Chương 26


Too late...

Câu nói mang đậm sắc thái "tình cảm" vang lên, lại thêm một cử chỉ quá đỗi thân mật khiến gương mặt tái xanh của Vương Nguyên trở nên đỏ ửng...

Nhịp đập trái tim của Vương Nguyên bỗng chốc không còn tuân theo quy luật, cứ đập thình thịch liên hồi...

Cảm giác gì thế này? Lần đầu tiên trong đời Vương Nguyên có một thứ cảm xúc khó tả như thế...

Cả hai phía vẫn không hề có bất cứ một động tĩnh gì, cả không gian lại chìm đắm vào sự yên tĩnh một cách đáng sợ...

Vương Nguyên cố gắng lấy lại nhịp đập vốn có của trái tim mình, sau đó hít một hơi thật sâu, chiếu ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Tuấn Khải, gương mặt thoáng ửng đỏ.

-"Thứ anh cần bảo vệ không phải là tôi, mà là chính mình."-Nhìn những vết thương do trận ẩu đả vừa rồi trên người Tuấn Khải, chợt trái tim Vương Nguyên lại đập lỗi một nhịp, nhưng vẫn ngang bướng quay mặt sang hướng khác cất cao giọng.-"Anh phải biết quan tâm chính bản thân mình, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác."

Hình ảnh khi Tuấn khải nhẫn tâm kết thúc cuộc sống của tên lúc nãy lại bắt đầu tái hiện trong tâm trí Vương Nguyên, nhưng vốn dĩ Vương Nguyên cũng không thể trách được Tuấn Khải... vì vốn dĩ Tuấn Khải đã mang trong mình tố chất của mafia, luôn đối diện với cuộc sống bằng sự nhẫn tâm và lạnh lùng... và cũng chính Vương Nguyên là lý do Tuấn Khải tàn nhẫn giết tên đó không chút do dự...

Nhưng khi ở bên Tuấn Khải, Vương Nguyên lại có thể cảm nhận rõ rệt cảm giác an toàn, nhất là khi vị trí của Tuấn Khải trong tim Vươmg Nguyên đã dần đậm sâu hơn theo thời gian...

Tuấn Khải chỉ yên lặng, đưa đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ quan sát người con trai trước mặt, nét mặt thoáng chút thất vọng...

-"Em không phải gánh nặng..."-Tuấn Khải nói đều đều, đưa đôi mắt khó chịu nhìn Vương Nguyên... Tại sao cô vợ ngốc này chẳng chịu để ý đến cảm giác của người khác, đôi khi bản tính đó lại khiến Tuấn Khải cảm thấy hụt hẫng. Khẽ thở dài, Tuấn Khải tiếp tục nói, cố ý nhấn mạnh những từ tiếp theo.-"... em là vợ anh!"

Thời gian lại bắt đầu trôi chậm lại...

-"Anh ra ngoài đi, tôi cần phải thay đồ."-Câu trả lời hoàn toàn khác xa với chủ đề mà cả hai người đang tranh chấp với nhau từ nãy đến giờ, Vương Nguyên thực sự chẳng còn tâm trạng mà gây chiến với Tuấn Khải, gắng gượng ngồi dậy.

Vương Nguyên đã nói vậy, Tuấn Khải cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện này nữa, từ từ đứng dậy...

... Nhưng dáng vẻ nhỏ bé đang cố sức gượng dậy kia khiến Tuấn Khải cảm thấy hơi bất an, ngay cả một việc dễ dàng như thế mà Vương Nguyên cũng không thể làm được, xem ra vết thương kia ảnh hưởng không ít đến thể trạng của Vương Nguyên...

Tuấn Khải đứng trước mặt Vương Nguyên lặng lẽ quan sát, dường như Tuấn Khải đang có ý định thử sức Vương Nguyên...

Nhưng phía bên kia vẫn đang cố gắng trong vô vọng, cứ mỗi lần Vương Nguyên dồn lực vào tay chống xuống giường, cố gắng tìm điểm tựa đứng lên thì vết thương trên vai lại bắt đầu đau rát, thậm chí còn khiến cả cánh tay Vương Nguyên rơi vào tình trạng hoàn toàn mất đi cảm giác...

Ngước mặt lên, Vương Nguyên bắt gặp một đôi mắt khác đang nhìn mình...

... Tuấn Khải khoanh tay đứng trước mặt Vương Nguyên với dáng vẻ kiêu ngạo, gương mặt lạnh lùng đang nghiêng nghiêng, trong đôi mắt màu hổ phách xen lẫn các tia nhìn phứa tạp...

Cảm giác bực tức trong lòng Vương Nguyên lại bắt đầu xâm lấn tâm hồn nhỏ bé kia, Vương Nguyên đưa đôi mắt căm hận chiếu thẳng vào Tuấn Khải, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận khi mình đang phải đối mặt với khó khăn mà ai kia đang đứng trước mặt vẫn không hề có ý định giúp đỡ, lại còn cặp mắt đó nhìn mình...

... Lúc này, Vương Nguyên chỉ hận không thể tát cho Tuấn Khải vài cái để Tuấn Khải bỏ cái thói kênh kiệu đó đi...

Nhưng tất cả chỉ xảy ra khi có phép màu xuất hiện...

Trong tình trạng hiện giờ, việc duy nhất Vương Nguyên có thể làm là cầu cứu chồng yêu Tuấn Khải của mình...

Vẫn như những lần trước, Vương Nguyên đưa một tay nắm lấy vạt áo của Tuấn Khải lay nhẹ, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, sau đó lại ngước lên nhìn Tuấn Khải với đôi mắt rưng rưng những giọt lệ trong suốt...

Nếu nhìn khung cảnh trước mắt, chẳng tên nào nhẫn tâm đến mức mặc kệ Vương Nguyên tiếp tục tự mình đứng dậy...

Trên gương mặt Tuấn Khải xuất hiện một nụ cười dịu dàng, đưa hai tay nhẹ nhàng nâng người Vương Nguyên lên...

Đặt Vương Nguyên xuống đất, Tuấn Khải vẫn giữ lấy thân hình kia để chắc chắn rằng nàng công chúa nhỏ này có thể đứng vững hơn khi đôi chân vừa tiếp đất...

Bầu không khí vẫn vô cùng yên tĩnh...

Sau một khoảng thời gian ngắn bất động, Tuấn Khải bắt đầu thu tay về, sau đó quay người bước ra khỏi phòng...

Cánh cửa phòng từ từ khép lại, những cánh hoa tường vi cũng theo làn gió thoảng đáp đất..

...

Vương Nguyên thoải mái nằm trên chiếc giường êm ái, cố gắng sắp xếp những chuỗi kí ức lộn xộn mà mình đã phải gánh chịu thành một cuộn phim ngắn, nhưng việc Vương Nguyên cảm thấy bất mãn nhất là việc Triết Dạ và mình không phải là anh em...

Khó chịu trở mình, đột ngột vết thương lại trở nên vô cùng đau đớn, nhưng vẫn không thể đánh gục nỗi thất vọng đang vây kín tâm hồn Vương Nguyên...

Cả người Vương Nguyên run lên, vẫn là động tác ôm lấy vai thật chặt, cố gắng xoa dịu nỗi đâu đang dần một lớn hơn, nhưng những cố gắng của Vương Nguyên chỉ là vô ích...

-"Lại đau sao?"-Chất giọng lạnh lùng quen thuộc vang lên từ phía sau Vương Nguyên, hoà lẫn trong giọng nói ấy có chút lo lắng.

Vương Nguyên giật mình quay mặt lại, Tuấn Khải đang đứng trước giường, đôi mắt màu hổ phách đang nheo lại nhìn Vương Nguyên...

Nhưng trả lời cho câu hỏi của Tuấn Khải chỉ là một cái lắc đầu nhẹ, Vương Nguyên buông thõng bàn tay trên vai xuống giường, giả vờ nhắm mắt...

Thật sự Vương Nguyên không muốn trở thành gánh nặng cho Tuấn Khải ,lại càng không muốn Tuấn Khải cứ quan tâm mình một cách thái quá như vậy, nên tốt nhất là cứ im lặng phó mặc mọi chuyện cho thời gian...

Tiếng bước chân chậm rãi bắt đầu vang lên, mỗi lúc một gần...

Tuấn Khải bước đến chiếc bàn đặt ngay cạnh giường, cầm lấy lọ thuốc nhỏ đặt trong ngăn bàn mở nắp, lấy một viên thuốc rồi lại đặt lọ thuốc về đúng vị trí cũ...

-"Ngồi dậy."-Tuấn Khải buông hai từ ngắn gọn, vận dụng kĩ năng uy hiếp vốn có của mình...

Như một mệnh lệnh không thể chối từ, Vương Nguyên từ từ ngồi dậy, cố gắng giấu đi nét đau đớn trên gương mặt của chính mình...

Tuấn Khải đưa cho Vương Nguyên một ly nước, sau đó lại đưa cho Vương Nguyên viên thuốc ban nãy.

-"Em uống đi."-Giọng điệu ấy vẫn tiếp tục được sử dụng, Tuấn Khải nhíu mày quan sát từng hành động của Vương Nguyên. Đôi lúc Tuấn Khải có cảm giác Vương Nguyên cứ cố tình né tránh mình, thậm chí còn cố gắng tạo khoảng cách giữa cả hai...

Vô thức, Vương Nguyên vội vàng làm theo lời Tuấn Khải, đặt nhanh chiếc ly bằng sứ lên bàn, sau đó lại ngoan ngoãn nằm xuống giường nhắm mắt lại...

Ban đầu, vốn dĩ Vương Nguyên chỉ giả vờ ngủ, nhưng từng giây từng phút trôi qua, cảm giác thoải mái lại nhanh chóng đưa Vương Nguyên chìm sâu vào giấc ngủ...

...

Cảm giác đau đớn lại một lần nữa lôi Vương Nguyên thức tỉnh sau một giấc ngủ khá dài...

Ánh trăng khuya nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, tấm màn cửa mang sắc màu đen huyền bí bắt đầu bay theo làn gió, nhưng chỉ là một khoảng cách nhất định...

Vương Nguyên từ từ mở mắt, cảm giác đau đớn lại bắt đầu khiến gương mặt Vương Nguyên trở nên khó coi hơn...

Đưa đôi mắt dò xét xung quanh, một bóng dáng quen thuộc lại đập vào đôi mắt Vương Nguyên...

Tuấn Khải ngồi trước bàn học, trên tay cầm một quyển sách khá dày, từ từ ngoảnh mặt và dành sự chú ý cho Vương Nguyên...

-"Em không ngủ được à?"-Tuấn Khải dường như đã hiểu được gì đó, lại mở ngăn bàn lấy lọ thuốc ném về phía giường của Vương Nguyên, giọng nói vẫn lạnh lùng như băng tuyết.-"Nếu cảm thấy đau thì uống một viên."

Chiếc lọ nhỏ nằm bên một góc giường, Vương Nguyên đưa tay cầm nó lên xem xét, nhưng dường như thuốc trong lọ đã giảm đi một nửa...

Đôi mắt nghi hoặc của Vương Nguyên chuyển từ lọ thuốc sang Tuấn Khải, Vương Nguyên chỉ dùng mỗi hai viên, tại sao thuốc trong lọ lại giảm đi một số lượng đáng kể nhất , Vương Nguyên bắt đầu suy diễn lung tung, trong đầu là hàng tá những hình ảnh thương tích trên người Tuấn Khải.. nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó...

Việc Vương Nguyên cần làm hiện giờ là cố gắng không trở thành gánh nặng cho Tuấn Khải, đặc biệt Vương Nguyên đang cố gắng phủ nhận cảm giác hiện tại của mình dành cho Tuấn Khải không phải là tình yêu...

Có lẽ chỉ là một thứ tình cảm thay thế...

.."Tại sao...

... khoảng cách giữa anh và em lại xa đến thế?"

...

Vương Nguyên tuy đã chuyển sang phòng Tuấn Khải khá lâu, nhưng đêm nào Tuấn Khải cũng gục trên chiếc bàn màu trắng được trang trí sang trọng, xung quanh là vô số những cuốn sách về nhiều lĩnh vực khác nhau...

Không hiểu sao mỗi lần trông thấy Tuấn Khải như thế, trong lòng Vương Nguyên lại dâng trào một thứ cảm giác chỉ có thế gọi là...

... tội lỗi...

Vừa tỉnh giấc, chỉ kịp ngồi ngắm Tuấn Khải trong trạng thái ngủ say được một lúc, cánh cửa phòng lại mở ra, bà quản gia đã bước vào phòng với một dáng vẻ cực kỳ lãnh đạm, nhìn Vương Nguyên cúi đầu cung kính.

-"Phiền cậu chủ gọi thiếu gia dậy, ông chủ và bà chủ đang chờ dưới phòng khách."-Bà quản gia nói đều đều, dáng vẻ trang nghiêm của bà ta khiến Vương Nguyên cảm thấy hơi căng thẳng.

Vương Nguyên chẳng thể làm gì hơn, chỉ gật gật đầu, sau đó từ tốn bước xuống giường...

Bóng dáng của bà quản gia khuất sau cánh cửa...

Trước mặt Vương Nguyên hiện giờ, gương mặt Tuấn Khải trông thật khác xa thường ngày, trông dịu dàng hơn hẳn...

Lại một lần nữa Vương Nguyên rơi vào trạng thái bất động, chỉ đứng yên nhìn Tuấn Khải...

Nhưng lí trí của Vương Nguyên bắt đầu hoạt động, đưa Vương Nguyên đang trong tình trạng mơ mộng về với công việc hiện tại...

... Đánh thức Tuấn Khải...

Vương Nguyên mím môi, sau đó đưa tay lay nhẹ người Tuấn Khải...

Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ tay Vương Nguyên, đôi mắt màu hổ phách đang có một ánh nhìn giết người...

Gương mặt sợ sệt của Vương Nguyên dần hiện ra trước mắt Tuấn Khải, do phản xạ tự nhiên khiến Tuấn Khải trở về với bộ dạng thật sự của ác quỷ, nhưng đối tượng lần này lại là Vương Nguyên... đôi mắt màu hổ phách dần dịu lại, nhíu mày nhìn Vương Nguyên.

-"Ba mẹ anh đến, quản gia bảo tôi gọi anh dậy."-Vương Nguyên ngượng ngùng thu tay về, sau đó cười gượng.

Chợt gương mặt Tuấn Khải đanh lại, sau đó Tuấn Khải đứng phắt dậy, nhìn Vương Nguyên với ánh mắt phức tạp.

-"Em thay đồ đi, rồi xuống nhà với anh."

Vẫn giọng điệu quen thuộc, dường như Vương Nguyên không thể phản kháng lại được như lúc trước nữa rồi...

...

-"Tuấn Khải, ta nghĩ đã đến lúc con phải tham gia vào hoạt động của tổ chức."-Ông Vương cầm trên tay một tách cafe, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Tuấn khải buông một câu nói lạnh nhạt...

Và bà Vương cũng đưa đôi mắt nhìn sang phía Vương Nguyên...

-"Chỉ thế thôi sao?"-Tuấn Khải nhíu mày, giọng điệu khó chịu cất tiếng hỏi... những việc như tham gia vào tổ chức Tuấn Khải vốn không hề có hứng thú.

Ông Vương đặt tách cafe trên tay xuống bàn, ánh mắt vẫn nhìn vào Tuấn Khải , chất giọng ra lệnh vang lên.

-"Con sẽ phải đi với ta đến gặp những tổ chức khác, còn về vết thương của vợ con thì cứ yên tâm giao cho mẹ con."

-"Giao cậu ấy cho kẻ sát nhân sao? Ông điên à?"-Tuấn Khải lập tức phản ứng, dường như còn có vẻ kích động.

Gương mặt bà Vương đượm buồn, bà cúi gầm mặt, đưa tay gạt vội những giọt lệ đang chực rơi trên khoé mi...

-"Tuấn Khải..."-Vương Nguyên cảm thấy sự việc đang ngày càng đi quá xa, nhẹ giọng gọi tên Tuấn khải, ánh nhìn thoáng chút uy hiếp chiếu thẳng về phía Tuấn Khải nở một nụ cười trấn an.-"... Anh đi đi, không cần phải lo cho em."

Tuấn Khải im lặng không nói gì, hất mặt sang ông Vương gằn giọng.

-"Muốn đi đâu thì nhanh lên, tôi không có thời gian."

Ông Vương lập tức đứng dậy, dáng vẻ uy nghiêm hệt như Tuấn Khải, chỉ khác ở điểm Tuấn Khải mang đậm tính chất ngạo mạn chẳng xem ai ra gì...

Cả hai bóng người đó bước đi, những tiếng bước chân gấp gáp của đám cận vệ cũng đuổi theo sau...

Nhìn bóng dáng của đám người đó khuất dần, Vương Nguyên quay sang nhìn bà Vương, giọng nói dứt khoát.

-"Mẹ có thể kể cho con chuyện của Băng Băng được không?"-Thật sự những chuyện về Băng Băng quả thật còn rất nhiều uẩn khúc, đặc biệt là về cái chết của cô ấy...

... Vương Nguyên thật sự tò mò tại sao Tuấn Khải lại có thể căm ghét mẹ mình đến thế...

-"Con chỉ cần biết, chính tay ta đã giết chết Băng Băng."-Giọng bà Vương thoáng run rẩy, mỗi khi nhắc đến Băng Băng, trái tim bà lại như bị ai đó bóp nghẹn...

... Phải chăng đã quá trễ để làm lại từ đầu?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hihi