Chap 7

Khi Eunjung ra khỏi cửa hiệu, Jiyeon vẫn đứng trông theo bóng chị xa dần. Đóng cửa hiệu ra về, cô bước thật chậm như một kẻ nhàn du. Cô hình dung đến cảnh ngày mai chỉ có một mình thui thủi trong cửa hiệu trưng bày mà lòng ngao ngán. Ôi, giá mà chị ta sẽ lại đến với cô.

Trải qua một đêm mất ngủ, tâm thần Jiyeon mệt mỏi tới mức vừa đến nơi làm việc đã phải ngáp dài, ngáp ngắn. Cô không ngờ là hình ảnh người phụ nữ ấy quẩn quanh trong đầu mình lâu như vậy. Chị ta có gì thu hút đâu ngoài một dáng vẻ rất chuẩn và bộ mặt dễ nhìn chứ. Vậy mà cô đã cảm thấy nhớ mong, hy vọng chị ta sẽ đến cửa hiệu ngày hôm sau. Lúc ở quê, khi nghe tin mình bị gả Jiyeon đã khóc ròng rất nhiều ngày dù được ba mẹ cho biết cô sẽ về làm dâu một gia đình khá giả và nề nếp. Còn người cưới tương lai thì cũng thuộc loại nhiều cô gái phải ao ước.

Thế nhưng cô đâu có cảm giác mong gặp mặt anh ta và nôn nóng chờ đợi ngày xuất giá như bao nhiêu người con gái khác.
Phải chăng tại vì hai trái tim chưa có phút giây đồng cảm? Lý do đó thật đúng đắn bởi cô đâu thể tự nhiên về làm vợ người ta khi chẳng hề biết chút gì tốt, xấu của họ. Là một cô gái đã đến tuổi cập kê nhưng Jiyeon chưa hiểu chữ yêu là gì cả. Cô phản đối cuộc hôn nhân đặt để của ba mẹ vì cho rằng nó mang tính chất phong kiến, hủ lậu, cổ xưa.

Tuy sống ở vùng quê, Jiyeon cũng được ba mẹ cho ăn học đàng hoàng nên cô sớm biết nhận thức sự thay đổi của xã hội và tầm nhìn của tư duy. Chính vì thế cô mới liều bỏ nhà để ra đi.

Hôm nay, Jiyeon tự mình khám phá được sự khang khác của tâm hồn. Một tâm hồn đang hé mở cánh cửa lòng để đón nhận điều mới mẻ. Dù chưa thể khẳng định rõ nhưng tất cả những gì đang từ từ đến đã khiến trái tim trống vắng của cô rộn ràng lên. Eunjung… tên của chị ta dường như là trùng hợp với tên người sắp cưới ở ngoài quê. Giá như họ là một người thôi, Jiyeon sẽ vui lòng trở về mặc chiếc áo cô dâu cho ba mẹ nở mặt. Bởi theo nhận xét của cô từ hôm qua tới giờ thì Eunjung thuộc mẫu người cô đang tìm. ( á_à )

Bước ra khỏi cửa hiệu để gọi một ly cà phê từ một quán giải khát gần đó, Jiyeon trở về ngồi vào chiếc bàn dành cho mình, nhâm nhi chất nước có vị đắng. Chẳng biết cà phê có làm cho cô tỉnh táo hơn lên hay lại vào nỗi nhớ mênh mông của tình cảm? Thấy mí mắt mình cứ nặng trịch, Jiyeon bèn đứng dậy đi đi. Bỗng cô chợt phát hiện ra pho tượng thứ hai mươi sáu đã mặc áo khoác pho tượng thứ hai mươi. Cô dừng lại đăm đăm, miệng nói nhẩm một mình:

– Ủa, sao kỳ vậy? Có sự thay đổi áo giữa các pho tượng ư?

Thắc mắc của cô chìm vào sự tĩnh lặng bởi cửa hiệu chưa có ai đến viếng thăm. Sau một chút ngỡ ngàng. Jiyeon đã đưa tay cởi chiếc áo khoác ở pho tượng thứ hai mươi sáu ra để trả lại chỗ cũ. Nhưng kìa, điều gì đã xảy ra vậy chứ? Ánh mắt cô sững sờ khi quét ngang qua phần lưng của pho tượng vừa bị cởi áo khoác.

Ồ, sao lại có một khoảng tróc vỡ như thế này? Nỗi sợ hãi làm Jiyeon nghe lạnh toát cả người, cô chớp mắt cố trấn tĩnh rồi khẽ đặt ngón tay vào chỗ đó! Thêm vài mảnh vụn của thạch cao lại rơi ra khiến Jiyeon hết cả hồn. Ôi phen này cô đến phải bị mất việc thật sự rồi. Pho tượng thứ hai mươi sáu là tác phẩm nghệ thuật mà ông chủ cô thích nhất và cho là hoàn chỉnh nhất, bỗng dưng lại hư hỏng thế này. Có phải là Eunjung đã gây ra hay không? Mà còn ai vào đây ngoài một mình chị ta.

Jiyeon vừa sợ vừa giận run, người phụ nữ này thật không biết điều, chắc muốn hại cô đây.Nếu như lúc này Eunjung tới, chắc chắn chị ta sẽ lãnh cơn thịnh nộ của Jiyeon trút ra. Eunjung, chị hại tôi! Không biết sự giận dữ của Jiyeon có trút ra thành lời chăng nhưng đúng lúc đó Eunjung lại lù lù dẫn xác tới với nụ cười tươi tỉnh:

– Chào, đang nhắc tôi có phải không?

Ngọn lửa trong Jiyeon bộc phát thành đám cháy. Cô túm lấy cổ áo Eunjung lôi xềnh xệch:

– Chị phải mau trả lời cho tôi biết tại sao chị tính hại chết tôi?

Eunjung cố ghì người, miệng kêu lên bai bải:

– Tai họa ở đâu đổ xuống đầu tôi bất tử vậy?

Jiyeon vẫn nắm chặt Eunjung, mắt cô trợn trừng lên:

– Chị đừng có già mồm kêu oan. Chính chị mới là kẻ trút tai họa vào người tôi.

– Bằng chứng đâu? Sao bỗng dưng cô hồ đồ thế?

Tức thì Eunjung bị kéo tới trước pho tượng thứ hai mươi sáu, chị bị Jiyeon dúi đầu xuống tận chỗ đã xảy ra sự cố:

– Đừng làm bộ ngây ngô nữa. Chị hãy xem đi rồi cho tôi biết nguyên do.

Bây giờ thì Eunjung đã hiểu vì sao mình bị đối xử tệ. Chị nhận lỗi một cách thành khẩn:

– Tôi không có ý phá phách mà là do tình huống.

Jiyeon cướp lời mắng:

– Tình huống nào làm cho pho tượng hỏng thế này chứ?

Eunjung nói hết sức khó khăn:

– Cô không hình dung nổi tâm trạng của tôi lúc bấy giờ đâu. May mà chỉ gây thương tích cho một mình “cô ả” này, chứ xui nặng thì đã đổ vỡ hết.

Jiyeon thở hổn hển vì bực tức:

– Chuyện như vậy mà chị còn có thể đùa được hả.

Eunjung vội cải chính:

– Tôi đang rất nghiêm túc nhận lỗi chứ không đùa giỡn. Thật tình thì tôi chỉ đâm sầm vào pho tượng này.

– Nhưng vì sao chị lại đụng vào nó?

– Tất nhiên là phải có nguyên do chính đáng.

– Không có nguyên do nào ngoài việc chị cố ý làm hại tôi.

– Ôi, chẳng lẽ tôi phải thề thốt cô mới chịu tin ư.

– Không cần đâu. Tôi thật hối hận vì đã tin chị, đã để chị ở lại trong cửa hiệu.

– Jiyeon…

– Đừng gọi tên tôi bằng giọng nhẹ nhàng như vậy trong khi tôi đang muốn nghiền nát chị ra.

Nhìn vẻ mặt trong lúc tức giận của Jiyeon, Eunjung không ngăn được cơn buồn cười và thế là chị lại tiếp tục nghe cô chửi:

– Tôi không ngờ chị lại có tâm địa xấu xa đến thế. Tôi không hình dung nổi cơn giận của ông chủ sẽ ra sao khi biết được chuyện này.

– Jiyeon, tôi đã nói rằng không có ý phá hoại đâu mà. Thật sự vào lúc ấy tôi đang lâm vào tình trạng hoảng sợ vì nhìn thấy các pho tượng cử động.

Mặc Eunjung thanh minh, Jiyeon không chịu nghe bất cứ lời nói nào của chị cả:

– Bây giờ thì tôi đã hiểu chị bày đặt chuyện để dọa tôi.

Jiyeon dùng cả hai tay gãi đầu vì bị đẩy vào thế oan tình khó giải:

– Jiyeon, cô có thể mắng tôi nhưng cô phải tin tôi.

Gương mặt Jiyeon như khói quyện vòng quanh:

– Không bao giờ tôi dại dột tin chị, nên nhớ kỹ điều đó!

Không biện bạch được cho mình, Eunjung bèn quay phắt người dợm bước đi nhưng liền bị Jiyeon giữ lại:

– Khoan đã, chị phải có trách nhiệm trong việc làm hỏng pho tượng này.

Vầng trán rộng của Eunjung vội chau lại:

– Thế có nghĩa là cô đang bắt tôi bồi thường?

Jiyeon gật mạnh đầu:

– Chị đã hiểu rồi đấy.

– Vậy giá tiền của nó là bao nhiêu.

– Chị có thể đền nổi không?

– Nếu biết tôi đền không nổi thì cô gây khó dễ làm gì.

– Nhưng chị đã làm hỏng nó.

– Việc ấy tôi không phủ nhận. Tôi sẽ nói với ông chủ cô vấn đề này.

– Chị tưởng rằng chỉ bấy nhiêu là xong xuôi mọi việc à. Ông Kwangsoo là loại người không dễ bỏ qua sự sai trái của kẻ khác đâu. Hơn nữa, pho tượng này là tác phẩm nghệ thuật mới nhất của ông ấy! Chị hãy liệu hồn mình trước đi.

Eunjung cười nhếch mép:

– Cùng lắm thì tôi xin ông ấy giúp việc tại cửa hiệu này vài năm để trừ vào cái khoản bồi thường. Và như thế, tôi sẽ là đồng nghiệp của cô, sẽ có cơ hội chọc giận cô cả ngày.

Đang bực tức lại bị chị ta châm chọc, sắc diện Jiyeon sa sầm xuống. Chờ lúc Eunjung không để ý cô đã dùng chân chận bước đi của chị và gây nên một sự kiện nghiêm trọng hơn.

– Oái! Cùng lúc với tiếng kêu của Eunjung là âm thanh rổn rảng đổ vỡ bởi cú ngã của chị đã va mạnh vào chiếc tủ bằng kính dùng trưng bày những pho tượng có kích thước nhỏ. Hậu quả không chỉ ngừng ở đó mà còn gây cho chị nhiều vết thương trên người do thủy tinh vỡ cắm vào:

– Máu! Chị chảy máu kìa!

Jiyeon hoảng hốt quay mặt đi khi nhìn thấy máu đỏ từ nơi thân thể của Eunjung túa ra thấm đậm chiếc áo và nhỏ cả xuống nền nhà. Thái độ này của cô làm Eunjung nổi giận. Chị quát tháo:

– Cô thấy vừa lòng rồi chứ. Một sự đền bù quá đỗi công bằng.

Jiyeon nhận thấy sự quá đáng của mình. Cô tròn mắt ấp úng:

– Tôi không cố ý!

Eunjung không thèm rịt vết thương mà còn vung vẩy cho máu bắn lung tung:

– Cố ý hay không chỉ cô biết. Huề rồi nhé! Việc tôi làm hỏng pho tượng cô không được truy cứu nữa.

Giữa lúc nét kinh hãi nơi Jiyeon chưa tan biến và cô chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết thế nào thì Eunjung bỏ đi không một lần quay mặt lại. Nhìn cảnh tượng trên khi chỉ còn lại một mình Jiyeon sợ đến biến thành pho tượng sống trong khoảng thời gian khá lâu. Mãi tới lúc cô bừng tỉnh thì…

– Ôi sao lại xảy ra cớ sự này?

Tiếng kêu của phụ nữ làm Jiyeon thêm khiếp hãi. Cô run rẩy toàn thân, mắt chớp lia. Phải chăng đó là lời của một pho tượng, lợi dụng cơ hội để nhát cô? Nếu thật như thế thì hôm nay cô chết chắc bởi không còn Eunjung bên cạnh bảo vệ cho cô nữa. Chị ta đã nổi giận, đã bỏ đi. Nhịp tim trong ngực Jiyeon mỗi lúc một gia tăng cho tới khi cô tìm thấy kẻ đã lên tiếng nói. Trời ạ, một con người bằng xương, bằng thịt đang đứng rất gần cô với vẻ mặt vừa ngạc nhiên, vừa tò mò làm cô trỗi lên cơn bực bội. Cô nhanh chóng thay đổi thái độ nhìn người khách:

– Bà đến đây với mục đích gì mà sao im lìm vậy?

Người khách là một phụ nữ ngoài ba mươi, có vẻ đẹp sắc sảo đứng khoanh tay ngó cô. Giọng nói không được từ tốn mấy:

– Đây chẳng phải là một cửa hiệu trưng bày sao?

Jiyeon tự nhận thấy mình không thiện cảm với khách:

– Tất nhiên đây là cửa tiệm trưng bày nhưng theo tôi đoán thì bà không có ý định đến để chiêm ngưỡng những pho tượng nghệ thuật.

Tiếng người phụ nữ reo lên:

– Ôi, cô có cái nhìn thấu cả người ta. Đúng, tôi không biết nghệ thuật là cái quái gì đâu. Tôi đến đây để tìm người.

Jiyeon chớp nhanh rèm mi bày tỏ sự kinh ngạc:

– Xin lỗi bà muốn tìm ai ở cửa hiệu này? Ông Kwangsoo đã đi vắng nhiều ngày rồi, nơi đây chỉ có một mình tôi thôi.

Người phụ nữ rảo bước đi một vòng dọc theo những lối đi trong cửa hiệu rồi dừng lại trước mặt Jiyeon nói:

– Người tôi muốn tìm là một cô gái.

– Nhưng ngoài tôi ra, ở đây thật sự không còn ai.

– Cô có thể cho tôi biết về ông chủ cô một chút không?

Jiyeon vội cảnh giác:

– Bà đang chuyển hướng vấn đề rồi đó!

Người phụ nữ mấp máy cười:

– Không hề, cùng chung một mục đích thôi mà.

– Bà nói lạ. Ông chủ tôi và cô gái bà đang tìm là hai người khác nhau chứ.

– Đúng như thế! Có điều họ lại có liên quan mật thiết với nhau nên muốn biết về một người thì phải hỏi cả hai.

Lời người phụ nữ thốt ra rất khó hiểu nên Jiyeon hỏi lại:

– Mong bà giải thích rõ ràng hơn.

– Cô chậm hiểu hay là cố tình không hiểu chứ.

Người phụ nữ nhún vai. Jiyeon hạ mình xuống thật thấp:

– Thưa, tôi chỉ là người giúp việc nên trình độ hiểu biết kém cỏi lắm!

– Ông Kwangsoo thuộc loại tinh quái đấy. Hèn chi cô chẳng hay biết gì về ông ta.

Đến phen Jiyeon phản công lại:

– Tôi cần chi biết những việc không thuộc về mình. Tôi giúp việc tại cửa hiệu tới tháng lĩnh tiền với tinh thần trách nhiệm cao là được.

– Vậy đương nhiên cô phải biết người mẫu Myzy, cộng sự của chủ mình.

Vẻ mặt Jiyeon thật thản nhiên:

– Có biết nhưng chỉ là biết mặt thôi chứ chưa hề tiếp xúc.

Người phụ nữ hỏi hấp tấp:

– Thế lần cuối cùng cô thấy Myzy là ngày nào?

Jiyeon cũng thuộc loại ương ngạnh:

– Nếu bà không phải người đại diện pháp luật thì xin miễn cho tôi câu trả lời.

– Cô…

Người phụ nữ tỏ ra bực bội. Có lẽ bà ta cảm thấy cần khai thác điều gì đó ở Jiyeon.

– Cô có thể nói với tôi ít lời cũng được nhưng đừng quá kín miệng. Thật sự thì tôi đang cần tìm Myzy.

– Cô người mẫu chảnh chọe ấy là chi của bà?

– Em gái tôi. Gần một tháng nay bỗng dưng nó mất tích đột ngột sau buổi hẹn gặp ông Kwangsoo tại cửa hiệu này.

Nghe qua Jiyeon phì ra cười:

– Bà nói giống như buộc tội kẻ khác vậy. Việc em gái bà gặp ông chủ tôi và vụ mất tích không hoàn toàn có liên quan tới nhau. Biết đâu cô ta lại chẳng rủ rê một gã háo sắc nào đó đi du hí ở Sadang, Sangdo rồi vì không muốn bị ai làm phiền nên đã biệt vô âm tín khiến mọi người cuống quýt. Tôi khuyên bà đừng vội nóng ruột, cứ từ từ, khi nào thỏa mãn cô ta sẽ mò về.

Người phụ nữ tức điên lên vì lời lẽ của Jiyeon nên bà ta không thể dịu ngọt được đã chồm tới:

– Cô không được nói em tôi như thế. Nó là một người mẫu nổi tiếng đi tới đâu cũng có kẻ đưa rước đàng hoàng.

Jiyeon hơi nghệch đầu:

– Thì tôi có bảo cô ta tự đi một mình đâu. Đã là người nổi tiếng thì xuất hiện ở đâu, nơi đó sẽ xôn xao… Điều này chứng tỏ trong cửa hiệu Kwangsoo không có sự hiện diện của Myzy.

– Nhưng đêm qua tôi mơ thấy nó rõ ràng. Nó còn nói tôi phải tới đây giải thoát nó.

– Chuyện mộng mị của bà nghe nực cười quá. Chẳng qua bà quá nghĩ về cô ta nên hình dung ra vấn đề phức tạp thôi.

Người phụ nữ vươn chiếc cổ của mình lên như cố chứng minh những gì bà vừa nói là sự thật:

– Cô còn trẻ không hiểu hết những sự việc đôi khi tưởng giả mà là thật. Giấc mơ của tôi tuy không đáng để tin cậy nhưng linh cảm của tôi thì lại cứ khẳng định và đã dẫn đường tôi tới đây.

– Bà mê tín nhiều rồi đấy!

Người phụ nữ thở hơi dài:

– Cô nghĩ sao cũng được. Tôi chỉ cần biết tin của em gái tôi thôi.

Jiyeon xòe đôi tay:

– Hiện tại chỉ có tôi và những pho tượng nghệ thuật trong cái cửa hiệu này.

– Còn bên trong cái cửa kính sậm màu kia?

Người phụ nữ hất hàm. Jiyeon đưa mắt nhìn, giải thích:

– Đó là nơi ở và làm việc của ông Kwangsoo. Khi ông ấy có mặt tôi cũng chưa hề đặt chân vào đó! Bây giờ nó đang được khóa kín vì vắng chủ.

– Cô không gạt tôi đó chứ?

– Bà có thể kiểm tra mà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: