Chap 17.3: Tiếng Chuông Bất Chợt Trong Đêm Tối.
Theo lời hiệu trưởng Hoàng, đúng tám giờ tối như đã hẹn, tôi đến trước cổng khu biệt thự cổ 23 phố Trùng Khánh.
Lúc này, hai trường đã tan học từ lâu, không khí náo nhiệt ở sân trường vào ban ngày bây giờ bị bao trùm bởi màn đêm tĩnh lặng. Vì vẫn chưa hết ngày nghỉ lễ, các cửa hàng hai bên phố Trùng Khánh đều đóng cửa từ rất sớm. Vả lại, phố Trùng Khánh vốn dĩ rất ít xe cộ và những người ngoài trường qua lại, cho nên ở đây yên tĩnh đến mức dường như chỉ nghe thấy tiếng gió.
Chẳng biết mọc đâu ra cái "tin vịt" cho rằng tôi và Vương Tuấn Khải sắp có một "trận chiến sinh tử", mặc dù chẳng ai biết nội dung của thẻ PK là như thế nào, nhưng khắp nơi trong trường chỗ nào cũng dán đầy poster của tôi.
Trên poster, tôi kéo một lá cờ (tôi là người làm nhiệm vụ kéo cờ ở trường, đây là bức ảnh các bạn chụp cho tôi trong lễ chào cờ), phía trên đầu có viết mấy chữ to tướng:
"Vương Nguyên - Nam Thần trường Minh Đức ! Tất thắng!"
"Vương Nguyên – Anh Hùng trường Minh Đức!"
Bất kỳ ai trông thấy tôi cũng đều lộ rõ ánh mắt ngưỡng mộ! Hô hô...
Tôi sướng muốn phát điên, ngọn lửa nhiệt tình trong lòng cứ hừng hực cháy.
Nhưng mà... Hắt xì! Hu hu hu hu, sao trời lạnh thế này! Trong cái tiết trời llạnh lẽođầu xuân này, "lửa nhiệt tình" có cố cháy to đi chăng nữa thi cũng chẳng xi nhê gì. Đã tám giờ hơn rồi, sao Cô Hoàng vẫn chưa đến nhỉ? Hic...
Lạnh chết đi được... Nhất là... nhất là... lại phải đứng ở cổng của cái khu biệt thự quỷ quái này nữa chứ...
Tôi liếc nhìn cánh cửa số 23 phố Trùng Khánh ấy, tự nhiên thở dài một cái, không biết tên trời đánh nào lại đặt tên cho cánh cửa nay là quỷ môn quan, khiến cho nó càng trở nên âm u đáng sợ hơn trong thời tiếtlạnh lẽothế này...
Đúng lúc đó bỗng một uồn hơi lạnh thổi qua cổ áo, tôi cảm thấy cổ mình gai gai...
Hu hu hu hu... Tôi không phải đến để xem phim ma đâu, các "đại ca ma" đừng có đến tìm tôi nhé! Hu hu hu hu... Ớn quá! Biết đâu ơ đây lại có ma cà rồng người cũng nên... Sớm biết thế này, lúc đó tôi đã nghe lời cậu bạn Tiểu Dật rồi.. Tôi mếu máo, sờ tấm ngọc bội đeo trên cổ. Nghe nói ngọ bội có thể trừ tà ma, a di đà phật, giờ thì chỉ có thể cầu trời phù hộ thôi.
"Vương Nguyên, em sao vậy? Sao người lại run cầm cập thế kia?" Đội nhiên tiếng của Cô Hoàng vang lên từ phía sau vọng lại, làm tôi sợ thót tim. Tôi quay người lại thầy Cô Hoàng mặc một bộ quần áo màu trắng toát đứng dưới ánh đèn đường lờ mờ u ám, dáng vẻ trịnh trọng nghiêm túc trông còn đáng sợ hơn cả ngày thường, tôi bất giác rung mình.
"Đừng lo, khu biệt thự số 23 này không phải là nơi đáng sợ như thế đâu. Nơi này trước kia là nhà ơ và văn phòng làm việc của ngài chủ tích, cũng chính là toàn nhà hành chính của trương trung học Minh Dương. Nhưng vì chủ tịch thích yên tĩnh nên không cho người lạ đi vào, vả lại bên trong còn có rất nhiều căn phòng bí mật và hố bẫy..."
"Hở? Có phòng bí mật với hố bẫy à? Thế thì đâu phải tòa nhà hành chính chứ? Rõ ràng là nhà ma rồi. Chủ tịch sao lại có tính cách quái đản thế nhỉ, ai lại đi thích ở cái chỗ ma quỷ này chứ!
"Trước kia, ọi người đồn đại là trong biệt thự cố số 23 phố Trùng Khánh có chon một kho báu, khiến baoo nhie6 người đổ xô đến đây tìm, cho nên những căn phòng với hố bẫy này cũng được xây lên từ hồi đấy!" Cô Hoàng dường như hiểu thấu được những thắc mắc của tôi nên bèn giải thích them.
"Có kho... kho... kho báu!"
"Đúng! Nhưng đấy chỉ là tin đồn thôi, không biết tại sao sau này tin đồn đó lại lan truyền khắp trường học, từ đó trở đi nó trở thành cuộc thám hiểm kinh hoàng, năm nào cũng có không ít học sinh tò mò lén đến khu nhà cổ này, nhưng những học sinh vi phạm nội quy đó sau này đều không thấy xuất hiện ở trường nữa..."
"Không... không thấy xuất hiện ở trường nữa ạ?"
"Cậu cũng không biết rốt cuộc ngài chủ tịch đã dùng cách gì, chỉ có điều, mặc dù biết trước hậu quả sẽ thế nào nhưng vẫn có một số học sinh không chịu nghe lời..." Cô Hoàng vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi.
Ha ha... Tơi ngượng ngùng cuối mặt xuống, xem ra hôm sáu đứa tụi tôi lẻn vào khi nhà này mà còn toàn mạng quay về đúng là một "kỳ tích".
"Kẹt kẹt!"
Trong khi tôi còn đang thầm ăn mừng vì lần trước mình số hên thoát ra thì coo6 Bạch đã mở cái ổ khóa cũ kỹ, gỉ nhòen của khu biệt thự số 23 bằng chiếc chìa khóa cũng hoen gỉ không kém.
Vù vù... Một luồng gió lạnh buốt thổi tạt qua mặt, tôi và Cô Hoàng đều bất giác run lên.
Hu hu hu hu... Cảm giá lạnh đến rợn người... Bị lường gió ấy áp vào người, đầu óc tôi chợt tỉnh táo lên rất nhiều, cái lạnh vừa rồi như lại tăng them gấp bội.
"Cô Hoàng, em... em tưởng chúng ta phải đợi nhóm của thầy Thôi?"
Chúng... chúng tôi phải đi vào bên trong thật ao? Bên trong tối om như mực, đến một ngọn đèn cũng không có, chưa kể cỏ Dại mọc um tùm, cẳng may bị sa xuống hố bẫy thì toi đời, hic hic... thật tình, càng nghĩ càng thấy tợn tóc gáy...
"Không phải đợi nữa! Vương Nguyên, em theo sát cậu nhé, cẩn thận một chút, nếu đi lạc thì rắc rối lắm!" Cô Hoàng quay đầu lại nghiêm khắc nhắc nhở tôi.
"Vâng vâng, em biết rồi!'
Cô Hoàng gật đầu, bật chiếc đèn pin lên đi trước, tôi run lập cập theo sát phía sau bước vào khu nhà số 23 ấy.
Nhưng lúc tôi vừa mới bước qua cửa thì bỗng "soạt" một tiếng.
Cánh cửa đột nhiên tự động khép lại. "Oái!" Tôi sợ quá hét toáng lên, bổ nhào về phía trước, toàn than run bần bật.
"Nguyên Nguyên, em cứ bình tĩnh, cánh cửa đó có gắn lò xo nên mới tự động khép lại được!"
Gắn lò xo? Tôi ngẩn đầu lên, nhìn theo luồn sang phát ra từ chiếc đèn pin trong tay Cô Hoàng, tôi tháy giữ bức tường và phía sau cánh cửa, có gắn bốn cái lò xo to đúng bằng cánh tay, nom đã gỉ nhoèn hết cả rồi.
Cậuy trò mèo gì thế không biết, sao lại đi lắm cái thứ chết tiệt này ở đây chứ? Làm tọi sợ đến nỗi hồn siêu phách lạc. Cô Hoàng thấy tôi đã kịp định thần, bèn quay người đi tiếp, tôi lại bám sát phía sau cậu.
Vì mới vừa hết đông, chưa kể cách đây không lâu có một trận tuyết khá lớn nên bây giờ trông khu biệt thự cổ số 23 có vẻlạnh lẽo hoang tàn hơn lần trước tôi đến, chỗ nào cũng thấy cỏ khô đọng nước lạnh, lại còn văng vẳng tiếng quạ kêu thê lương... Khu biệt thụ cổ số 23 này tràn ngập mùi vị chết chóc, khiến người ta có cảm giác ghê rợn.
Cô Hoàng có vẻ như khá quen thuộc nơi đây, không nói nửa lời, cứ thế cầm đèn pin đi phia trước tôi.
À, đúng rồi! Không biết tên Vương Tuấn Khải và thầy Thôi đã đến chưa nhỉ? Sao tơi giờ mà không thấy mặt mũi họ đâu cả? Lẽ nào họ sợ quá nên bỏ chạy về nhà mất rồi? Thình thịch... Thình thịch...
Bỗng một vật gì đó sắc nhọn sượt qua mặt tôi!
"Á!"
"Áaaaaaaaaaaaa!" Tôi sợ quá kêu lên một tiếng, nhưng không ngờ Cô Hoàng còn gào to hơn cả tôi.
"Cô Hoàng, Cô Hoàng, cô bình tĩnh, vừa nãy chỉ là một con quạ thôi!" Tôi nắm chắc vai cô, cố gắng để cô trấn tĩnh lại
"..." Cô Hoàng dường như không nghe thấy lời tôi nói, cứ ôm chặt lấy đầu.
"Hoàng Ngưng, em không sao chứ?"
Đúng lúc tôi luốn cuống không biết phải là thế nào thì đang sau bỗng có một bàn tay thế vào chỗ của tôi, đỡ Cô Hoàng đang trong trạng thái hoảng loạn đứng dậy. Hóa ra là thầy Thôi, còn đằng sau là thằng cha Vương Tuấn Khải, đang cười toe toét lắc lư cái đèn pin. Tôi lơ đi cái bản mặt đáng ghét của hắn đi.
"Không sao! Tôi không sao! Hiệu trưởng Thôi, phiền anh buông tay ra!" Cô Hoàng vừa nhìn thấy thầy Thôi lập tức trở lại bình thường.
"Được rồi được rồi, em cứ bình tĩnh! Không ngờ em chẳng thay đổi chút nào, hồi trước mỗi lần đến khu nhà số 23 này, em đều bị đám quạ làm cho sợ tái mét mặt..."
"Hiệu trưởng Thôi, xin anh đừng nhắc lại cái chuyện cũ vô vị đó được không?" Cô Hoàng hơi ngượng ngùng pha chút tức giận chặn ngang lời thầy Thôi, thầy lại mỉm cười rồi nhún vai.
Quan hệ của hai người này đúng là...
Hình như gió thổi qua mỗi lúc một mạnh thì phải, cây cối xung quanh cứ như bóng quỷ lắc lư nghiêng ngà. Mặc dù đây là lần thứ hai đến nơi này nhưng tôi vẫn sợ đến phát run, đã thế thời tiết lại rét căm căm, khiến tôi càng lúc càng run cầm cập.
Mọi người đều im lặng bước đi, thầy Thôi dẫn đầu, Cô Hoàng và tôi đi ở giữa, Vương Tuấn Khải theo sát đằng sau.
"Cho cậu mượn khăn này!"
Lúc tôi đang ru n bần bật, bỗng một chiếc khăn trắng muốt quàng lên cổ tôi... Ôi! Lại là mùi hương bạc hà ấy... Chết thật! Tim tôi lại bắt đầu đập như gõ mõ... Không được mắc bẫy của thằng cha này thêm lần nào nữa.
"Tôi không lạnh!" Tôi tháo khăn ném trả Vương Tuấn Khải.
Cô Hoàng quay đầu lại nhìn tôi, nhưng do trời tối quá, tôi không nhìn thấy rõ nét mặt của cô.
Bốn người chúng tôi đếu im lặng đi tiếp một lúc nữa, con đường được lát đá xanh dần dần hiện ra trước mặt. Con đường này không rộng lắm, ở các kẽ đá còn mọc đầy cỏ khô và rêu. Hai bên đường trồng toàn loại cây lạ mắt, đương nhiên chúng cũng đã chết khô cả rồi.
Chúng tôi men theo con đường đá xanh ấy mà đi thêm một quãng nữa, chẳng mất chốc đã đến trước cửa căn nhà cổ.
Bây giờ tôi mới biết, hóa ra sáu đứa tôi thám hiểm hôm ấy mới chỉ đi hết một góc nhỏ xíu của khu biệt thự số 23 này thôi.
Khu biệt thự số 23 to hơn rất nhiều so với tưởng tượng, vì chỉ mới từ cổng đi đến căn nhà cổ đã gần hai mươi phút rồi, nhưng căn nhà này thì lại không lớn như tôi nghĩ. Nó chỉ có ba tầng, nhìn âm u tăm tối, ngoài cửa cò dán một lá bùa trừ ma đạ bạc phếch. Hic hic... Kinh quá! Cứ y như là căn nhà ma trong phim kinh dị ý!
Trời tối quá nên tôi chỉ thấy từng đó! Nhưng thế cũng đủ làm tôi sợ dựng tóc gáy lên rồi...
"Ừm... đã lâu lắm rồi không đến đây! Tám năm rồi..." Thầy Thôi đứng trước căn nhà cổ khẽ thở dài.
"Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải, các em vào trong đi, thầy cô chỉ có thể dẫn các em đến đây thôi!" Cô Hoàng có vẻ như đang sợ hãi điều gì đấy, vội vàng cắt ngang lời thầy Thôi.
Gì cơ? Chỉ có thể dẫn bọn tôi đến đây thôi á? Hai thầy cônỡ lòng nào để tôi và Vương Tuấn Khải tự đi vào căn nhà ma quái này chứ? Không! Tôi không chịu đâu!
"Vương Nguyên, đây là ý của ngài chủ tịch, muốn hai em tự đi vào căn phòng này, có lẽ đây cũng là cách thử thách các em!"
Thử thách? Tôi tái mặt nhìn Vương Tuấn Khải, thằng cha đáng ghét ấy mặt tỉnh bơ, tiện tay đẩy cánh cửa căn nhà cổ ấy ra.
End Chap 17.3.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top