chap 11: quá khứ tàn nhẫn

-Á á á!!!!!!!! Mấy người là ai??? Sao lại ở trong phòng vệ sinh của chị em thế này hả??? Đồ biến thái! Bớ người ta! Có lũ biến thái!!!!!!!!! - ai đó đã kịp thời xuất hiện.

-Chạy thôi tụi bây! Nhanh lên! Ko lũ bảo vệ tới thì khốn!

Thế là bọn côn đồ tháo chạy, nhưng tên cầm đầu trước khi chạy cũng bị dính ba bốn cái đánh đau điếng vào đầu từ chiếc cặp sách bé bé xinh xinh của người phụ nữ! Có thế mới biết! Đụng tới sự thịnh nộ của...sư tử Hà Đông!

Mọi chuyện thế là đã ổn. Hee hoàng hồn.

L.joe thở mạnh một cái, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Hee ngước nhìn lên, tự nhiên lại thấy thương L.joe...

-Nhìn gì nữa! Sao ko lo bước xuống cho rồi! - l.joe quát lớn.

Thế là Hee vội vã đứng dậy. L.joe nhăn mặt, giọng mệt mỏi:

-Nhìn người nhỏ thế mà nặng quá! Tê cả chân của tôi!

Hee đỏ mặt.

-Đi về!

Hee đã thấy mặt của cậu nhóc tái tái, mồ hôi rất nhiều , ánh mắt mệt mỏi, lúc L.joe quay lưng ra mở cửa, Hee hốt hoảng khi thấy áo cậu nhóc ở đằng sau đầy máu.

-Á! - L.joe la lên một tiếng khi Hee đụng vào vết thương.

( Vết thương ở sau lưng của cậu ra nhiều máu quá! )

-Kệ nó! Bạn quan tâm làm gì chứ? Còn ko mau bước ra khỏi chỗ này đi!

Thế là 2 người bước ra hành lang, hình như L.joe ko còn chịu nổi nữa, anh chống tay vào tường, mặt đã hoàn toàn trắng bệch.

-A lô! Ông làm gì mà để tôi một mình ở đây hả? Tụi thằng Tý chuột đem người tới đây rồi, mau đến đưa tôi về! - L.joe tắt máy rồi ngồi bệt xuống đất.

Hee hoảng sợ ngồi xuống, vỗ vỗ vai L.joe.

-Đừng đụng vào người tôi!

( Cậu bị ra nhiều máu quá! Cứ thế này thì nguy hiểm đến tính mạng mất!)

- Bạn ... ko ... cần ... quan ... tâm ...!

Và L.joe ngất đi ... trên vai Hee...

Ít lâu sau người đàn ông chạy đến và đỡ L.joe vào xe ô tô, trước khi ông đi, ông ta quay lại nói với Hee:

-Cậu chủ ko thể ở đây được nữa! Tụi nó sẽ lại tìm đến! Cảm ơn cháu đã chăm sóc cậu ấy!

Hee ko nói gì. Cậu đứng nhìn theo chiếc ô tô chạy nhanh ra khỏi cổng bệnh viện... mong là L.joe ko có chuyện gì...

............................................

Một mình ngồi trong nhà, Hee nghĩ đến L.joe. Thật kì lạ khi cậu luôn có một sự quan tâm đặc biệt đến con người đó.

Chiếc điện thoại Hee đã tìm được dưới chân giường bệnh của L.joe, cậu mở nó lên, tin nhắn của anh trai:

' Sorry cưng! Anh chưa thể về được! Bên này công việc có chút trục trặc! Cưng đợi anh thêm một tuần nữa nhé! Iu em nhiều!'

Hee tức giận quăng điện thoại vào thành giường. Anh lại thất hẹn, lại phải cô đơn thêm một tuần nữa.

.................................................

Hee ko phải bị câm bẩm sinh. Ngày trước cậu là một giọng ca có tiếng của trường cấp 2 , nhưng tất cả đã thay đổi từ cái ngày định mệnh ấy...

Lúc đó là năm lớp 7, trên đường đi học về, Hee bị một lũ người bắt đi và nhốt ở một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô. Bị nhốt với cậu còn có một cậu nhóc nữa.

- Ông chủ! Tụi em bắt được nó rồi!

- Tốt lắm! Nhưng có đúng ko đấy?

- Ông yên tâm, theo như mô tả của ông, tụi em đã bắt nó ở trước cổng!

- Đâu? đem tới cho ta coi!

Và lũ người đó dẫn Hee đến trước mặt người đàn ông ấy.

Đèn quá yếu nên Hee ko nhìn rõ được khuôn mặt của ông ta, chỉ thấy được một vết săm hình ngôi sao 8 cánh nằm ở ngón tay trỏ khi ông ta dùng tay cầm mặt Hee hất lên để nhìn.

-Đồ vô dụng! Nhầm người rồi! Ko phải nó!

- Nhưng ...tôi đã theo dõi kĩ lắm mà!

-Mày là đồ ăn hại, có chút việc cỏn con đó mà cũng ko làm xong, tự sử đi!

Và thế là Hee thấy người bắt mình cầm con dao rạch một đường dài trên tay, mọi thứ thật đáng sợ, Hee muốn khóc lên nhưng ko khóc được, miệng cậu đã bị bịt lại bằng một miếng băng keo dày.

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo mới khiến Hee ám ảnh suốt cuộc đời...

Ông ta lôi cậu nhóc ra, dùng dây thừng đánh tới tấp vào người . Hee nhìn bằng tất cả sự kinh hãi , cậu ấy hình như chỉ mới bằng tuổi Hee thôi, còn rất nhỏ, cô bé nghe tiếng khóc đứt quãng cùng tiếng la đau đớn của cậu bạn đáng thương. Hee muốn la lên kêu cứu , nhưng ko được...Hee khóc đến mờ mắt, một phần vì hoảng sợ , một phần vì thương cậu ấy. Những nhát roi quất tới tấp vào người một đứa trẻ , ông ta quá sức tàn bạo và mất nhân tính. Những tiếng vụt vụt cứ thế cất lên... trong bóng tối...

Và đến khi cậu nhóc ko còn có thể la lên được nữa, ông ta dừng lại , cúi xuống:

-Cháu đừng trách ta! Có trách thì hãy trách bố cháu đã phản bội ta! Ko ai có thể phản bội được Lee Byung Soo này cả ! ko ai cả!

Rồi ông ta đứng lên. Rút từ trong túi áo ra một con dao nhỏ.

-Tụi bây đã chuẩn bị máy quay chưa?

- Dạ rồi thưa ông!

-Tốt!

Và ông ta cầm con dao đưa lên cao.

- Nếu may mắn , cháu sẽ ko bị gì hết! Còn nếu ko... thì cũng đừng trách ta...

Và con dao được thả rơi tự do, với một lực khá mạnh, xuống người cậu nhóc.

Hee chỉ kịp ré lên một tiếng khi nhìn thấy con dao đâm thẳng vào bàn chân của cậu ấy , ngón chân bị đứt lìa...

Đó cũng là lần cuối cùng Hee còn có thể phát ra tiếng nói...

Cho dù sau đó , những người thân của cậu bé cũng tới để cứu cậu ấy ra, nhưng tất cả đều quá muộn, Hee ko biết cậu bạn còn sống hay đã chết, chỉ biết rằng người bố của cậu ấy đã khóc rất nhiều khi bế con mình lên. Hee chỉ nhớ được rằng cậu nhóc có đeo một sợi dây chuyền có cái tượng là hình mặt trời ở cổ.

May mắn là Hee ko bị thương về mặt thể xác, nhưng Hee đã ko thể nói được nữa . Cú sốc tâm lý nặng nề khiến cậu rơi vào trầm cảm một thời gian, những cơn ác mộng cứ đêm đêm dày vò Hee khiến cậu hoảng loạn. Bác sĩ bảo rằng đây là căn bệnh do tâm lý nên chỉ có tâm lý mới chữa khỏi...Vậy là Hee trở thành người khuyết tật từ đó...

..........................................

Hôm nay cậu lại phải đi bộ một mình tới trường.

Vừa tra chìa khóa vào ổ để khóa cổng , Hee bất ngờ khi có ai đó gọi tên mình.

- Chào Chanhee!

Hee quay lưng lại nhìn , và thật bất ngờ khi biết đó là ai...

Hẹn gặp các bạn thứ 7 tuần sau nhé... chúc các bạn đọc vui vẻ...bye bye ^_^




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: