Chap 5:Ngày đầu làm vợ

Junhyung một đêm không ngủ, cả đêm ngồi ở thư phòng suy nghĩ. Hắn là đại thiếu gia nhà họ Yong cư nhiên lại cưới một gã con trai làm vợ.Nếu chuyện này truyền ra ngoài, những người ngày thường không ưa hắn,chắc chắn  sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy.

Nhưng mà thời điểm hắn không rõ thân phận người kia, dục vọng của hắn bùng phát thậm chí khi biết cậu là con trai, loại dục vọng này vẫn như cũ không có hạ thấp. Cho nên hắn rời khỏi, nếu cả đêm ở chung một chỗ với vật nhỏ kia hắn thực sợ chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

"Hai nam nhân, CÁI GÌ CHỨ, như thế nào lại có thể!"

Hắn ngồi bên cửa sổ tự giễu mình, nhìn tấm màn đen dưới ánh trăng và sao,Junhyung uống trà thuận tiện bình tĩnh dục vọng trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.

-------------------------------------------------------

Bất tri bất giác đến ngày thứ hai

Hôm nay, trời đẹp xanh ngắt cà một bầu trời.Lúc này ngoài sân im lặng như trước, nhưng Junhyung biết sẽ không được bao lâu, người người sẽ đi ra làm việc .

Vì không để người khác phát hiện, Junhyung quyết định trở về phòng.

Nhà của Yong gia rất lớn, mỗi ng̣óc ngách biết thự đều có sân vườn của riêng, cho nên Junhyung từ thư phòng trở về phòng tân hôn vô cùng gần, chắp tay sau lưng, nhẹ di chuyển bước chân, vài bước liền đến cửa tân phòng

Đưa tay lên nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa liền “kẹt” một tiếng mở ra.

Trong phòng thực im lặng,Junhyung nghĩ thầm, không phải là nửa đêm bỏ trốn chứ, vì thế xoay người đóng chặt cửa cất bước tiến vào, đi được vài bước, mới nhìn rõ ở phía góc giường,phía sau rèm che,có một thân thể nho nhỏ cuộn mình lại.

Thân thể Yoseob vốn nhỏ nhắn giờ cuộn lại bên cạnh góc giường, tiếc rằng ngày hôm qua quá mệt mỏi , lại chưa ăn một hạt cơm, hỗn loạn sau đó lăn ra ngủ.

Junhyung đi đến bên giường, con ngươi nhìn xuống dưới nhìn người trước mắt, bộ dáng lúc này của cậu giống như con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ, bất lực thân mình, bất an ngủ, mái tóc đen nhánh vài sợi xõa ra mặt, che giấu đôi mắt, hàng mi dày bởi vì bất an mà run nhè nhẹ , cái mũi tẹt bé nhò thỉnh thoảng lại "khịt, khịt vài ái", cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng chu ra bặm vào nhìn thôi đã muốn cắn rồi, bởi vì ngủ say nên hai gò má đỏ ửng .Hắn tự hỏi:

"Người này là con trai thật sao?????!"

Junhyung thiếu chút nữa lại bị bề ngoài cậu mê hoặc .

Xoay người, mở tủ quần áo ra, lấy từ trong tủ lựa ra một bộ đồ hợp với cậu, đột nhiên ý thức được việc gì,hắn căm giận tùy tiện chọn đại một bộ váy dài màu trắng,đi trở lại bên giường, nhét trên người Yoseob, hơn nữa nhìn cậu hắn quát:

“Đứng lên, thay bộ này mau!”

Yoseob vốn ngủ còn có chút bất an, đột nhiên nghe được một tiếng gầm lên, vội tỉnh lại, mở to mắt, phát hiện trên người có một cái váy, giương mắt liền thấy gương mặt phẫn nộ của Junhyung.

Junhyung cũng không biết vì sao mình tức giận như vậy, dù sao cũng thật tức nha. Hắn cư nhiên còn muốn tự mình chọn cho cậu một cái váy! Vật nhỏ này, tuyệt đối là yêu tinh! (Au:yêu tinh nên mới quyến rũ được ông anh đây chứ nhì-người thường sao nồi =))))))

“Thiếu gia……” Yoseob cuống quít đứng dậy, cúi đầu đứng ở trước mặt Junhyung, hai tay nhỏ bé không ngừng nắm tàn phá góc váy,“Đại thiếu gia…… Cầu, cầu anh buông tha cha tôi, mẹ tôi, chị của tôi nữa, thiếu gia kêu tôi cái gì tôi đều làm theo……”

“Cái gì đều làm theo ư?” Junhyung đưa tay nắm cái cằm nhò nhắn của cậu,kéo lên cao,để cho con ngươi to tròni xinh đẹp kia nhìn về phía mình.

“Làm trâu làm ngựa tôi đều đồng ý……” Yoseob cảm nhận được ngón tay Junhyung dùng sức, cậu biết Junhyung thực sự tức giận, cho nên cậu nắm chặt tay nói.

“Làm trâu làm ngựa? Hừ, trâu ngựa nhà ta rất nhiều không có thiếu, người nào người nấy so với cậu đều tốt hơn!” Junhyung nheo mắt, hắn thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của mình trong con ngươi trong suốt sợ hãi kia.

“A, tôi……” Yoseob luống cuống thấy Junhyung ức hiếp mình, trong đầu lập tức dần hiện ra chuyện tối hôm qua, cậu bị hắn hôn, vuốt ve, còn nói lời tán tỉnh bên tai cậu, mặt lập tức đỏ lên.

Junhyung thấy vẻ mặt của Yoseob,hắn nhíu mày đem phẫn hận đổ lên người Yoseob:

“Thay đồ ra, tôi không cần cậu làm trâu làm ngựa, trước hết cậu hãy làm một người con gái,người vợ  cho tôi!”

Junhyung nói xong, xoay người ngồi vào một bên ghế, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Yoseob  đứng ở tại chỗ không biết làm sao.

Ghê tởm!

Ngay tại vừa rồi trong đầu hắn lại có ý niệm hôn vật nhỏ kia!

Vật nhỏ này tuyệt đối là yêu tinh!

Junhyung nói xong, xoay người ngồi vào một bên ghế, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Yoseob đứng ở tại chỗ không biết làm sao.

Ghê tởm!

Yoseob cầm chiếc váy màu trắng trong tay nhìn nửa ngày, ánh mắt liếc về phíaJunhyung  đang ngồi một bên ,do dự  hồi lâu cậu không biết nên mở miệng như thế nào.

“Này, cậu nhìn gì hà?????! Nhanh thay đi, chẳng lẽ cậu muốn chút nửa người giúp việc đến thay  cho sao?” Junhyung không kiên nhẫn gầm nhẹ nói, thật sự là tiểu tử này nếu để lộ, hắn liền san bằng cả nhà cậu lun đó!

“Đại thiếu gia…… Tôi, tôi thay quần áo,anh, anh có thể lảng tránh một chút hay không……” Yoseob cúi đầu xấu hổ, nói chuyện thanh âm giống như muỗi kêu.

Cậu thật sự không thích có người xa lạ ngồi ở trước mặt nhìn mình cởi quần áo, hơn nữa, đêm qua bọn họ còn……

Nghĩ vậy đầu Yoseob cúi càng thấp.Trời ơi! Vì sao tưởng tượng đến chuyện tối hôm qua, tim cậu lại đập mạnh nhảy loạn xạ lên như vậy.

“CÁI GÌ? Tôi phài tránh ra một chút sao?” (AU:chằng lẽ ông mún nhìn thấy hết cái *e hèm* của người ta sao)

Junhyung nhất thời không phản ứng lại,khi nhìn đến vẻ mặt thẹn thùng của Yoseob, hắn lập tức hiểu được ý tứ của cậu , vì thế tà mị tươi cười, chỉ thấy hắn điều chỉnh ghế ngồi, ngữ khí khinh chọn nói:“Đổi lại quần áo thôi mà, tiểu tử, cậui cũng là đàn ông nha? Trên người cậu có thứ gì trên người ta cũng có, tất cả mọi người giống nhau, có cái gì không thể nhìn sao! Cho dù cậu là đàn bà, cũng là người Junhyung ta cưới hỏi đàng hoàng trở về , còn chưa có người nào dám đuổi ta ra khỏi phòng này nha!”

Thấy Yoseob chỉ cúi đầu không nói lời nào, cũng không cỡi quần áo, Junhyung vỗ bàn cái

"RẦM,“Như thế nào, có phải muốn đại thiếu gia ta cởi cho ngươi hay không?”

Nói xong liền đứng dậy.

Chiêu này quả thực dùng được, Yoseob vội vàng xua tay nói không cần. Sau đó rối quá đi qua người hắn, bắt đầu cỡi từng lớp quần áo.

Junhyung không thèm nói thêm gì nửa, một tay đặt ở trên bàn, một tay chống đỡ đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn thân thể trước mắt, rõ ràng biết hắn là con trai, chẳng qua là chỉ cần nhìn bong lưng đã khiến cho hắn có loại xôn xao không rõ.

Yang Yoseob!”

Đang lúc Yoseob cởi quần áo xuống, Junhyung đột nhiên quát to tên của cậu.

“Vâng,” Cả người Yoseob run lên, vội vàng đáp.

“Xoay người lại!” Junhyung đè nén xôn xao, ra lệnh cho cậu.

Yoseob sửng sốt, lấy váy che ở trước người, che trụ nơi tư mật của cậu,sau đó mới cúi đầu chậm rãi xoay người lại.

“Bỏ chiếc váy trước người ra!” Junhyung cũng không biết vì sao làm như vậy, hắn chẳng qua là không tự chủ được muốn ức hiếp cậu, muốn nhìn vẻ mặt bất lực của cậu, ánh mắt bối rối và hành động không biết làm sao.

“Yong thiếu gia……” Vẻ mặt Yoseob đau khổ năn nỉ hắn.

Lấy ra!” Junhyungn\ không để cho cậu có cơ hội gì, lại ra lệnh, mà lúc này Junhyung đã đứng lên đi tới trước mặt Yoseob,  cảm giác áp bức làm cho Yoseob không tự chủ được từng bước lui về phía sau:

"Đừng để cho tôi nói lần thứ tư nha! Lấy ra!”

Yoseob cắn răng một cái nhắm mắt lại, định bất cứ giá nào cũng không cho người trước mắt lấy chiếc váy ra, lúc này Junhyung không chút tiếng động hiện ra trước mặt hắn .

Junhyung nhìn quét qua mỗi một vị trí, cuối cùng dừng ở gương mặt đỏ bừng kia, cậu không dám mở mắt.

Junhyung đưa ra, lấy chiếc váy mỏng mềm nhẹ đang che trên người Yoseob ra,cậu sửng sốt, ngửa đầu kinh ngạc nhìn chằm chằm Junhyung, há hốc mồm, lại nói không ra lời muốn nói.

“Khụ khụ……”Junhyung ho nhẹ hai tiếng, buông tay ra,“Mặc đồ tốt,chút nửa bọn người hầ́u sẽ đến.”

“Vâng.” Yoseob nhẹ giọng đáp, vội vàng mặcváy vào, nhưng là tâm tình của cậu thủy chung không thể bình tĩnh,cách làm của Junhyung làm cho cậu càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, tương lai rốt cuộc phải như thế nào,cậu không biết.

Thật ra,Yoseob không biết, Junhyung cũng không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: