Chap 20
Nhà Tử Thao. 6 giờ tối.
“Chết tiệt, ngàn lần chết tiệt!” Tử Thao điên tiết rủa thầm, bực bội dồn toàn bộ sự tức giận xuống những bậc cầu thang vô tội, để lại những tiếng rầm rầm vô cùng ầm ĩ.
Bảy từ để miêu tả thôi: Mĩ nam lên cơn, hoành tráng tợn. >_<
Và rồi vẫn giữ nguyên thái độ đùng đùng như khủng long bị đau bụng ấy, bạn Tử Thao của chúng ta tức tối phi thẳng vào phòng, sập mạnh cửa như một chú nhóc đang giận dỗi.
Mà quả là đúng thế thật. =.=
Trong phòng, Tử Thao ngồi bệt xuống sàn, khó chịu đưa tay lên vò vò đầu.
Không nổi cơn thịnh nộ mới là lạ, toàn bộ thể diện của hắn lúc nãy đã bị cái bộ phim ma trời đánh đó đè cho bẹp dí.
Phim ma cái con khỉ, đó chắc chắn là phim hướng dẫn cách chế biến thịt người sao cho tươi ngon nhất. Nào là moi ruột, rồi thì phanh thây, móc mắt, vân vân, nghĩ đến đó hắn lại cảm thấy ruột gan mình lộn tùng phèo.
Cái thằng cha Thế Huân đó cũng chả khá khẩm anh hùng gì hơn, coi như sĩ diện của Tử Thao cũng được vớt vát chút đỉnh. Nhưng mà…
Nhưng mà Lộc Hàm từ đầu đến cuối vẫn vô cùng phấn khởi, lại còn luôn mồm bình luận, suýt chút nữa là hắn đã đứng phắt dậy bịt mồm cậu lại. =”= Khỉ thật, tên nhóc đó sao mà kinh khủng thế, xem phim ma mà cứ hớn hở như xem truyền hình “Những búp măng non” không bằng.
Sự trái ngược kì lạ giữa Lộc Hàm nhỏ con và một tên quỷ dạ xoa hâm mộ cuồng nhiệt phim rùng rợn máu me làm Tử Thao đột nhiên bật cười thích thú.
Hắn biết Lộc Hàm đã được vài tuần, trong khoảng thời gian đó mà hắn vẫn chưa chạm được vào người cậu quả là một chuyện khó tin. Cậu là một món rắc rối nho nhỏ mà Tử Thao không bao giờ muốn tìm cách giải quyết.
Thường thì khi đối tượng mình nhắm tới không để ý đến hắn, Tử Thao có ba cách xử lí:
Một, ném cho người đó một cục lơ.
Hai, doạ cho người đó chạy mất dép.
Ba, mua đứt người đó.
Và ba cách đó rõ ràng là không thể áp dụng với Lộc Hàm. Hắn cảm thấy cặp mắt đen láy tinh anh của cậu ẩn giấu một tia sáng nổi loạn kì lạ – dấu hiệu của một người có khá nhiều bí mật, và Tử Thao không thể chờ được cho đến khi khám phá ra chúng.
Cậu ấy thoạt nhìn có vẻ bình thường: Tính tình ngốc nghếch, rất thích chọc người khác tức điên, nhiều lúc lại dễ bảo đến kì cục. Thế nhưng khi hắn lần đầu tiên gặp cậu dưới sân, chẳng hiểu sao lại không thể quên được bóng dáng buồn cười đó, rồi lại “vô tình” ghi nhớ luôn bảng tên của cậu.
Lộc Hàm, lớp 11A3.
Với mối quen biết khá rộng của mình, Tử Thao dễ dàng biết được khá nhiều thông tin của nai con, thậm chí biết luôn việc cậu là em trai của gã bạn cũ Chung Đại.
Ở Lộc Hàm có cái gì đó khiến hắn hứng thú, vô cùng hứng thú.
Thậm chí khiến hắn thấy thinh thích.
Sáng nay, khi dồn cậu vào ngõ cụt, nhìn cặp mắt trong veo như mã não đen của cậu đảo qua đảo lại lia lịa tìm lối thoát, trái tim hắn bắt đầu nện thình thịch thích thú trong lồng ngực.
Cậu, quả thật rất ưa nhìn, nhất là cặp mắt sinh động đó.
Nhưng, khi Tử Thao còn chưa kịp tấn công triệt để, thì một vật cản đường vô cùng khó chơi, vô cùng cà chớn lại lù lù xuất hiện.
Ngô Thế Huân.
Cái gì mà bạn trai, cái gì mà mật ong, cái gì mà bánh quy đường.
Hắn nghiến răng trèo trẹo.
Cái cặp đôi đó không biết có phải là đang đóng kịch hay không, nhưng mồm mép bọn họ mà phối hợp với nhau thì chỉ có nước làm người ta tắc nghẽn mạch máu mà chết. =.=
Quá biến thái, quá bá đạo đến từng hạt gạo.
Thế Huân chơi thân với hắn từ xưa đến nay, nên Tử Thao thừa biết tính khí tên đó thật sự như thế nào
Thất thường, khó nắm bắt và cực kì toan tính.
Thế nên, bảo rằng Tử Thao đến từ thiên đường còn dễ tin hơn là việc Thế Huân đột nhiên trúng tiếng sét ái tình với Lộc Hàm, rồi thì hai bọn họ nhanh chóng tìm được tình yêu đích thực.
Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy muốn chém giết thứ gì đó.
Rõ khỉ, hắn phải tìm hiểu rõ chuyện này, rốt cuộc Lộc Hàm và Thế Huân đang diễn cái trò chết dẫm nào đây?
Vở kịch bé nhỏ khôi hài đó, chính tay Tử Thao sẽ là người hạ màn.
Tử Thao, tiến lên!
Nhưng chỉ có một mình hắn đơn thương độc mã, không biết sẽ bị bọn họ làm cho nghẹn hay là phun mà chết mất xác đây…
- “Ông anh già, hôm nay ăn nhầm thứ gì thế? Thuốc súng à? Lúc nãy anh suýt làm sập cầu thang rồi đấy!” Một giọng nói khá là the thé, khá là quen thuộc bỗng vang lên, kéo tuột Tử Thao ra khỏi dòng suy nghĩ càng lúc càng phong phú của mình.
A, đúng rồi, hắn có đồng minh rồi.
Tử Thao cười toe toét, quay người lại nhìn Khánh Tú đang từ từ bước vào phòng:
- “Em trai yêu quý, nghe nói hôn phu của em đã có bạn trai rồi đấy.”
Một tiếng gầm cực kì hoang dã đột nhiên lan toả khắp căn nhà.
- “Anh vừa nói cái gì?” Hoàng Khánh Tú bừng bừng lửa giận, phùng mang trợn mắt nhìn hắn hỏi lại.
Tử Thao cố nín cười, cậu em trai ngốc nghếch này, mỗi lần nghe có chuyện gì liên quan đến Thế Huân thì lại nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi, buồn cười không chịu được.
Khánh Tú và Thế Huân có thể gọi là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ hồi còn bé, cái hôn ước nhảm nhí đó, cũng là một trong những trò chơi nghịch ngợm của bọn họ. Tuy nhiên, Khánh Tú lại cứng đầu cứng cổ tin tưởng mình là vợ chưa cưới của Thế Huân thật, mà gã đó cũng không phủ nhận gì, cho nên theo năm tháng, ý chí của bạn Khánh Tú càng lúc càng mạnh mẽ.
Đương nhiên, cả hai đương sự đều biết, Thế Huân chỉ coi Khánh Tú như em trai, không hơn.
- “Anh vừa nói… Thế Huân có bạn trai à?” Giọng nói càng lúc càng tăng âm lượng của Khánh Tú lại đùng đùng vang lên.
- “Ừ.” Tử Thao đáp gọn lỏn.
- “Em không tin, bằng chứng đâu?” Khánh Tú lừ mắt nhìn xuống sàn.
Á à, biểu hiện của sự ghen tuông là đây sao?
Rất thong thả, Tử Thao mở máy tính, chậm rãi vào file hình ảnh, mở ra cho em trai hắn xem một chùm ảnh độc nhất vô nhị.
Chắc mọi người cũng biết nội dung của mớ ảnh đó là gì rồi nhỉ?
Thế Huân mặc quần xà lỏn, được Lộc Hàm đèo đi bằng xe đạp! Vô cùng tình cảm, lãng mạn!
Khánh Tú nổ đom đóm mắt, Tử Thao cũng thấy máu nóng từ từ dồn lên đầu (mặc dù người chụp mớ hình này chính là hắn ==)
Rất nhanh chóng, cả hai anh em nhà họ Hoàng đã tìm được tiếng nói chung trong việc chia rẽ cặp uyên ương quái dị nào đó…
Đêm đó, ở phòng mình, Thế Huân hắt xì liên tục.
Lộc Hàm cũng không thua kém, hắt hơi như điên.
Một cuộc chiến không khoan nhượng, máu me tung toé chính thức bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top