Ha ha,,, tôi đùa đấy, uống canh, uống canh thôi!"

Nhưng sao lại khắc toàn hình các khung hoàng đạo lên gương nhỉ? Mà lại khắc chẳng theo quy tắc gì cả liệu nó có ý nghĩa gì không?

"Nguyên Nguyên, cậu định diễn xiếc đấy à? Sao lại lấy đũa uống canh!"

"..."

"Khai mau! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?" Kỳ Lâm bõ đũa xuống, để hộp cơm xuống thảm cỏ, dí sát mặt lại nhìn tôi chằm chằm.

"Ơ, hì hì, không có gì mà..." Tôi vội vàng "cắt" ngay những ý nghĩ ảo tưởng ấy đi.

"Nguyên Nguyên, lẽ nào cậu và Vương Tuấn Khải.." Kỳ Lâm làm mặt nghiêm túc hỏi tôi.

"Cái gì cơ?" Trong đầu tôi bỗng gióng lên một hồi chuông cảnh báo. Đùa à, chuyện tôi với Vương Tuấn Khải cùng ở trong khu BIệt thự số 23 tuyệt đối phải giữ bí mật , không thể nào để lộ ra được!

"He he, ý tôi là quan hệ của hai người."

"À, vẫn bình thường!"

"Thật không?"

"Ừm!"

Tôi tròn mắt nhìn bộ mặt nghiêm túc của Kỳ Lâm và Tiểu Dật, thấy hai cậu bận này cứ là lạ.

"Có vấn đề gì à?"

"À không, vậy thì tốt rồi..." Kỳ Lâm giả bộ như đang ngắm phong cảnh. "Dạo này nhàm chán quá nhỉ! Nhưng mà nghe đâu hôm qua khu biệt thự cổ số 23 lại có ma quỷ gì đó xuất hiện, vì tự nhiên có tiếng kêu thảm thiết phát ra từ khu nhà đó, làm bác bảo vệ đi tuần đêm sợ đến phát ốm.."

"Khụ... khụ khụ...." Tôi đập tay mạnh quá nên sắc cả lên mũi. "Ha ha... Ha ha... Thế ngoài chuyện đó ra thì còn chuyện gì hay ho nữa không?"

"Thấy bảo tiết vật lí chiều nay sẽ có thầy giáo mới đến dạy thay đấy, nghe đồn là trông thầy cực kì phong độ, đẹp trai hết chỗ chê luôn..." Kỳ Lâm chớp mắt lia lịa, "Hô hô, thể nào cũng phải quỳ sụp trước sức quyến rũ mê hồn của tôi!"

"Thật... Thật á?"

"Hừm... Cậu thì biết gì về chuyện tình yêu tình báo! Kỳ Lâm tôi mà lại nói sai à?"

"Ơ, thế sao hôm qua cậu tâm sự với tôi trên QQ, than thở là vừa bị chàng nào đó đá còn gì? Lần thứ hai mươi tám cậu bị đá rồi nhỉ..." Tiểu Dật tròn mắt lên chớp chớp, vừa nút cô ca vừa nói.

"Hả? Kỳ Lâm, cậu lại bị đá rồi à?" Tôi ra vẻ thông cảm với Kỳ Lâm mặt đang đỏ như quả cà chua.

"Im Ngay! Ai nói tôi bị đá hả? Lũ con trai ấy, không đầu đất thì nghèo rớt mùng tôi, tôi chả thèm tốn thời gian với bọn họ nữa đấy chứ. Hứ!" Kỳ Lâm điên tiết cướp luôn lon cô ca của Tiểu Dật rồi hút liền một hơi. "Tiểu Dật, cậu không biét gì thì đừng có mà nói bừa, làm người ta ăn mất cả ngon! Cậu chán sống rồi hử?"

"Híc.. Kỳ Lâm, đấy là lon cô ca của Tiểu Dật mà..."

"...."

Sáng hôm sau, tôi vừa bước chân vào lớp.

Thình thình thình thình thình thình!

Quái! Tiếng gì thế nhỉ? Động đất à? Sao sàn lớp lại rung chuyển ghê thế này?

"Nguyên Nguyên!"

Tôi còn chưa kịp định thần lại thì Kỳ Lâm và Tiểu Dật đã nhanh như đảo chớp, nhảy ngay đến trước mặt tôi rồi.

"Gì... Gì vậy?" Tôi kinh ngạc nhìn hai bộ mặt vô cùng "nghiêm trọng" của hai cậu bạn.

"Nguyên Nguyên, cậu mau nói thật cho tôi biết, tôi có soái không?" Kỳ Lâm chau mày hỏi tôi vớii giọng điệu rất nghiêm túc.

Thằng nhóc này điên thật rồi.

Mới bảnh mắt ra đã hỏi câu ấy.

"Soái! đồ đẹp thì ở cùng nhau, người đẹp thì đi cùng nhau mà. Ngày nào cậu cũng đi cùng Nam Thần của trường Minh Đức là tôi đây mà lại không đẹp à?" Tôi bĩu môi.

"Thật không?' Kỳ Lâm mặt bỗng tươi rói. "Đáng ghét! người ta cũng biết người ta đẹp chứ bộ, cậu đâu cần phải nói huỵch toẹt ra như thế! hô hô!"

Đúng là khùng... Thằng nhóc Kỳ Lâm này đúng là khùng thật rồi....

Réng! Reng.....

Đúng lúc đó, chuông reo vào lớp. Tôi nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi của mình.

Tôi liếc sang nhìn Kỳ Lâm ngồi bên cạnh mình.

Hôm nay nhóc con không lọi tạp chí ra đọc mà lại ngời ngay ngắn chỉnh tề, miệng cứ tủm tỉm cười, đưa mắt nhìn về cửa lớp... Chết rồi, chết rồi, ngày tận thế của thế giới sắp đến thật rồi.... Đúng lúc tôi thấy đầu óc quay cuồng thì thầy chủ nhiệm bước vào, đứng giữa bục giảng.

Ơ, hôm nay tiết đầu tiên không phải là môn vật lí à? Thầy chủ nhiệm đến đây làm j thế nhỉ? Tôi đang thắc mắc thì thầy chủ nhiệm liền nói:

"Các em, thầy Lâm dạy môn vật lí hôm nay bị ốm đột xuất, nên tuần này, môn vật lí của lớp ta sẽ do một thầy giáo mới phụ trách. Cả lớp cùng chào đón thầy Hồ nào!"

Hoan hô... Hoan hô..

Lớp học rộ lên những tràng vỗ tay vui vẻ, thằng nhóc Kỳ Lâm là đứa vỗ tay "ác liệt" nhất. À, mà đúng rồi! Hôm qua nó cũng nhắc đến thầy giáo mới này rồi mà...Tôi cũng hiếu kì đưa mắt nhìn về phía cửa lớp. Một người đàn ông thấp lè tè, người thu lu như con chim cút, chân mang đôi giày da hôi nhăn nhúm, run lẩy bẩy bước vào lớp.

"Á..." Cả lớp tôi gào lên thất vọng.

"Không phải chứ? Sao số mình đen như quạ thế này! hừ!" Kỳ Lâm tức giận ngồi phịch xuống ghế, vất quyển sách bốp một cái xuống bàn. "Thầy Lâm đã đủ xí trai rồi, ai dè thầy dạy thay nom còn khiếp đảm hơn. Ông trời đúng là có mắt không tròng!"

Kỳ Lâm giận đùng đùng lôi quyển tạp chí ra, rồi lại chúi đầu xuống bàn "học" như mọi khi!

Á à, hóa ra hôm nay cô nàng chờ đợi đế gặp ông thầy "đẹp giai" mà mọi người đồn thổi đây mà! He he...

Lần này nhỏ ta tưng hửng phải biết!

Oái, mùi gì mà.. ghê thế nhỉ?

Có mùi gì lạ lạ thoảng qua, tôi chun mũi khẽ ngửi. Ọe.. khó ngửi quá!

Xem ra không phải chí có mình tôi phát hiện ra cái mùi kì lạ ấy, tụi bạn trong lớp cũng ngừng lại không vỗ tay nữa mà bắt đầy xì xào to nhỏ.

"Mùi gì thế nhỉ? Lạ thế..."

"Oái, mùi gì mà hôi thế, kinh quá!"

Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía phát ra cái mùi kì lạ ấy - là thầy Hồ đang ngượng chín mặt.

"Xin chào các em, tôi họ Hồ, tên là Hồ Chu!"

"Hồ Chu? Tên gì mà nghe lạ thế nhỉ? Chả hiểu gì hết!" Kỳ Lâm bịt mũi, bực mình lườm thầy Hồ một cái.

Híc! Thầy Hồ thật là đáng thương, tự dưng lại trở thành đối tượng công kích của Kỳ Lâm.

"Tiết vật lí hôm nay..."

"Thầy Hồ, có phải thầy họ Hồ nên có mùi của hồ li không ạ?" Một nam sinh bỗng nhiên đúng lên hỏi thầy một câu rỏ to, làm cả lớp cười nghiêng ngả...

"Đúng đấy! Mùi ghê quá cơ! Ghê đến nỗi em suýt ngất đất!"

"Đúng là ghê không thể chịu nổi!"

Mấy học sinh khác cau có mặt mũi, mỗi đứa "phát biểu" một câu cảm tưởng.

"Thầy... thầy..." Thầy Hồ ngượng đỏ mặt, cúi mặt đứng trên bục giảng, giống như một cậu học sinh vừa mắt khuyết điểm vậy.

Haiz, giáo viên mới muốn hòa nhập với lớp thì cần phải có thời gian. Còn nếu thầy muốn được mọi người hâm mộ như em đây thì e cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Thầy Hồ, cố lên thầy nhé!

Nhưng đúng là mùi khó ngửi quá cơ! Ặc ặc ặc....

"Thầy Hồ, mùi trên người thầy khó ngửi quá thầy ạ! Tụi em chịu không nổi nữa rồi!" Cậu bạn lúc nãy lại tiếp tục nói lớn tiếng.

"Tôi.... tôi...." Thầy Hồ nấc lên một tiếng, rồi chui tọt xuống dưới bục giảng.

Oái, sao lại thế này? Thầy giáo kiểu gì vậy trời?



End Chap 18.3.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #af