Chap 11.2
Soojung giật điếng người sau cánh cửa tầng trên, tên này nhìn mặt đần độn vậy chứ cũng thông minh phết. Anh ta tiếp tục ra lệnh:
- Hai cậu chạy xuống dưới kiểm tra! Tôi và cậu này sẽ lên trên để tìm kiếm!
- Dạ rõ!
"Thôi tiêu rồi!" Soojung lại co giò bỏ chạy, phải trốn nhanh lên. Nếu để bị bắt thì nguy lắm. Nhưng mà trốn ở đâu đây? Sao xung quang đây toàn là phòng không thế này, sao không có cái kẹt nào cho cô chui vào hết vậy?
"Tiếng bước chân của họ ngày càng gần, chỉ cần cánh cửa thoát hiểm mở ra họ sẽ tóm được mình ngay. Trời ơi! Làm sao đây? What should i do? Na ottoke?"
Tội nghiệp ghê? Sợ quá loạn ngôn ngữ luôn rồi! Bỗng cô nhìn thấy cái phòng có cánh cửa lớn trong góc. Cô chạy đến đập cửa:
- Mở ra! Mở ra nhanh lên! Mở cửa! Mở cửa!
Cánh cửa bật mở, cô chưa kịp nhìn mặt người đối diện thì đã ập vào phòng người ta. Cả hai té phịch xuống đất, Soojung quơ vội đóng cánh cửa lại đồng thời là lúc cánh cửa thoát hiểm vừa mở ra. Hú hồn! Tuy là đang ngồi trên người của người khác nhưng Soojung vẫn rất "hồn nhiên" áp tai vào cửa nghe ngóng.
- Không thấy cô chủ đâu cả thưa chỉ huy!
- Bên này cũng không! Ta lên tầng trên thôi!
Tiếng bước chân của họ ngày càng xa và cuối cùng là im bặt. Soojung vừa đưa tay gạt mồ hôi trên trán vừa thở phào nhẹ nhõm:
- Phù... Tưởng là tiêu đời rồi chứ!
Cô không hề ngó ngàng đến tên con trai đang nằm dưới đất và bị cậu ngồi trên người, cậu ta căng mắt ra nhìn nhóc con "Người Hỏa Tinh" trước mặt. Sao trên đời lại có hạng người vô duyên, mất nết như thế chứ? Xông vào phòng người ta, ngồi trên người người ta, lẩm bẩm một mình từ nãy đến giờ mà không thèm nói một câu xin lỗi là sao? Cậu ta quát lên:
- Cô leo xuống khỏi người tôi ngay!!!!!
Lúc này Soojung mới thôi tự kỷ mà nhìn xuống, dưới người cô là một tên con trai phải nói sao nhỉ? Phải rồi! Là một mỹ nam cực baby, tóc cậu ta ướt sủng trông rất quyến rũ. Đôi mắt trông veo, nước da trắng không tì vết, mũi cao, môi hồng nhưng ngặt nỗi........... cậu ta đang nhìn cô với đôi mắt hừng hừng lửa.
Soojung vẫn không hề nhúc nhích mà đảo mắt qua lại suy nghĩ:
"Sao anh ta nhìn mình kì thế nhỉ? Mình đã làm gì anh ta à? Hay là tại ganh tị sắc đẹp của mình nên mới như thế...."
- LEO XUỐNG!!!!
Tiếng quát làm Soojung giật bắn mình, cô ngồi sang một bên nhìn cậu ta trân trân. Mãi đến khi ngồi dậy, cô mới biết là người đối diện chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người.
- ÁAAAAaaaaaaaa..........
Soojung hét lên mở cửa đẩy cậu ta ra khỏi phòng, miệng không ngừng hét:
- Đi ra! Anh là đồ biến thái! Đi ra mau!
Bà này dô phòng người ta còn chửi người ta biến thái nữa. Người ta biến thái chắc bà biến chất quá! Về phần người kia bị cô đẩy ra khỏi phòng của mình một cách vô cớ thì đâm ra "đã cáu nay càng cáu hơn".
- Cô làm gì vậy? Nè! Nè!
- Đi ra! Đi ra cho tôi!
"Rầm"
Vừa dứt lời thì cánh cửa đóng sầm lại bỏ anh ta ở ngoài với bộ mặt ngơ ngác như con tê giác. Anh vừa đập cửa vừa hét:
- NHÓC KIA! MỞ CỬA RA CHO TÔI!
"Rầm... rầm.... rầm"
- MỞ CỬA RA NHANH LÊN! CÓ BIẾT CÔ ĐANG LÀM GÌ KHÔNG HẢ?
Mấy vị khách phòng kế bên nghe ồn ào mở cửa ra xem xét. Cảnh tưởng cậu quấn khăn tắm đứng ngoài hành lang nhanh chóng đập vào mắt họ. Nhân viên dọn phòng đứng gần đấy cũng lời ra tiếng vào. Mặt cậu tối sầm lại, phen này sẽ không để cho con nhóc điên đó thoát. Cô lập tức vào phòng một vị khách gần đấy gọi nhờ điện thoại.
Chưa đầy 5 phút sau, tiếp tân khách sạn đã mang chìa khóa lên đến. Cánh cửa phòng được mở ra và theo sau đó là gương mặt của Soojung đang cười trừ:
- Xin.... xin.... lỗi anh nha!
Cậu ta mở cánh cửa một cách bạo lực rồi hừ lạnh một cái:
- Cô uống thuốc chưa? Bệnh viện tâm thần nào mà dũng cảm dám thả cô ra sớm thế hả? - Giọng nói đầy vẻ bực tức.
Soojung thấy có người nói mình điên nên nộ khí xung thiên. Cô nhóc gân cổ lên quát lại:
- Nè! Anh nói như thế với một đứa con gái đẹp như tôi á? - Hình tượng mất hết trơn hết trọi.
Cậu ta đứng dựa lưng vào cửa nhếch môi một cái:
- Có thể là cô xinh nhưng thần kinh lại chả có ổn định.....
Soojung lại càng nổi điên hơn, dám nói mình không ổn định sao? Tên chó chết chán sống rồi à? Máu giang hồ nổi lên, cô gầm gừ:
- Đừng mang tôi ra đùa giỡn nhá! Tôi mà cáu là đổ máu tôi cũng chơi đấy!
- Côn đồ thế cơ à? Thế cô làm gì tôi? Tôi nói đúng chứ có sai đâu! - Cậu ta nhún vai tỏ vẻ vô tội.
- Anh.... anh...
- Không biết từ cái lỗ nào chui ra tự dưng xông vào phòng người khác, đã vậy còn đẩy người ta ra ngoài nữa.
- Anh.... anh... Hừ được lắm! Tôi đã xin lỗi rồi mà anh còn muốn gì nữa?
- Thế tôi lột sạch quần áo của cô sau đó quăng cô ra đường rồi xin lỗi cô có được không? - Cậu ta khoanh tay hất mặt.
Soojung tức muốn trào máu họng luôn mà không làm được gì cậu ta, cô nhóc chỉ thẳng vào mặt cậu mà hét:
- Anh có ngon thì lột thử coi! Tôi chấp cả dòng cả họ nhà anh đấy! Có ngon thì tới đây coi ai lột ai cho biết!
- Là cô nói đấy nhá!
Cậu ta chực tiến lại gần cô thì cái khăn tắm bất ngờ bị tuột xuống. Hai con mắt Soojung muốn lọt ra ngoài. Mọi người thử đoán xem cô nhóc thấy cái gì nào????
- ÁAAAAAAaaaaaaaaaaaa.......
"Bốp"
"Phịch"
Hoảng quá nên cô quơ đại cái gạt tàn gần đấy chọi trúng đầu cậu nhóc kia (thôi rồi). Soojung hoảng quá nên cầm túi tông cửa chạy thục mạng. Ngày hôm nay toàn chạy là chạy, mặt cô vẫn còn đỏ bừng. Trời ơi! Người ta còn trong sáng cơ mà, lỡ thấy rồi làm sao bây giờ??
Vừa chạy vừa suy nghĩ, Soojung tự nhận thấy mình cũng hơi thất đức. Nhỡ đâu tên đó chết luôn thì chẳng phải cậu thành kẻ giết người à? Không được rồi! Cô chạy đến quầy tiếp tân khách sạn nói với cô nhân viên:
- Làm ơn cho người lên phòng 606 có người đang bị thương.
Cô nhân viên nhìn bóng Soojung chạy đi rồi lập tức thông báo với bảo vệ và gọi xe cấp cứu. Mọi người càng nháo nhào hơn vì biết đó chính là phòng của cậu chủ!
Về phần cậu nhóc kia thì bất tỉnh trên sàn nhà, cố trút hơi thở cuối cùng mà gầm gừ:
- Con.... nhóc chết tiệt! Ta... sẽ ....báo.... thù!
Dứt câu thì bất tỉnh nhân sự luôn. Cái gạt tàn "hun" một phát không ngất mới lạ. Mấy người bảo vệ cùng với tiếp tân khách sạn vừa lên đến nơi đã chứng kiến cảnh tượng hãi hùng.
- Cậu chủ! Cậu không sao chứ?
- Gọi xe cấp cứu mau!
......................................
"Kétttt..."
Chiếc xe thắng muốn chổng hai bánh sau, Soojung mở cổng rồi chạy cái ù vào nhà như ma đuổi. Cô nhóc quăng mấy túi đồ lên ghế rồi chạy vào nhà vệ sinh hất nước lia lia. Tội nghiệp! Chắc bị ám ảnh đây mà.
___________
Jiyeon và Eunjung đi học về thì thấy có một ông cụ đứng tuổi và hai cô gái đứng trước cổng. Ông ta mặc áo vest rất lịch sự, tóc đốm bạc. Eunjung nhận ra ông trước tiên nên lập tức bước đến:
- Kang quản gia! Ông làm gì ở đây?
Ông ta và hai cô người hầu cúi đầu kính cẩn:
- Chào cậu chủ!
Mặt Jiyeon ngơ ngác nhìn Eunjung :
- Ai thế Eunjung ?
- Ông ấy là quản gia của gia đình anh, đây là hai cô người hầu.
Jiyeon gật đầu ậm ừ, ông quản gia thưa:
- Cậu chủ! Theo lệnh của Phu nhân tôi sẽ phụ trách những chuyện trong nhà giúp hai cô cậu. chủ nhân nhắn là phải cẩn thận coi trọng sức khỏe và chăm sóc hai cô cậu chu đáo, phu nhân muốn được bồng cháu.
Eunjung và Jiyeon nuốt nước bọt cái ực. Phen này bị giám sát rồi. Eunjung giả vờ cười cười:
- Thế ông vào nhà trước đi nhé! Tôi có chuyện cần nói với vợ tôi!
Ba người cúi chào rồi bước vào trong nhà. Eunjung và Jiyeon chụm đầu lại thì thầm :
- Phen này coi như hết cứu rồi! Cha già đó nổi tiếng dòm ngó đấy, mẹ anh mà biết chuyện thì nguy.
- Thế giờ làm sao? - Jiyeon nhíu mày.
Eunjung cười gian tà, nhích sát lại gần tựa vào người Jiyeon:
- Em cho anh dọn về phòng là ok rồi!
- Được thôi! - Jiyeon đứng lên đi thẳng vào nhà làm Eunjung té chỏng gọng. Vậy mà Eunjung lại vui muốn điên.
Mọi thứ lại trở về vị trí như ngày đầu, đồ đạc Eunjung được dọn sang phòng Jiyeon một cách bí mật. Ông quản gia mà biết được thì mách nữa mắc công. Jiyeon vẫn điềm tĩnh như không có gì xảy ra.
*Tối hôm đó:
Sau khi dùng bữa thì cả hai quay về phòng. Jiyeon ngồi gác chân lên bàn học quay bút, chả biết nên làm gì bâu giờ nữa. Trong khi đó thằng chồng Thiếu Bang Chủ của Jiyeon vừa coi phim Oggy và Ba Chú Gián vừa cười sằng sặc. Hic! Bó tay!
- Ê Jung khùng! - Jiyeon gọi.
- Gì hả vợ? - Eunjung quay sang nhìn Jiyeon.
Jiyeon lấy tay chỉ về khoảng tường trống giữa căn phòng:
- Tôi muốn lấp một cái gương lớn ngay chỗ đó!
- Ờ mai anh lấp cho! - Eunjung xem tivi tiếp.
- Không thắc mắc hả?
- Biết rồi thì thắc mắc chi nữa.
Eunjung cười cười. Eunjung đã phần nào nắm rõ được sở thích của Jiyeon nên có gì đâu mà phải thắc mắc.
*Giờ đi ngủ:
Jiyeon leo lên giường chuẩn bị đi ngủ, thấy Eunjung xách cái gối đi te te lại ghế sôfa nên Jiyeon bảo:
- Anh lên giường ngủ đi! - Nói ra xong câu này mặt Jiyeon ngượng ngùng thấy rõ.
Eunjung cứ tưởng mình nghe lầm nên quay sang nhìn Jiyeon chớp chớp mắt:
- Em nói gì cơ?
Jiyeon lấy tay chỉ lên giường rồi bảo:
- Em nói anh lên đây ngủ đi! (tự dưng thay đổi cách xưng hô luôn)
Eunjung đơ mặt ra nhìn Jiyeon hết nói nên lời luôn. Eunjung nhảy phóc lên giường bằng vận tốc ánh sáng rồi kéo chăn ngang người. Cái thái độ con nít gì đây? Jiyeon cười Eunjung rồi cũng nằm xuống. Nhưng trước khi ngủ phải làm một chuyện trọng đại, đó là lấy gối ôm để chính giữa hai người.
- Anh nghĩ không có cái này sẽ thuận lợi hơn mà! - Eunjung ngồi dậy nhăn nhó.
Jiyeon nghiêm giọng:
- "Thuận lợi" cái gì?
- À không! Không có gì hết! - Eunjung cười trừ.
- Lại tắt đèn đi rồi đi ngủ! - Jiyeon ra lệnh rồi nằm xuống.
Eunjung xụ mặt lủi thủi đi tắt đèn trông rất đáng thương. Jiyeon thầm mỉm cười rồi kéo chăn lên tìm đến giấc ngủ.
End chap 11
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top