Chương 45 + 46
Chương 45.
"Ai da!"
Vừa đứng lên Lộc Hàm lại ngã nhào về lòng Ngô Thế Huân.
Shh — tư thế ngồi không đúng khiến chân tê rần, như có nghìn con kiến đang cắn vậy.
Này này, tớ là bị tê chân, cậu sờ đi đâu vậy —
"Rất đau?" Người nào đó hiển nhiên hiểu lầm hành động nhe răng dữ tợn của Lộc Hàm, cho rằng là chỗ kia bị đau, vội vã giúp cậu xoa eo.
Nằm trên vai Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cắn răng chịu đựng cảm giác chân tê như bị kim châm tan đi, nhưng không muốn đính chính với Ngô Thế Huân, bởi lực xoa bóp vừa phải thoải mái cực kỳ...
"Thực sự rất đau?" Lộc Hàm không nói gì khiến Ngô Thế Huân càng hiểu lầm, giọng nói cũng trở nên căng thẳng.
Lộc Hàm liếc mắt, "Cậu thử bị bạo cúc xem, biết đau hay không ngay thôi."
Vốn cũng không phải quá đau, nhưng thấy người này khẩn trương như vậy Lộc Hàm không khỏi muốn thử ranh giới cuối cùng của hắn.
"Có thể, hoan nghênh cậu tùy thời đến bạo cúc tớ." Ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn thẳng, trả lời không chút do dự.
Đáp án ngoài dự liệu, Lộc Hàm bị choáng suýt rớt cằm, "Cậu, cậu... Thực sự đồng ý cho tớ thượng?"
Cấu tạo thân thể tương đồng, ắt phải có một bên làm nữ. Vứt bỏ tự tôn, mở thân thể cho đối phương xâm nhập, không phải bởi vì cậu bị coi thường mà bởi cậu thương hắn, cam tâm tình nguyện làm bên nữ. Nhưng chấp nhận, không có nghĩa là cậu không có dục vọng với hắn, thiên tính đàn ông là chiếm giữ chứ không phải bị chiếm giữ.
Cậu cũng chỉ thuận miệng nói vậy, căn bản không trông chờ con người mà lòng tự trọng còn cao hơn trời kia sẽ đồng ý nằm ngửa cho cậu thượng.
Nhưng, cậu ấy trả lời, hơn nữa đáp án là "yes"...
"Nếu là cậu, có thể làm bất cứ chuyện gì với tớ!" Dường như ngại lực sát thương chưa đủ, Ngô Thế Huân lại còn ỏn ẻn làm lan hoa chỉ nháy mắt với cậu.
Dưới giọng điệu quái dị, Lộc Hàm nghe được thật tình. Ngô Thế Huân thật sự đồng ý, chỉ cần một câu nói của cậu!
Trước mặt ái tình, vốn không có phân chia 1 và 0 —
Lộc Hàm nở nụ cười.
Cậu sao đành để cậu ấy cúi đầu nằm dưới thân người khác, cho dù người ấy là chính cậu!
"Này, cậu sẽ không muốn ngay giờ chứ?" Đối mặt với Lộc Hàm nhiệt tình dào dạt, Ngô Thế Huân ngoài miệng oán trách nhưng lại dung túng tất cả hành vi của Lộc Hàm.
"Cậu nói đồng ý." Lộc Hàm không chịu không buông tha.
"Nhưng tớ nghĩ tư thế bây giờ của cậu càng giống như muốn cho tớ ăn." Không lâu sau, cổ hắn đã bị Lộc Hàm trồng một đống ô mai, t-shirt cũng bị kéo ra ném lên sàn nhà.
Hắn như mẻ bánh mì mới ra lò, bị Lộc Hàm đói ba ngày ba đêm ra sức gặm cắn...
"Cũng không phải hoàng hoa khuê nữ, chẳng lẽ còn muốn tớ dịu dàng à?" Lộc Hàm thở phì phì, tim đập ngày càng nhanh, từ sâu trong thân thể bắt đầu nóng lên.
Tại sao rõ ràng là cậu chủ động, tình cảnh lại không hề do cậu khống chế đây? Chỉ da thịt dán chặt thì không thể thỏa mãn, muốn tiếp xúc càng sâu hơn nữa. Trời ạ, rốt cuộc cậu có bao nhiêu khát vọng với người này?
"Phía sau của tớ đích thực là xử." Ngô Thế Huân nói rất nghiêm túc.
Vùi đầu trong ngực Ngô Thế Huân chuyên tâm đại nghiệp gieo ô mai, Lộc Hàm nheo mắt liếc Ngô Thế Huân, ai muốn phía sau của cậu chứ!
Bị Lộc Hàm nheo mắt liếc xéo, Ngô Thế Huân bất giác miệng khô lưỡi khô tim đập như sấm. Lộc Hàm sau khi trải việc đời, mặt mày đang lúc phong tình với hắn như là hạc đỉnh hồng trí mạng, không thể chống lại.
"Hàm Hàm —" Hắn kéo người vào lòng, hôn thật mạnh lên môi cậu.
Vừa nghĩ tới nét quyến rũ ấy do một tay mình tạo nên, trong lòng Ngô Thế Huân trào lên sự thỏa mãn khó tả.
"Cậu tới?" Giữa những nụ hôn, Lộc Hàm thở dốc cười trêu.
Bàn tay đang trắng trợn xoa nắn mông cậu không có ý tốt, thường luồn vào khe đùi mơ ước mọi chỗ nơi đó.
Cảm nhận được dục vọng bùng cháy của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cố ý cọ xát khiến hạ thân hai người càng dán chặt.
Ngô Thế Huân bị khiêu khích cho rùng mình, nhưng vẫn ngượng ngùng buông cặp mông sờ rất thích ra, "Cậu làm cậu làm."
Hắn chưa quên câu hắn vừa chính miệng nói, hiện giờ Lộc Hàm là top, hắn không nên đảo khách thành chủ.
"Ngoan lắm." Lộc Hàm hôn Ngô Thế Huân một cái để thưởng, cúi đầu cầm thằng bé đang dựng thẳng đứng của Ngô Thế Huân, hơi điều chỉnh rồi dứt khoát ngồi lên.
"Không được —" Ngô Thế Huân vừa phát hiện không đúng vội giữ hông Lộc Hàm muốn ngăn cản, nhưng côn thịt đã vào hơn nửa, vừa vội vừa tức, "Cậu là đồ ngốc à!"
Thiếu mở rộng, thiếu trơn, Ngô Thế Huân sờ trán Lộc Hàm thì thấy lạnh toát, yêu thương không nói nên lời.
"Cậu nói đồng ý." Lộc Hàm vẫn nói câu này.
Ô, tiến vào chưa chuẩn bị đủ vẫn có chút miễn cưỡng. May mà phía sau hôm qua vừa mới mở rộng, giờ lập tức tiếp nhận thứ đó của cậu ấy vẫn có thể chịu được.
Song cảm giác áp bách từ sự tồn tại quá mạnh mẽ của cây gậy nào đó vẫn khiến cậu có hơi khó chịu.
Ngô Thế Huân bị câu nói bất cần của Lộc Hàm làm dở khóc dở cười, "Tớ nói cho cậu thượng, chứ không phải thượng cậu."
Hơn nữa còn dùng tư thế cưỡi ngồi khó khăn như vậy. Thoáng cái được sự ấm áp ướt mềm bao bọc, hắn thì thấy thoải mái nhưng lại khổ Lộc Hàm. Tư thế kiểu này bên chịu bị gánh nặng rất lớn, nhất là một người mới khai bao không lâu như Lộc Hàm.
Thấy Lộc Hàm cứng người không che giấu là biết cậu ấy không dễ chịu —
Ngô Thế Huân thấy đau lòng, hơi điều chỉnh cơ thể một chút đem phân nửa trọng lượng chuyển sang mình.
Ai ngờ một động tác nhỏ không đáng kể như vậy, không biết đụng phải điểm nhạy cảm nào trên người Lộc Hàm mà khiến thân thể cậu run lên, mũi hừ ra một tiếng ngọt dính, thằng nhỏ vì bị tiến vào đột ngột mà héo rũ cũng lặng lẽ sống dậy.
"Có gì khác à?" Tình yêu đơn giản là nhận được cao trào, ai thượng ai cũng đều như nhau. Nhìn xem, cậu chỉ hơi động một chút đã mang đến khoái cảm cuộn trào mãnh liệt, chỉ như vậy là đủ rồi!
Lộc Hàm vô thức đong đưa thắt lưng, thả lỏng thân thể theo đuổi khoái cảm, "Cho tớ..."
Cố gắng kìm dòng máu mũi, Ngô Thế Huân tức giận cắn môi dưới Lộc Hàm, "Nhưng phía sau cậu còn sưng, tớ sợ làm cậu bị thương."
Đó là lý do vì sao hắn mới để Lộc Hàm thượng mình.
Kết quả Lộc Hàm cũng thượng hắn, nhưng la dùng phía sau thượng phía trước của hắn!
Kết quả hoàn toàn ngược lại với dự đoán.
Đúng là một cậu bé bốc đồng!
"Tớ mặc kệ, cậu đã nói tùy tớ làm bất cứ chuyện gì."
Không còn cách với cậu ấy, Ngô Thế Huân đành nâng mông cậu lên, "Ôm cho chắc, ngã bị thương không đền tiền thuốc men đâu."
Lộc Hàm cười hì hì, giang tay ôm lấy cổ Ngô Thế Huân, "Không được rút."
"Điếc không sợ súng." Ngô Thế Huân bị cậu khiêu khích hận không thể xử đẹp cậu ngay tại chỗ. Nếu không phải lo lắng ghế phòng khách nhỏ hẹp khó chịu, Lộc Hàm khóa ngồi trên lưng hắn hai chân không có điểm tựa quá khổ thì hắn đã trực tiếp làm ngay tại phòng khách cái người đang kiêu ngạo tận trời này rồi, để cậu ấy nếm thử hậu quả của việc khiêu khích hắn.
Hơn nữa, bọn họ còn đang lúc tân hôn, lăn giường đương nhiên phải lăn trên chăn long phượng, như vậy mới vui mừng, không phải sao?
"Lát nữa có khóc thảm hơn nữa tớ cũng sẽ không tha cho cậu."
Chương 46.
Sau khi mây mưa, Lộc Hàm lười biếng nằm không muốn động.
Ừm, chủ yếu là có người nằm cùng cậu a —
Giường rất lớn không gian rất rộng, nhưng cố tình lại muốn chen chúc với nhau, tay quấn lấy tay chân dán sát chân tim gần bên nhau để nhiệt độ cơ thế sưởi ấm lẫn nhau!
"Nếu thật sự không tìm được việc thì đừng tìm nữa, chuyện tiền nong để tớ giải quyết."
Lộc Hàm ậm ừ, dụi đầu vào ngực Ngô Thế Huân cọ cọ, mơ mơ màng màng muốn ngủ.
"Trách nhiệm nuôi gia đình cứ giao cho tớ!"
Những lời buồn nôn của Ngô Thế Huân làm Lộc Hàm cười phì ra tiếng.
Một người trọng sinh như cậu, lại còn là một người đàn ông trưởng thành tứ chi khỏe mạnh có khả năng tự làm tự ăn, được một người hứa hẹn sẽ nuôi sống lại không hề có cảm giác bài xích. Ngược lại còn cảm thấy cái người vừa trịnh trọng hứa hẹn này thật đáng yêu!
"Câu không tin năng lực của tớ?" Người nào đó tức giận.
Thật là, cười ra tiếng vào lúc này không biết là rất bất lịch sự à?
"Không hề không hề." Lộc Hàm biết tiếng cười của mình đả kích tự tôn của Ngô Thế Huân, vội vàng lắc đầu phủ nhận, "A Huân của tớ là giỏi nhất."
Nuôi sống gia đình gì đó, việc nhỏ!
"Kể cả vừa rồi sao?"
Lộc Hàm sửng sốt. Vừa rồi? Vừa rồi cái gì?
Cánh mông bị véo mạnh một cái, "Vừa rồi rõ ràng cậu vừa khóc vừa kêu 'giỏi quá' đấy thôi, thế nào mà nhanh quên vậy hả?"
Ở trên giường được tình nhân nói giỏi, mới là thừa nhận lớn nhất với đàn ông.
Sắc mặt nhanh chóng đỏ ửng, nhưng Lộc Hàm vẫn thành thật nói, "Ừm, rất tuyệt."
Quả thật cậu có thoải mái, đây là sự thật không thể phủ nhận. Đổi người khác, thậm chí đổi thành một cây mát xa có lẽ cậu cũng có được khoái cảm. Nhưng như vậy chỉ là giác quan thuần túy mà thôi, không có cảm giác thỏa mãn khi kết hợp tâm linh và dục vọng. Bởi vì đối tượng làm tình là cậu ấy, cậu sẽ muốn nhiều một chút, kết hợp sâu hơn một chút, dù bất cứ tư thế xấu hổ nào đều phối hợp với cậu ấy.
Bởi vì cậu ấy, không thể thay thế —
Tình yêu, đó là tình và yêu kết hợp với nhau! Tình dục có yêu mới là tình yêu hoàn mỹ!
Bọn cậu như nam châm hai đầu, đầu bên kia với đầu bên này có lực hấp dẫn tự nhiên cực lớn.
Được ca ngợi, cái đuôi của Ngô Thế Huân suýt nữa vểnh lên trời, lại ôm Lộc Hàm chặt hơn chút nữa, "Ngủ thêm lát nữa, cơm tối tớ gọi cậu."
Lộc Hàm không khỏi cảm khái, trong một tháng cậu hưởng qua tuyệt vọng đắng chát nhất, cũng trải qua tình yêu ngọt ngào nhất. Vốn cho rằng trọng sinh cũng đã đủ kích thích, không ngờ thay đổi trọng một tháng này còn kích thích hơn việc trọng sinh.
"Nghĩ cái gì vậy? Một mình cười ngu vầy."
"Tớ nói tớ nghĩ buổi tối ăn gì, cậu tin không?"
Ngô Thế Huân chậc chậc lắc đầu, "Trẻ con không thành thật đáng bị đánh đòn!"
Lộc Hàm coi như hắn đang đánh rắm, nhắm mắt ngủ.
Mỗi hạt nhân trong không khí dường như đều nhuốm mùi ngọt dính, giống như tình yêu thơm ngọt giờ phút này của bọn cậu.
Nhưng —
Sâu trong lòng vẫn mơ hồ bất an là thế nào?
Tình yêu này, thật sự luôn được cậu nắm trong tay ư?
Người này, có phải cũng muốn cùng cậu, nghĩa vô phản cố bước lên con đường đồng tính luyến ái không có đường về?
Giấc mộng bất an luôn quanh quẩn như ẩn như hiện quấy nhiều Lộc Hàm mỗi đêm, cuối cùng vào một ngày nào đó trồi lên mặt nước —
"Học trưởng, Lộc học trưởng, xin dừng bước."
Gọi Lộc Hàm lại, là một mỹ nữ, một mỹ nữ rất đẹp.
Vóc dáng mỹ nữ rất cao, dáng vẻ thanh nhã, chân đeo giày cao gót, đứng trước mặt Lộc Hàm cũng cao xấp xỉ cậu. Áo sơ mi trắng quần hao, trang phục nhìn rất dịu dàng nhưng tóc đuôi ngựa buộc cao lại có phần tinh nghịch.
"— bạn là?" Lộc Hàm nhíu mày, nhìn nữ sinh khó hiểu.
Nữ sinh trước mặt nhìn có hơi quen mắt, không nhớ ra đã gặp lúc nào, nhưng Lộc Hàm khẳng định mình không biết đối phương. Dù sao người vẻ ngoài xuất sắc luôn dễ dàng lưu lại ấn tượng sâu sắc cho người khác, nhất là nữ sinh vẻ ngoài không tầm thường lại hiểu việc phát huy vẻ ngoài của mình trăm phần trăm này.
"Xin chào Lộc học trưởng, em là Vu Na."
Ngoài tên họ, mỹ nữ không hề tự giới thiệu học viện, khoa, niên cấp, chỉ hai chữ vô cùng đơn giản. Dường như tên của cô chính là danh thiếp thông dụng.
Cũng đúng, đại học A tuy lớn, nhưng mỹ nữ xuất sắc quả thật không nhiều lắm. Như người này, quả thực xứng là hoa hậu giảng đường, luôn được mọi người ngưỡng mộ, lại chịu hạ mình chủ động gọi lại Lộc Hàm, là phúc phận của Lộc Hàm. Không biết có phải là ảo giác của Lộc Hàm không mà cậu cảm giác, trong tư thái cao cao tại thượng của mỹ nữ này ngầm có địch ý với cậu.
Vậy nhưng quả thật Lộc Hàm biết rất ít người trong trường, cho nên với phương danh có khả năng vô cùng lừng lẫy kia chỉ có thể lộ vẻ khó xử.
Phản ứng của Lộc Hàm khiến dáng cười hoàn mỹ của bạn học Vu Na hơi cứng đờ, nhưng cô lập tức dùng nụ cười càng rực rỡ che đi, "Học trưởng, nghe nói anh với Ngô Thế Huân học trưởng là bạn học cấp 3, đúng không?"
À —
Ba chữ Ngô Thế Huân vừa xuất hiện, Lộc Hàm đã biết người này chính là người ái mộ Ngô Thế Huân. Dù là nữ sinh xinh đẹp khôn ngoan, đứng trước tình yêu chỉ số thông minh đều gần như bằng không. Nữ sinh xinh đẹp như vậy, còn nhiều nam sinh quỳ dưới chân cô để cô chọn lựa, tại sao cứ cố tình vừa ý Ngô Thế Huân chứ? Chẳng lẽ không biết người nọ đã sớm có chủ rồi sao?
Trải qua hai năm, cậu với Ngô Thế Huân dù là tình yêu, hay là phát triển cá nhân đều thuận lợi làm người ta líu lưỡi.
Vào năm nhất, sau khi suy nghĩ kỹ, cậu không vào làm ở phòng tài vụ công ty game chỗ Ngô Thế Huân làm. Kế toán là công việc lương cực cao, cậu không muốn bán rẻ ngành học của mình. Bởi tiền lương làm thêm ở công ty game của Ngô Thế Huân không thấp, hai người gắng gượng vượt qua khủng hoảng kinh tế lần đầu tiên trong đời. Lộc Hàm cũng tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi năm nhất tập trung ôn tập, cuối cùng vào kỳ hai năm nhất lại một lần nữa thi đỗ khóa học kế toán viên cao cấp. Cuộc thi này ở kiếp trước cậu đã từng thi, sau khi trọng sinh lại có thêm gần mười năm kinh nghiệm thực tế kiếp trước, muốn vượt qua kiểm tra dễ như chém hoa quả.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top