Chương 44

                  NGƯỜI YÊU EM LÀ ANH

Đình Phong lo lắng đứng chắn trước cửa phòng cấp cứu, tại sao vào khoảnh khắc quan trọng thì thời gian lại trôi chậm thế này cơ chứ?

Vương Nguyên của ngày hôm nay... quả thật rất lạ lẫm, nhưng lại quá đỗi đáng thương trong mắt Đình Phong

Đôi mắt không lẫn chút tạp chất luôn luôn ánh lên những tia nhìn lém lỉnh lại trở nên sâu thẳm không chút hạn định, vô tri vô giác.

Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt vô cảm ấy, trái tim Đình Phong chợt chùng xuống, tưởng chừng như đang chìm sâu vào nỗi đau cùng cực.

Nghĩ đến việc mình đã từng tiếp tay cho Nhất Lâm thực hiện kế hoạch trả thù, Đình Phong lại cảm thấy vô cùng nhức buốt nơi lồng ngực, chỉ tràn ngập duy nhất một thứ cảm xúc ân hận.

Đôi mắt Đình Phong trở nên thất thần, tầm nhìn dần tối lại...

Lồng ngực hiện giờ cứ như đang bị thiêu đốt, nóng bỏng nhưng lại vô cùng đau rát mỗi khi lại thêm một giây trôi qua...

Làm ơn... Vương Nguyên đừng để xảy ra bất cứ chuyện gì cả.

*Cạch*

Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, kèm theo động tác gạt Đình Phong sang một bên.

Chiếc xe đẩy màu trắng đang mang theo một thiên sứ mất đi đôi cánh, gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống nhắm nghiền đôi mắt, trên đầu quấn một dài băng trắng khá mỏng, mái tóc màu café sữa vẫn bồng bềnh và tôn lên vẻ đẹp thuần khiết.

Vương Nguyên được y tá đưa ra khỏi phòng bằng chiếc xe đẩy trắng toát, theo sau là ông bác sĩ trung niên đang cầm trên tay một xấp hồ sơ bệnh án.

Đình Phong mấp máy đôi môi, đưa tay như muốn níu giữ Vương Nguyên lại, nhưng lại bị một bàn tay chặn ngang hành động ấy.

Đôi mắt Đình Phong không nhìn bác sĩ lấy một cái, tiếp tục dõi theo chiếc xe đẩy đang đưa người con gái yếu ớt kia cách xa khỏi mình.

- "Đã qua tình trạng nguy kịch, vết thương tuy không nặng nhưng lại mất khá nhiều máu, đặc biệt có thể để lại di chứng cho cô ấy..." – Vị bác sĩ hiền từ trước mặt mở lời, vỗ vỗ vai Đình Phong như đang cố gắng trấn an. – "... cậu đi làm thủ tục nhập viện, sau đó cậu có thể vào phòng 502 thăm cô ấy, nếu có bất kỳ dấu hiệu bất thường lập tức gọi bác sĩ."

Từ từ hạ tay xuống, bóng dáng trong chiếc áo blu trắng nhanh chóng khuất sau một cánh cửa phòng gần đó, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của chính mình.

Di chứng?

Hai tay Đình Phong siết chặt lại, cả người run nhẹ lên, để lại di chứng sao?

...

- "Dương Đình Phong ! Cô gái này quan trọng đến mức khiến cậu phải bỏ cả show diễn quan trọng sao?" – Tay quản lý riêng của Đình Phong  tức giận đập mạnh quyển sổ ghi chép lịch trình làm việc của Đình Phong tức giận quát lên.

Đã một ngày trôi qua...

Đình Phong vẫn không hề rời khỏi phòng bệnh số 502 lấy một giây, chỉ lặng người ngắm nhìn người con gái đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Mọi âm thanh xung quanh dường như không còn tác động đến Đình Phong được nữa...

Tên quản lý kia tức giận ném trọn đôi mắt oán hận vào cậu bé nhỏ bé đang nằm yên lặng trên chiếc giường trắng không chút bụi bẩn.

Bất giác thở dài mệt mỏi, hắn ta cầm quyển sổ vừa được ném mạnh lên mặt bàn của phòng bệnh lên, lê bước ra khỏi căn phòng tĩnh lặng.

...

- "Tránh ra!" – Tuấn Khải gằn giọng, tức giận nhìn đám cận vệ đang chặn ngang trước cửa, đôi mắt ánh lên những tia nhìn ham muốn giết người.

- "Ông chủ có lệnh, thiếu gia phải nghỉ ngơi đến khi hoàn toàn bình phục." – Một tên cận vệ cúi đầu, thận trọng nói từng từ một cách máy móc, sau đó đóng nhanh cánh cửa phòng bệnh lại.

- "Mẹ kiếp! Mở cửa!!" – Tuấn Khải quát lớn, dùng chân đạp thẳng vào cánh cửa gỗ kia, nhưng đám cận vệ lại nhanh chóng chặn cửa ngay khi cánh cửa vừa được bật ra nhờ lực tác dụng của Tuấn Khải .

Đây rõ ràng là không muốn Tuấn Khải có thể đến bên Vương Nguyên .

Với khả năng của ông Vương ! biết chuyện Vương Nguyên không hề khó, đặc biệt ông ta lại có thể biết rõ địa điểm và những gì xảy ra liên quan đến vụ việc chấn động vừa rồi.

Liệu... Vương Nguyên đã bị trận bom ấy tước đi sinh mệnh?

Tuấn Khải nghiến răng, đôi mắt bị che phủ bởi một màn đêm của tuyệt vọng, tiếp tục cố gắng thoát khỏi vòng vây của đám cận vệ.

Vương Nguyên ! nhất định Vương Nguyên sẽ không sao!

... không sao cả!

Tuấn Khải cố gắng phủ định những dòng suy nghĩ tồi tệ gán ghép trận bom kia với sự sống của Vương Nguyên trái tim đang đập gấp gáp hơn bao giờ hết.

- "Chờ anh, chỉ cần thoát khỏi đây, anh sẽ lại đến bên em."

...

Phòng bệnh 502...

Đôi mắt nâu trong sáng từ từ mở ra, lay động hàng mi dài sau đó chớp chớp vài cái để thích nghi với ánh sáng trong phòng.

Vương Nguyên đưa tay dụi dụi mắt, liếc nhìn gương mặt đang gục xuống bên cạnh giường, đưa một tay nắm lấy thành giường cố gắng gượng dậy.

Hai ngày trôi qua, Đình Phong hoàn toàn mất ngủ, để rồi giờ đây không hề hay biết người con trai  đáng yêu kia đã "hồi sinh".

Vương Nguyên nghiêng người sang một bên, cố gắng thu gương mặt của người còn lại vào tầm nhìn.

Đột ngột hai hàng lông mày từ gương mặt ấy khẽ cau lại, sau đó mệt mỏi mở mắt.

Đập vào mắt của Đình Phong là gương mặt mơ mơ màng màng như chưa tỉnh mộng của Vương Nguyên nét mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và vui sướng.

Đình Phong ngồi thẳng người dậy, đưa một tay kéo Vương Nguyên ôm thật chặt vào lòng, như đang cố gắng chứng thực sự tồn tại hiện giờ của Vương Nguyên .

- "Mèo con, cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi."

Một khoảng yên lặng...

Căn phòng lại đột ngột chìm vào không gian tĩnh lặng và căng thẳng, Đình Phong nới lỏng vòng tay, sau đó đẩy người Vương Nguyên ra, lặng lẽ quan sát từng cử chỉ từ phía bên kia.

Vương Nguyên đang chăm chú nhìn Đình Phong ánh nhìn thích thú như vừa tìm ra một thứ đồ chơi mới lạ.

Sao mọi hành động đến vẻ mặt lại ngơ ngơ ngác ngác thế này?

Có khi nào đúng như lời bác sĩ đã nói... vết thương kia đã thật sự để lại di chứng?

- "Em... tên gì?" – Đình Phong bất giác cất lên một câu hỏi nghi vấn, nhưng chỉ để kiểm tra tình trạng hiện tại của Vương Nguyên.

Từ phía bên kia, đôi môi xinh xắn nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay nắm lấy tay áo của Đình Phong .

- "Tên gì?" – Một câu trả lời hết sức nhẹ nhàng, Vương Nguyên dường như không hiểu Đình Phong đang hỏi gì, lên tiếng hỏi ngược lại.

Thật sự... để lại di chứng rồi!

Đình Phong nheo nheo mắt, đưa tay nắm lấy hai bờ vai nhỏ nhắm kia, lay mạnh.

- "Em... biết anh là ai không?" – Trái tim Đình Phong đang đập loạn cả lên, đây có lẽ sẽ là lần khẳng định cuối cùng.

Nói đi... hãy nói xem người trước mặt Vương Nguyên là ai nào.

Không một tiếng trả lời...

Đình Phong và Vương Nguyên cứ thế nhìn nhau, không có thêm chút phản ứng nào khác cả.

Bất giác thở dài, Đình Phong buông Vương Nguyên ra, đứng dậy quay lưng bước đi.

Phải gọi bác sĩ...

Một bàn tay níu lấy vạt áo của Đình Phong .từ phía sau, đôi mắt nâu đang chớp mắt nhìn Đình Phong

- "Tuấn... Khải"?– Vương Nguyên nghiêng nghiêng đầu, đưa một tay lên miệng với vẻ băn khoăn vì câu trả lời của chính mình.

Tuấn Khải ...là hai từ duy nhất được khắc sâu vào trái tim của Vương Nguyên ...

Liệu chàng trai trước mặt... có phải là người mang cái tên Tuấn Khải !

- "Em... vừa nói gì?" – Đôi mắt Đình Phong lộ rõ vẻ thất vọng, cố gắng gặng hỏi Vương Nguyên .!

Không thể nào!

Tại sao lại là Tuấn Khải "

- "Tuấn... Tuấn Khải ?"– Vương Nguyên ngượng ngùng cúi mặt xuống, siết chặt vạt áo trong tay hơn, lặp lại thêm một lần nữa.

Cả người Đình Phong lại tiếp tục run lên, quay người lại nhìn thẳng vào Vương Nguyên ...

Cảm giác ghen tức đang len lỏi trong trái tim đầy rẫy nỗi ân hận của Đình Phong !

Dù không muốn thừa nhận... nhưng dường như người con gái trước mặt đã cướp mất trái tim của Đình Phong mất rồi.

- "Ừ, là anh." – Gấp gáp ôm Vương Nguyên vào lòng, Đình Phong siết chặt vòng tay hơn. – "Em... là hôn thê của anh, Vương Nguyên "...

Mặc kệ tất cả...

Mặc kệ Vương Nguyên ,nhầm lẫn mình với Tuấn Khải ...

Chỉ cần có được trái tim của Vương  Nguyên , Đình Phong  sẽ chấp nhận tất cả!

Kể cả thay thế và đóng vai của kẻ mình căm thù nhất!

Vương Nguyên vô thức đưa tay lên, đôi mắt vô cảm không hạn định, từ đôi môi xinh xắn thốt ra một câu nói với âm vực trong thanh, nhưng nhỏ đến mức không một ai có thể nghe thấy.

- "Hôn... thê... của anh...?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hihi