chap 25

Mùa Đông đã đến.. tuyết bắt đầu rơi Nhiều trên con đường mà ngày xưa cậu và anh tay trong tay,, bước đi.. cùng nhau vui vẻ, cười đùa,, ngày xưa cậu hứa với anh.. "
" Sehun à.. .. dù sau này Có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa... anh hãy nhớ rằng... XIAO LUHAN em sẽ mãi mãi yêu anh và không bao giờ rời xa anh.. Em hứa đó "

Lời hứa của cậu đã in sâu vào vào tâm hồn anh,, anh cơn nhớ hai người còn ngóc nghẽo với nhau,, ..như con nít vậy..

Anh ngước lên trời nhằm mắt vào cảm nhận được cơn gió mùa đông năm nay khác hẳn với mọi năm thì phải...có phải hay không là mùa đông năm nay không có người ấy bên cạnh nên Anh mới thấy mùa đông năm nay không như ngày xưa ..

Anh bật cười chua chát... nụ cười tệ nhất mà anh từng thấy trên môi mình.....

Thở dài một hơi Sehun lặng lẽ ,,bóng dáng cô đơn bước từng bước nhẹ nhàng bước đi trong đêm. đi qua những khu vui chơi giải trí chợt những kỉ niệm vui vẻ, hạnh phúc bên nhau lại ùa về trong tâm chí anh.. trái tim anh lại bắt đầu đau nhói không.. anh lắc đầu mạnh.. anh sợ điều này. hình bóng dáng Luhan cứ mãi xuất hiện trong đầu anh,,..điều này khiến anh không khỏi lo lắng. điểm tốt hay điểm xấu ..

Sehun vội vàng chạy nhanh đến bệnh viện , tới nơi bước vào phòng Luhan vẫn nằm im trên giường. Còn Có cả Xiumin đang khám cho cậu.

Sehun cứ tưởng Lulan Có chuyện gì sảy ra vội vàng đến bên giường nắm tay cậu rồi nhìn Xiumin " Bác sĩ Luhan Có chuyện gì vậy? "

" À.. cậu không sao.. tôi chỉ xem cậu ấy Có tiến triển gì không ấy mà "

" vậy Luhan Có cơ hội tỉnh lại không Bác sĩ " Sehun dường như đang len lỏi một tia hy vọng.

" xin lỗi cậu Sehun
...tôi phải nói một điều cho cậu,, hãy chuẩn bị tinh thần,, tôi e rằng Luhan sắp không thể cứu vãn được nữa . Tim cậu ấy đập càng ngày càng nhỏ dần.. " nói xong xiumin chạy nhanh ra khỏi phòng, vì anh sợ nếu anh ở lại sẽ bị phang thây ra thành nghìn mảnh mất,, nhưng anh lại nhầm mất rồi

Sehun không hề phản ứng, anh lặng người quỳ xuống bên cạnh cậu.... áp tay cậu lên má anh.. giọng nói nghẹn ngào. " Luhan của anh thật hư nha...đã hứa với anh rồi mà sao bây giờ em lại thất hứa với anh....em thật tàn nhẫn Luhan.... .. Anh kiệt sức rồi vì quá nhớ em mất rồi .. mất em anh cũng chẳng có Lý do mà sống nữa "

Sehun bước nhanh ra ngoài...chạy lên tầng thưởng của bệnh viện:

A A A A A A A A A A A

Anh hét to lên để chút hết những nỗi đau đớn của mình trong thời gian qua anh phải chịu đựng...

" cảm thấy dễ chịu hơn chưa anh bạn trẻ " một giọng nói lạ vang lên từ đằng sau Sehun

Sehun giật mình quay lại nhìn thấy một người đàn ông ước chừng 40 ,45 tuổi gì đó đang ngồi lan can, lưng dựa vào tường trong tay cầm một quyển sách.. mắt đang hướng về cậu..

(......)

Thấy Sehun vẫn đứng im đó. Người đàn ông lại nói:
" tôi không biết cậu đang Có chuyện gì! Nhưng tôi khuyên cậu...đừng bao giờ từ bỏ hy vọng dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi .. tôi tặng cậu quyển sách này.. 1000 con hạc giấy cho một điều ước.. tôi nghĩ nó sẽ mang điều kỳ diệu cho cậu " xong người đàn ông quay lưng bước đi để lại Sehun ngơ ngác vì những điều mà người đàn ông kia nói.. anh cầm quyển sách lên, mở ra..đọc ngay trang đầu

" Nếu Bạn gấp được 1000 con hạc giấy trong vòng một đêm .. điều mà bạn ước sẽ trở thành hiện thực " đọc xong Sehun bất cười nói lảm nhảm " gì chứ 1000 con hạc giấy.. đúng là trò trẻ con " Sehun định vứt đi nhưng lại nghĩ tới câu nói của người đàn ông lúc nãy " đừng bao giờ từ bỏ hy vọng " anh khựng lại liệu đấy Có phải là hy vọng cuối cùng của anh không. ..Suy nghĩ một lúc Sehun nhanh chóng chạy xuống gala lấy xe, anh chạy xe nhanh đến đến một của hàng gần nhất bước vào anh nhanh chóng mua đủ các loại màu, mua cả một cái bình thuỷ tinh để bỏ con hạc giấy vào đó.. mua xong những thứ cần thiết anh chạy thẳng về nhà,, vào phòng khóa cửa lại,, anh ra lệch cho mọi người làm cấm không được làm phiền anh.. trong vòng một đêm anh phải làm được ..vì thế tối nay anh không thể đến bệnh viện đến thăm Luhan. Nên anh đã nhờ Baekhyun và D.O đến chăm sóc cho Luhan,, khiến hai bạn.ngơ ngác chẳng hiểu gì.. Sehun không bao giờ cho bọn họ chăm sóc cho Luhan dù chỉ một lần..

...

....

..
..
..
_ Sehun. . . Sehun.... Sehun

Tiếng gọi da diết của Luhan. ...nhưng dù cậu Có gọi bao nhiêu lần đi nữa thì Sẽ chẳng có ai nghe tiếng gọi của cậu.. Luhan sợ nhất là bóng tối và sự cô đơn lạnh lẽo ,, Luhan bật khóc nức nở rồi Gọi tên Sehun
.nhưng cậu chỉ nhận lại sự im lặng đến đáng sợ. Nơi cậu đang ở toàn một màu đen tối, không có một chút ánh sáng.. cậu co lại một chỗ nước mắt lại rơi không biết bao nhiêu lần.. vì Nhớ Sehun, nhớ cha mẹ và tất cả những người xung quanh cậu.. giờ cậu không biết làm gì chỉ biết khóc trong tuyệt vọng
chợt Có một ánh sáng rực rỡ,rồi xuất hiện một người trên người mặc một bộ trắng xóa..

_Luhan con hãy đi theo ta " nói rồi người đó chìa tay ra ý bảo cậu hãy nắm lấy tay ta

_không.. tôi không thể đi theo bà được.. tôi còn có người.đang đợi tôi "

_ con không thể quay lại được nữa đâu.. hãy đi theo ta
_ tôi xin bà hãy đưa tôi về với họ đi được không? Xin bà đấy....tôi rất nhớ Sehun,,

_ được rồi ta sẽ cho con về với họ.. nhưng ta nói trước dù sau này Có chuyện gì sảy ra cũng đừng hối hận là được. Nếu không ta sẽ bắt con đi đấy

_ dạ.. tôi không bao giờ hối vì sự lựa chọn của mình đâu ạ

_ thế ta yên tâm rồi..

Người phụ nữ đó chiếu sáng ra một con đường, cậu bước đi theo ánh sáng chỉ dẫn kia

_______________________________________________

Sáng sớm hôm nay thật sự rất lạnh,,, dù báo hôm nay thời tiết rất lạnh. Nhiệt độ ngoài trời giờ đã là âm 0°c lạnh đến thấu cả xương.

Nhà Sehun:
Sehun đang gấp con hạc giấy thứ 999 . ..anh ngồi trên giường cùng với một đống giấy màu được anh cắt ra vương vãi khắp phòng,, nhìn phòng Sehun không phải là giành cho người ở. .. nhìn chẳng khác nào như một cái chuồng heo cả .. quần áo vứt lung tung, cái áo thì vứt ở trên sàn nhà.. quần dài để ngay ở trên đầu giường .. mấy cái boxer treo lơ lửng cửa sổ.

Mặc kệ đồ đạc xung quanh thế nào.. Sehun vẫn không thèm quan tâm.. anh chỉ quan tâm tới mấy con hạc giấy này thôi.... thức trắng đêm Cuối cùng Sehun đã gấp được con hạc giấy thứ 1000 bỏ vào bình thủy tinh.. anh vui vẻ ôm bình.. đây là hy vọng cuối cùng của anh,, dù biết đây chỉ là cho chơi trẻ con, nhưng anh vẫn muốn chơi một lần.. Nhìn Sehun không khác gì một ông cụ 80 cả.. đầu tóc rối bời,, đôi mắt thâm quầng to như con gấu trúc.. người thì gầy như khúc gỗ vậy..

Sehun khó khăn bước vào nhà tắm, làm vệ sinh cá nhân xong. Rồi chon một bộ quần áo mặc vào, thêm cái khoác thân dài màu đen, cùng với một cái khăn ống màu nâu.vì hôm nay là chủ nhật anh không phải đến công ty.. anh chìa khóa xe cầm theo cái bình thuỷ tinh đựng 1000 con hạc giấy.. chạy xe một lúc thì anh đã đến bệnh viện... xuống Xe Sehun ôm lấy cái Bình thủy tinh bước đi, lòng anh lo lắng và hồi hộp .. anh hy vọng sẽ Có điều kỳ diệu xảy ra,...

Giờ Sehun đang đứng trước phòng Luhan.. anh không giám mở cửa vì nếu vào trong vẫn thấy Luhan nằm im ở đó.. anh sẽ phải làm sao đây.. sehun cứ đắn đo mãi do dự muốn vào nhưng....lại... hazi... anh định mở cửa bước vào.. thì có ai đó đã mở cửa ra mắng cho anh một rõ đau:
" Ya...Oh Sehun Anh làm gì mà cứ đứng ở cửa mà lén la, lén lút như ăn trộm thế hả. "

Sehun mắt chứ 0 miệng chứ A.. Anh lập tức hóa đá không thể tin vào mắt mình nữa.. điều kỳ diệu đã đến với anh. 1000 nghìn con hạc giấy đã đưa Luhan cho anh.. Sehun hạnh phúc Ôm chặt Luhan vào lòng như sợ bỏ ra, cậu sẽ biến mất khỏi cuộc sống của Anh lần nữa.. thời gian như ngừng lại.. giờ phút này anh là người hạnh phúc nhất thế giới này. .Luhan vừa tỉnh lại định xuống giường ra ngoài đi tìm nước để uống không ngờ mở cửa ra thì thấy Sehun lén la  lén lút. Rồi tự dưng anh lại bay vào ôm cậu... ôm  chặt cứng khiến súy chết vì ngạt thở..


❤❤❤❤♥♥
Luhan tỉnh lại rồi nha..

Và cũng thông báo luôn. đây là chap cuối cùng của au trong tuần này.. thời gian trước mắt au bận dọn nhà.. vì nhà au bị Lũ ngập quá trời

Thân ♥♥

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top