Chap 17.5: Tiếng Chuông Bất Chợt Trong Đêm Tối.
"Cậu mở cửa đi!" Vương Tuấn Khải đột nhiên thu tay về, quay đầu lại nhìn tôi.
'Tôi á?"
Tại sao lại bát tôi mở cửa? Còn lâu tôi mới mở!
"Từ lúc bước vào căn phòng này toàn do tôi dẫn đường, bây giờ đến cậu phải mở cửa chứ, để tôi còn nghỉ ngơi lấy sức!" Thằng cha Vương Tuấn Khải bình chân như vại, tựa vai vào tường nghỉ ngơi.
"Cậu..."
"Hơ hơ, hay là sợ quá không dám mở?"
"Nực... nực cười... thật! Có việc gì mà Vương Nguyên này không dám làm chứ!" Tôi đứng thẳng lưng tay chống nạnh, nghênh ngang nói với Vương Tuấn Khải.
Sau đó... Tôi từ từ đưa tay chuẩn bị gõ cửa, nhưng tay tôi vừa mới chạm vào cánh cửa thì cánh cửa đã mở ra rồi.
"Ha ha ha..." Một tràng cười quái dị vang lên cùng một vật gì đó trăng trắng rơi xuống, tôi vội đưa tay ra đỡ lấy nó theo quán tính.
Nhưng lúc tôi cúi đầu xuống...
Trời đất! Nó là một cái...
Đầu lâu...
"Áaaaaaaaaaaa!"
"Nguyên Nguyên! Vương Nguyên..."
Trong lúc tôi ngất đi, tôi mang máng nghe thấy tiếng Vương Tuấn Khải cuống quýt gọi tên tôi, nhưng âm thanh đó dường như mỗi lúc một xa vòi.
Mãi một lúc sau, tôi mới dần dần tỉnh lại trong tiếng gọi loáng thoáng của Vương Tuấn Khải. Nhưng khi nhìn thấy bốn phía xung quanh hết thẩy đều là một màu đen ngòm, tôi lại ngay lập tức nhắm nghiền mắt lại.
Hu hu hu hu...
Nằm mơ! Nhất định là tôi đang nằm mơ rồi! Ha ha... Ngày mai trời sang rồi mọi thứ sẽ như cũ....
"Vương Nguyên, cậu mau tỉnh lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ để cậu lại trong cái nhà ma này một mình đấy!"
"Đừng!" Bị tên Vương Tuấn Khải dọa thế, tôi bật tức bật dậy như lò xo.
Đây là đâu? Tại sao lại có nhiều tiêu bản hình thù kì quái như thế này? Lại còn có cả bao nhiêu mô hình bộ phận giải phẫu sinh lí người ngay dưới chân tôi nữa chứ? Cái đầu lâu lúc nãy làm tôi sợ mất mật.!
"Nơi này là bên trong căn nhà cổ số 23 đấy! Vương Nguyên, bộ cậu sợ đến nỗi ất cả trí nhớ rồi à?" Tên Vương Tuấn Khải đứng bên cạnh cười nhăn nhở với tôi.
"Tụi mình ròi khỏi đây thôi, Vương Tuấn Khải!" Tôi nhìn thằng cha đó với ánh mặt cầu cứu, có chết tôi cũng không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Cót két... Cót két... Cót két...
Bên ngoài hình như gió thổi mạnh quá, cánh cửa sổ bị gió giật mạnh đập cả vào khung cửa, phát ra những tiếng kêu đáng sợ. Ôi cha mẹ ơi, sao cảnh này giống với cảnh yêu quái đến bắt Đường Tăng trong Tay Du Ký quá đi mất.
"Chuyện... chuyện gì thế?" Hu huh u... Không lẽ bọn yêu quái đến đây bắt tôi thật sao? Tôi bủn rủn hết người?
"Reng reng reng!" Chợt có một hồi chuông điện thoại kì dị hối hả vang lên.
Tôi và Vương Tuấn Khải đều bất giác nhìn lên chiếc bàn ngổn ngang sách vở, ở đó có một chiếc điện thoại cổ màu đen đang kêu inh ỏi.
Không... Không thể nào! Trong đầu tôi bỗng iện lên một đoạn trong bộ phim kinh dị "Điện thoại lúc nửa đêm", sau lưng chúng tôi liệu có... Tôi sợ hãi nắm chắt lấy mép váy, nhưng đúng lúc đó một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay tôi:
"Đừng sợ, còn có tôi mà!"
Vương Tuấn Khải nhanh như chớp ấn phím nhận cuộc gọi.
"Ha ha ha ha... Chào hai bạn nhỏ đáng yêu, cuối cùng thì các bạn cũng đã đến rồi, có thích món quà ta dành tặng cho không.
"Ngài là... chủ tịch?" Tôi lí nhí hỏi.
"Đúng rồi!"
Phù! Chỉ cần không phải là ma quỷ hay yêu quái gì đó là tôi có thể yên tâm. Tôi nhanh chóng "điều chỉnh" lại tâm trạng, bước lên phía trước một bước, dù thế nào đi nữa, hôm nay cũng là lần đầu tiên nói chuyện với chủ tịch, nhất định tôi phải tạo ấn tượng tốt mới được.
"Chào thầy, em là Vương Nguyên, học sinh lớp mười trương Minh Đức. Mong thầy chỉ bảo thêm ạ!" Tôi dùng giọng ngọt ngào nhất để thưa với thầy, và cũng không quên nở nụ cười tuyệt chiêu.
"Ồ, em là học sinh của Hoàng Ngưng hả? Đúng là cô nào trò nấy, giống hệt nhau!" Giọng nói trầm trầm của chủ tịch vang lên từ trong điện thoại. "Này, cậu nhóc, cậu là ai thế?"
"Chào thầy! Em là Vương Tuấn Khải, học sinh lớp mười trường Sùng Dương. Cách thầy gặp mặt chúng em hôm nay đúng là khác người thật! Chắc cả đời này em cũng không thể nào quên được
"Ha ha ha ha... Cảm ơn em! Cậu nhóc này hợp với ta lắm đây! Tốt lắm!" Nghe mấy câu nịnh bợ của Vương Tuấn Khải, chủ tịch tỏ ra rất hài lòng, giọng nói cũng cao hẳn lên.
Hừ! Đồ dẻo mỏ! Tôi thầm rủa thằng cha Vương Tuấn Khải.
"Đùa chút thôi, chứ thầy đã biết các em là ai rồi! Thế này nhé, đề thi dành có các em chính là từ ngày hôm nay, hai em sẽ chuyển đến đây sống để hoàn thành câu khảo nghiệm của thầy!"
"Sống ở đây ạ?" Tôi không dám tin vào tai mình.
"Đúng vậy! Thầy sẽ giám sát hai em một thời gian, rồi dựa vào đó để xem xem phương pháp giáo dục của trường Minh Đức, và trường Sùng Dương, trường nào tốt hơn, còn nữa, sẽ có một vị giám khảo đặc biệt chuẩn bị sẵn đề thi đợi các em đến đấy!"
Gì cơ? Giám sát chúng tôi? Như thế mà cũng gọi là cuộc thi à? Không biết chủ tịch đang nghĩ cái gì nữa...
"Được rồi, thầy chỉ nói sơ qua thôi, phòng của các em đều ở tầng một, cửa phòng có ghi sẵn tên các em rồi, công tắc tất cả các đèn điện ở phía dưới cái máy ghi âm này. Các em không phải lo giải thích với gia đình đâu, thầy đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tạm biệt!"
"Khoan đã... Thưa thầy..." Kết quả là chi còn lại tiếng tút tút từ điện thoại vọng ra đáp lại tôi.
Có nhầm không vậy? Phải ở trong cái nhà ma này những một tháng ư? Lại còn phải sống chung với thằng cha trời đánh Vương Tuấn Khải nữa chư!
"Đi thôi!" Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng phắt dậy đi ra phía cửa phòng.
"Đi đâu?"
"Đi xem phòng! Lẽ nào cậu muốn ngồi ôm đống tiêu bản này cả đêm à?"
Tôi ngán ngẩm nhìn cái điện thoại chẳng chút tín hiệu nào, sau đó đành ngoan ngoãn xuống tầng một.
"Chúng ta phải ở đây một tháng thật sao?"
"Cậu có sự lựa chọn nào khác sao?"
"Không có!"
...
Đèn được bật lên sang trưng, nhìn căn phòng cũng không đến nỗi đáng sợ lắm!
"Ối chà, sở thích khác người thật! Nhưng nhìn cũng cool lắm! Nom y như đầu trâu mặt ngựa vậy! Hơ hơ!" Vương Tuấn Khải tựa đầu vào tường, tò mò sờ cái mũi bò gắn ở đâu con tê giác được treo trang trí trên đó, bật cười khanh khách.
Đúng là thằng cha biến thái! Cái đấy thì cool cái nỗi gì chứ! Tôi lườm hắn.
"Đây là phòng của cậu đấy!" Tôi kinh ngạc nhìn vào cánh cửa có treo đầu bò, Vương Tuấn Khải vặn núm cưa khẽ đẩy vào.
Tôi đứng sau lưng Vương Tuấn Khải, cố ló đầu vào nhìn phòng ngủ của mình...
"Đây... đây... là phòng ngủ của tôi á?" Mắt tôi trợn trừng như mắt lợn luộc. Căn phòng này người ở được sao? Rèm cửa sổ màu trắng, giường đơn màu trắng, chăn màu trắng, gối màu trắng... Tất cả đều là màu trắng! Lại thêm cái không khí u ám của khu nhà số 23 này nữa, chẳng khác nào khu nghĩa địa cả. Hu hu hu... Tôi không hợp ở cái phòng này đâu!
"Rất hợp với cậu mà! Tất cả đều là màu trắng! Chưa biết chừng nó lại giúp cậu trắng thêm ra đấy!" Tên Vương Tuấn Khải làm bộ khoang tay, rướn mày lên nói mỉa tôi.
'Cậu nói cái gì? Cảm ơn, tôi đã đủ trắng lắm rồi! Hơ hơ hơ..." Tôi cố kìm nén cơn thịnh nộ, vờ cười nhã nhặn.
"Nguyên Nguyên, xem ra... cậu bệnh nặng lắm rồi đó!" Vương Tuấn Khải ra vẻ thông cảm nhìn tôi, rồi quay ngoắt lại. "Tôi đi xem phòng của tôi đây! Đừng có mà bám theo đuôi đấy!"
Mi nói không cho ta bám đuôi, ta cứ bám theo đấy!
"Wow! Căn phòng này tuyệt thật! Rất hợp ý tôi!" Vương Tuấn Khải bước vào phòng, sung sướng ra mặt ngắm nghía cách bài trí của căn phòng ấy.
Rèm cửa sổ màu xanh nhạt, giường đơn có hoa văn rất đẹp, bàn giấy kiểu cách, còn có cả tủ quần áo, giá sách, két bảo hiểm...
"Bất công! Tại sao hai phòng lại chênh lệch với nhau nhiều thế!" Tôi bĩu môi hậm hực nói.
"Yeah! Cái giường này nằm sướng thật. Với lại nó chỉ cách giường cậu có một bức tường thôi. Tôi gõ vào tường là cậu nghe thấy đấy!" Vương Tuấn Khải gõ vào tường ba phát, rồi hất hàm nói, "Hơ hơ, đêm có ma mò đến thì cậu cứ gõ vào tường ba nhát nhé, nếu tâm trạng tôi lúc đó tốt thì tôi sẽ sang cứu!"
"..."
Thằng cha chết tiệt này... cố tình chọc tôi nổi điên đây mà! Ai thèm mi cứu chứ! Đừng có mà vội lên mặt nhé! Hừ, tức muốn chết!
"Xem ra hai phòng ngủ này đều được dọn dẹp tinh tươm cả rồi, đi nghỉ sớm cho lại sức thôi! Chúc Nguyên Nhi ngủ ngon nhé!"
"Không!" Lúc cánh cửa chuẩn bị đóng lại, tôi cứ đứng chặn ở giữa cửa không chịu ra.
"Làm gì thế hả? Lẽ nào Nguyên Nhi muốn..."
"Tôi không thích ngủ ở cái phòng trằng toát đó đâu!"
"Ủa, thế thì liên quan gì đến tôi chứ?"
"Tôi mặc kệ..."
"Lẽ nào Nguyên Nhi muốn ở chung phòng với tôi? Hơ hơ, bé cũng sống thoáng quá nhi?"
"Cậu chết đi!"
Tôi hất cổ thằng cha Vương Tuấn Khải ra khỏi phòng, còn mình thì nhảy phắt vào trong, nhanh tay khóa cửa lại.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
"Này! Vương Nguyên, cậu làm trò gì thế hả? Đây là phòng của tôi chứ!"
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
"Vương Tuấn Khải, tôi với cậu đổi phòng!"
"Vương Nguyên, mở cửa ra ngay!"
"Còn lâu! Ô hô hô hô hô!"
"Mở ra ngay!"
"Có chết cũng không mở!"
"Vương Nguyên!"
"Hà hà hà hà!"
...
Cứ như thế, một cuộc sống mới với những tháng ngày tranh giành, cãi cọ nhau thực sự đang bắt đầu...
End Chap 17.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top