Chap 20
Chap 20
Bộp!
Tên bảo vệ lăn đùng ra đất, mặt mày tái xanh sợ hãi nhìn kẻ đã ra tay đánh mình.
Đôi mắt đen láy của cậu lúc này chỉ toàn là sát khí bao phủ, khuôn mặt băng lãnh đủ để người khác rùng mình, cả thân xác bị những người kia giữ chặt lại. Bởi lẽ không được nghỉ ngơi nên sức lực dù khỏe mấy cũng phải cạn kiệt, cậu chỉ đã thương được một tên nhưng hoàn toàn bất lực với những tên còn lại. Đơn giản một điều, chúng - những tên áo đen được gọi là bảo vệ của ông Kim, hay nói cách khác là tay sai mang theo tín ngưỡng là sự trung thành, lớn xác hơn cậu. Một tên không sao, nhưng hai tên thì lại khác. Hiện tại lúc này là 5 tên, tình cảnh của cậu hiền nhiên trở thành thế bị động, hoàn toàn bị bọn chúng nắm gọn trong tầm tay.
"Cậu chủ Hoseok, chúng tôi cần đưa cậu về!". Một tên vừa nói to, vừa cố gắng kiềm tên nhóc cứng đầu đang không ngừng chống cự.
"Khốn kiếp!". Hoseok tức giận.
"Xin lỗi vì đã thất lễ, nhưng đây là lệnh của ông chủ!"
"Lại chuyện gì nữa!!? Tôi và ông ta chẳng còn quan hệ gì cả! Đồ đần các người không hiểu à!!?". Cậu nghiến răng, mệt mỏi vùng vẫy.
Bọn chúng không nói gì thêm mà chỉ cật lực dồn sức đẩy người kia vào xe. Một tên trong đám đánh mạnh vào gáy làm cậu ngất lịm, rồi bồng cậu lên xe trở về dưới sự ánh mắt kinh hãi của người đi đường.
------------------
Đại hội thể thao môn bóng rổ của ngày hôm nay đã đi được hơn nửa chặng đường. Vì để kịp dứt điểm vòng chung kết vào chiều nay mà các trận đấu được diễn ra liên tiếp nhau, ngày càng gay cấn, hấp dẫn và khốc liệt hơn bao giờ hết. Các đội đã bị loại dần qua mỗi trận thi để nhường đường cho những đội xứng đáng nhất bước vào vòng bán kết, và cuối cùng là chung kết dành cho hai đội xuất sắc chung cuộc. Như dự kiến, các tuyển thủ của hai đội Boss là KJK và JJJ đang là những "con sói" bất bại, họ đang dần dần tiến vào vòng quyết định cho chiếc cúp vô địch. Chỉ sau hiệp đấu thứ hai này, nếu JJJ thắng thì chắc chắn sẽ đối mặt với KJK trong những giây phút cuối cùng tỏa sáng và tranh giành chiến thắng.
Một điều nữa, điều mà ai cũng biết là điều đó: Kim Taehyung và Min Yoongi chính là hai át chủ bài đối thủ. Và họ sẽ sớm đụng mặt nhau thôi, chắc chắn đấy!
"Yoongi, cậu ổn không?"
Jimin lo lắng nhìn người con trai đầy mồ hôi bên cạnh đang thở gấp một cách cực nhọc. Hiện đang giải lao 5 phút để chuẩn bị cho hiệp cuối bán kết. Chỉ sau 20 phút chiến đấu nữa là có thể biết đội nào bước vào chung kết. Nhưng nếu so với đội nghiệp dư kia, không cần xem cũng biết JJJ sẽ chiến thắng, tiến vào vòng trong đối đầu với KJK.
"Tớ không sao."
Yoongi vừa giơ tay trấn an Jimin, vừa lấy lại nhịp thở. Đấu mấy trận liên tiếp thế này làm cậu tốn rất nhiều sức trong khi thời gian nghỉ lao giữa các trận không đủ cho con người thiếu thể chất như cậu có thể phục hồi năng lượng kịp thời. Những lúc như thế, cậu rất dễ bị mất bình tĩnh, lại vì sự biến mất đột ngột của Hoseok càng làm cậu lo lắng dẫn đến tâm trí rối bời, trong lòng chập chừng lo sợ.
Bỗng có tiếng điện thoại reo lên làm Yoongi giật mình. Cậu luống cuống tìm nó trong balo, thầm mong người gọi là Hoseok. Nhưng không phải...
"Alo, umma?". Cậu nhíu mày, mẹ Min không hay gọi cho cậu vào lúc này, trừ phi có chuyện khẩn cấp xảy ra.
"Min Yoongi!"
Yoongi sững người, tay run run điện thoại, thều thào:
"Ông là..."
"Chủ nợ của mày đây! Khôn hồn thì mau trả tiền cho bọn tao!". Giọng nói hung tợn phát đều ở bên kia đầu dây.
"Tại sao ông lại cầm điện thoại của mẹ tôi? Ông đã làm gì bà!!!??"
Yoongi gầm lên, đứng bật dậy làm Jimin cùng những người đứng gần đó bất ngờ. Tiếng nói lanh lảnh của lão chủ nợ càng khiến cậu tức sôi máu:
"Bà ta không sao, nhưng tao không đảm bảo rằng bà ta sẽ được an toàn lâu đâu!! Mày nên biết phải làm gì rồi chứ!?"
"Tôi đã bảo khi nào có nhất định sẽ trả!! Khốn nạn! Làm sao tôi có thể đào ra tiền..."
Tút!
Yoongi vò đầu, tức giận ném điện thoại xuống đất, đầu óc rối rắm lúc này không thể nào nặn ra được cách giải quyết thỏa đáng. Lão điên rồi, bây giờ kiếm ở đâu ra số liền đủ lớn để lão không làm hại mẹ Min đây!!? Tiền lương của cậu chưa tới tháng, nhưng quy định không được ứng trước. Tiền để dành lần trước cũng đã vét sạch để trả cho hắn một mớ. Bọn khốn kiếp đó đẻ ra lãi cao, tiền lãi còn nhiều hơn tiền vay, có khi suốt đời hai mẹ con cậu không thể trả hết đống nợ đó.
Yoongi gấp rút soạn balo, tâm trí trống rỗng chỉ muốn chạy nhanh về nhà. Cậu không thể để lão làm gì người mẹ khốn khổ của cậu được, không có tiền, chỉ cần chịu đòn của lão ắt sẽ qua được ngày hôm nay.
"Yoongi!! Cậu đi đâu thế!!? Sắp vào hiệp hai rồi!!!".
Jimin hốt hoảng khi thấy người kia không nói tiếng nào, mặt mày tối sầm ôm đồ chạy mất. Chạy được một khúc, cánh tay cậu bị ai đó ghịch lại từ đằng sau làm cậu mất đà, cả thân người ngã nhào xuống. Nhưng may mắn có một vòng tay đỡ cậu lại, cậu ngẩng đầu nhìn, đôi tay ấy càng ghì chặt cậu hơn.
"Jin!?"
"Đừng đi đâu hết! Ở lại đây và đợi tôi!". Jin trấn an Yoongi.
"Không được! Mẹ em đang gặp nguy hiểm...". Khóe mắt cậu bắt đầu ngấn nước, trong lòng cậu lúc này chỉ có lo lắng và lo lắng.
"Nghe tôi đi, làm ơn! Tôi sẽ giải quyết thay em, và sẽ giải thích với em! Được chứ?". Jin nói nghiêm túc, ánh mắt xoáy sâu sự tin tưởng.
"Nhưng mà..."
"Em phải ở lại đây nghỉ ngơi, không cần phải thi hiệp tiếp theo. Đến chiều lọt vào chung kết rồi chỉ ra sân vào hai hiệp cuối, hiểu chứ?"
Yoongi do dự một lúc rồi gật đầu, cậu nắm chặt tay Jin, nói gấp:
"Jin, nhất định đừng để mẹ em gặp chuyện, nếu không em sẽ..."
Anh đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ khiến cậu bất ngờ, lời nói cũng vì thế mà bị ngắt đoạn. Anh xoa đầu cậu, khẳng định:
"Tin ở tôi, tôi sẽ báo tin cho em sau. Và mẹ em nhất định sẽ được an toàn.". Nói rồi, anh khoác chiếc áo khoác của mình lên người cậu rồi chạy đi.
Yoongi như đứng chôn chân ở đó. Cậu thất thần nhìn bóng Jin khuất dần. Tại sao anh lại biết chuyện này? Tại sao cứ hết lần này đến lần khác đều ra mặt giúp cậu? Tại sao lại dịu dàng với cậu hơn những người khác? Tại sao lại hôn cậu?
Min Yoongi, cậu đang cố phủ nhận điều gì? Mong rằng chỉ do cảm giác của cậu là hoang tưởng, rằng Jin sẽ không thích cậu. Nếu không, cậu sẽ làm anh tổn thương mất.
Bởi lẽ đơn giản, cậu chỉ yêu Jung Hoseok. Và hơn hết, cậu cần hắn xuất hiện lúc này, một chút thôi cũng được. Vì chí ít, cậu sẽ thôi lo sợ hắn đã gặp chuyện không lành, trong lòng cũng sẽ thôi dấy lên cảm xúc bất an.
Hàng loạt mớ suy nghĩ xuất hiện khiến Yoongi mất đi tính cảnh giác. Có ai đó cố tình chạy đâm vào cậu từ đằng sau làm cậu ngã nhào ra phía trước, đầu gối ma sát với mặt đất một lực không lớn nhưng cũng đủ trầy da đến rướm máu. Người đó chạy biến đi sau khi thực hiện xong nhiệm vụ. Còn Yoongi thì ngồi bệt trên đất, đầu óc choáng váng chưa kịp định hình, cậu vụng về đứng dậy nhưng cảm nhận được sự tê buốt ở chân, nó làm cậu đau.
"Yoongi, cậu bất cẩn quá!"
May thay, Jimin cuối cùng cũng chạy tới, hốt hoảng đỡ người kia suýt nữa ngã xuống đất lần hai.
"Này này! Cậu đừng ngất nha!!"
Jimin xanh mặt vì thấy mắt cậu nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt không còn sức sống, cả người mềm nhũn mất dần đi ý thức. Jimin vội cõng cậu trên lưng rồi chạy nhanh đến phòng y tế.
--------------
Hoseok mở mắt, chán ghét khi đập vào mắt là căn phòng quen thuộc, căn phòng mà hắn từng ở, cũng đã từng gieo rắc cho hắn biết bao đau thương.
Hắn bật dậy, phóng nhanh xuống giường rồi mở cửa bước ra ngoài. Hắn muốn ngay lập tức biến khỏi nơi này, nơi mà con người gọi là "nhà".
"Con muốn đi đâu!?"
Tiếng nói trầm trầm làm Hoseok đứng khựng lại, tay siết chặt thành nấm đấm, hắn không thèm quay lưng, nhưng người đàn ông phía sau có thể đoán biết được biểu cảm trên khuôn mặt đứa con trai lúc này: Không cảm xúc.
"Đến trường để nhảy?"
"Ông muốn gì?". Cậu hỏi thẳng.
"Đường là con trai của ta, mà lại tụ tập ở các quán Bar. Con nói xem còn ra thể thống gì không!?". Người đàn ông gằn giọng.
Hoseok đanh mặt, ngạc nhiên vì bí mật này bị bật mí. Nhưng rất nhanh, cậu trở về trạng thái lạnh lùng:
"Đó...không phải việc của ông!"
"Đương nhiên là việc của ta! Tại sao con cứ cố chấp đi theo con đường không có tương lai đó!!?". Ông tức giận, ông biết thực lực của con trai mình đủ khả năng quản lý một công ty. Ông cho rằng, Hoseok đang bán rẻ sự thông minh đó với nghệ thuật.
"Ông, nhạt nhẽo thế là cùng!"
"Được thôi! Chỉ cần con chịu dọn về đây, phụ trợ ta giải quyết những khó khăn trong tập đoàn. Ta sẽ không ngăn cản con theo đuổi cái thứ gọi là đam mê đó!". Ông nghĩ rằng, chỉ cần cho hắn tiếp xúc với công việc kinh doanh, thời gian dần dần sẽ thay đổi suy nghĩ bướng bỉnh của hắn. Nhưng ông không ngờ rằng mình đã lầm.
"Ông lấy quyền gì bắt tôi lựa chọn?"
Hoseok hỏi lạnh lẽo, nhưng sau đó chỉ là sự im lặng. Hắn cười nhạt, chân nhấc lên tiến ra phía cửa chính. Nhưng chỉ mới được vài bước, âm thanh trầm trầm ấy lại cất lên, xé toạc không gian yên tĩnh:
"Min Yoongi. Ta chỉ muốn nói, đừng để ta quan tâm thằng nhóc đó...quá nhiều!"
--------------
"Yoongi, cậu không được thi đấu!"
Jimin trừng mắt với tên nhóc lì lợm đang buộc lại dây giày. Ban trưa, Yoongi đã bị sảng và ngất đi, cậu được đem đến phòng y tế truyền nước biển nên bây giờ sức khỏe đã đỡ hơn hẳn. Đầu gối đã được sát trùng và băng lại kỹ càng, bác sĩ nói không được để va chạm mạnh để vết thương không đau rát hay rỉ máu. Nhưng tình hình bây giờ là sao đây, cậu nhất quyết đòi ra sân vì đội đã lọt vào chung kết, hiệp đầu đang diễn ra sôi nổi. Với con át chủ bài là Kim Taehyung đang lăn lộn ngoài kia nên KJK đang dẫn trước điểm số.
Kim Taehyung không phải là một đối thủ tầm thường, Min Yoongi công nhận.
"Park Jimin, nãy giờ cậu cứ lèm bèm suốt mấy câu đó!". Cậu lườm tên lắm mồm.
"Cậu như lúc sáng làm tớ rất lo lắng, lần đầu tiên tớ thấy cậu mất bình tĩnh như vậy. Yoongi à, có thật là cậu không sao không? Hay vì hôm nay Hoseok không tới?"
"Yên tâm, tớ đã bình tĩnh sau khi nghỉ ngơi ở phòng y tế. Cảm ơn cậu lần này rồi!". Yoongi cười trấn an, ánh mắt vẫn đượm buồn. Jin đã báo tin với cậu rằng đã xử lý bọn chủ nợ đó, mẹ Min cũng không sao cả nên tâm trạng của cậu cũng an tâm hơn phần nào. Nhưng Jimin nói đúng, cậu ra nông nỗi như thế này tất cả là vì Jung Hoseok. Vì thế mà Jung Hoseok, khôn hồn thì mau hiện hồn về cho cậu trút giận.
"Nhưng tớ cứ lo lo sao ấy, còn vết trầy ở đầu gối nữa, tên họ Kim kia cũng chẳng phải dạng vừa, nhỡ hắn ta đè bẹp dí cậu luôn rồi sao!?". Jimin nói như thật.
"Vết thương nhẹ thôi, đâu phải lần đầu tiên tớ bị thế này. Min Yoongi này là ai chứ!?"
Jimin bĩu môi, đành im lặng cắn răng vì biết mình không cãi lên tên nhóc này. Trọng tài tuyên bố hết hiệp hai, Yoongi cũng đã gia nhập vào đội. Không khí cũng trở nên sôi nổi hơn khi thấy con át chủ tiến vào sân thi, Taehyung cũng vô cùng phấn khích. Lúc bấy giờ, trận chiến mới thực sự bắt đầu!
Vì có dáng người nhỏ nhắn nên tốc độ của Yoongi rất nhanh, gọn và nhẹ. Điều đó làm Taehyung bất ngờ và phải mất một lúc sau mới theo kịp nhịp độ của cậu. Khỏi phải nói kỹ thuật của hắn rất điêu luyện, nhưng kỹ thuật của Yoongi nằm ở mức đột phá hơn. Cậu có khả năng dẫn dắt đồng đội theo lối đi của mình để ghi điểm và đối phó với đội đối thủ. Bằng chứng là chỉ sau hiệp 3, điểm số chênh lệch giữa KJK và JJJ so với mức ban đầu đã được rút ngắn rất nhiều. Người xem không thể rời mắt ra khỏi sân vận động, vì nếu lơ là một tí cũng có thể bỏ lỡ một cú ném bóng hay xoay người đẹp mắt từ Min Yoongi hoặc Kim Taehyung.
"Tôi không ngờ...anh...ghê gớm như vậy...". Taehyung thở gấp, mặt vẫn ra chiều thích thú.
"Cậu cũng...không..tệ!". Yoongi mồ hôi nhễ nhại.
"Vào hiệp cuối rồi! Tôi sẽ dùng hết sức lực, cẩn thận đấy!!". Taehyung nháy mắt rồi chạy về đội, không quên buông lại nụ cười hình chữ nhật.
Yoongi tiến vào sân cho hiệp 4, hiệp quyết định. Cậu khẽ nhăn mặt vì vết thương ở đầu gối đang buốt lên, máu đang thấm dần qua lớp băng trắng. Tuy nhiên tốc độ của cậu vẫn giữ nguyên vì cậu có khả năng chịu đựng cao. Hiệp đấu diễn ra khốc liệt hơn vì mỗi quả được tính toán rất kỹ lưỡng, các tuyển thủ đã chơi rất cẩn trọng để hạn chế tối đa những pha ném phạt dành cho đội đối thủ. Những giây phút cuối cùng của trận chung kết, không khí càng trở nên hào hứng, từng pha ghi bàn được thực hiện nhanh như chớp để cướp lấy những điểm số cuối cùng. Như dự kiến xuyên suốt màn thi, JJJ đã giành được chiến thắng dưới sự khâm phục của tất cả mọi người. Đồng thời, những ánh nhìn ác cảm trước đó đối với Min Yoongi cũng dần được xóa bỏ.
Người ta không còn thấy một con người hay tỏ ra khó gần nữa, thay vào đó là một đội trưởng hết lòng với đồng đội. Không phải một người bé nhỏ, da trắng yếu ớt, mà là sức mạnh tiêu khiển trận đấu. Min Yoongi đã cố gắng cho đến phút chót, khi mà tấm băng trắng nơi đầu gối đã ước đẫm màu đỏ, tóc ước nhẽm vì mồ hôi, gương mặt trắng bệch nhăn lại từng hồi vì đau, người ta vẫn thấy đôi chân gầy ấy hoạt động với công suất tối đa, hết mình với trận đấu. Chiến thắng như vậy, là xứng đáng!
---------------
Trời chiều tối, sân trường trở nên vắng lặng vì khán giả đã ra về ngay sau khi Đại hội hôm nay kết thúc. Yoongi ngồi trên bậc thang bên ngoài lối đi của khu nhà đại sảnh, anh cũng muốn nhanh về với mẹ Min lắm chứ, nhưng khổ nổi chân đau quá không nhấc lên được, lại nghĩ không nên nhờ Jin giúp vì đã phiền người ra quá nhiều rồi. Tên Park Jimin kia vì có chuyện gấp nên đã mất hút ngay khi trận đấu còn chưa kết thúc. Đâm ra anh phải ngồi lủi thủi ở đây đây. Phải chi, có Hoseok ở đây thì hay biết mấy.
Yoongi đứng lên, thử bước chân xuống bậc thang nhưng chưa kịp đặt chân xuống thì cả người bị ai đó ôm vào lòng. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, anh vùi mặt vào vai người kia, nước mắt trào ra trong vô thức.
"Yoongi, em xin lỗi."
Tiếng thì thầm bên tai làm Yoongi nấc lên vì khóc, mỗi lần như vậy, cái ôm càng siết chặt, càng ấm lòng.
Nhữ tưởng rằng, đêm nay anh sẽ không thể ngủ...
End chap 20
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top