Chap 29: Ăn miếng chả miếng
Cậu ngẩng đầu nhìn sắc màu bầu trời, đã không còn sớm một lát nửa Junhyung sẽ trở lại, Yoseob đứng lên trở về phòng ngủ của cậu và hắn.
Gần đây Junhyung bề bộn nhiều việc, cho nên hai người dường như không có cùng ăn cơm chung, thậm chí chủ để nói chuyện đều quay chung quanh việc Yoseob tại sao muốn rời khỏi hắn.
JiYeon gắt gao theo sát ở phía sau cậu như lúc trước, nhưng mà cô không hiểu không giống chỗ nào.
“Yeonie,em cũng đi nghỉ ngơi đi, tôi muốn ở riêng một mình.” Yoseob đi vào phòng, xoay người mang theo nụ cười tỏa nắng nhìn JiYeon rồi nói.
“Nhưng mà sớm như vậy em mà đi nghỉ ngơi,bị người khác thấy sẽ bị mắng .” JiYeon nghĩ, mặc dù cô không biết trong lòng thiếu phu nhân nghĩ cái gì, nhưng ít ra cô cũng phải ở bên cạnh phu nhân không phải sao, bởi vì ánh mắt của Yoseob lúc này thực làm cho người ta đau lòng.
“Không sao, nếu có người hỏi đến thì nói là tôi đã ngủ.” Yoseob không đợi JiYeon trả lời, cất bước vào phòng, xoay người đóng lại cửa phòng.
JiYeon thấy dáng vẻ của thiếu phu nhân như vậy làm sao có thể đi, vì thế cô ngồi trên lan can hành lang dài , ít nhất phải chờ tới đại thiếu gia trở về mới được.
Sau khi Yoseob vào nhà,từ trong ngăn tủ lấy ra một gói thuốc, thuốc này là lúc cậu len lén mang theo thay thế chị mình gả vào đây, vì lần đó không dùng được, xem ra lần này cần dùng.
Nghĩ tới đây cậu đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng nói của JiYeon:“Đại thiếu gia, ngài đã trở lại.”
“Tại sao ngồi ở bên ngoài?” Junhyung nghi hoặc hỏi.
“Thiếu phu nhân nói cô ấy không khỏe muốn ngủ. Em lo lắng cho nên vẫn canh giữ ở cửa.” JiYeon trả lời chi tiết.
Yoseob vội vàng đem giấu gói thuốc về chổ cũ, kéo váy vội vàng chạy về phía bên giường, chưa kịp đến cửa phòng đột nhiên mở ra, Junhyung bước vào.
Yoseob vội vàng dừng bước chân, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, cúi đầu, nhỏ giọng nói:“Đại thiếu gia, ngài đã trở lại……”
“Ừm.” Junhyung nhẹ giọng trả lời, ánh mắt kỳ quái nhìn cậu xong mắt hắn lại liếc phía sau ngăn tủ, hỏi:“Em đang ở đây làm gì?”
“Không…… Không có làm gì……” Yoseob không phải đang nói dối chứ, cậu trả lời rất không tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút hồng, hai ngón tay nắm góc áo mà chà xát.
“Nghe JiYeon nói thân thể em không được khỏe? Tại sao gần đây em hay bệnh vậy?” Junhyung nói xong, đi vào đưa tay kéo cánh tay cậu,rồi kéo đến trước mặt chính mình, bàn tay to lớn đạt ở trên trán Yoseob.
Chỉ một cử động nho nhỏ như vậy làm cho trong lòng cậucảm thấy chua xót, cậu lập tức ôm lấy thắt lưng của hắn, tựa đầu thật sâu vào trong ngực của hắn, cậu không muốn rời khỏi Junhyung, không muốn chút nào một chút cũng không muốn a aaaaa .
“Seobie nhìn mình xem rất giống con mèo hen, em đã ăn cơm tối chưa?” Junhyung đưa tay nâng cằm Yoseob lên, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn trương hồng kia nhìn về phía mình.
Cậu lắc đầu, điềm đạm đáng yêu nói:“Ăn không vô……”
“Để huynh bảo JiYeon nấu cho em ít cháo.” Junhyung cúi đầu hôn lên trán cậu.
“Đừng làm phiền đến Yeonie,em thật sự ăn không vô.” Yoseob nhẹ giọng cự tuyệt .
“Vậy được rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong Junhyung ôm lấy Yoseob đi đến bên giường,để cho cậu ngồi xuống trên giường,đưa tay thay cậu cởi bỏ y phục, sau đó nhét cậu vào chăn, Junhyung cũng cởi tự mình cởi quần áo mình nằm xuống.
Dùng ngực mình ôm gắt gao thân hình mỏng manh của Yoseob,“Ngủ đi.”
Yoseob mặt đối mặt với Junhyung, đầu tựa ở trên ngực hắn,bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm vạt áo trong của Junhyung, nhỏ giọng nói:“Đại thiếu gia…… Ngày mai buổi tối…… cùng ăn cơm với Seobie nha……”
“Được,huynh cũng rất muốn cùng ăn cơm với Seobie nhỏ này.” Junhyung cúi đầu hôn lên tóc cậu nhẹ nhàng mà vỗ lưng hắn, dịu dàng nói:“Ngủ đi.”
“ỪM.”
Yoseob gật gật đầu, vùi đầu vào ngực hắn càng sâu , hết sức đem chính mình tới gần hắn, ngửi mùi vị trên người hắn, có lẽ về sau sẽ không còn được gặp lại hắn ……
Đêm nay, Junhyung ngủ thật sự rất sâu,còn Yoseob thì ngược lại một đêm không chớp mắt.
Cậu thậm chí luyến tiếc không đổi tư thế, cứ như vậy nằm ở trong ngực Junhyung tham lam ngửi mùi vị trên người hắn, thẳng đến trời tờ mờ sáng, mấy đêm đều không có ngủ ngon Yoseob rốt cục chống đỡ không được , nhắm lại mí mắt nặng nề ngủ đi.
Ánh mặt trời dần dần phá vỡ bong tối nháy mắt trời đã sáng.
Junhyung hơi hơi mở mắt, phát hiện hai tay nhỏ bé của Yoseob còn cầm lấy quần áo của hắn, ngủ thật sự rất sâu.
Nhẹ nhàng di chuyển thân thể,lấy hai bàn tay nhỏ bé của Yoseob ra, cậu đang ngủ mê man điều chỉnh tư thế, ôm chăn tiếp tục ngủ.
Junhyung dịu dàng sờ hai má hắn,sau đó đứng lên, đi đến trước mặt cái ngăn tủ kia, mở ra.
Hắn nhớ rõ tối ngày hôm qua, Yoseob đứng ở trước ngăn tủ này, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên, bên trong nhất định có đồ gì đó không muốn cho hắn xem.
Từ bên trong rơi ra một gói thuốc, mở ra, đặt lên trước mũi ngửi ngửi,Junhyung nhướng mày, nghiêng người nhìn thoáng qua cậu.
※※※
Sắc trời dần dần tối, cậu có chút hoảng hốt nhìn trong.
Trên bàn đặt rất nhiều món Junhyung thích ăn, còn có một chai rượu cậu đã hạ thuốc vào , chỉ cần hắn uống xong hai chén chắc chắn sẽ ngủ say.
Đến lúc đó, chỉ cần cậu đợi cho đêm tối là có thể thuận lợi trốn thoát.
Còn đảo quanh trên mặt đất, thì nghe cửa phòng bị mở ra, vẻ mặt của Junhyung mang nụ cười đi đến.
“Đại thiếu gia, anh đã trở lại.” Yoseob nhìn thấy Junhyung, không biết là vui mừng hay là sầu lo,cậu mang theo nụ cười giả tạo bước lên phía trước nghênh đón.
Vừa mới đi đến không nghĩ đến lại bị Junhyung một tay ôm lấy eo, thân thể hai người liền tự giác tựa vào nhau .
“Hôm nay đệ tại sao lại muốn ăn cơm chiều với huynh a ?” Junhyung nhíu mày, mập mờ hỏi.
“A,là bởi vì…… bởi vì chúng ta thật lâu không có ăn cơm cùng nhau……” Yoseob vì lời nói dối của mình mà mặt đỏ bừng, vội cúi đầu, bên tai liền nghe được tiếng cười sang sảng của Junhyung“Được, vậy cùng nhau ăn cơm đi,Seobie xem huynh mang đến cái gì cho em đây?”
Nói xong, một tay khác của Junhyung đưa về phía trước, là một chai rượu nhỏ tinh xảo.
“Rượu?” Yoseob có chút kinh ngạc, cậu vội chỉ chỉ chai rượu trên bàn
“Em đã chuẩn bị rượu ngon cho huynh rồi ……”
“Không, đây là cho em uống , rượu này rất dịu không có mạnh cho nên em có thể uống .” Junhyung thấy vẻ mặt khó hiểu của Thái Sinh, cười giải thích nói:
“Một người uống rượu làm sao vui, em uống chung với huynh.”
Yoseob nghe xong, cười gật gật đầu, sau đó hai người ngồi vào trước bàn, mỗi người rót cho mình một chén rượu.
Cậu bưng chén rượu lên nhìn Junhyung nói:“Đại thiếu gia, chén rượu này, em kính huynh, cám ơn huynh đã lo cho em,Seobie…… Seobie thật sự rất cảm ơn……”
Junhyung cười càng sâu nhìn Yoseob bĩu môi,“Nếu em thật sự muốn cảm ơn huynh, vậy em trước hết nên uống trước đi.”
Yoseob cúi đầu nhìn chén rượu nhỏ kia, hẳn sẽ không say vì thế ngửa đầu uống hết.
“Ha ha, tốt lắm, đến đây,để huynh rót cho em.” Junhyung rót đầy chén rượu của Yoseob, tiếp theo đưa chén rượu đến bên miệng cậu,“Seobie, chúng ta cùng uống đi.” Nói xong, có chút thô bạo đẩy cái chén để cho cậu uống hết.
Mà cái chén trong tay hắn, hắn vung về phía sau đổ hết rượu trên mặt đất.
Cứ lặp lại như thế , Yoseob bị Junhyung bắt uống năm sáu chén.
Tửu lượng của cậu vốn rất kém,bây giờ đầu cảm giác choáng váng, vì thế khi Junhyung lại rót rượu cho cậu , cậu vội vàng đoạt lấy chén rượu giấu ở trong ngực liên tục lắc đầu,“Đại thiếu gia…… Không được, không thể uống nữa……” Tiếp theo đôi mắt hẹp dài nheo lại nhìn Junhyung trước mắt, tràn ngập nghi ngờ hỏi:“Tại sao huynh không say nha?”
Junhyung nghe Yoseob nói xong,nụ cười càng đậm, đứng lên đi đến phía sau của Tcậu , ôm lấy bờ vai của cậu, cúi người ở bên tai Yoseob nhỏ giọng nói:“Seobie, em bỏ gì trong rượu của anh.”
Yoseob nghe xong cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên quay đầu nhìn về phía phía sau Junhyung,“Huynh biết rồi sao ?”
“A, đúng vậy.” Hắn đưa tay lấy cái chén Yoseob đang cầm ra,đặt lên trên bàn, sau đó ôm ngang cả người cậu muốn đi đến bên giường.
“Seobie, em … không cảm thấy gì sao?” Giọng nói của Junhyung tràn ngập hấp dẫn trí mạng.
“Em, em cảm thấy cả người khô nóng, rất muốn tìm nơi mát mẻ, cảm giác như là có con sâu nhỏ bò ở trên người, ngứa….tóm lại rất khó chịu……” Yoseob vừa nói vừa vô ý cầm lấy áo của hắn, đem mặt mình hướng trong ngực hắn cọ đi cọ lại,“Say rượu thật là khó chịu……”
“Seobie,em say rồi……” Junhyung đặt cậu lên trên giường, nhìn cậu khó chịu nằm ở trên giường vặn vẹo thân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng giống như một quả táo.
Khóe miệng của hắn gợi lên một nụ cười, quay lại nhìn chai rượu kia, hắn đã hạ dược vào chai rượu đó ,vốn chỉ cần hai,ba chén là có thể thấy hiệu quả nhưng mà hắn lại cho Yoseob uống năm sáu chén, lần này, xem ra phải yêu thương cậu thật nhiều mới được .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top