Chap 10

Gói xôi mặn rất ngon cộng với cái bụng đói nhưng Jiyeon không tài nào nuốt trôi vì sự hãi hùng. Ôi chao, một xác chết được dựng đúc thành tượng, hèn gì bấy lâu nay bị ma nhát mà cô cứ ngỡ mình nằm mơ. Những tiếng nói vô hình và sự chuyển động của các pho tượng mà cả cô lẫn Eunjung đều thấy. Thật không còn gì khiếp đảm hơn đối với Jiyeon khi phải chứng kiến điều mà cô chưa hề ngờ tới. Không biết trong số mấy chục pho tượng còn lại kia đang chứa đựng bao nhiêu cái xác người? Jiyeon nói với Eunjung:

– Chị xem liệu đây có phải là một cái nghĩa trang ẩn mình không?

Eunjung lại nhìn cô khôi hài:

– Phải hay không thì cô cũng đã bám trụ ở đây một thời gian quen hơi, quen mặt rồi. Kẻ đáng sợ trong lúc này là tôi, bởi tôi còn xa lạ. Thôi ăn hết đi để có sức mà vượt qua khỏi đêm nay trong cái nghĩa trang ẩn mình mà cô vừa gọi đó!

Cơ thể Jiyeon như không còn chút sinh khí nào tồn tại:

– Chị vẫn không chịu rời khỏi nơi này ư?

Eunjung bỏ nốt miếng xôi cuối cùng vào miệng vừa nhai, vừa nói:

– Rời khỏi đây thì chẳng còn biết gì nhiều hơn nữa. Tôi muốn hai chúng ta hợp tác để khám phá cho ra những bí mật trong cái cửa hiệu trá hình này.

– Trá hình à.

Mắt Jiyeon tròn xoe nhưng miệng cô lại há hốc.

– Đúng. Bản thân nơi đây không phải là cửa hiệu trưng bày sản phẩm mỹ thuật đơn thuần mà là chỗ che giấu tội ác. Ông chủ của cô thật sự là kẻ sát nhân.

Chỉ nghe thôi Jiyeon đã phải ôm giữ chặt trái tim vì cảm nhận sự bộc phá của nó từ bên trong:

– Chị dùng từ có quá nặng hay không?

– Thế cô biểu tôi phải gọi hắn là gì?

– Khi sự việc chưa rõ, chúng ta không nên ghép tội một ai khác.

– Cô cũng có tấm lòng nhân từ đấy! Nhưng rất tiếc, cô lại đang cộng tác với một con sói hung tàn.

Mặc dù rất khó thở, Jiyeon vẫn gào lên:

– Tôi tin ông Kwangsoo không phải loại người như chị nghĩ.

Eunjung tranh cãi lại với cô:

– Nếu là người tốt cớ sao ông ta lại dồn xác chết vào bên trong pho tượng để che mắt thiên hạ?

– Tôi làm sao lý giải được.

– Chứng cứ rành rành đó! Liệu có phải là vợ của ông ta không?

– Từ ngày đến đây phụ việc tôi chưa hề nhìn thấy hoặc nghe nói tới bà ấy! Nhưng pho tượng này thì chỉ mới tạo thành gần đây thôi.

Hơi thở của Jiyeon dồn lên. Eunjung chợt nhớ tới tờ báo mà chị đã đọc qua, lặng người đi nghĩ ngợi. Một cô người mẫu bị mất tích, và vô số phụ nữ bị mất tích. Phải chăng đều có liên quan tới cửa hiệu Kim Kwang Soo này? Nếu đúng vậy thì đây là một vụ trọng án rồi. Nhất định chị phải tham gia làm sáng tỏ mọi việc, dù sao chị cũng là một công dân chân chính mà. Tự nhiên Eunjung thấy mình trở thành người quan trọng, chị tập trung não bộ để tìm cách xử sự:

– Jiyeon, cô lại đây với tôi để nhận dạng xác chết.

Nói vừa dứt lời, bỗng dưng Eunjung bế xốc cô lên, Jiyeon giãy đành đạch:

– Chị tính làm cái quái gì vậy hả? Mau buông tôi ra đi.

Eunjung đã không thả Jiyeon xuống còn nhắc lại ý muốn của mình:

– Tôi cần cô tới nhận dạng xác chết…

Jiyeon bèn nài xin:

– Làm ơn tha cho tôi chuyện này đi.

– Có tôi bên cạnh cô sợ gì. Bất quá chỉ là một cái xác không còn cựa quậy được. Nếu e ngại bị ô nhiễm mùi xú uế, cô có thể dùng tay bịt mũi lại.

– Không đơn giản là như vậy. Tôi sẽ bị khủng hoảng suốt cả đời nếu chị buộc tôi phải nhìn.

– Cô cần bình tĩnh lại một chút, ấn tượng không đến nỗi. Xác người có gì ghê gớm đâu.

Mặc cho Eunjung nói, Jiyeon nhắm tịt mắt, mồ hôi lạnh toát ra ướt cả người:

– Chị thì gan dạ là phải rồi. Còn tôi, mong chị hiểu tôi chỉ là một cô gái yếu đuối không chịu nổi bất cứ điều chi vượt trội sức của mình. Eunjung, mau trả tôi về chỗ cũ đi.

Ngược lại với lời yêu cầu của Jiyeon. Eunjung để cô xuống rồi ra lệnh:

– Mở mắt đi. Nếu không tôi sẽ để cô ở đây một mình.

Hoảng hốt trước sự đe dọa này, Jiyeon mở choàng mắt, hai tay níu chặt Eunjung van lơn:

– Đừng làm thế? Chị muốn tôi nhìn thì tôi sẽ nhìn đây.

Có lẽ trong đời Jiyeon giây phút này là thời điểm đáng phải đánh dấu ấn để ghi nhớ về một cơn sợ hãi cao độ nhất. Cô co quắp cả người lại khi cự ly giữa cô và cái xác quá gần. Tên Eunjung này thật ác đã ép cô vào chỗ sống dở chết dở. Bình tĩnh để nhìn ư? Ôi, dường như cô đã hóa đá. Cô cảm giác được rằng mình đang rất sợ hãi. Thế có nghĩa là cô đang sống và buộc phải nhìn vào người chết để nhận diện họ là ai. Thật khổ thân cho cô.

Jiyeon muốn òa khóc nhưng đôi mắt cô lúc này lại ráo hoảnh không vắt ra được giọt nước nào. Đành phải làm gan vậy, vì hiện tại cô chẳng còn đường lựa chọn. Jiyeon đưa ánh mắt của mình tới chỗ xác chết ruột gan cứ giật lên thon thót. May mà có Eunjung cùng hiện diện, chứ một mình cô thì hồn vía cũng du địa phủ mất tiêu rồi. Kể ra ở bên cạnh Eunjung cô luôn cảm giác chị ta đang ra sức bảo vệ mình. Có điều chị ta cũng luôn làm cho cô phải chết khiếp vì sợ hãi.

– Sao? Cô thấy người này có quen không?

Câu hỏi của Eunjung làm cho Jiyeon giật mình ngẩng nhìn chị ngơ ngác:

– Tôi không biết!

Eunjung dùng tay gạt toàn bộ những mảnh vụn thạch cao cho rơi xuống để lộ ra gương mặt phụ nữ còn rất tươi như người đang nằm ngủ. Chị buột miệng xuýt xoa:

– Ồ, một cô gái tuyệt đẹp. Kể ra thì tay nghề của ông Kwangsoo chẳng cao siêu gì nên mới mượn người thật để tạo thành người giả.

Đang ở trong tâm trạng không còn chút mật nào nhưng nghe Eunjung nói thế Jiyeon vội tò mò đưa mắt. Ngay cái nhìn đầu tiên cô đã thảng thốt kêu lên:

– Myzy!

Đôi mày rất thanh tú của Eunjung khẽ chau lại:

– Myzy là ai thế?

Trông vẻ mặt Jiyeon thật xúc động:

– Cô ta là người mẫu.

– Cô có quen biết à?

– Không. Tôi chỉ gặp cô ta có một lần và biết cô ta là người mẫu do cô ta tự nói.

– Mối quan hệ giữa ông chủ cô và Myzy thì sao?

Giọng Jiyeon lạc đi:

– Tôi cũng không rõ ràng về điều này. Chỉ nhìn thấy cô ta đến cửa hiệu vào bên trong cánh cửa kính sậm màu ấy, rồi không trở ra cho tới bây giờ, lần gặp này là thứ hai, nhưng cô ta đã không còn là người nữa.

Eunjung vỗ nhẹ bàn tay lên vai Jiyeon nửa trấn an, nửa an ủi:

– Việc cô ta trở thành một xác chết không liên quan tới cô thì cô cũng đừng quá xúc động. Theo tôi kẻ thủ ác chính là ông chủ của cô.

Đôi môi Jiyeon mấp máy theo:

– Ông Kwangsoo là kẻ giết người ư?

– Không phải ông ta thì còn ai vào đây.

– Tôi không tin điều này là sự thật.

Eunjung hất mặt vào cái xác:

– Thế chẳng lẽ tôi hoặc cô là thủ phạm hay sao?

– Ý tôi không phải vậy. Tôi đang đặt nghi vấn.

– Sẽ chẳng có nghi vấn nào ngoài việc cô người mẫu này bị giết chết rồi mới đem đi đắp tượng.

– Như vậy là cô Myzy vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời đã gần một tháng nay.

Jiyeon thẫn thờ nói. Eunjung dán chặt mắt vào cô:

– Cô đang lẩn thẩn cái gì vậy?

Bộ dạng Jiyeon như bị bắt mất hồn:

– Tôi nói Myzy chết lâu rồi chắc đang trong quá trình phân hủy.

– Không hề có chuyện đó. Cô hãy thử đụng tay vào xác chết mà xem.

Jiyeon cảm giác người mình mọc đầy gai, cô lắc đầu nguây nguẩy:

– Chị đừng có xúi dại. Chỉ nhìn thôi tim tôi đã muốn thôi không đập rồi.

– Cô làm ơn bớt nhát đi giùm tôi. Muốn mạo hiểm thì phải thổi phồng cái lá gan lên một chút. Nào, đưa tay đây…

Vừa nói Eunjung vừa chộp lấy bàn tay phải của Jiyeon dúi mạnh vào người xác chết khiến cô hét toáng lên:

– Á!!

– Cô tính báo động để vu oan người ngay hả?

Jiyeon ôm chặt lồng ngực mình thở dốc lên từng hồi:

– Ôi, chị là kẻ thủ ác.

– Hãy dành từ đó mà dùng cho gã chủ của cô đi.

– Khi chưa biết chính xác, chị đừng có ghép tội tôi theo kiểu hồ đồ. Chờ ông Kwangsoo trở về, chúng ta sẽ hỏi cho ra lẽ.

– Bộ cô tưởng ông ta sẽ thành thật nhận lời dễ dàng như thế hả? Ồ, không đâu. Rất có thể tội danh ấy sẽ trút lên đầu cô thì thật tội cho cô.

Sắc diện Jiyeon xanh như tàu lá:

– Câu nói nào của chị cũng làm cho tôi muốn ngất đi. Bây giờ biết tính sao?

Im lặng để động não một chút, Eunjung mới đề nghị thật nhỏ vào tai cô:

– Thế này… thế này…

Nghe xong Jiyeon khẽ gật đầu chấp nhận nhưng sự run rẩy từ bên trong cứ toát ra liên tục.

Theo sự sắp xếp của Eunjung thì pho tượng bể và xác chết phải giữ nguyên tư thế để chờ ông Kwangsoo về tới. Muốn vấn đề được giữ kín cửa hiệu cần đóng cửa không đón khách đến chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật như lệ thường. Nhưng chẳng phải vì thế mà Jiyeon được nghỉ yên ở nhà, cô bị buộc phải tới đó mỗi ngày chờ diễn kịch khi ông Kwangsoo vừa về tới.

Tất nhiên là Eunjung luôn có mặt trước cửa hiệu để tiếp ứng nhưng phải giam mình bên cạnh một xác chết là việc làm quá sức đối với cô. Mới chỉ một buổi sáng thôi, Jiyeon đã tưởng chừng mình đang bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục với muôn vàn sự thống khổ không lời nào kể siết. Vậy mà Eunjung chẳng hiểu cho cô cứ dài giọng chê bai:

– Thế mới biết phụ nữ chỉ lợi hại cái miệng và dữ dằn khi người bên cạnh họ đang cố sức hạ mình. Còn lúc đụng phải điều bất trắc hoặc nguy hiểm thì họ như con chuột không còn chút mật nào trong bụng.

Tự ái của Jiyeon không còn mạnh mẽ như lúc trước. Cô cãi lại yếu ớt:

– Chị đừng lựa chọn tình thế mà hạ nhục tôi. Ngay chính người như chị đứng trước bối cảnh này một mình chắc gì bình tĩnh hơn tôi nào. Chẳng qua còn có tôi phải đứng mũi chịu sào.

Eunjung bật cười trước gương mặt xám ngắt của Jiyeon:

– Cô cũng giỏi tài biện hộ cho cái nhát của mình. Vậy cũng tốt, đỡ cho tôi phần nào lo lắng, sợ cô có mệnh hệ gì trước khi làm sáng tỏ được vấn đề này.

Jiyeon nói mà trái tim thoi thóp như người sắp hấp hối:

– Ai mượn chị lo rồi kể lể. Cái xác của cô Myzy có thể làm tôi sợ nhưng không đủ sức để làm chết tôi đâu.

Thái độ Eunjung nửa thật, nửa đùa:

– Ngộ nhỡ tất cả các pho tượng ở đây đều có giấu xác người, cô còn dám…

Jiyeon giật mình đánh thóp, mắt lấm lét nhìn quanh:

– Sao chị cứ thích làm tim tôi bị đau. Xác người đâu ra mà giấu trong tất cả các pho tượng? Bộ cửa hiệu này thật sự là “nghĩa trang ẩn mình” sao?

Eunjung nhún mạnh vai:

– Biết đâu lời tôi nói lại chẳng sai. Cô xem xét lại cho kỹ đi, hầu hết các pho tượng ở đây đều có kích thước rất to lớn.

– Như thế cũng không có nghĩa là chị sẽ tiếp tục moi ra được xác chết.

Eunjung dúi vào tay Jiyeon tờ báo cũ mà hôm nọ chị đã đọc:

– Trong này có đăng tin “Những người đàn bà bị mất tích một cách kỳ lạ” cô xem đi sẽ biết. Cả sự vắng mặt của cô người mẫu Myzy nữa, báo chí cũng đã đặt ra vấn đề. Tôi tin mấu chốt của sự việc đều nằm trong cái cửa hiệu không lấy gì làm lớn lao này.

– Khi tôi đến đây làm được một thời gian pho tượng thứ hai mươi sáu này mới hoàn thành. Tôi thật sự không ngờ bên trong nó lại có xác chết.

Khắp người Myzy sự lạnh lẽo xâm chiếm khiến cô phải rùng mình mấy cái liền khi dừng lại để đảo mắt nhìn quanh:

– Còn tất cả những pho tượng kia chúng đã có trước.

– Tôi không hỏi lai lịch hay nguồn gốc xuất xứ của chúng, cô khỏi cần khai báo. Tôi chỉ hỏi theo trực giác bằng chính sự ngờ ngợ của mình.

Trước những gì Eunjung khêu gợi ra, Jiyeon cảm giác không còn chịu đựng nổi. Cô bắt đầu sướt mướt:

– Hu hu hu, tôi sắp biến thành pho tượng thứ hai mươi bảy để cho chị thêm bận rộn điều tra đây.

– Tôi có phải là người của cơ quan pháp luật đâu. Chúng ta chỉ thử làm thám tử thôi.

– Có mà tử luôn trước khi lần mò ra sự việc. Chị cho tôi rút lui khỏi đây sớm hơn đi.

Giọng Jiyeon sụt sùi.

– Trời ơi, sao tôi lại quen biết với một kẻ yếu đuối thế này chứ. Cô có biết đây là một vụ trọng án cần phải làm sáng tỏ không?

– Cứ báo với công an theo đúng trách nhiệm của công dân, để họ tự phá án.

– Nhưng tôi muốn chúng ta góp phần lập thành tích.

– Chị quả là loại người có máu tham.

– Cô lại nặng lời rồi. “Cái tham” của tôi đâu có làm nên của cải chứ.

– Biết thế thì hãy mau chóng hủy bỏ ý muốn ấy! Tôi cũng đã thấy cái dại của mình trong chuyện này, khi không lại ngồi đây với nỗi sợ hãi to lớn và một xác chết ngụy trang mùi xú uế.

Eunjung kêu:

– Cô nói hơi quá đấy. Chiếc mũi tôi không hề ngửi thấy gì. Có lẽ xác chết này đã được ướp hoá chất trước khi đem đắp thành tượng.

– Nhưng dẫu sao nó cũng là một tử thi đáng sợ.

– Vẫn còn đẹp đó chứ. Cô không cảm nhận rằng tôi đang mê mẩn nhan sắc “chim sa, cá lặn” của người mẫu Myzy sao? (Chài đắc ơiii..>.<)

– Tôi có nghe lầm không?

– Cô đang thức chứ có nằm mơ đâu, và lời tôi nói rất rõ ràng không hề lẫn lộn với bất cứ âm thanh nào khác.

– Tôi biết chị là người ưa nói đùa.

Eunjung cố biến câu chuyện thành sự thật để dò xét tình cảm nơi Jiyeon: (Gê..hôn ^o^)

– Tôi khẳng định mình không đùa. Cô người mẫu Myzy quả là một phụ nữ có sức thu hút mãnh liệt.

– Chuyện nực cười. Chẳng ai ngơ ngẩn vì người đã chết cả.

– Có đấy. Điển hình là tôi đây.

– Chị…

Nhìn bộ mặt phụng phịu của Jiyeon lòng Eunjung thầm thỏa mãn bởi chị hiểu cô gái này ít nhiều có để ý đến mình. Nếu không cô ta chẳng hơi sức đâu mà lộ ra vẻ ghen tức. Còn chị, thú thật cũng nghe mến dù biết rõ cá tính Jiyeon rất chảnh chọe dễ gây cho chị sự bực mình. Eunjung gạt bỏ chuyện trước mắt sang một bên tỏ thái độ thân thiện với Jiyeon bằng nụ cười dịu dàng:

– Cô đang ghét tôi ư?

Jiyeon liếc xéo chị:

– Ghét chị chi cho mau già.

– Vậy thì giận.

– Hơi sức đâu mà giận người dưng.

– Thế sao cô không chịu cười với tôi?

– Họa có mà điên mới cười vô căn cớ.

Eunjung cầm tay cô:

– Ai biểu vô căn cớ? Thường thì nụ cười đem đến cho người ta niềm vui và hạnh phúc, cả sự thoả mãn nữa.

Đôi rèm mi Jiyeon chớp nhẹ rồi nhìn thẳng vào chị:

– Nhưng tôi đâu có vui, mà làm sao vui nổi khi người ta trêu trọc chứ.

– Jiyeon.

– Tên cha mẹ đặt cho tôi không phải để dành riêng chị gọi. Giải quyết xong chuyện ở đây, chị đường chị, tôi đường tôi.

Eunjung cố nén cười nhưng giọng lại khôi hài:

– Lẽ nào tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi sao.

Mặt Jiyeon đỏ phừng phừng:

– Tôi không ưa sự cợt nhả. Chị làm ơn dừng lại cho.

– Jiyeon.

– Tôi cấm chị!

Bị Jiyeon ngăn cản không cho mình có cơ hội giãi bày Eunjung bắt đầu cảm thấy bực. Chị mím môi khẽ rít:

– Đã cấm thì thôi vậy. Chúng ta lại tiếp tục cộng tác để làm sáng tỏ vụ án mạng.

Cơn lạnh xuất hiện bất thình lình sau ít phút tạm dừng. Jiyeon tiếp tục bị hành hạ bởi những cơn sợ hãi khi Eunjung quay gót rời khỏi cửa hiệu, bỏ cô lại một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: