[LONGFIC] Hào môn ái hận [Yulsic] (Ngoại truyện 1-3)
Phần 3 của Ngoại truyện hơi ngắn, mọi người thứ lỗi
Tuần sau mình sẽ viết cho end ngoại truyện 1 luôn, và tiếp tục ra chap cho câu truyện ở hiện tại
Cảm ơn mọi người đã theo dõi
NGOẠI TRUYỆN 1: BLIND LOVE (phần 3)
Những đám mây hồng lững thững trôi, chơi đùa cùng làn gió dịu nhẹ thoảng qua, từng đàn chim nối đuôi nhau bay về tổ dưới ánh hoàng hôn đỏ rực. Khung cảnh bình yên thơ mộng hiển hiện rõ dưới tầm nhìn bao quát từ sân thượng Shi Dae High School.
" Cậu thấy bình tĩnh hơn chưa? " – Han Suk đến bên cạnh sau khoảng thời gian khá lâu chờ đợi Yoon Jae bình tâm lại.
" Uhm. Xin lỗi khi nãy đã xúc phạm cậu " – Yoon Jae cười gượng.
" Không sao. Tôi hiểu mà. Cũng lâu rồi mới thấy cậu “điên”, nhưng lần này cậu làm tôi sợ thật đấy"
" Uhm" – Yoon Jae hờ hững đáp lời, ánh mắt xa xăm. Han Suk cũng im lặng, chờ đợi.
" Cậu định ngày mai… sẽ đi một mình sao? " – Han Suk ngập ngừng hỏi dò.
" Uhm"
" Vậy khác gì cậu đi nộp mạng? " – Han Suk trở nên khẩn trương khi nhận được câu trả lời.
"Thì là vậy."
" Cậu nghĩ hắn sẽ giữ lời thả YoonYul sau khi cậu chết sao?"
" Tất nhiên là không"
" Vậy mà cậu vẫn định đơn thương độc mã vào miệng cọp?"
" Hành động nhiều người chỉ khiến hắn dễ dàng phát hiện. Tôi đi một mình thì cơ hội cứu YoonYul tăng thêm chứ không giảm đi đâu, tôi cũng không muốn phải hi sinh anh em vì việc riêng của bản thân"
" Cái tôi sợ là cậu một đi không trở lại đó đồ ngốc"
" Sợ gì chứ? Bộ yêu tôi rồi ah" – Yoon Jae lém lỉnh trêu chọc Han Suk. Anh hiểu tình cảm giữa anh và Han Suk còn hơn cả anh em, từng vào sinh ra tử với nhau, đỡ cho nhau từng vết chém, viên đạn. Nếu mất đi một trong hai thì nỗi đau ấy chắc hẳn cũng không hề nhỏ. Nhưng giờ hai đứa con gái quý báu của anh đang bị bắt làm con tin thì dù phải chết để bảo toàn tính mạng cho chúng anh cũng chấp nhận.
- Cậu nghĩ cậu quyến rũ lắm chắc. Tôi không thích thể loại cơ bắp như cậu đâu, phải đẹp và dịu dàng như mẹ Soo Young thì mới mong lọt vào mắt xanh của tôi nhá" – Han Suk đánh một phát rõ mạnh vào vai Yoon Jae. Rồi cả hai cùng phá lên cười như ngày trước. Cũng lâu rồi họ không cười sảng khoái như vậy.
Trước khi trời bão, mặt biển thường rất bình yên.
" Ah mà cậu nhắc tôi mới nhớ, đã có tin tức gì về con gái cậu chưa. Tôi cần hỏi nó một số chuyện đấy"
" Vẫn chưa. Chỉ mới nghe báo lại là trước khi biến mất, con bé đã mua cả chục cây kem trước cổng trường. Chắc nó lại ham ăn, lơ là để YoonYul bị bắt nên sợ tội trốn rồi" – Han Suk nửa đùa nửa thật, chú ý quan sát nét mặt Yoon Jae.
" Tôi không nghĩ Soo Young là đứa vô trách nhiệm đến thế. Nhớ lần trước nó nhận hết tội cho Yuri. Bị đánh cả chục roi mà vẫn không la một tiếng đấy" – Yoon Jae cười, một nụ cười đầy hàm ý. Với kinh nghiệm một người đi trước, anh quá hiểu cách Soo Young nhìn Yuri là gì, anh tin rằng Soo Young sẽ chẳng bao giờ để mặc Yuri một mình. Rồi anh khẽ nhìn qua Han Suk, thầm nghĩ không biết Han Suk sau này có thể chấp nhận được tình cảm ấy của Soo Young hay không. Chợt đôi chân mày rậm nhíu lại, thần thái biến sắc.
" Han Suk, cậu nói Sunny truy tìm cho tôi danh sách những kẻ đang bị Thiên Long bang tầm nã. Tôi muốn 10 phút nữa sẽ nhận được bảng danh sách đó. Ah, và cả những kẻ đã mất tích hoặc bị trục xuất khỏi Thiên Long bang luôn, kèm theo hình ảnh rõ nhất của từng người mà con bé có thể tìm được"
=====
" Done, bản danh sách đã được gửi đến SC, tần số 99,9 MHz"
Yoon Jae xoay mặt chiếc đồng hồ trên tay, màn hình kim giờ ngay lập tức được thay thế bằng màn hình kĩ thuật số hiện đại. Yoon Jae chăm chú nhìn vào từng trang thông tin vừa được truyền tải.
" Đây rồi. Quả không sai. Chính hắn" – Yoon Jae reo lên, nét mặt vui mừng, những gì anh nghi ngờ đã không nằm ngoài dự đoán – "Park Min Ki thật ra là Park Kang Min, thuộc hạ thân tín dưới trướng Lee Sang Won, một trong tứ hộ pháp trước kia của lão cáo già. Hắn được liệt vào danh sách đã bị thanh trừ vì thông đồng với Lee Sang Won ám sát lão Han Jae, dù hình có hơi mờ nhưng cậu nhìn kĩ sẽ thấy đôi mắt và vết sẹo nơi đuôi lông mày của hắn không thể lẫn vào đâu được ".
" Sao cậu lại nghĩ sẽ tìm thấy Park Min Ki trong đám danh sách này?" – Han Suk nhìn Yoon Jae với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tâm phục khẩu phục.
" Cậu nghĩ người thông minh như hắn tại sao lại ẩn mình dưới trướng kẻ kém tài như Jun Jae. Lúc đầu chúng ta nghĩ hắn không muốn ra mặt để giúp Jun Jae lên nắm quyền rồi triệt hạ anh ta. Có lẽ chúng ta đã nghĩ đúng một phần. Cho tới hôm nay, khi hắn bắt YulYoon và ép tôi một mạng đổi một mạng, tôi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm"
" Không đúng chỗ nào? Muốn trừ khử cậu để Jun Jae lên kế thừa gia sản thì làm vậy là hoàn toàn hợp lí chứ còn gì?"
" Chỗ không hợp lí là hắn không nói tôi phải đến địa điểm đó với tư cách gì. Kwon nhị thiếu gia hay Trưởng lão Hỏa Phụng bang"
" Cậu đến với tư cách nào cũng như nhau, cũng là cậu thôi. Hắn đã biết rồi thì còn yêu cầu lằng nhằng để làm gì?"
" Khác nhau một trời một vực đấy anh bạn. Tôi đến với tư cách Trưởng lão Hỏa Phụng bang tức là tôi phải đeo mặt nạ da này. Khi ấy, hắn chỉ cần dùng cách thức đã uy hiếp tôi để dụ Kwon Lão gia đến khu quân sự, và BÙM, giăng bẫy tháo mặt nạ của tôi trước mắt lão già, bí mật của chúng ta tiêu tan, cậu nghĩ lão ta sẽ làm gì nếu biết người thừa kế của mình chính là kẻ đã phá hoại hàng trăm phi vụ của Thiên Long bang bao lâu nay. Park Min Ki như ngư ông đắc lợi, ngồi rung đùi xem cảnh tương tàn. Lão già ấy sẽ trút hết oán hận lên tôi mà chẳng để tâm hắn. Còn nếu tôi đến với tư cách Kwon Nhị thiếu gia thì tôi chỉ như người bị uy hiếp, còn hắn là kẻ bắt cóc con cháu Kwon Thị, và nếu tôi chết thì hắn đương nhiên trở thành kẻ bị Kwon Han Jae truy lùng gắt gao. Vậy cậu nghĩ với người thông minh như hắn, đâu mới là thượng sách"
" Biết đâu hắn không nghĩ tới chuyện này? Vả lại nhỡ đâu hắn đã gọi điện cho lão già kia rồi thì sao?"
" Chúng ta đã 9 lần bắt hụt hắn thì cậu biết hắn là cẩn thận đến thế nào rồi. Vả lại, tôi chắc chắn hắn không dám tố cáo tôi với Kwon Han Jae một cách công khai, Park Min Ki không có bằng chứng về ẩn danh của tôi, bởi vậy hắn mới dùng YoonYul để tôi ra mặt. Còn lão cáo già Han Jae cũng không phải kẻ dễ dắt mũi, hắn luôn nghi ngờ người khác, nên nếu có cuộc gọi ẩn danh đe doạ thì ắt lão ta sẽ gọi tôi thăm dò rõ thực hư để chuẩn bị lực lượng. Nhưng từ sáng tới giờ, tôi không nhận được cuộc gọi nào từ lão ta. Điều đó khiến tôi cảm thấy dường như có gì đó không ổn. Rồi khi nghe cậu nói Soo Young sợ tội bỏ trốn thì đột nhiên tôi nghĩ, có phải hắn ta đang tránh mặt lão già ấy không? Nếu vậy chắc hẳn hắn đã từng dưới trướng lão ta hoặc là kẻ bị lão tầm nã"
" Giờ cậu tính sao? Chúng ta nắm được thót của hắn rồi, cậu định sẽ làm gì?" – Sau một hồi ngẫm nghĩ những điều Yoon Jae giải thích, Han Suk sực nhớ đến điều quan trọng nhất lúc này. Đó là kế hoạch đối phó.
" Uhm.. Tôi cần yên tĩnh để suy nghĩ. Mười hai giờ đêm nay đến phòng Hiệu trưởng gọi tôi nhé" – Yoon Jae vỗ vài cái vào vai Han Suk trước khi bước khỏi sân thượng Shi Dae High School.
=============
Seo Hyun’ POV
Giờ này Yoong chưa về.
Hay lại đi chơi với Hyun Bin oppa rồi.
Hi. Cũng được, không sao mà. Từ khi quen Hyun Bin oppa thấy Yoong vui hơn. Vậy tốt mà. Yoong vui thì mình vui rồi. Đúng không?
Không nghĩ nữa. Đã bảo mình phải vui mà. Không được buồn biết chưa?
Đợi Yoong về, mình sẽ qua làm huề với Yoong rồi mình lại được chơi với Yoong, lại thấy Yoong cười thôi.
Mình nhớ nụ cười đó, mình nhớ gương mặt ấy. Mình thật sự nhớ Yoong lắm.
Đợi thêm xíu nữa vậy.
Nhưng sao cứ thấy lo lo thế nào ấy. Cả Yul và Soo Young unnie cũng chưa về, chẳng có ai để mình hỏi thăm cả.
Chắc không có gì đâu, mình lại lo linh tinh rồi.
End Seo Hyun’ POV
Flashback
" Dạo này Seo Hyun thấy Yoong tí ta tí tởn với cái điện thoại hoài nha" - Seo Hyun đứng trước mặt Yoon Ah, thái độ có vẻ không được vui. Mà không vui cũng phải thôi. Ngày nào tới giờ Yoon Ah tan học, Seo Hyun cũng ngồi đọc sách đợi Yoon Ah, lâu lâu lại lén nhìn về phía cửa ngó nghiên. Nhưng gần cả tuần nay chẳng thấy bóng dáng Yoon Ah đâu. Đến hôm nay là ngày cuối tuần, cô bé đã ngồi đợi suốt buổi sáng cũng không được gặp nụ cười tinh quái ấy. Chịu không nổi đành nhấc bước qua đây tìm. Mới bước vào cửa phòng đã thấy kẻ đó nằm sãi lai trên giường, cười khúc khích, bấm bấm điện thoại liên tục. Hỏi sao Seo Hyun không khó chịu.
"Yoong bận mà. Hi, Seo Hyun ngồi xuống đây, Yoong kể nghe chuyện này" - Yoon Ah cầm tay cô bé kéo ngồi xuống bên cạnh mình.
Đôi mày thanh tú của cô nhóc nhỏ vẫn chưa thả lỏng, cảm giác bực bội ngỡ đã vơi khi thấy con người kia, nay lại thêm bức bối vì nụ cười sảng khoái ấy chẳng dành cho mình như xưa mà lại cười vì cái điện thoại.
"Mấy bữa trước, Hyun Bin oppa rủ Yoong đi công viên, oppa mua cho Yoong kem, snack, kimbab, tteokbokki,… rồi tặng Yoong con gấu bông bự này nữa nè. Hihi. Oppa còn nói muốn làm bạn trai của Yoong đó" - Yoon Ah hí hửng ôm con gấu bông vào lòng, gương mặt ngập tràn hạnh phúc.
Ánh mắt ai kia bỗng chùng xuống, chân mày thôi cau có, đôi môi ráng nở nụ cười, khóe mi rung rung. Trái tim như bị bóp chặt, cuống họng nghẹn đắng. Hai bàn tay báu vào nhau cố kiềm nén cảm xúc trào dâng. Seo Hyun không biết chuyện gì đang diễn ra trong tâm trí mình. Cô bé muốn hét lên nhưng không thể. Tay chân muốn diễn đạt điều mình muốn nói nhưng cũng không thể. Chúng cứ như không còn chút sức lực nào.
Thì ra mấy hôm nay Yoong bỏ mặc cô, Yoong không còn quan tâm cô nữa, Yoong không chơi với cô nữa, Yoong đã chẳng nhớ gì đến lời hứa của một năm trước. Yoong giờ cũng như umma. Lại bỏ rơi cô.
Seo Hyun đứng bật dậy, quay đầu bỏ đi thật nhanh trước khi những dòng lệ tuôn rơi. Cô bé không muốn yếu đuối khi bên con người này nữa.
End Flashback
=========
[0:00 am, Shi Dae High School]
Knock Knock Knock
" Nửa đêm rồi Yoonie" – Han Suk gõ cửa, gọi Yoon Jae bằng cái tên thân mật khi nhỏ. Linh cảm trong anh mách bảo hôm nay có lẽ là lần cuối anh có thể gọi người anh em của mình như vậy.
" Uhm. Tôi xong rồi, Sukie hyung" – Yoon Jae mở cửa, bước ra mỉm cười, cũng đáp lại Han Suk bằng tên gọi thuở thơ ấu, giang tay ôm người cộng sự thân thiết rồi đưa cho Han Suk một hộp gỗ, một phong thư và hai mảnh giấy note được tỉ mỉ gấp lại nhỏ xíu, cẩn thận dặn dò – "Bốn giờ sáng, cậu chưa thấy tôi trở lại thì mở tờ note vàng ra. Còn phong thư và hộp gỗ này tôi muốn nhờ cậu giữ hộ tôi, trong tờ note còn lại, tôi có ghi thời điểm cậu nên đưa hai thứ này cho Yuri. Lúc đó, mong rằng cậu sẽ giúp tôi chỉ bảo mọi điều con bé cần"
" Tôi biết rồi. Bây giờ cậu định làm gì? Tôi sẽ hỗ trợ cậu?"
" Giờ tôi đi làm chút chuyện, cậu ở lại đây, cứ làm theo những gì tôi dặn là giúp tôi rất nhiều rồi"
" Được rồi. Tôi chờ cậu trở lại, chiến hữu"
" Cậu là người anh tôi thật lòng rất biết ơn. Dù sau này có ra sao, tôi vẫn sẽ luôn bên cạnh cậu, Sukie hyung"
==============
[3:00am, trường quân sự cũ phía Đông Nam Seoul]
Ngôi trường quân sự do Nhật Bản xây dựng bị bỏ hoang từ sau thế chiến thứ hai với diện tích rộng lớn, cỏ mọc um tùm xung quanh tòa nhà chính, rong rêu bám dày đặc trên tường tạo nên vẻ cổ kính đặc trưng theo thời gian.
Màn sương khuya bao phủ khắp ngôi trường, bên trong không một ánh sáng đèn điện. Tiếng gió rít qua từng kẽ lá càng làm tăng thêm vẻ rùng rợn cho khu nghĩa địa quân sự này.
Một bóng người hiên ngang bước vào tòa nhà
" Ta tới rồi. Ra đi"
" Rất đúng giờ" - Tiếng vỗ tay phát ra từ người đàn ông ngồi ở bậc thang trên cùng, tán thưởng cho kẻ vừa đến. Hàng loạt chiếc đèn pin được bật lên cùng lúc thắp sáng cả tầng trệt. Khắp căn phòng có khoảng năm chục người, tất cả đều đội khăn trùm đầu màu đen như những tay đao phủ tử thần.
" Con gái ta đâu?"
" Khoan vội" – Park Min Ki hất mặt, ra hiệu cho người tiến tới khám xét Yoon Jae.
" Không có gì sắc nhọn thưa đại ca"
" Uhm, mang con gái hắn ra đây"
Yuri và Yoon Ah được hai tên xách tay lôi ra từ căn phòng nhỏ kế bên. Đôi chân rã rời, không nhấc lên nổi, toàn thân rách rưới, máu khô nhuốm đỏ chiếc áo học sinh đang mặc, ánh mắt tinh anh nay lờ đờ, mệt mỏi. Nhìn cảnh tượng này khiến Yoon Jae không khỏi xót xa.
" Appa chạy đi" – Vừa trông thấy Yoon Jae, hai đứa nhỏ đã gọi thất thanh.
" Appa ở đây, hai đứa không cần lo. Appa sẽ đưa hai con về nhà" – Yoon Jae toan chạy tới thì bị người của Park Min Ki chặn lại.
" Cảnh tượng tình cảm gia đình này thật sướt mướt, làm ta thật cảm động. Nhưng đâu dễ dàng vậy"
" Ngươi muốn gì?"
" Muốn ngươi làm bia cho ta tập bắn. Một mạng đổi hai mạng, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ngươi quên nhanh vậy ah?"
" Dĩ nhiên ta không quên. Ta cũng muốn một mạng đổi một mạng" – Yoon Jae cười khẩy, giơ một chiếc công tắc điện tử lên – "Chỉ một cái bấm thì chủ nhân bù nhìn của ngươi sẽ nổ banh xác. Mạng của ta đổi cho hắn thì quá hời rồi đấy"
" Ngươi nghĩ lấy tên khờ Jun Jae ấy ra sẽ đe dọa được ta sao?" – Park Min Ki cười to.
" Ngươi không cần cười gượng thế đâu. Nếu cả Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia của Kwon Thị cùng chầu trời thì ai sẽ là người để ngươi núp bóng điều khiển nữa đây? Vậy thì kế hoạch tiếp cận Kwon Han Jae của ngươi coi như phá sản. Ta nói đúng chứ Park Kang Min"
" Park Kang Min? Ngươi nói chuyện với hồn ma đấy ah? Ở đây chẳng có ai tên Park Kang Min cả"
" Ngươi không cần giả vờ. Ta có bằng chứng để kết luận ngươi là Park Kang Min chứ không dùng kế dụ mồi như ngươi. Và giờ, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là thả hai đứa con của ta ra, hai là chấp nhận mất con át chủ bài của mình đi"
" Đồ chó chết" – Park Min Ki giận dữ, rút súng chĩa thẳng vào Yoon Jae.
ĐÙNG ĐÙNG
==========================================================================
Au: Tới đây thì chắc mọi người đoán được Park Min Ki là ai rồi nhỉ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top