Phiên ngoại 2
Trên con đường nhỏ gần sân bóng. Trăng đang lên.
Sóng bước bên cậu em trai lắm trò của mình, Tử Thao tư lự cho hai tay vào túi quần. Biểu cảm của cậu ta lúc này vô cùng trầm ngâm và rất khó đoán. Hai bên lông mày rậm hơi cau lại, vừa có vẻ gì đó bất lực, lại vừa có cả chút do dự mông lung.
Khánh Tú vẫn đang thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến sự im lặng bất thường của ông anh mình. Tuy nhiên, độc thoại một mình được một lúc, chẳng chóng thì chầy cũng phải nhận ra sự khác lạ. Mãi mà không thấy Tử Thao lên tiếng bình luận, cậu liền nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nói bằng giọng rất không vui:
- “Bạn Tử Thao, cho tôi hỏi là từ nãy đến giờ bạn có nghe tôi nói gì không vậy ?”
- “Không.” Tử Thao phũ phàng lắc đầu, sắc mặt vẫn phức tạp y như cũ.
Nếu cái thằng cha quái dị này không phải là anh ruột mình, Khánh Tú đã cầm một con dao phay mà tiến hành nói chuyện phiếm với anh ta từ lâu. = =
Làm em trai của một anh chàng lừa bịp hạng siêu, lừa tình điêu luyện như thế này quả thật rất xui xẻo, nhiều lúc Tử Thao đã làm cậu khóc không ra nước mắt, bất hạnh thấu trời xanh. Hứ! Chỉ được cái mã ngoài mà thôi. Mấy cậu nàng vệ tinh thích đeo bám anh trai cậu kia làm sao biết được, ở nhà ngày nào Khánh Tú cũng phải đeo mặt nạ phòng độc và đi thu lượm tất thối mà ông anh quý hoá này đã vứt ra đầy phòng, thậm chí mỗi buổi sáng anh ta còn rất lười đánh răng, cũng ít khi nào chịu tự giác đi cắt móng tay, cứ để nó dài và nhọn hoắt như thế, kinh chết đi được ! >__
Tử Thao quả thật đã làm cậu tức ói máu nhiều lần, nhưng số lần anh làm cậu cười cũng không phải là ít. Ông anh già hắc ám này thật ra tính tình vừa hiếu thắng lại vừa rất trẻ con, thường xuyên cùng Khánh Tú bày trò trêu chọc người khác. Cả hai người không ai nói ra nhưng cũng phải ngầm thừa nhận, họ là hai anh em đặc biệt ăn ý đến khó tin.
Cảm giác của cậu đối với Thế Huân, có lẽ bây giờ cũng gần như thế. Tử Thao và anh ấy đã chơi thân với nhau từ lâu, Khánh Tú cũng không còn nhớ rõ mình gặp Thế Huân lần đầu tiên là vào lúc nào, hình như chỉ biết hôm đó cậu vừa đi học về, đã thấy một chàng trai lạ đứng lặng lẽ trong vườn nhà cậu, cặp mắt màu nâu sáng của anh ta khép chỉ khép hờ và bị hàng lông mi dài che phủ. Không phải là kiểu đẹp trai sáng loá hoành tráng như những ca sĩ thần tượng, cũng phải là kiểu điển trai lạnh lùng thường thấy trên phim, đó là một vẻ đẹp cao ngạo, cậu độc đến rung động lòng người.
Cậu đã đứng đó rất lâu, nhìn chàng trai ấy trân trân. Đứng nhìn mãi nhìn mãi, nhìn cho đến khi đôi chân đã bắt đầu tê cứng và mất cảm giác, nhìn cho đến khi ráng chiều đỏ ối từ từ xuất hiện trên trời cao.
Gió ấm. Mắt nâu. Tóc đen nhánh. Da trắng như sứ. Tất cả những từ ngữ này xuất hiện rời rạc trong tâm trí Khánh Tú, lúc đó giống như một bài hát kỳ lạ, chậm rãi miêu tả chàng trai ấy, khoảnh khắc ấy. Tựa như ánh lửa mê hoặc khiêu vũ trong cơn mưa trên núi cao, đôi mắt chàng trai lạ mặt làm đầu óc cậu ngẩn ngơ và trái tim cậu run rẩy. Điều này thật khó tin và uỷ mị, nhưng hình như cậu đã yêu.
Không phải chỉ đơn thuần là vì anh ta đẹp trai hơn người, cũng không phải chỉ đơn thuần là vì đôi mắt anh ta có màu sắc kỳ lạ của mật ong, của bầu trời hừng đông hoa lệ, của viên đá hổ phách kiêu ngạo, mà còn vì anh ta cho cậu cảm giác của một con chim ưng. Giống như, chỉ cần có một đôi cánh, anh ta sẽ lập tức vút bay lên trời xanh, kiêu ngạo và tự do. Giống như, anh ta không thuộc về mặt đất, chính là bởi vì sự cao ngạo cậu độc ấy.
Và rồi, chàng trai ấy lãnh đạm ngẩng đầu lên, hai bên lông mày nhướng cao, đôi môi mỏng thanh tú khẽ cong, thấp thoáng ý cười:
- “Bạn gì gì đó ơi, đây không phải là sở thú.”
Khánh Tú tắt điện ngay tắp lự. = =
Sau này, cậu mới biết, người thiếu niên kỳ lạ đó tên là Thế Huân, là bạn thân của anh trai cậu. Ngoài ra, anh ta vẫn chưa có bạn gái.
Khánh Tú choáng lần hai. = = Một anh chàng thần kỳ như thế, mà vẫn độc thân là kiểu đạo lý gì vậy? Chất lượng hàng tốt như vậy, tại sao vẫn chưa có mỹ nhân xinh đẹp nào cầm xẻng xúc về nhà chứ, đám con người ở gần anh ta mù hết rồi sao? (Thế Huân: Xẻng ư? Xúc ư? Tôi có phải là cục phân đâu. -__-||| ).
Thế là, hừng hực quyết tâm, Khánh Tú lập tức lên kế hoạch cầm một cây cưa thật sắc, cưa đổ anh bạn họ Ngô nào đó, đánh nhanh thắng nhanh, phải tuyên bố chủ quyền của mình thật gọn. Hê hê, hê hê, cậu thật là may mắn làm sao. Thế Huân sẽ là của cậu, nhất định là như vậy!
Nhưng sau một thời gian, cậu phát hiện, kế hoạch cưa cẩm hoành tráng này có lẽ phải gói lại đem chôn mất rồi. = = Gì thế này, cái anh Thế Huân này tính tình kỳ quái không để đâu cho hết, phát ngôn câu nào làm cậu sặc nước bọt câu ấy, nếu xét về khoản làm người ta phát điên thì anh ta còn hơn hẳn ông anh của cậu. Thật sự là cậu bị mỹ sắc, bị mỹ sắc đánh lừa rồi sao?
Mà, Thế Huân đối với cậu căn bản là hoàn toàn trong sáng, chỉ ở mức xem cậu như một đứa em trai, không hơn. Mỗi lần cậu cố tình tiếp cận và bật đèn xanh, anh đều nghiêm túc gạt bỏ, dường như không cho cậu bất cứ tia hy vọng nào. Nhưng tình cảm của cậu dành cho anh cứ lớn dần lên từng ngày, giống như một bông hoa dại nhỏ bé nơi đồng nội, dù nắng gắt hay gió mạnh, nó vẫn cứ kiên cường bám trụ như thế, quyết không đầu hàng.
Một ngày nọ, cậu đã doạ sẽ tuyệt thực, nếu Thế Huân cứ mãi giữ khoảng cách như thế. Lúc đó, cậu vẫn còn ở cái tuổi bồng bột hiếu thắng nhất đời người, không biết nghĩ cho mình và đương nhiên cũng chẳng biết nghĩ cho ai. Khánh Tú ngây thơ cho rằng, nếu làm căng như vậy, có thể Thế Huân sẽ đổi ý, có thể vẫn còn một chút hy vọng nhỏ bé để cậu níu lấy. Cậu nói, cậu muốn làm vợ chưa cưới của anh.
Thế rồi, Thế Huân bình thản chấp nhận. Lúc đó cậu đã mừng phát điên, vợ chưa cưới, là vợ chưa cưới đó! Cuối cùng thì anh cũng đồng ý rồi!
Tại sao Khánh Tú khi ấy lại không nhận ra sự khó xử phức tạp trong đôi mắt nâu sáng ấy, tại sao?
Sau này cậu mới nhận ra, “vợ chưa cưới” cũng có nghĩa là “vợ không bao giờ cưới”, giống như một biệt danh nhỏ bé mà anh đã dành cho cậu để xoa dịu tình hình. Thế Huân năm ấy đã khổ sở nói rằng, với cậu anh hoàn toàn không có tình cảm, nếu cứ muốn tiến triển có lẽ sẽ làm khổ cả hai. Những lời đó, anh nói ra sao mà nhẹ nhàng đến thế, cậu, chính là cậu mới có tình cảm mà. Hãy để cậu yêu hết phần của hai người có được không?
Rồi một cậu trai kỳ lạ tên là Lộc Hàm đột nhiên xuất hiện.
Khánh Tú quên làm sao được cái ngày hôm ấy, cậu quyết định đến trường thăm anh. Ngay cổng trường, cậu đã thấy họ đứng đó, Thế Huân và Lộc Hàm, mặt đối mặt, dưới ánh nắng vàng rực của một buổi chiều oi nồng. Bất luận là cậu trai tên Lộc Hàm này làm gì thì ánh mắt lạ lùng Thế Huân cũng dõi theo chăm chú, giống như đang ngắm một ngôi sao nhỏ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Giống như là, trái tim anh đã mở cửa. Nhưng không phải mở cho cậu, mà là mở cho cậu trai ấy.
Lúc đó là lúc Khánh Tú nhận ra, nếu cậu không buông tay, thì kẻ đau khổ thảm hại nhất chính là cậu. Ngay từ lúc thấy Thế Huân đứng lặng lẽ trong vườn nhà mình, cậu đã linh cảm, sẽ chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm anh như thế, mãi mãi cậu cũng không có cơ hội. Vô vọng đến đau đớn, nhưng cậu vẫn mù quáng lao vào, vì nếu có thể tranh giành hết mình vì thứ mà bản thân yêu thương, cũng có thể xem là cậu đã thắng.
Hôm nay, khi cậu và Tử Thao cùng nhau bày trò gửi tin nhắn dụ hai người đó ra sân bóng, cậu đã quyết định chấm dứt hẳn tình cảm tuyệt vọng ấy. Kể cũng khá thú vị, Thế Huân và Lộc Hàm rõ ràng là đang giận nhau, vậy mà chỉ cần một tin nhắn nhỏ bé đã có thể làm hai người đó lập tức lao đến, tình cảm bọn họ như thế nào, không nói ra cũng đã quá rõ.
Thế Huân, chỉ cần anh sống hạnh phúc, thì dù là sống với ai em cũng không để tâm.
Mặt khác, cái anh chàng tên Tuấn Miên hôm nọ đi dự tiệc sinh nhật cậu cũng khá bảnh trai đấy chứ, không biết anh ta có người yêu chưa nhỉ… ( cậu trai này hồi phục nhanh thật. = =)
.oOo.
Vừa về đến nhà, Tử Thao đã leo tọt lên phòng mình, tay chân luống cuống như sắp phải hoàn thành một việc quan trọng nào đó, làm mọi người trong nhà đều phải khó hiểu lắc đầu.
Đóng sập cửa phòng, khoá cửa cẩn thận, Tử Thao hít một hơi, rồi thận trọng bước đến bên cửa toilet, nơi cậu ta đã đánh dấu một dãy những con số cách đều nhau, trông rất giống một cái thước. Tử Thao căng thẳng dựa lưng vào cánh cửa, lấy một cây bút quệt nhẹ vào mặt cửa phía sau đỉnh đầu mình, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
Nín thở, cậu ta xoay người lại, nhìn chằm chằm vào vệt bút đỏ run run vừa được mình đánh dấu, cặp mắt đen láy nhất thời trở nên sáng rỡ.
Gần một năm nay, cậu ta đã mỏi mòn chờ đợi ngày này. Cái ngày mà cậu ta đạt được điều kiện cậu ấy đã đặt ra, cái ngày mà cậu ta và cậu ấy có thể bắt đầu lại từ đầu.
Ngay sau đó, Tử Thao lao đến bên giường, thò tay vào ba lô, lấy ra chiếc điện thoại của mình, hồi hộp bấm một số điện thoại mà cậu ta đã thuộc nằm lòng từ lâu. Không biết tự lúc nào, mồ hôi đã ướt đẫm cả tay cậu ta.
- “A lô?” Một lúc sau, đầu dây bên kia ngạc nhiên bắt máy.
- “Nghệ Hưng, tôi cao đủ một mét tám mươi lăm xăng-ti rồi, tôi hẹn hò với anh được chưa?” Tử Thao hào hứng hét lên.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi sau đó nói bằng giọng hơi run như đang cố nín cười:
- “Còn Lộc Hàm thì sao, buông tay rồi à?”
Tử Thao thở dài:
- “Buông rồi. Nhưng ngày xưa anh chê tôi quá lùn, sau hai lần hẹn hò thì đã đá tôi cái rụp, bây giờ thì tôi đã cao một mét tám mươi lăm rồi, có thể hẹn hò lại với anh được chưa? “
Nghệ Hưng bật cười khanh khách:
- “Đồ ngốc, ngày ấy không phải cậu chưa đủ cao, mà là tâm tư cậu chưa đủ lớn. Ngày mai ra sân bóng rổ nhé?”
Phiên ngoại cuối cùng mình sẽ up với cái điều kiện ko thể khác hơn ở chap 37
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top