Chương 1.2: CÂU CHUYỆN CỦA KHỈ ĐỘT VÀ HỔ.
" Nghe nói cậu ý chẳng thức đêm học bao giờ , cũng chẳng đi học thêm !"
" Thế mà vẫn đạt điểm tuyệt đối ....."
"Đúng đó ! Cậu ấy giỏi hơn Vương Nguyên trường mình nhỉ!"
"Nhưng mình thấy Vương Nguyên cũng tuyệt lắm !"
....
Tôi ngồi trong lớp , dỏng tai nghe những tiếng bàn tán xôn xao vọng lại , nụ cười hình bán nguyệt của tôi cứ đông cứng dần.
Không ngờ thằng cha Vương Tuấn Khải đó cũng được lòng người gớm! Tôi cứ đinh ninh " trận chiến" vừa rồi, thắng lợi đã thuộc về mình, ai ngờ .....
Người tôi như bị tạt một gáo nước lạnh , đóng băng cả sự hưng phấn vừa rồi . Tôi chán nản nằm bò trên bàn học , đờ đẫn nhìn sách giáo khoa mới được phát .
" Nguyên Nguyên! Cậu không sao chứ ?" Thằng bạn Kỳ Lâm nhìn tôi thương cảm. Tử Dật đứng bên cạnh ngoan ngoãn cắn ngón tay .
" Ừm !.......Tôi không sao !"
Hừ , Không...không sao mới lạ! ta nguyền rủa mi , ta và mi quyết không đợi trời chung !
Chỉ vì muốn trở thành cái rốn của vũ trụ , tâm điểm trong mắt mọi người mà ngày nào tôi cũng phải căng mắt ếch ra học , học đến phát điên . Thế mà vẫn thua đứt thằng cha đó !Tại sao lại thế ? Tại sao ông trời lại bất công thế chứ ?
Không hiểu sao tên Vương Tuấn Khải cứ thích tranh giành vị trí số một với tôi ?
Thằng cha đó đúng là khắc tinh của đời tôi ! Tại sao hắn lại nhè đúng trường Sùng Dương mà vào học chứ ? Tại sao chứ ?
Tử Dật đi đến bên cạnh , mắt lúng ta lung liếng nhìn tôi , sau đó móc ở túi ra một miếng khoai tây chiên rồi bỏ tọt vào mồm .
" Nguyên Nguyên, bà đừng quên tụi mình là ai, cái tên họ Vương gì đó chẳng là cái đinh gì !"
" Chậc , hay là tôi đành hi sinh một chút , đi 'cua' tên đó rồi đá hắn, giúp cậu hả giận. OK không ?"
Nhìn Kỳ Lâm – hot boy có sắc đẹp "nghiêng thùng đổ nước", hung hăng làm động tác tay xử đẹp đối thủ , tôi cố gắng trấn tĩnh không thì suýt té xỉu .
Hic, chẳng nhẽ hot boy đều là một lũ đầu đất hết sao? Đương nhiên là trừ tôi ra .
"Yeah ! Cua hắn sau đó đá bay luôn ! Hay là để Nguyên Nguyên ra tay !" Tiểu Dật cao hứng "chõ mỏ" vào làm tôi càng thấy suy nghĩ của mình sao mà đúng thế .
"Không được đâu ! Nguyên Nguyên bề ngoài hiền thục , đoan trang khiến tụi con trai đỗ rầm rầm , nhưng mà thật chất thì ngố rừng lắm , tính thì xuềng xoàng , dữ như chằn lửa, đã thế còn mắc chứng căm ghét tụi con trai !"
" Kỳ Lâm, Tiểu Kỳ, hai người im ngay, chán sống rùi hử?" Tôi cố hết sức ghìm giọng xuống rồi lấm lét nhìn xung quanh. Phù, may mà ko ai để ý đến tụi tôi cả, không có ai nghe thấy hết...Hơ hơ hơ....
Tôi thở phào nhẹ nhõm .
" Nguyên Nguyên, cậu không thấy mệt à ? Ngày nào cũng phải vờ vịt hiền dịu , tội cậu quá !"
" Cậu nói gì hả Nhị Lâm ...tôi vốn là người hiền dịu, một mỹ nam an tĩnh a~ ...Hơ hơ hơ....."
Tôi che mặt cười khúc khích , chưa được đầy nửa giây tôi đã tức sôi máu , mắt gườm gườm nhìn Kỳ Lâm.
" Nhị Lâm chết tiệt , ngậm cái miệng gìum tôi ! Cậu mà dám đi hót chuyện này trước mặt người khác thì cứ liệu hồn !"
"Hứ ! Cậu không thích thì thôi vậy !Tớ tạm tha cho cậu đó ! Nhưng mà này ....bài viết giới thiệu bản thân, cậu viết hộ tớ nhé , cậu đi guốc trong bụng tớ còn gì ...."
Mắt Kỳ Lâm đảo qua đảo lại , nhét ngay một quyển vở vào tay tôi.
"Tớ nữa , cả tớ nữa ...."
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì hai thằng bạn " chí cốt" đã giúi ngay vở vào tay tôi rồi đánh bài chuồn thẳng cẳng .
Hừ , Hai thằng ngốc này , hôm nay công tử đang không vui , lại còn đổ thêm dầu vào lửa ! Có tin tôi " Cạp" hai người te tua không ?
" Nguyên Nguyên tốt bụng quá , có người bạn như thế thì còn gì bằng !"
"Phải đấy ! Nếu có cơ hội mình cũng muốn được Nguyên giúp đỡ !"
"Ừ ...Thế à , nếu giúp được , mình sẽ cố hết sức !"
Phù, nguy hiểm quá ! Quên béng mất là tôi đang ở trong phòng học. Suýt nữa thì sụp đổ hình tượng.....
Tôi quay đầu lại , mỉm cười duyên dáng . Nghe thấy những tiếng trầm trồ , xuýt xoa vọng lại , tôi biết lại có biết bao nhiêu bé fan "sập bẫy" của tôi ....he..he..
Sau khi tan học .....
Cơn gió mát lạnh tháng chín khẽ thổi lướt qua vạt áo sơ mi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của tôi . Thoát khỏi những cặp mắt ngưỡng mộ, nụ cười trên khuôn mặt tôi vụt tắt, tôi nhớ lại cú sốc cả ngày hôm nay .
" Ui cha ! Nguyên à , cậu tài thật đấy ! Nếu như tay mình mà làm bài đến nỗi bị chai cả ra, mẹ mình chắc mừng đến phát khóc mất !"
"Phục cậu lắm cơ!"
" Nhưng mà nghe nói có học sinh đỗ vào trường Sùng Dương với số điểm tuyệt đối đấy!"
" Kém có mỗi một điểm! Trường Minh Đức chúng ta thua đẹp trường Sùng Dương rồi ...."
....
" Vương Nguyên, bài phát biểu hôm nay của em tốt lắm, cô hy vọng sau này em sẽ mang lại vinh quang cho trường !"
" Vâng, thưa cô, em sẽ cố gắng hết sức!"
" Hừm , chỉ tiếc là Vương Tuấn Khải lại vào trường Sùng Dương học....."
"........"
........
" Nè , tôi có nghe phong phanh tin đồn về anh chàng Vương Tuấn Khải đó !"
" Thế à ......"
" Tôi nghe nói từ nhỏ cậu ý luôn là nhân vật có tiếng trong trường , không những đẹp trai hết xẩy , lại còn rất ga lăng với con gái nữa ! Chưa kể gia thế nhà cậu ấy quá đỉnh ! Girl nào nhìn thấy cứ gọi là đổ cái rụp !" Kỳ Lâm nói liến thoắng , mắt sáng như sao .
"Thật hả ? Người đâu mà 'Pro' thế!"
" Tiểu Kỳ nói đúng đấy , tôi nghe nói cậu ta đẹp trai cực kì , ngắm từ xa cũng đủ đê mê rồi !"
......
Vương Tuấn Khải ! Vương Tuấn Khải ! Vương Tuấn Khải !
Cả ngày hôm nay , ba chữ đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi , rồi lớn dần , lớn dần , lớn đến nỗi sắp làm đầu tôi nổ tung luôn .
Hừ ! Toàn tin " dưa lê vỉa hè"! Đời này làm gì có thằng con trai nào hoàn hảo thế !Chắc chỉ vờ vẫn thôi!
Giời ạ !Tôi phấn đấu bao lâu mới được như ngày hôm nay , ngờ đâu bị một tên khỉ đột trụi long di như di con kiến dưới chân . Ức quá ! Ức muối ói máu ! Chỉ muốn tìm nơi nào khỉ ho cò gáy để gào thét , đập phá xả "xì trét".
Cốp !
Tôi hậm hực đá bay cái vỏ hộp ngáng đường .
Thôi chết , hình tượng nữ sinh thùy mị của mình tiêu rồi !
Tôi hốt hoảng ngó xung quanh . Bấy giờ đã qua giờ tan học lâu rồi , người đi trên đường thưa thớt . Tí chết ! tí chết ....có lẽ không bị ai bắt quả tang ...Khà khà khà.
" ÁI ! Là tên khốn nào làm thế ?"
Uả ? Sao vậy ta ? Nghe thấy một tiếng gầm lên như beo , tôi giật bắn mình .
Bỗng thấy trước mặt tôi xuất hiện một bóng người. Tên khỉ đó mặc bộ đồng phục màu đỏ của trường Sùng Dương, tay đang ôm đầu, chửi rủa .
Hơ..hơ ...chắc thằng cha đó bị vỏ hộp bay trúng đầu .
À đúng rồi , quên mất không kể , hồi sáu tuổi , tôi đã nhận ra bộ mặt thật của bọn con trai , đều là một lũ ngu si , tự cao tự đại , xem thường con gái ! Cho nên kể từ đó , tôi toàn gọi lũ con trai là khỉ .
Đáng đời thằng cha đó , ai bảo là học sinh trường Sùng Dương kia chứ !
Tôi nhẹ nhàng cất bước uyển chuyển , đi lướt qua hắn .
" Là tên nào dám ném thiếu gia đây ?"
Tên khỉ đó sớ sờ cục u trên đầu , ánh mắt nghi ngờ quét xoẹt qua tôi .
Phải tỉnh bơ , vờ như không biết gì .....cười , cười lên nào ....
"Này ! Đứng lại ngay !" Hắn gào tướng lên .
"Ơ , chào ....chào cậu !"
Thôi chết ! Tôi đã cất công thể hiện hình tượng một học sinh dịu dàng , ngoan ngoãn , thế mà vẫn bị tóm được đuôi sao ?
" Cậu ở trường Minh Đức hả ?"
" A, đúng thế , mình ở trường Minh Đức!"
" Lớp mấy ?"
" Lớp 10....."
" Ồ , Vậy có quen Vương Nguyên không ?"
Hả ? Có nghe nhầm không vậy ? Tôi nổi tiếng đến thế sao ? Ngay cả trường Sùng Dương cũng có fan hâm mộ !
Tôi chăm chú "thăm dò" tên khỉ đột này .
Khuôn mặt khả ái , chiếc mũi thẳng ương ngạnh , đôi long mày đen láy hình cánh cung đang nhíu lại ....Xem ra khá hung dữ .....
Tuy hắn vẫn chỉ là một tên khỉ đột đáng ghét , nhưng niệm tình hắn đẹp trai , lại hâm mộ tôi cuồng nhiệt quá nên miễn cưỡng thu nạp hắn làm một thành viên trong nhóm fan của tôi vậy !
" Mà thôi ! Dù cô có quen hay không quen thì cũng chuyển lời tôi đến Vương Nguyên, bảo thằng nhóc đó cả đời này đừng mơ thắng được Vương Tuấn Khải . Trường Sùng Dương cóVương Tuấn Khải, thì trường Minh Đức chỉ có nước xách dép thôi ! Hê hê hê......."
" Xin hỏi cậu là ......" Nhìn thấy tên khỉ huênh hoang này cười sằng sặc như ma làm tôi chỉ muốn cho hắn xơi mấy đấm , nhưng cố kềm chế , nhẹ nhàng hỏi .
" Tôi á ? Ai dà , cậu thành tâm hỏi thế thì tôi cũng không nỡ từ chối ! Tôi là một trong Tam Đại Thiên Vương của trường Sùng Dương , có hàng tá fan hâm mộ , dung mạo tài năng vẹn toàn , một X-men đàn ông đích thực đứng trên đỉnh cao vinh quang nhìn xuống !"
Tên khỉ đột chết bầm đó đắc ý ra mặt , hai tay chống nạnh , làm ra vẻ ta đây là "number one".
Tên điên ! Mấy tuổi rồi còn tập tọe bắt chước lời nhân vật trong phim hoạt hình ! Ý khoan....một X-men đàn ông đích thực đứng trên đỉnh cao ....Lẽ nào ....lẽ nào là thằng cha Vương Tuấn Khải?
" Cậu tên là gì ?" Tôi vội vã kéo tay hắn, mắt trợn tròn thô lố như ốc bươu nhả miệng . Nhất định là thằng cha này rồi, chỉ có hắn mới mặt dày đến thế !
"....." Phản ứng của tôi khiến hắn giật nảy mình , đứng đờ mặt ra .
Chết! Sao mình lại sơ ý thế nhỉ! Hình tượng phải giữ hình tượng .
Tôi vội vã rụt tay lại ....
Oái ! Không ngờ tên đó nắm chặt tay tôi không buông ! Tên khốn ! Định lợi dụng sàm sỡ con gái nhà lành hửm ?
" Xin lỗi !"
"Hở ?"
" Tôi biết em không thể nào cưỡng lại được sứt hút mê hồn của tôi , phải lòng tôi mất rồi !"
" Cậu ...cậu nói gì ?" Tôi cố gắng trấn tĩnh , giãy giụa rút tay lại , ai ngờ thằng cha đó nắm chặt hơn .
" Em không cần trốn tránh đâu ! Tôi biết cái vỏ lon đó là em cố tình đá ....lại còn nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối si mê !"
Cái gì mà ánh mắt đắm đuối si mê ? Thằng cha này ăn nhầm thuốc " động rồ" chắc? Dù có là tên khỉ đột đẹp trai cỡ " Hằng Nga té giếng , Điêu Thuyền hóc xương" thì Vương Nguyên này cũng chẳng thèm ngó .
" Khoan ......"
" Nhưng chúng ta lại ở hai đầu con sông, em ở trường Minh Đức còn tôi lại ở trường Sùng Dương . Tình yêu của chúng ta sẽ thảm thương không khác gì Romeo và Juliet !"
" Hả !"
" Em gái trường Minh Đức này ! Hãy quên tôi đi ...chúng ta thực sự không thể ......"
" Không phải , ý tôi là ......"
" Bye ! Bye !"
Cái tên khỉ mắc bệnh " tự sướng" đó vừa dứt câu liền đeo cặp vào, thở dài buồn bã nhìn tôi, giơ tay vẫy vẫy rồi tung tẩy đi mất dạng.....
" Romeo và Juliet ? Ôi, sao hai đứa khổ thế ?"
" Cháu à ! Chuyện kiểu này năm nào cũng có ! Cháu đừng có nghĩ quẩn ! Cô ủng hộ cháu !"
" Đúng đó ! chú cũng ủng hộ cháu !"
Té ra không biết từ lúc nào , cô bán kem hoa quả và ông chú bán tạp hóa ở hai bên đường đã đứng lù lù cạnh tôi , mặt lại còn lộ vẻ thương tâm .....
Thế ...thế này là sao ?
Tôi ngơ ngẫn nhìn bong mất hút của tên khỉ trụi lông đó ...Hắn đúng là Vương Tuấn Khải sao ? Là thằng cha đạt số điểm tuyệt đối ? Là thằng cha đã cho Vương Nguyên tôi "Knock out"? Là kẻ đứng trên đỉnh cao nhất của trường Sùng Dương ?
Có phải do thiên tài và kẻ ngốc thực ra chỉ cách nhau có một gang tay hay là do tên khỉ đột chết bầm đã thắng Vương Nguyên này vốn dĩ là một tên ngốc ?
Đầu óc tôi quay cuồng .
Thoát ra khỏi vòng bao vây của cô bán kem và chú bán tạp hóa , tôi thất thểu lê bước trên đường .
End Chap 1.2
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top