Chap 22

Đã hết thời gian nghỉ tết, từ bây giờ au sẽ up chap đều đều nhá. Tiếp tục ủng hộ au nha ^_^…
--------+++-------------------------------------------.
.

Hyunseung như chết lặng khi cảnh tượng trước mặt vừa đập vào mắt. Junhyung cư nhiên đang ức hiếp Yoseob. Cậu ta tệ hơn anh tưởng, từ khi nào cậu ta lại có hứng thú với nam nhân vậy.

Junhyung buông Yoseob ra khi thấy Hyunseung đang đứng ngây người mà không lên tiếng. Vết cắn trên vai cậu vẫn đang rỉ máu, áo bị xé một mảng lớn, đôi môi sưng đỏ, trên mặt ướt đẫm nước mắt. Đến lúc này cậu vẫn chưa hoàn hồn, vai khẽ run lên mà nước mắt vẫn chực trào ra.

- Junhyung. Đây là nhà tôi. Cậu ức hiếp người khác ngay tại nhà tôi. - Hyunseung tức giận gằn từng chữ một, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh nhỏ bé vẫn còn đang run rẩy. Anh tiến lại gần đỡ Yoseob, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu kèm theo cảm thông mà thương xót. Anh quan tâm cậu như một người anh trai. Dù không giúp đỡ được gì nhưng ít nhất ngay trong lúc này anh cũng không để bất cứ ai làm tổn thương cậu.

Lau vệt máu trên môi, Junhyung vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm xoay người rồi bước xuống dưới nhà. Với hắn chuyện này chẳng có gì đáng nói, trừng phạt một chút cũng đâu có gì là quá đáng. Với lại hương vị thằng nhóc đó cũng không tệ. Hắn vẫn muốn nếm thử một lần nữa.

- Yoseob. Không sao, đừng khóc. Lỗi tại hyung. Để hyung đưa em về nhà. -

Hyunseung lau nước mắt trên mặt cậu, ân cần vỗ về để đứa trẻ này nín khóc. Nhưng đáp lại anh lại là một khuôn mặt lạnh lùng đầy ấm ức. Cậu gạt tay anh ra, kéo lại vạt áo che đi vết thương trên vai rồi chầm chậm bước đi.

Cậu bước xuống cầu thang chậm rãi. Cậu không nhìn hắn, ánh mắt hướng ra cửa mà đi thẳng. Ngay lúc này cậu muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cả đời này chưa ai dám làm vậy với cậu. Yoseob hận chẳng thể làm gì được hắn, có trách thì trách cậu gặp vận xui khi gặp phải tên ác thú như vậy. Cậu xách balo lên rồi chạy nhanh ra cổng, đôi chân của cậu như càng ngày càng nhanh hơn. Tránh xa hắn ta ra, càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng gặp lại hắn nữa. Cậu xui xẻo như vậy cũng đủ rồi.

.

Bước chân dừng lại trước cửa quán gà rán quen thuộc, cậu vác khuôn mặt ủ rũ vẫn còn đọng nước mắt mà đi vào. Cậu không chào hỏi cũng chẳng gọi đồ ăn, chỉ lẳng lặng tìm một góc khuất trong quán mà gục xuống bàn.

- Yoseob, có chuyện gì vậy. Hôm nay trông con rất lạ.

Bà chủ quán rót một cốc nước đặt xuống trước mặt cậu ân cần hỏi han. Mọi ngày vui vẻ hí hửng ăn uống là thế, đột nhiên hôm nay lại thành ra như vậy.

- Con không sao. Con muốn nghỉ một lát. - Cậu ngước đôi mắt đỏ hoe lên đáp lời. Trong lòng vẫn còn đầy ấm ức. Hắn ta ức hiếp cậu, thật đáng ghét, cậu ghét hắn, Yong Junhyung.

- Được rồi. Con cứ ngồi nghỉ.

Nhìn lại bản thân mình lúc này trông thật tệ. Chiếc áo sơ mi bị giựt làm rơi một chiếc cúc, vết cắn ở trên vai cậu vẫn còn in rất rõ, tay chạm nhẹ vào đau nhức. Cậu không hiểu được bản thân mình rốt cuộc đã làm sai điều gì mà lại bị đối xử như vậy. Hình ảnh Yong Junhyung với đôi mắt màu cafe cùng nụ cười lạnh luôn tràn ngập trong tâm trí cậu.

---------------------------------------------

- Hai người về đi, ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.

Hyunseung ngồi xuống, vẻ mặt khó chịu nhìn thẳng vào Junhyung. Anh rót một ly nước đầy rồi uống cạn, tâm tình không được thoải mái nhưng cũng không cáu gắt mà chỉ tuyên bố một câu nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng mà sâu cay, anh thẳng thừng đuổi vị khách cao cao tại thượng không chút do dự. Ai sợ hắn chứ Hyunseung này thì không.

- Sao tự nhiên lại đuổi chúng tôi.

Doo Joon trong tay vẫn cầm nguyên cái đĩa mà đứng ngây người. Anh phát hiện hai người này đều rất lạ từ khi đi lên lầu rồi xuống, có phải Junhyung và Hyunseung.....Aishi, sao có thể chứ. Nhưng khi nhìn thấy vệt máu còn đọng trên môi Junhyung thì nghi ngờ càng ngày càng rõ.

- Sao không ai nói gì nữa. Hai người xảy ra chuyện gì sao?

Junhyung im lặng không nói một lời nào đứng dậy ra về. Thắc mắc trong Doo Joon càng lớn hơn. Nếu hắn ta có ý gì với Hyunseung thì anh sẽ không bỏ qua đâu, là lão đại của anh thì sao chứ. Mọi chuyện đều có thể nghe theo hắn, phục tùng hắn, nhưng riêng chuyện Hyunseung thì không. Tuyệt đối không được.

- Hai người có phải......- Doo Joonn thả chiếc đĩa rơi xuống sàn nhà vỡ vụn, anh bước lại gần Hyunseung và dường như hét vào mặt cậu.

- Việc quái gì liên quan đến anh. Đi ra khỏi nhà tôi.

Hyunseung hất tay ra chỉ thẳng ra cửa, ánh mắt ngày càng phẫn nộ. Người gây chuyện là Junhyung nhưng anh lại muốn tìm một ai đó trút giận. Junhyung. Hắn ta có thể chơi gái hay làm trò đồi bại ở quán bar hay khách sạn, anh không can thiệp và cũng không đủ tư cách can thiệp, nhưng đi ép người khác ngay tại đây thì không được. Với lại Yoseob thì càng không được, cậu nhóc ấy không thích hợp làm thứ đồ chơi trong tay hắn.

- Nếu chuyện đấy xảy ra thì cậu sẽ là người chịu thiệt. Đừng trách tôi.

Bàn tay Doo Joon sớm đã nắm chặt thành quyền, trong mắt rộ lên tua máu đỏ hung hăng rời khỏi. Chiếc xe lao vút ra khỏi cổng để lại một làn khói mù mịt phía sau.

.

Anh không về thẳng mà ghé vào quán bar của Gikwang. Thật đúng lúc lại gặp Junhyung ở đây, bên cạnh lại là một cô ả ăn mặc thiếu vải đang quấn quýt.

- A. Doo Joon. Lâu không gặp, cứ ngỡ Yong đại thiếu gia hôm nay ghé chơi một mình, thật vui khi cậu cũng đến. Chỗ tôi vừa có mấy em mới vào làm, có muốn thử không?

Gikwang mặt tươi cười hớn hở búng tay ra hiệu cho một nữ nhân với thân hình bốc lửa tiến lại gần Doo Joon.

- Hôm nay tôi không có hứng thú. - Gạt cô ả sang một bên, anh cầm lấy ly rượu trước mặt uống cạn. Từ lúc vào đây, anh coi Junhyung là không khí, không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, trong lòng vẫn có chút bực bội.

Ánh đèn liên tục chớp nhoáng làm anh đau đầu, nơi này quá ồn ào nhưng lại kích thích đầu óc con người trở nên tỉnh táo. Ở đây cũng không khác gì khách sạn, chỉ cần bước lên tầng hai thì nơi này chẳng khác gì khách sạn năm sao. Tách biệt hoàn toàn với thứ âm thanh ồn ào bên dưới. Đó là lí do nơi này là một địa điểm thu hút rất nhiều tay chơi đến đây hưởng thụ. Dưới tầng hầm lại là một sòng bạc. Rất nhiều người đã phải bỏ mạng ở đây khi dấn thân vào cá cược thua lỗ không trả được nợ. Nếu tầng một là khu vui chơi giải trí náo nhiệt, tầng hai, tầng ba là khu khách sạn thiên đường thì dưới đây chính là địa ngục. Sòng bạc hoạt động bí mật ít ai biết, Gikwang xũng là một tay chơi nổi tiếng ở Seunl bởi anh còn quản lí rất nhiều quán bar và nhiều vũ trường khác. Lại được Junhyung làm hậu thuẫn phía sau, địa bàn hoạt động càng ngày càng lớn.

- Á.

Cô ả trong lòng Junhyung bỗng hét lên, cô bị Junhyung bẻ ngược cổ tay ra phía sau đau đớn. Hắn rút từ trong tay cô ta ra một ống tiêm có thứ chất lỏng màu trắng đục bên trong. Muốn tiếp cận hắn rồi âm mưu ám sát làm càn sao, ngay từ lúc đầu thấy biểu hiện bất thường của ả, hắn đã sớm đi nghi ngờ. Chỉ tiếc là cô ta chưa kịp hành động thì đã bị phát giác, lần này tính mạng ả khó bảo toàn.

- NÓI. Đây là cái gì. Là ai đứng đằng sau.

Junhyung giật dữ quát thẳng vào mặt ả, bàn tay giữ chặt tay ả đau đớn, lực đạo càng tăng lên khiến ả cảm nhận như cổ tay sắp gãy mà nước mắt tuôn dài, miệng vẫn ngậm chặt không nói một lời.

Gikwang cũng bất ngờ với sự việc vừa xảy ra, cũng may được Junhyung phát giác nếu không ngay cả anh cũng bị liên lụy. Đứng dậy giáng một cái tát xuống mặt ả, anh quay về phía Junhyung tỏ ra áy náy.

- Chuyện này để tôi lo.

Ánh mắt Junhyung càng lộ rõ tức giận, hắn túm lấy tóc cô ta giựt mạnh về phía sau. Nếu đã không chịu mở miệng hắn sẽ cho cô câm luôn. Dù là bất kì ai, động vào Yong Junhyung tôi thì đừng nghĩ tôi tha mạng. Cô nên chấp nhận cho cái hành động ngu xuẩn này.

- Không cần. Cô ta để tôi xử lí.

Xách cổ kéo ả đứng dậy,  Junhyung lôi ả ra xe một cách thô bạo. Doo Joon cũng không nói không rằng bật dậy theo hắn trở về Yong gia.

.

--------------------------------------------------

End chap 22

-----------------
Au vừa mới up một shortfic "Junseob ngày 27-2-2015".
Mọi người đọc ủng hộ au nha. Cảm ơn rất nhiều ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top