Chương 12
Cầm khăn trong tay, lại thần người ra suy nghĩ, lưỡng lự hồi lâu. Nhã Lâm đứng cạnh đợi chờ câu trả lời, cả nửa ngày vẫn thấy Lộc Hàm không lên tiếng mới sốt ruột lay lay cánh tay cậu. "Lộc Hàm, ngẩn người ra làm gì thế ?"
"Tớ mua...cho một người...cậu không biết đâu !", hắn nhận hay không nhận thì sao chứ ? Cậu giờ lấy tư cách gì để gửi tặng đây ? Người yêu cũ ? Thư ký ? Cấp dưới ? Cơ bản đến một người xa lạ còn không bằng, quà vừa đưa ra trước mặt, chắc hẳn một đường vào sọt rác thôi. Cậu chính là...tự mua tặng mình. Mẫu khăn này rất giống với chiếc cậu tặng hắn năm đó, chỉ khác về màu sắc. Một nâu chocolate, một tím khoai môn, giống như đồ đôi vậy. Lộc Hàm tự cười giễu trong lòng, giờ lại còn mơ tưởng đến như vậy sao ? Chắc hẳn là điên rồi ! Ừ, điên cũng được, tự mình đắm trong kí ức vô vọng cũng được. Gượng đến bây giờ, tất thảy đều dựa vào những hồi ức đó thôi.
"Rất hợp với cậu nha !", Nhã Lâm cầm lên ngắm nghía hồi lâu, ướm thử lên cổ Lộc Hàm, tấm tắc khen đẹp. Nếu cô nàng biết mục đích cậu mua nó, có bảo rằng cậu là kẻ điên không thuốc chữa hay không ?
Nhã Lâm kéo cậu đến quầy thanh toán, chờ cô chủ quán gói trong chiếc hộp giấy màu nâu nhạt, trả tiền rồi rời đi, trước khi bước ra khỏi cửa hàng còn cười chào tạm biệt cô chủ.
"Đi ăn tối nhé, tớ đói lắm rồi.", vừa nói tay cô nàng vừa xoa xoa bụng, không ngừng than đói.
Lộc Hàm cả tối bị Nhã Lâm lôi kéo từ chỗ này sang chỗ nọ, căn bản vì mệt nên cũng chẳng thấy đói. Nhưng vừa nghe cô nàng nhắc đến ăn uống, cái bụng không ngoan ngoãn vang lên mấy tiếng ọt ọt biểu tình, làm hai má cậu đỏ lên vì xấu hổ. Aishhh, sao lại có thể thất thố trước con gái như thế này được.
Nhã Lâm thấy bộ dáng xấu hổ, mới đến bên cười hì hì, tay khoác lên vai Lộc Hàm mà nói, "Tớ biết gần đây có quán ăn Trung Quốc cũng khá ngon đấy."
Vừa ăn, Nhã Lâm lại thao thao bất tuyệt về Trương Nghệ Hưng, lại còn hào hứng kể cho cậu nghe kế hoạch tỏ tình đêm Giáng Sinh. Hễ một tiếng Trương Nghệ Hưng thoát ra, mắt cô nàng lại cong lên, đáy mắt tràn ngập tình ý. Lộc Hàm ngồi lẳng lặng nghe cô nàng nói, chẳng mấy chốc cũng đã sẫm tối. Bữa tối này cậu khăng khăng giành trả tiền dù Nhã Lâm có đứng bên cạnh nhăn nhó, nhõng nhẽo đòi khao, bảo là bữa trưa cô nàng đã trả thì bây giờ đến lượt cậu.
Cả hai chia tay nhau ở trạm xe bus nơi góc phố, Nhã Lâm đi bộ về bởi nhà cô nàng ở đó khá gần. Lộc Hàm bước lên xe, tìm một ghế gần cửa sổ ngồi xuống, đầu tựa vào kính xe nhìn ra bên ngoài. Trong màn đêm tối, tuyết vẫn cứ rơi phủ một lớp trắng trên mặt đường, trên những mái nhà thấp bé. Đường phố vẫn sáng đèn, những sắc màu lung linh từ những biển hiệu lấp la lấp lánh cả một góc. Những cửa hàng vẫn còn mở cửa, treo bày các tặng phẩm dành cho Giáng Sinh phục vụ mọi người. Ở đâu đó vang lại thanh âm vui nhộn của bài hát "Jingle bell", đường phố rộn vang tiếng cười nói của những cặp đôi đang tay trong tay đi mua quà, hay tiếng khóc đòi vòi vĩnh của một đứa trẻ muốn bố mẹ mua đồ chơi cho nó. Không nhí náo nhiệt thật khác hẳn với tiết trời lạnh giá.
.
.
.
"Anh Nghệ Hưng...tối...tối nay em mời anh ăn tối được không ạ ?", Nhã Lâm lấy hết can đảm mời Trương Nghệ Hưng, tất nhiên hai người đang đứng ở một góc khuất ít người qua lại, nếu không, mấy chị xinh đẹp mà nghe thấy thì đời cô coi như tàn.
"Hả ?", Trương Nghệ Hưng nghe được lời mời của Nhã Lâm có chút ngẩn người, không nghĩ cô cấp dưới xinh xắn, tính tình đáng yêu như này lại có thể bạo đến thế.
"Em...em...muốn mời anh dùng bữa...cũng có quà Giáng Sinh cho anh ạ. Nhà...nhà hàng Gyoja, anh biết chứ ạ ?", một tiếng hả của Trương Nghệ Hưng làm Nhã Lâm thoáng bối rối, những ngón tay xoắn cả vào nhau, mặt đỏ bừng chẳng dám ngẩng lên nhìn anh ta lấy một cái, chỉ cúi thấp đầu mà nói.
"Tôi biết."
"Vậy...vậy...hẹn anh 7h ạ !", cô nàng quá ngượng ngùng, đến nổi nói xong địa điểm và giờ hẹn thì chạy luôn một mạch vào nhà vệ sinh, chẳng chờ lấy một tiếng đồng ý từ Trương Nghệ Hưng. Nhã Lâm hai tay chống lấy bệ đá bồn rửa mặt, thở hổn hển. Lúc nãy vì quá hồi hộp và bối rối, cô nàng đến thở còn chẳng dám, trống ngực cứ đập từng nhịp thình thịch, bây giờ mới có thể thả lỏng đôi chút. Ngắm mình trong gương, lại nhớ đến lúc nãy, nét tươi vui của cô gái tuổi đôi mươi quay trở lại, khẽ ngân một khúc nhạc tươi vui, nhảy chân sáo về lại bàn làm việc.
Giờ cơm trưa, Nhã Lâm kéo Lộc Hàm vào một góc, tíu ta tíu tít kể lại chuyện lúc nãy.
"Lộc Hàm, tớ hẹn anh ý rồi. Ôi chao cậu biết không, lúc nãy đứng trước anh ý mà tim như muốn rớt ra ngoài luôn đó. Ngượng gần chết."
"Cậu bạo ghê nha, nếu là tớ chắc không nói nổi luôn.", Lộc Hàm cũng hòa theo Nhã Lâm mà cười nói, thật sự cậu thấy rất phục cô gái này. Can đảm theo đuổi người mình thích, dám ngỏ lời trước anh ta. Con gái hiếm người nào có cá tính như vậy.
"Xấu hổ lắm, lúc ấy dưới đất có cái lỗ nào là tớ chui luôn. Tớ hẹn anh ấy ở nhà hàng Gyoja gần khu trung tâm ấy."
"Nghe bảo thức ăn ở đó rất được, bày trí lại đẹp nữa. Vậy thì đêm Giáng Sinh còn gì tuyệt hơn nữa. Nhã Lâm, cố lên !", Lộc Hàm đặt hai tay lên vai cô nàng cổ vũ tinh thần.
Nhã Lâm cong mắt cười thật tươi với Lộc Hàm, rồi lại tiếp tục nói về kế hoạch buổi tối, vừa nói tay chân vừa quơ quào loạn xị hết cả lên. Lộc Hàm nhìn vẻ vui mừng, hớn hở của cô nàng mà cười thành tiếng.
.
.
.
Lộc Hàm rút từ trong túi một chiếc hộp giấy màu nâu, đáy mắt hiện lên vẻ lưỡng lự, tay cầm chiếc hộp có phần chặt hơn chút ít. Cậu...vẫn muốn tặng hắn, nhưng không biết phải mở miệng như thế nào. Đưa đến tay hắn, liệu có bị phi vào sọt rác ? Cầm lên rồi lại buông xuống, nửa muốn tặng đi, nửa lại không có can đảm. Đầu óc miên man suy nghĩ hồi lâu, đến khi Ngô Thế Huân bước vào chiếc xe hơi đỗ bên đường, mới nhận ra hắn đã đi mất rồi. Cầm hộp giấy trong tay, lại thở dài một hơi, rồi tự cười với chính mình. Quà lại chẳng thế đến tay người !
Ôm chiếc hộp trong lòng, hai tay đan vào nhau để lớp áo khoác dày sát lại gần hơn, che chắn bớt chút lạnh giá. Lộc Hàm lang thang cước bộ giữa phố phường nhộn nhịp người qua lại. Cứ bước đi, chân không hẹn mà hạ cánh tại quảng trường lớn, nơi có cây thông khổng lồ.
Jingle bells, jingle bells, jingle all the way
Oh! what fun it is to ride, in a one-horse open sleigh.
Jingle bells, jingle bells, jingle all the way
Oh! what fun it is to ride in a one-horse open sleigh.
Thanh âm tươi vui của khúc "Jingle bell" vang lên, khung cảnh tựa như quay trở lại thời điểm năm nào. Hai thân người, một thấp một cao khoác hai chiếc áo bông dày có một cánh bướm trước ngực, một nâu chocolate, một tím nhạt. Mười ngón tay đan lồng vào nhau, sóng bước bên nhau đến quảng trường rộng lớn. Đứng trước cây thông Giáng Sinh cao lớn trang hoàng đủ màu sắc, treo lủng lẳng những hạt châu cùng mấy gói quà to nhỏ đủ kích cỡ.
Lộc Hàm thấp bé rút từ trong ba lô, lấy ra một chiếc khăn màu nâu đan hình cánh bướm, chân nhón cao, đưa tay choàng khăn lên cổ chàng trai cao lớn. Khăn vừa ngự trên cổ người kia, cậu đã vội reo lên "Huân, rất hợp. Anh có thích không ?"
Chàng trai cao lớn đưa tay vòng qua eo cậu, kéo cậu gần sát hắn hơn, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi cậu. "Cái gì Hàm tặng, anh đều thích."
Hai mắt nhìn nhau, tình ý thoáng chốc dâng lên. Lại cúi xuống, hôn thật sâu lên đôi môi nhỏ đáng yêu. Cậu hơi kiễng chân, đưa tay ôm lấy cổ hắn, để nụ hôn càng thêm say đắm.
Khúc ca tươi vui vẫn vẳng bên tai, phố phường vẫn huyên náo nhộn nhịp, những ánh đèn xung quanh vẫn chớp nháy. Nhưng tất thảy giờ phút đó, chỉ còn tồn tại hai người, ôm hôn cuồng say giữa tuyết trời Giáng Sinh.
Bài hát "Jingle bell" vẫn vang lên.
Phố phường vẫn rộn ràng như Giáng Sinh năm nào.
Những ngọn đèn đủ màu lung linh vẫn tỏa sáng cả một góc trời.
Khung cảnh lúc này, vẫn như thời khắc đó, nhưng người năm đó giờ đã không còn.
Chỉ còn lại cậu, cô đơn một bóng lưng gầy, đứng trong giá lạnh nhìn ngắm người qua lại.
Đôi mắt lại phiêu lãng thả vào đám đông tấp nập, thả về những cặp đôi tay trong tay hạnh phúc. Bất chợt dừng lại trên thân ảnh cao gầy, nơi cổ còn mang chiếc khăn len màu nâu đan hình cánh bướm. Trong khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt chạm nhau, không hận thù cũng chẳng yêu thương, nơi tận cùng sâu thẳm có chăng chỉ hoang hoải một nỗi đau dài đến vô cùng.
Lộc Hàm không tin nổi vào mắt mình. Hắn còn giữ chiếc khăn năm nào sao ? Người kia có phải hắn hay không ?
Sợ rằng chính mình nhìn lầm, lấy tay dụi mắt, nhìn lại thì đã chẳng thấy người kia đâu rồi. Ha ha, lại chìm trong ký ức, đến nổi không phân biệt được thực hư. Khóe mắt Lộc Hàm hơi ươn ướt, cái lạnh bên vai càng khắc sâu thêm.
"Lộc Hàm, sao lại đứng đây một mình thế này ?", từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, bên vai xuất hiện một cánh tay, quay người lại nhận ra đó là Trương Nghệ Hưng.
Lộc Hàm vội quay mặt đi, lén dùng tay lau đi giọt nước còn vương lại, cúi đầu im lặng chẳng nói gì. Cậu cũng chẳng biết mình vì lý do gì lại một mình đứng đây, để rồi tự hồi tưởng về ký ức xưa đến trông gà hóa cuốc.
Thấy Lộc Hàm chẳng nói chẳng rằng, Trương Nghệ Hưng cũng không hỏi gì thêm. Tầm mắt hắn hạ xuống hộp quà trong tay cậu, lại lần nữa lên tiếng. "Quà này tặng ai vậy ?"
Lộc Hàm không đáp, chỉ khẽ lắc lắc đầu, mặt cũng không ngẩng lên.
Cảm thấy cậu có chút buồn phiền, Trương Nghệ Hưng muốn đùa chút để tâm tình cậu vui vẻ hơn, "Vậy không bằng tặng cho tôi đi, tôi cũng chẳng có quà đây này." Không để Lộc Hàm đáp lại, anh ta vươn tay cầm lấy hộp quà rồi giơ lên cao.
"Trả cho tôi !", hộp quà vừa rời khỏi tay, Lộc Hàm đã ngẩng phắt đầu muốn đòi lại. Không được, đây là quà tặng cho hắn, cậu không cho ai lấy nó đi mất.
Trương Nghệ Hưng cố ý cầm gói quà giơ lên cao hơn tầm với cậu một tý, còn cố ý vẫy vẫy trêu tức. Lộc Hàm kiễng chân, cố vươn tay tóm lấy. Đến khi ngón tay chạm vào hộp quà, hai đôi mắt lại chạm vào nhau. Đôi ngươi màu nâu thẫm cùng chút bổi rối, ngượng ngùng thoáng qua, gương mặt Lộc Hàm ửng đỏ, đôi môi nhỏ xinh mím lại, tựa như chú nai nhỏ đương e thẹn. Trương Nghệ Hưng không kìm được chính mình, cũng chẳng hiểu mình đang làm gì, tiến sát gần hơn khuôn mặt cậu, hai đôi môi chạm vào nhau. Một luồng điện xoẹt qua trí não, đôi mắt nai mở thật lớn kinh hãi, hai tay ngay lập tức đẩy anh ta ra.
"Anh...anh...", Lộc Hàm lấy tay chà xát môi, dường như muốn xóa đi vết tích của nụ hôn ban nãy.
Trương Nghệ Hưng vẫn đứng đó, cười cười nhìn cậu. Cậu không biết nói gì, cũng không biết nên tức giận ra làm sao, chân dậm dậm trên đất rồi quay phắt người lại toan bỏ đi. Nhưng, Nhã Lâm đã đứng phía sau tự bao giờ.
"Lộc Hàm...Anh Nghệ Hưng !"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top