Chương 11.4: Đêm Giáng sinh hai người
"Được rồi! Không cần phải giả vờ nữa..."
Tôi mở to mắt ra! Hơ, đây là phía sau công viên mà. Sau khi qua một rưng cây, Vương Tuấn Khải cũng chịu thả tôi xuống!
Tôi trừng mắt lên với hắn, lửa hận bắn tung tóe, sau đó lơ hắn đi.
"Oái cậu làm gì vậy?"
Trước mặt tôi bỗng tố sầm lại.
"Suỵt!" Vương Tuấn Khải ra vẻ thần bí, bảo tôi im lặng, "Nhìn kĩ nhé! Tôi bỏ tay ra đây... Một... hai... ba..."
Vương Tuấn Khải buông tay ra khỏi mắt tôi... Tôi mở to mắt nhìn...
Ố má ơi! Là một vách đá cheo leo!
Chúng tôi đang đứng trên một phiến đá nhô ra từ lưng chừng núi.
"A a a a ... Cao quá!" Chân tôi mềm nhũn ra như cọng bún thỉu, hai tay ôm chặt lấy Vương Tuấn Khải mắt nhắm tịt, toàn thân run như cầy sấy...
Tên trời đánh này, hắn muốn giết người sao? Biết rõ tôi mắc bệnh sợ độ cao còn đưa tôi đến đây!
"Hơ hơ hơ, đồ ngốc! Đừng sợ! Nếu không cậu sẽ để lỡ mất một cảm giác vô cùng tuyệt vời đấy! Vương Tuấn Khải vừa cười vừa gỡ hai cánh tay tôi đang bám dính vào người hắn.
Tóc tôi tung bay trong gió, cảm giác như đang chao liệng giữa bầu trời bao la, toàn than lâng lâng, tôi vui sướng mở to mắt nhìn Vương Tuấn Khải.
"Woa! Bay? Tôi đang bay sao?" Tôi thích thú buông tay như chú chim đang sải cách, cảm thấy thật sảng khoái, thư thái mặc dù hơi lạnh!
"Đúng vậy! Cậu đang bay đó!" Vương Tuấn Khải cười rồi khẽ thì thầm vào tai tôi.
Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!
Tôi... tôi như đang bay cùng với gió! Bao nhiêu nỗi sợ hãi trước kia đều tan biến hết.
Thành phố nơi tôi đã sống mười sáu năm đang ở ngay dưới chân tôi, sao nó lại đẹp đến thế? Ánh đèn điện rực rỡ, những con phố đan xen ngược xuôi...
"Hura! Tôi thấy mình giống như một thiên thần vậy!"
"Cậu mà là thiên thần thì có mà trời sụp! Hơ hơ!"
"Hừ! Vương Tuấn Khải, cậu đừng có làm tôi cụt hứng! Khó khăn lắm tôi mới nhập tâm được!"
"Vâng, vâng, vâng! Hơ hơ, ở đây thích thật, nhưng còn có cái tuyệt hơn cơ..." Vương Tuấn Khải chỉ tay lên trên cao.
Woa...
Bánh xe khổng lồ trong công viên Clover bỗng bật sang! Xung quanh vọng lại tiếng reo hò của mọi người!
Bộp bộp bộp bộp...
A! Pháo hoa! Là pháo hoa! Những bông hoa lửa nở tung trên bầu trời giống như hoa tuyết, theo gió bay đi khắp nơi. Có cái gì màu trắng rơi trúng cánh mũi tôi... cảm giác lành lạnh...
Ồ... Không phải, đây là...
"Tuyết! Là tuyết! Tuyết rơi thật kìa!"
Tôi kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhìn thấy những bông tuyết màu trắng tinh khiết đang bay từ trên trời cao xuống mặt đất, khiến đêm tối bỗng sáng bừng lên!
"Tuyết... A! Là tuyết! Tuyết rơi kia! Hơ? Cái màu hồng kia là gì vậy? Ơ, là cánh hoa! Sao lại có cánh hoa nhỉ?" Tôi sung sướng nhẩy cẫng lên.
"Đây là tiết mục đặc biệt mà công viên Clover muốn tặng mọi người nhân dịp Giáng sinh năm nay đó. Những nghệ nhân trồng hoa đã hoa phí bao công sức mới có thể cho hai cây hoa mai nở hoa đúng vào ngày hôm nay!"
Tôi kinh ngạc ngẩng cao đầu nhìn, màu trắng của bông tuyết xen lẫn màu hồng của những cánh hoa bay lượn và đậu trên đầu, trên vai, trên mặt tôi...
"Trận tuyết hoa mai xem như món quà Giáng sinh tôi giành tặng cậu!" Vương Tuấn Khải cười khì khì.
Tôi giơ hai cánh tay ra, hứng những bông hoa mai tuyết thuần khiết...
Hu hu huh u... Lẽ nào... Lẽ nào tôi đã lên đến thiên đường rồi sao? Cảm động quá! Cảm động chết mất...
Tôi cảm động... cảm động... cảm động đến nỗi...
Oái... Thôi chết rồi!
Đúng lúc đứng giữa biển hoa mai tuyết đẹp mê hồn, vào thời khắc lãng mạn như vậy tôi lại muốn đi vệ sinh!
Vương Nguyên! Mày đúng là không ra gì!
"Nguyên Nguyên có thích không?" Vương Tuấn Khải mỉm cười dịu dàng.
"Hơ... Thích... Thích lắm!"
"Ủa? Vương Nguyên, cậu làm sao vậy? sao lại run cầm cập thế kia? Lạnh à?" Vương Tuấn Khải lo lắng nhìn tôi.
"Không phải... Tôi cảm động quá... Cảm động quá ý mà... Ha ha ha ha..."
Phải cố nhịn! Không thể để Vương Tuấn Khải biết việc đáng xấu hổ này được.
Híc híc! Dù có chết cũng phải nhịn cho bằng được!
"Hì! Cậu kì quặc thật! Nhưng cậu thích là được rồi!"
"Ha ha ha ha.." Tôi đành cười để lấp liếm.
"Nguyên Nguyên, để cậu phải đợi ở công viên lâu như vậy, tôi rất xin lỗi! Bởi vì chín giờ mới có pháo hoa..." Vương Tuấn Khải gãi đầu, mặt hơi đỏ.
"A... Ha ha, không sao... Không sao đâu... Ha ha ha..."
Thằng cha này hóa ra cũng biết xin lỗi. Nhưng tôi... tôi bây giờ chỉ muốn... Hu hu hu...
"Ơ, Nguyên Nguyên cậu khó chịu à? Sao mặt cậu lại đỏ bừng thế kia?" Vương Tuấn Khải thật sự lo lắng, đặt tay lên trán tôi.
"Không... không sao đâu mà! Tôi... nóng thôi! Nóng nên đỏ mặt ý mà! Ha ha ha!"
"Nóng?"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Ha ha..." Tôi liền cởi khăn quàng cổ ra để chứng minh lời nói của mình.
Híc híc híc... Gió rét cứ nhằm cổ tôi mà "tấn công"! Lạnh quá! Hắt xì!
Vương Tuấn Khải khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, tủm tỉm cười.
Oái! Nhịn! Phải cố gắng nhịn! Đừng có xúc động! Chỉ cần xúc động là không kìm được nữa! Vương Nguyên , mày phải ráng lên!
"Nguyên Nguyên, cậu sao vậy? Mặt lại chuyển sang màu xanh lét rồi!"
Hu hu hu hu... Không xanh mới lạ! Tôi sắp tắt thở vì nhịn rồi! Trời ơi! Nhà vệ sinh ở đâu... Tôi cần nhà vệ sinh...
"Phải rồi, sao cậu biết chỗ này?" Tôi cố gắng chuyển chủ đề.
"Trước kia ở đay không có ai nên tôi thường đến. Đừng trên mỏm đá này khiến người ta cảm giác mình có thể làm được mọi việc!" Vương Tuấn Khải trầm ngâm nhìn xuống thành phố bên duới.
"À... Thế... thế à..." Cả người tôi giật giật như bị trúng phong.
"Mà này, Nguyên Nguyên, xin lỗi nhé!" Vương Tuấn Khải đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Ơ... Gì... gì vậy?" Tôi phải nhịn, nhịn, nhịn.
"Lần đầu tiên tôi gặp cậu – đối thủ luôn cạnh tranh với tôi, là vào dịp tổ chức cuộc thi học sinh giỏi toán năm lớp chín. Cậu biết lúc đó tôi có cảm giác gì không?"
Thi học sinh giỏi toán năm lớp chín? Hình như là có, nhưng tôi đã gặp Vương Tuấn Khải ư? Sao chẳng có tí ấn tượng gì hết vậy?
"Tôi cứ như gặp bản sao của chính mình vậy. Bề ngoài thân thiện, dễ mến đấy, nhưng bên trong lại rất kiên cường, thậm chí cứng đầu. Tôi ghét chính bản thân mình, nên cũng ghét luôn cả cậu..."
Cái gì cơ? Ghét bản thân nên ghét lây sang tôi. Lí do gì mà kì cục vậy? Vương Tuấn Khải, mi xin lỗi cái kiểu gì thế?
"Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra, cậu không giống tôi, cậu có một thứ tôi còn thiếu..."
"Thật... thật... sao?"
Tôi ráng nhịn thêm chút nữa.
"Vương Nguyên, cậu thấy khó chịu à?"
"Thật... thật... sao?"
"Hơ hơ! Đúng là đồ ngốc!"
Vương Tuấn Khải mỉm cười, vỗ mạh vào vai tôi.
Hu hu huh u... Thế là hết! Tiêu đời rồi! Tên ngốc kia... đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này lại vỗ vai tôi...
"Ủa, Nguyên Nguyên, cậu sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?"Vương Tuấn Khải kinh ngạc nhìn tôi.
"Thật... thật... sao?" Tôi ôm chặt bụng, mếu máo.
"Đừng có mà 'thật sao thật sao' nữa! Từ lúc nãy tôi đã thấy cậu là lạ rồi, tóm lại là có chuyện gì? Đau bụng à?" Vương Tuấn Khải lo lắng.
"Hu hu huh u..." Mặt tôi nhăn như khỉ ăn ớt, lắc đầu nguầy nguậy, bỗng thấy choáng váng cả người, tôi không thể chịu đựng thêm một phút nào hết, "Cậu có biết nhà... nhà vệ sinh ở đâu không?"
"..."
Mười phút sau...
Tôi bước ra khỏi lùm cây.
"Ha ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha ..." Vương Tuấn Khải bò lăn ra đất, cười đến sặc cả nước bọt.
"Vương Tuấn Khải! Cấm cười!" Nhìn thằng cha đó đang ôm bụng cười lăn lộn trên đất mà mặt tôi đỏ như gấc, đạm chân xuống đất bình bịch rồi hét lên.
"Bé Nguyên Nguyên này! Bé... bé cũng quá lắm! Tự nhiên lại... lại... Ha ha ha ha!"
"Híc híc híc... tôi chỉ ngại nói ra thôi mà!"
Tên khốn này, tôi có lòng tốt không muốn cắt ngang lời xin lỗi "thống thiết" của hắn thôi, thê mà còn cười tôi.
"Được rồi! Tôi không cười nữa, không cười nữa!" Vương Tuấn Khải cố nín cười lồm cồm bò dậy, đứng phẳng trước mặt tôi.
"Phì!"
"Oái! Nước bọt..."
"Ha ha ha ha ha ha ha... Chết mất thôi! Chỉ cần nhìn thấy cái mặt ngố rừng của cậu là tôi không nhịn nổi cười! Ha ha ha ha..."
"Vương Tuấn Khải! Đồ đại ngốc!"
"Hả..."
...
Trận tuyết hoa mai vẫn đang bay lượn trong không trung, nhưng... tôi không còn tâm trạng nào để thưởng ngoạn nữa.
Chúng tôi đã cung nhau trải qua buổi tối Giáng sinh đầu tiên trong tiếng cãi nhau ầm ĩ và một cơn mưa hoa tuyết!
End Chap 11.4
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top