Chap 8: Không có anh.

_YEAHHH! KWANGIE À! TỚ ĐỖ RỒI NÀY!- Yoseob không kìm được niềm vui.

Hai tên nhóc ôm chầm lấy nhau, hò hét vang cả trường.

Tan học, Yoseob vội vã về nhà, cậu muốn anh biết tin vui này càng sớm càng tốt. Suốt quãng đường đi, cậu hồi hộp không biết cảm xúc của anh như thế nào? Khuôn mặt rạng rỡ của Junhyung cứ lấp đầy tâm trí cậu khiến cậu thêm háo hức. Đẩy cửa bước vào phòng, Yoseob gọi lớn:

_ANH ƠI!!!

Không có tiếng trả lời, Yoseob đi vào bếp, mở cửa toilet, trèo lên gác mà chẳng thấy Junhyung đâu.

_Junhyung ah~ Anh có nhà không vậy?- Yoseob nói lặp đi lặp lại.

Đáp lại cậu chỉ là không khí im lặng. Cậu vội vàng rút điện thoại ra gọi cho anh nhưng không liên lạc được. Cậu bắt đầu lo sợ. Anh biến mất không một dấu vết.

"Chắc anh ấy ra ngoài có chút việc. Điện thoại có lẽ hết pin. Lát nữa anh sẽ về thôi mà." Cậu tự trấn an mình.

Cậu ngồi chờ anh suốt mấy tiếng đồng hồ. "Đã gần 5 giờ chiều mà anh ấy chưa về. Không biết có chuyện gì xảy ra với anh ấy không nữa? Đúng rồi, phải nấu cơm, nấu thật nhiều món ngon. Tối anh chắc chắn sẽ về."

Yoseob nhanh chóng thay đồ rồi ra siêu thị mua thức ăn. Cậu đã chọn rất nhiều thứ để nấu những món ưa thích cho Junhyung. Yoseob không quên lấy vài lon coke.

Gần 8h thì bữa tối hoàn tất. Cậu bày mọi thứ lên bàn, toàn những món ngon, chắc chắn anh sẽ rất vui khi nhìn thấy. Cậu hồi hộp nhìn đồng hồ, trong lòng luôn tự nhủ rằng: anh sắp về rồi, chờ một chút nữa thôi.

"_Yoseob ah~

_Anh về rồi!- Yoseob đứng bật dậy tiến ra cửa ôm lấy Junhyung- Em đã chờ anh rất lâu đấy!

_Anh xin lỗi! Mình ăn tối nhé!- Anh dịu dàng xoa đầu cậu."

Yoseob choàng tỉnh giấc, xung quanh chẳng có anh, tất cả chỉ là giấc mơ.

Cậu rút điện thoại gọi vào số máy quen thuộc nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng cô tổng đài. Lặng lẽ đặt điện thoại xuống bàn. Cậu ngây người, sống mũi cay cay, đôi mắt nhòe đi vì nước. Từng giọt nước mặn chát chảy ướt đẫm gương mặt cậu.

"Em đã làm gì sai? Tại sao lại bỏ em đi như thế? Anh không yêu em nữa sao?" Những suy nghĩ ấy như bóp nghẹt trái tim cậu.

Cậu lao ra ngoài, lang thang trên đường phố mong tìm thấy hình bóng quen thuộc của anh. Cậu không sao ngăn được nước mắt. Chưa khi nào cậu đau nhiều như thế. Dưới đường phố tấp nập người qua lại, những tòa nhà cao lấp lánh ánh đèn, tiếng còi xe inh ỏi khó chịu; cậu nhỏ bé như hạt cát giữa sa mạc. Chẳng ai chú ý tới cậu mà chỉ lướt qua như làn gió. Còn một số nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thương cảm và ái ngại. Chỉ đơn giản họ thấy cậu tội nghiệp, vậy thôi.

Đêm đã khuya, cậu vẫn thơ thẩn bước những bước vô định trên con phố vắng vẻ không một bóng người. Chỉ có ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên đường những vệt sáng nhợt nhạt. Lá cây xào xạc va vào nhau càng làm không khí thêm ảm đạm.

Trời bắt đầu đổ mưa. Nước mưa hòa cùng nước mắt tràn đầy gương mặt cậu. Cậu ngồi phịch xuống vỉa hè, chẳng biết đang khóc hay đang cười.

_Anh đang ở đâu thế? Anh đang đùa em đúng không? Em không thích anh cứ trốn như vậy đâu! Về với em đi.- Cậu lại bật khóc đau đớn, không ngừng gọi tên anh trong vô vọng.

Dáng người nhỏ bé cô đơn dưới màn mưa lạnh lẽo cứ run lên theo tiếng nấc. Lúc khóc lóc, lúc cười cay đắng, lại có lúc không biểu lộ chút cảm xúc nào. Mưa chẳng thể xóa nhòa đi nỗi buồn đang xâm chiếm cậu.

Ngày đen tối nhất cuộc đời cậu.

____Một tháng sau____

Sau hôm đó, cậu không ăn không uống, ngày nào cũng đi lang thang khắp nơi tìm anh.

Rồi một ngày cậu chợt nhận ra, đau khổ chẳng thể giải quyết được gì. Cậu phải sống thật tốt để khi anh trở về sẽ hài lòng. Cậu quyết định sẽ đi phỏng vấn ở công ty quảng cáo Fact- nơi mà anh đã làm việc trước kia. Cậu mong ở đó sẽ có một ít thông tin về anh.

Sau mấy ngày phỏng vấn và kiểm tra kéo dài, cậu được nhận vào làm với vai trò là thư kí tổng giám đốc. Dù xin được việc nhưng tâm trạng Yoseob chẳng tốt lên chút nào. Cậu vẫn không thôi nhớ về anh.

Tối hôm trước khi đi làm buổi đầu tiên, trong lúc đang bận chuẩn bị, cậu nhận được điện thoại từ một số quốc tế.

_Alô... tôi là Yang Yoseob ạ!- Cậu nói thật chậm.

_.........- Đầu dây bên kia không có tiếng đáp.

_Cho hỏi ai ở bên kia vậy ạ?- Yoseob nói to hơn.

_.........

_Nếu không nói gì tôi sẽ cúp máy đấy!- Yoseob bắt đầu bực bội.

_Là...anh đây!- Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Cậu sững người. Là anh. Anh gọi cho cậu. Đây không phải là mơ.

_Em có nghe thấy không Yoseob?- Anh lo lắng.

_Vâng... em nghe đây!- Cậu gạt nước mắt, khẽ nở nụ cười- Anh đã đi đâu thế? Anh sắp về chưa? Em nhớ anh lắm!

Cậu không thể kìm được nữa mà òa khóc.

_Em đừng khóc! Anh xin lỗi, là lỗi của anh! Anh đã làm em lo lắng- Junhyung vỗi vàng trấn an Yoseob.

_Em xin anh,hãy về đi! Đừng bỏ em lại mà!- Yoseob nói không nên lời.

_Anh sẽ về sớm nhất có thể! Anh hứa sẽ không bỏ mặc em đâu. Tin anh nhé!

_Anh nói thật chứ?

_Anh thề đấy! Yong Junhyung sẽ yêu Yang Yoseob, mãi mãi!

_Sớm về với em nhé!- Yoseob toét miệng cười.

_Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Đừng đi tìm anh. Em sẽ không thể tìm ra đâu.

_Em biết rồi! Anh cũng thế! Cố gắng ăn nhiều vào nhé!

_Ngày nào anh cũng sẽ gọi cho em.

_Vâng! Mau về với em đấy!

_Anh yêu em- Giọng nói ấm áp của Junhyung xoa dịu nỗi lo sợ trong lòng Yoseob.

Yoseob mỉm cười hạnh phúc, phấn chấn hơn bao giờ hết. Được nghe anh nói làm sự tuyệt vọng tan biến hết, cậu lại yêu đời như lúc trước.

"Mai là ngày đầu tiên đi làm. Mày phải cố lên Yang Yoseob. Tối sẽ lại được nói chuyện với anh. CỐ LÊN!!!"

Đêm đó là đêm đầu tiên Yoseob ngủ ngon kể từ khi Junhyung biến mất. Cậu gầy đi rõ rệt, da dẻ cũng vì thế mà xanh xao, mất đi vẻ dễ thương vốn có. Cậu cũng không còn thi thoảng ngâm nga hát hay đi dạo bên bờ sông Hàn nữa. Cậu chỉ ngồi trên gác xép chỗ anh nằm, ngẩn ngơ nhìn mọi thứ của anh, nó vẫn gọn gàng và ngăn nắp như anh còn ở đây. Ngày nào cậu cũng khóc rất nhiều, luôn luôn mong chờ một cuộc gọi của anh, nhiều lúc còn ngồi ngoài cửa phòng tưởng tượng hình ảnh quen thuộc của anh..... Thậm chí cậu còn uống rượu. Cả trong mơ cậu cũng không ngừng gọi tên anh. Có những đêm cậu cố ép mình vào giấc ngủ nhưng cuối cùng lại thức trắn.

___6am____

Yoseob dậy từ rất sớm, chau chuốt bề ngoài thật gọn gàng, hoàn hảo. Áo sơ mi trắng bỏ một cúc ở cổ, quần âu phẳng phiu như mới. Đầu tóc chải chuốt rất gọn gàng. Ngắm mình trong gương, Yoseob không khỏi tự hào. Sau một hồi cảm ơn tổ tiên, ông bà, bố mẹ, họ hàng gần xa, hàng xóm láng giềng,..,Yoseob mới chịu đi.

"Vì anh, em sẽ cố gắng hết sức , mau về với em nhé Yong đầu bò!"

Yoseob vừa đi vừa hát, gặp ai cũng cúi đầu chào. Người nào cũng nhìn cậu bằng ánh mắt không mấy bình thường, nhưng cậu vẫn "đạp lên thị phi" mà tung tăng tới công ty.

Yoseob tròn mắt nhìn. Tập đoàn Fact quả thực rất lớn. Lần trước đến đây phỏng vấn tâm trạng hết sức tồi tệ, chưa kịp chiêm ngưỡng mọi thứ. Yoseob đứng một lúc rất lâu mà tìm mọi từ để cảm thán về tòa nhà cao mấy chục tầng lắp cửa kính sáng choang này. Nội thất bên trong thì không gì diễn tả nổi. Không khí mát mẻ, khác hẳn cái thời tiết đang nóng hầm hập ở bên ngoài. Rộng rãi, thoáng đãng, mọi thứ đều hấp dẫn cậu.Mải mê nhìn ngắm, Yoseob suýt quên mất việc cần làm của mình ngay lúc này: Chào hỏi Tổng giám đốc!

Chỗ làm việc của cậu ở tận tầng cao nhất của công ty, đi thang máy cũng toàn phải dừng lại giữa chừng để chờ người ra vào.

Trên này yên tĩnh, chỉ có duy nhất một phòng, tức là cậu làm việc cùng phòng với Tổng giám đốc. Bước đến cửa phòng, Yoseob mới cảm thấy hồi hộp thật sự.

"Không biết ông ấy là người như thế nào? Có khó tính không nhỉ? Không ngược đãi nhân viên đấy chứ?"

Cậu cẩn thận gõ cửa. Nhưng chẳng có tiếng ai trả lời. Cậu đành liều mình vặn nắm cửa vào. Không có ai. Cậu lại bị mê hoặc một lần nữa.Kiến trúc trong này không quá cầu kì nhưng lại vô cùng đẹp mắt. Mọi thứ rất hài hòa từ màu sơn đến cách bày trí đồ đạc. Yoseob tiến đến bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào chiếc bảng nhỏ trên bàn: Tổng giám đốc Yoon Doojoon. Chiếc khung ảnh nhỏ cũng thu hút cậu. Khẽ nhấc lên xem, cậu nhíu mày lại, trong ảnh là hai người con trai chụp cùng với một cô gái xinh đẹp. Một người trông rất giống Junhyung. Yoseob dụi mắt rồi xem kĩ hơn. Chắc chắn đây là Junhyung, không thể nhầm được.

"Tại sao lại có mặt anh ấy ở đây? Hai người này là ai chứ? Sao nhìn họ giống như ba anh em vậy?"

Yoseob vội vàng đặt khung ảnh về chỗ cũ rồi ra ngoài đóng cửa lại. Trong lòng cậu đang hết sức băn khoăn, hàng trăm câu hỏi được đặt ra khiến cậu có một chút hoảng loạn. Cậu cần nước lạnh để bớt căng thẳng.

Yoseob cắm đầu cắm cổ bước vào thang máy. Bất chợt cậu đâm phải một người cao lớn làm rơi gần hết giấy tờ của anh ta. Yoseob luống cuống ngồi xuống nhặt đồ. Miệng không ngừng nói:

_Tôi xin lỗi! Anh không sao chứ? Để tôi nhặt lại đồ cho anh. Xin lỗi anh rất nhiều.

[ Tobe continued.... OvO ]

---------------------Shim comeback--------------------

Shim's Note: Gần đây Shim gặp phải một số chuyện không tốt lắm nên chap này sẽ hơi buồn một chút :(((( [ Thực ra thì Shim rất thích viết lẫn đọc sad fic :") ]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top