Chap 20: Yeonie

Đã ba ngày Junhyung và Yoseob ở tại Yang gia~

Có lẽ ở chỗ này, sợ gây tiếng động quá lớn làm cho người ta phát hiện, cho nên ba ngày này Junhyung đều không có hành động quá lố với Yoseob, chẳng qua là ôm cậu, hôn môi cậu, cổ cậu, vuốt ve chỗ mẫn cảm trên người cậu, chỉ cần như thế này, cũng đã làm cho Yoseob không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ, mỗi khi như thế này, Junhyung sẽ xoay người, dùng cái miệng ngăn chặn môi của cậu, làm cho thanh âm của hắn không thể phát ra ngoài.(Au:cấm dục là vừa :3 )

Ở nhà họ Yang ba ngày, cha và mẹ Yoseob cung kính Junhyung tựa như cung kính tổ tông mình , điều này làm cho Yoseob vô cùng không thoải mái, Junhyung cũng nhìn ra cậu không được tự nhiên, vì thế ba ngày sau liền đưa cậu trở về Yong gia.

Trước khi đi, mẹ Yoseob lưu luyến không rời lôi kéo tay cậu, thật giống như đưa con mình đi chịu khổ.

“Seobie ngoan, mẹ thực xin lỗi con, mẹ vốn định hai năm sau sẽ kêu ba con tìm bà mối thảo luận chuyện hôn nhân, thành gia lập thất,ai ngời……” Yang phu nhân nhìn thấy bộ dáng nam không ra nam nữ không ra nữ của Yoseob, trong lòng một trận khổ sở. Nếu không phải nha đầu chết tiệt kia cố chấp không chịu gả cho Junhyung, thì làm sao ngay cả hương khói Yang gia đều bị mất a.

“Mẹ…… Mẹ đừng nói như vậy, noona, nhất định sẽ có hạnh phúc chính mình. Nói xong……” Yoseob dừng một chút, quay đầu lại nhìn nhìn Junhyung đứng một bên, cười nhạt rồi nhìn mẹ mình nói:

“Nói sao đi nửa, đại thiếu gia đối với con cũng không tệ , rất nhiều việc hắn đều chống đỡ giúp con,cha mẹ cũng đừng quan tâm .”

Thời điểm hai người trở lại Yong gia, đã muốn giữa trưa.JiYeon cảm thấy nhàm chán ngồi ở cửa phòng hành lang dài chờ Junhyung vàYoseob  trở về , gặp hai người đã trở lại, vội vui vẻ đứng lên.

“Đại thiếu gia, thiếu phu nhân hai người đã trở lại.” JiYeon cũng không biết vì sao, thời điểm thấy thiếu phu nhân trong lòng rất vui vẻ, có lẽ cô cảm thấy thiếu phu nhân tương đối hợp ý.

“Ha ha, Yeonie tại sao không đi nghỉ ngơi, tại sao đứng ở nơi này?” Trong lòng Yoseob cũng thích tiểu nha đầu lanh lợi này.Nếu nói căn nhà này lớn, người thật tình đối với mình tốt thì ngoại trừ Junhyung, chỉ sợ có một mình JiYeon.

“Em đang nghĩ thiếu phu nhân và đại thiếu gia về nhà mẹ đẻ sao lại không cho em theo?.” JiYeon làm nũng lôi kéo tay Yoseob.

Tay nha đầu này không hề để ý kéo tay mình, làm cho tim JiYeon sinh một loại cảm giác khác thường, vội vàng rút tay về, cười nói với cô:“Em đó, chúng ta không phải đã trở lại sao.”

“Đúng rồi, đại thiếu gia, buổi sáng lão phu nhân đã tới nói tìm ngài có việc, bảo ngài sau khi về đi tìm phu nhân.” JiYeon bỗng nhiên nhớ tới đến  lời của lão phu nhân.

Vừa nghe đến mẹ mình tìm hắn, Junhyung liền cảm thấy đau đầu, không cần đi hắn cũng biết, nhất định lại nói hắn bất hiếu cho mà xem.

Junhyung xoay người đi rồi, còn lại Yoseob và JiYeon một trước một sau vào phòng.

“Thiếu phu nhân, mau thay quần áo ra đi, JiYeon phân phó người giặt sạch cho phu nhân.” Nói xong cô từ ngăn tủ lấy ra một bộ đồ mỏng màu xanh ngọc. Cô cảm thấy thiếu phu nhân mặc bộ đồ này nhất định rất đẹp.

“Ack…… Yeonie, để đồ ở đây được rồi, để tôi tự mình thay.” Yoseob làm sao có thể ở trước mặt JiYeon cỡi đồ chứ .

JiYeon vốn đang vui vẻ , vừa nghe đến thiếu phu nhân nói, đột nhiên sửng sốt xoay người lại, nhìn chằm chằm Yoseob, sau một lúc lâu, phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt cậu, nước mắt lập tức liền dũng mãnh tiến ra .

“Thiếu phu nhân người có phải không thích JiYeon hay không?” Cô bi thương nhìn Yoseob, cô thích thiếu phu nhân cỡ nào a,bà nội a, hy vọng có thể hầu hạ cho người thật tốt, nhưng mà dù cô  tích cực cỡ nào , thiếu phu nhân luôn đẩy cô xa ngàn dặm.

“Không có, tôi nào có nói không thích Yeonie, cô mau đứng lên.” JiYeon cứ quỳ, làm Yoseob hoảng sợ, vội vàng đứng dậy đỡ cô.

JiYeon chẳng qua không đứng dậy, vừa khóc vừa lau nước mắt

“Lần nào cũng như vậy, chuyện gì thiếu phu nhân cũng tự mình làm, tuyệt không để cho em gần người, mượn lần này nói đi thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ, lại không mang em bên người đi theo.Dù em cầu như thế nào, người và đại thiếu gia cũng không cho phép…… JiYeon có phải làm chuyện gì khiến cho thiếu phu nhân tức giận hay không?”

Nhìn cô khóc nước mắt rơi lã chã, Yoseob bất đắc dĩ thở dài, cậu phải nói như thế nào nha, chẳng lẽ nói cho JiYeon nguyên nhân vì sao cậu  không cho cô đến gần là bởi vì chính mình là đàn ông con trai sao?

Nhìn JiYeon quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt,Yoseob thật sự không có cách đành phải dịu dàng dụ dỗ nàng.

“Yeonie ,em có biết từ nhỏ bất cứ chuyện gì đều là từ mình tôi làm, đột nhiên có một người vây quanh hầu hạ mình, tôi cảm thấy được không thoải mái, cho nên sau này chính mình làm là được, em cũng có thể nhàn hạ, đợi đến lão phu nhân nói nhiều chuyện không hiểu, đến lúc đó còn phải dựa vào JiYeon nhắc nhở nha. Nói sao tôi vẫn xem JiYeon như em gái ,làm sao có chuyện không thích chứ.”

Yoseob ngồi xổm trước mặt JiYeon, mắt xếch dài nhỏ tản ra ánh sáng dịu dàng,đôi môi nhẹ nhàng mím lại, hai đầu lông mày hàm chứa tươi cười.

JiYeon quỳ trên mặt đất đưa tay lau nước mắt nhìn cậu, đột nhiên có một loại cảm giác rất khác lạ, lời nói nhỏ nhẹ của Yoseob làm cho cô nín khóc mỉm cười, lập tức nhào vào trong long Yoseob, ôm cổ cậu vui vẻ nói:

“Thiếu phu nhân, cả đời này Yeonie  sẽ đi theo thiếu phu nhân,thiếu phu nhân  là tốt nhất ……”

Yoseob không kịp phòng bị lập tức bị JiYeon gắt gao ôm chặt, thân thể mềm mại của cô gái ở trong lòng cậu, đỉnh ngực cao ngất ở trước người cậu cọ đi cọ lại, làm cho Yoseob nhất thời không biết làm sao, hai tay đặt hai bên, ôm cũng không phải đẩy ra cũng không phải.

Ngay tại lúc Yoseob xấu hổ,Junhyung giống như cứu tinh đứng ở ngoài cửa, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy hai người một người quỳ trên mặt đất một người ngồi xổm trên mặt đất lúc cả hai ôm nhau, trong mắt hiện lên một tia không vui,sau đó thân thể tựa ở cạnh cửa, có chút hứng thú nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu và ánh mắt cầu xin hướng về phía hắn.

“A…… Cái kia, cái kia Yeonie a, tôi và đại thiếu gia còn chưa có ăn cơm trưa, em đi giúp chúng ta chuẩn bị đi……” Yoseob thấy Junhyung căn bản là không có ý giúp mình, vì thế vội vàng tìm đại một lý do đẩy JiYeon đang ôm ra.

Cô bị Yoseob nhẹ nhàng đẩy ra, sững sờ nhìn cậu, thời điểm vừa rồi câ ôm thiếu phu nhân, đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái, cảm giác giống như ôm một thiếu niên xấp xỉ tuổi mình.

Nghĩ vậy mặt JiYeon đột nhiên đỏ, tim đập cũng có chút nhanh.

“Yeonie? Chuẩn bị chút cơm trưa cho tôi và đại thiếu gia……” Yoseob thấy JiYeon có chút sững sờ, vội nhẹ giọng nhắc nhở nàng.

“A!Dạ được.” JiYeon lập tức phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng lên, một đường chạy thẳng ra ngoài, thẳng đến cô chạy rất xa mới dừng lại, lấy tay vỗ trong ngực,tim mới đập chậm rãi lại.

Chính mình rốt cuộc là làm sao vậy, Jiyeon đối với việc sinh ra tình cảm  kỳ quái với thiếu phu nhân cảm thấy hoảng hốt.

Mang theo lo sợ bất an, cô vội đi phòng bếp,căn dặn đầu bếp chuẩn bị đồ ăn.

Thấy JiYeon rơi khỏi,Yoseob mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng lên, phát hiện Junhyung đang đứng ở trước mặt mình, ánh mắt rất kỳ quái nhìn chính mình.

“Đại thiếu gia?” Yoseob thấy ánh mắt Junhyung có chút khác thường, nhẹ giọng hô một tiếng.

“Được nữ nhân ôm cảm thấy thế nào? Không tồi chứ.” Khẩu khí của Junhyung ghen tuông mười phần.

“Đại thiếu gia,huynh hãy nghe em nói, vừa rồi phải….. Ưm……” Yoseob vừa định giải thích tình huống vừa rồi  lại không nghĩ rằng bị Junhyung nhanh tay bắt được, túm đến trước người hắn, sau đó ghen tuông mười phần hôn lên đâu thì tự lên tìm hiều nhá mấy bạn Google sớt cũng được ^^.

Hôn đến hai gò má của Yoseob ửng đỏ, mới bằng lòng buông cậu ra nói:

“Seobie,em phải nhớ kỹ, cả đời này của em chỉ có thể là người củaanh , ai cũng không được phép gặp mặt em!”(Au: lại cái tính bá đạo đáng ghét =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: