Chap 28
Đi đến bên cửa phòng, chưa kịp mở cửa thì nghe bên trong phòng vang lên tiếng thét của Lộc Hàm. Anh vội vàng mở cửa, đập vào mắt anh cảnh tượng......... Lộc Hàm nằm co ro trên giường, biểu cảm vô cùng sợ hãi, xung quanh toàn là những mảnh thủy tinh vỡ, trên cổ tay cậu còn có vết máu.
- Mau gọi bác sĩ - Thế Huân nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Em ấy sao rồi ?
- Dạ chúng tôi đã tiêm thuốc an thần, và băng vết thương ở tay cho phu nhân rồi ạ - Bác sĩ ôn tồn nói.
- Tại sao khi nãy tỉnh vậy cậu ấy lại sợ hãi vậy ? - Chung Nhân hỏi.
- Dạ, do phu nhân bị rách vết thương khá nặng cộng thêm việc sức khỏe cũa phu nhân rất yếu nên có thể tâm lý vẫn chưa ổn, khi nào thuốc hết tác dụng, tâm lý phu nhân sẽ được ổn định hơn. Tôi xin phép - dứt lời, bác sĩ cùng y tá rời phòng.
- Mọi người cứ về nghỉ đi, khi nào Hàm nhi tỉnh tôi sẽ báo - Thế Huân ngồi xuống bên Lộc Hàm , nói.
- Cứ vậy đi, tụi em về trước - Khánh Thù cũng thở phào, yên tâm nói.
- Nhớ những lời tôi nói đó - Trước khi đi về, đi ngang qua Thế Huân, nói nhỏ.
- Bà xã à, Bà xã à, Bà xã à ........ - Thế Huân nắm lấy bàn tay gầy gò của Lộc Hàm, luôn miệng gọi cậu "Bà xã à" đến khi thiếp đi lúc nào không hay.
- Ưm..... - Lộc Hàm khó chịu nhíu mày, từ từ mở mắt. Nhìn xung quanh căn phòng tối đây, chắc trời đã tối. Tính ngồi dậy thì thấy nặng nặng ở cánh tay, nhìn xuống thì thấy Thế Huân đang ngủ. Tay nhẹ nhàng kéo ra tránh đụng phải anh nhưng không may đã làm anh thức giấc.
- Bà xã, em tỉnh rồi sao - Thế Huân ngồi dậy, mỉm cười nhìn cậu.
- Tại sao lại ở đây ? - Cậu lạnh lùng nói không đầu không đuôi, mắt không nhìn anh mà cứ nhìn ra cửa sổ.
- À chuyện là....... - Anh lắp bắp nói, anh biết là anh sai nhưng anh không biết phải nói làm sao.
- Anh nghĩ tôi là công cụ phát tiết ? - Cậu quay sang nhìn anh, nhưng ánh mắt đã xuất hiện tầng nước.
- Anh.....anh xin lỗi, anh không nghĩ mình lại mất kiểm soát khiến em bị thương. Anh xin lỗi - Thế Huân cuối đầu nói hối hận nói.
- Mất kiểm soát ? Chứ chẳng phải anh không tin tôi, anh nghi ngờ tôi nên mới khiến tôi ra thế này - cậu cố nén nước mắt vào trong , tức giận nói.
- Em có thể đánh anh, hay chửi anh. Nhưng xin em đừng lạnh lùng với anh như vậy, Hàm nhi à - Thế Huân nắm chặt tay Lộc Hàm nói.
- ...... - Cậu im lặng nhìn anh. Nói cậu ngốc cũng được, nhưng cậu thật sự không thể giận anh. Anh là người cậu yêu thương nhất, là người thân duy nhất của cậu. Cậu không thể giận anh được. Có thể do anh quá yêu cậu nên anh mới mất kiểm soát bản thân. Lộc Hàm quay người ôm chặt lấy anh, nước mắt lăn dài ướt đẫm một phần áo của anh. Thế Huân ôm chặt cậu như cứ sợ buông ra cậu sẽ biến mất. Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau suốt đêm, cậu thì khóc đến kiệt sức mà thiếp đi, anh thì giúp Lộc Hàm nằm xuống còn mình thì ngắm nhìn cậu. Anh đúng là Ngu ngốc mà, có một một Bảo bối đáng yêu như vậy mà lại làm tổn thương Bảo bối, anh đúng là đại của đại ngốc mà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~~
- Ưm..... - Ánh sáng len lỏi vào phòng, chiếu lên gương mặt thiên thần. Lộc Hàm khẽ nhăn mặt, hé mắt nhìn, đập ngay vào mắt gương mặt phóng đại của ai - cũng - biết - là - ai - đó đang say ngủ. Lộc Hàm đưa tay lên vuốt nhẹ từng đường nét trên mặt mặt anh, từ trán tới mắt rồi tới miệng, bất chợt bị anh kéo tay dính sát vào lòng anh.
- Bảo bối thật quậy nha - mắt vẫn nhắm, miệng cười xấu xa.
- Ai.....ai quậy chứ, tại...tạu người ta thấy mặt anh có dính gì đó - cậu đỏ mặt, chỉ là muốn ngắm nhìn anh chút xíu thôi vậy mà lại bị bắt quả tang. Xấu hổ quá đi. ~
- Dính gì thế Bảo Bối ?
- à dính.....dính gì đó ai biết - nói xong kéo tay anh ra ngồi dậy.
- Aaaaaa
- Hàm nhi sao thế ? - chỉ muốn trêu cậu chút , vừa nghe tiếng hét của cậu, anh lo lắng ngồi bật dậy.
- Chắc em ngồi dậy nhanh quá nên động trúng vết thương - cậu đổ mồi hôi, nhắn nhó nói.
- Ngồi từ từ thôi, tránh lại động phải vết thương nữa - anh bước xuống giường từ từ giúp cậu ngồi dậy.
- Chẳng phải tại anh sao ? - cậu giận dỗi nói.
- Anh xin lỗi, là anh sai - nghe cậu nói, nỗi hối hận trong anh lại kéo đến.
- Thôi được rồi, anh mau đi mua đồ ăn cho em ăn đi - nhìn thấy anh cứ dằng dặc bản thân, cậu có chút buồn. Nhanh chóng đổi chủ đề khác.
- Được rồi, em đợi anh lát nha - dứt lời rời phòng xuống canteen.
Cạch ~
- A ôi, Tiểu Lộc em nghe nói anh nhập viện, em bay về liền nè - từ ngoài cửa một người con gái chạy như bay vào phòng, ôm chặt lấy cậu.
- Marry, anh không sao, không phải bây giờ em đang ở Châu Âu sao - Lộc Hàm bất ngờ khi thấy Marry ở đây.
- Thì em đang ở đó, nhưng nghe anh bị thương nên mua vé bay về thăm anh.
- Anh không sao thiệt mà.
- Có phải Thế Huân làm anh như vậy ? - Marry nhíu mày nói.
- À chuyện này......
- Anh Thế Huân làm sao ?
- Hả ?
- Marry, tới đây làm gì ? - Thế Huân từ ngoài cửa bước vào.
- tới thăm anh Tiểu Lộc, anh làm ảnh bị thương ? - Marry hướng mắt nhìn Thế Huân hỏi .
- Chuyện này anh không muốn nhắc lại, với lại hiện giờ Hàm nhi đã khỏe, em mau về Châu Au chơi đi - Thế Huân giúp cậu đổ cháo ra tô rồi bưng lại cho Lộc Hàm.
- Mới về đã đuổi, anh có phải là anh em không vậy hả ? - cô bĩu môi nhìn anh.
- Không phải là anh của em , thì nãy giờ đuổi cổ em ra khỏi đây rồi.
- Anh.....anh....Tiểu Lộc, anh Thế Huân đuổi em về kìa - biết mình cãi không lại anh nên quay sang Lộc Hàm cầu cứu.
- Thôi được rồi, em cũng mới về, về nhà nghỉ ngơi đi, chiều tới với anh cũng chưa muộn mà - cậu đứng giữa thỏa hiệp.
- Nói vậy còn nghe được, vậy em về đây, anh mau khỏe về chơi với em nha - Marry mỉm cười nghe lời Lộc Hàm nhanh chóng kéo vali quay về nhà, đi ngang qua Thế Huân không quên "hứ" một cái.
- Thật phiền phức - Thế Huân vừa thổi nguội cháo cho cậu vừa lầm bầm.
- Anh thật là, Marry cũng chỉ lo cho em thôi mà - Cậu nhận lấy phần cháo anh đưa, mỉm cười nói.
- Được rồi, em mau ăn rồi còn nghỉ ngơi nữa.
END CHAP 28
Lần này hết cắt nha , đừng có ghét Au đó ~
Nhớ vote cho Au nha ~
Ứ chơi đọc chùa nha ~
Tặng bạn HoaiChi18012002 , MiSa588 , Sunny_Sunnyy , thao29052003 cảm ơn các bạn đã ủng hộ Au nha ~ 😘😘😘
KAMSA ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top