Sweet revenge - chap 10

Anh bước bên cạnh cô, hai tay buông thõng. Còn cô chắp tay sau lưng, bước những bước khá dài nhưng cũng vô cùng thanh thoát. Không biết cuộc sống của cô với cha ra sao? Mẹ cô mất được bao lâu? Cô có cô đơn lắm không?

- Luhan cha anh thực sự đang ốm, anh có biết ông bị làm sao không? Có nghiêm trọng lắm không?

Anh mừng vì cô đã lên tiếng và đã làm anh ý thức được mình đang nghĩ tới điều gì. Anh không có ý muốn tò mò về cô, cũng chẳng cần biết bất cứ điều gì về cô ngoài những gì thiết yếu cho mục đích của anh.

- Là tim ông ấy, gần đây có vài cơn đau nhẹ, bác sĩ nói có thể sẽ nguy hiểm, và khuyên ông ấy k nên lo nghĩ hay tức giận nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng

- Em đoán cha anh không chấp nhận điều đó

- Đúng thế ông ta rất cố chấp không ai có thể khiến ông ấy thay đổi quyết định

- Biết đâu, cha anh sẽ nghe lời anh, có thể cha anh gọi anh về với hy vọng anh sẽ gánh vác những trách nhiệm mà ông đã mang, khi đó có thể ông mới yên tâm nghỉ ngơi

Anh cười thành tiếng, hoàn toàn không có chút hài hước, và cô quay đầu về phía anh.

- Anh có yêu cha anh không? – Seohyun lặng lẽ hỏi

Luhan lại cười

- Đó là câu hỏi ngu ngốc mà tôi từng nghe đấy phu nhân của tôi à .Tôi đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với ông ấy được mười năm rồi. Trong những năm đó, tôi đã cố ý làm tất cả những trò ông ấy ghét cay ghét đắng. Tôi sống buông thả, tôi nhúng tay vào việc kinh doanh và đầu tư, tôi đã tự tậu được đất đai, và trở thành.....

- Một kẻ ăn chơi trác táng. - Cô nói nốt hộ anh khi anh tỏ ra ngập ngừng.

- Tôi đã giải phóng cho mình,khỏi ông ấy và tất cả những thứ này. Khi tôi trở về, tôi độc lập và tự chủ. Không, tôi không yêu ông ấy. Chẳng có gì để yêu. Và nếu có thì tôi cũng không có khả năng yêu. Hôm qua em đã đúng khi nhận xét rằng tôi giống cha mình.

- Tại sao ông ấy lại yêu cầu ngài về đây? - cô hỏi.

- Với ý đồ khẳng định quyền thống trị của ông ấy lên tôi một lần nữa. Với ý đồ gán ghép tôi với một người ông ấy đã dành sẵn cho tôi từ lúc sinh ra để tôi có thể xứng đáng kế tục những truyền thống mà ông ấy rất đỗi nâng niu.

- Và có lẽ,để ông có thể gặp lại con trai mình trước khi chết.

- Nói tôi biết, phu nhân - anh nói, giọng cáu kỉnh, - em có đọc tiểu thuyết lãng mạn không? Có nghe những lời lẽ ngốc nghếch ủy mị không? Em đang vẽ ra cho mình một cảnh lâm chung đầy tình thương mến trong đó cha và con trai đầm đìa nước mắt, những người trong gia đình đang nức nở lặng lẽ làm phông nền, cuối cùng hòa giải với nhau hả? Cuối cùng tuyên bố tình yêu của họ dành cho nhau hả? Hứa gặp lại nhau trên thiên đường? Tha thứ và yên nghỉ – đặt tên sách như thế nhé. Hoặc Đứa con hoang tàn, nhưng cái tựa đó đã có rồi thì phải?

- Vâng. Nhưng không phải trong một cuốn tiểu thuyết tình cảm mà nó giống như hạt giống tâm hồn vậy

Cô mỉm cười dịu dàng với anh và không nói gì thêm. Luhan đâm lúng túng. Sự im lặng ấy đã tước mất của anh cơ hội trút giận lên cô. Họ đã tới bụi đỗ quyên và con đường mòn rải sỏi dẫn lên đồi. Được một quãng ngắn, nó sẽ chuyển hướng và họ sẽ tới một mái đình kiểu Hy Lạp, ở đó có thể nhìn bao quát cả ngôi nhà và mặt hồ phía xa.

Có lẽ đã đến lúc vợ anh được biết toàn bộ sự thật phía sau cuộc hôn nhân của họ.

- Ông ấy gọi tôi về nhà để cưới cho tôi một cô dâu ông đã chọn từ hai mươi hai năm trước khi đó tôi 3 tuổi - anh nói và cảm thấy một niềm thỏa mãn xấu xa khi cô quay phắt đầu lại nhìn anh. - Một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, em hiểu không, phu nhân? Cô gái đó là con gái của chủ tịch Park – chủ tịch tập đoàn dầu khí lớn nhất Hàn Quóc này cực kỳ giàu có, một người địa vị ngang hàng với cha tôi

Mắt cô mở to –Họ là những vị khách sẽ đến vào chiều nay - cô nói.

Anh mỉm cười.

- Tôi được gọi về nhà để tìm hiểu sơ sơ tiểu thư nhà họ Park , để cử hành lễ đính hôn với cô ấy trong buổi vũ hội tổ chức tối mai, và để cưới cô ấy trước khi qua mùa hè, Sau đó tôi phải thực hiện bổn phận bằng cách bắt cô ấy sinh con trai thừa kế cùng với con gái đều đặn mỗi năm, trong khoảng hai mươi năm tới. Rốt cuộc, thật đáng tiếc khi lãng phí một dòng giống hoàn hảo đến thế khi chỉ sinh một hoặc hai đứa con, phải không?"

Cô đã dừng bước. Họ đứng đối mặt với nhau.

- Và thế là anh đăng báo tìm nữ gia sư để chọn ứng viên cho cuộc hôn nhân? Thật là một trò đùa đặc sắc.

Giọng cô không có vẻ gì thích thú.

- Tôi nghĩ vậy - anh nói, mắt nheo lại. - Các vị khách sẽ đến trong chiều nay, không hề hay biết họ đến chỉ vô ích.

Mắt cô dõi sâu vào mắt anh và anh cảm thấy một thôi thúc quen thuộc muốn lùi lại. Anh không làm thế. Có cái gì đó là lạ trong đôi mắt cô... Tức giận? Khinh miệt? Anh nhướng một bên mày.

- Anh đã nói dối em, em không biết rằng mình đã bị sử dụng như một công cụ độc ác, nếu biết trước điều này em có lẽ sẽ từ chối lời đề nghị đó

- Độc ác ư?

- Cô gái ấy bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi thì phải nghe nói cô ta đi học trước nên tốt nghiệp rồi

- Và hôm nay cô ấy đến đây vì lễ đính hôn của mình, nhưng cô ấy sẽ thấy anh kết hôn với em, một cô gái già hơn mình, thua xa cô ấy về địa vị xã hội. Anh nên được chúc mừng một âm mưu quỷ quyệt và đang được tiến hành rất hiệu quả.

Sự khinh miệt ngấm ngầm của cô làm anh nóng mặt. Sao cô dám !

- Hình như tôi đã thấy, thưa phu nhân,em sẵn sàng lấy tiền của tôi để sống sung túc suốt đời. em chỉ hỏi được ít câu quý giá về những yêu cầu cần có khi làm vợ tôi. Câu hỏi duy nhất có vẻ khiến em quan tâm là liệu tôi có đủ khả năng tài chính để hoàn thành cam kết với em hay không. Em đã ép tôi tăng giá. Em khăng khăng đưa thêm điều khoản đảm bảo em vẫn tiếp tục được nhận tiền trợ cấp hàng năm trong trường hợp tôi chết trước em. Thế mà bây giờ em lại thuyết giảng đạo đức cho tôi?

Cằm vợ anh hếch lên và cô tiếp tục nhìn anh, nhưng mặt cô đỏ bừng.

- Tôi chưa bao giờ hứa hẹn gì với tiểu thư Park - anh nói. -Tôi chưa bao giờ manh nha ý định sẽ cưới cô ta.

- Nhưng anh cũng không hề có ý định nói cho cha anh chuyện này, kiên quyết bảo ông rằng nó sẽ không xảy ra và buộc ông thông báo cho chủ tịch Park thay vào đó anh lại đi cưới em rồi mang em về đây để làm bẽ mặt và lăng nhục tất cả bọn họ

- Phải,- anh nói cụt lủn, hết sức điên tiết với cái cách cô làm anh cảm thấy tội lỗi. Anh chẳng có tội lỗi gì hết. Cuộc đời anh là của anh. Anh đã làm rõ điều đó mười năm trước, và nếu thông điệp ấy chưa ai hiểu ra, thì bây giờ anh sẽ khiến nó rõ như pha lê

Seohyun mở miệng như định nói gì, nhưng lại ngậm vào và quay người đi tiếp. Anh đi bên cạnh cô.

- Có lẽ, cô ấy đã có một sự giải thoát đầy may mắn, cô gái tội nghiệp. Không ai muốn một đứa trẻ vô tội hai mươi tuổi rơi vào tay anh

- Em, tất nhiên, có khả năng đối phó với tôi hơn nhiều.

- Em không phải làm thế, Khi nào em được ra đi? Sau khi sự kiện nhục nhã ngày hôm nay kết thúc ư?"

- Không. Tôi còn cần em một thời gian nữa

Anh phải ở lại đây một thời gian. Anh biết mình chưa thể lại ra đi quá sớm hoặc quá dễ dàng. Cha anh đang ốm, có khi sắp chết. Gặp lại những đứa em họ, những người thân và cả Yoo Jung nữa anh lại cảm thấy gánh nặng của tình thân đang ràng buộc. Và một ngày nào đó – có lẽ sớm thôi – anh sẽ là chủ gia đình. Không, có những thứ cần phải sắp xếp trước khi anh rời nơi này và trước khi anh trả lại tự do cho vợ mình. Anh không chắc sự sắp xếp đó là gì, không chắc một chút nào.

Họ đi tiếp trong im lặng cho đến khi cô nhìn thấy ngôi đình nhỏ và dừng lại.

- Hãy đi vòng ra phía trước. Đứng ở đó có thể nhìn thấy quang cảnh rất đẹp. Bên trong đình có cả chỗ ngồi nếu em muốn ngồi nghỉ một lát.

Seohyun làm theo lời anh nhưng không ngồi xuống. Cô đứng thật lâu nhìn xuống tòa nhà và xa hơn nữa. Cảnh vật tắm trong ánh nắng ban mai. Nếu họ đã nghe thấy tiếng chim hót lúc ở nhà, thì nơi đây có cả một dàn hợp xướng huyên náo.

- Tất cả nơi này sẽ là của anh ư? - cô nói sau một lúc lâu im lặng.

Anh đột ngột quay đầu nhìn cô. Cô đang đứng với sống lưng rất thẳng và cằm hếch lên. Dáng đứng đầy tự hào ấy là đặc trưng của cô, anh nhận ra. Ăn vận khác đi, cô sẽ trông như một nàng công chú . Và sẽ xinh đẹp. Ý nghĩa ấy khiến anh bàng hoàng không phải quần áo tạo nên sắc đẹp, mà chỉ tôn nó lên, nhưng anh đã khá quen thuộc với gương mặt cô để thừa nhận một cách miễn cưỡng rằng nó sở hữu nhiều nét đẹp hơn anh nghĩ lúc ban đầu. Cô đã cải trang làm một kẻ vô danh tiểu tốt khi đến phỏng vấn . Chỉ duy nhất đôi mắt là tố giác cô và cô đã khôn ngoan giấu chúng đi.

- Em cứ an tâm rằng - anh nói, mắt quét qua người cô - tôi sẽ không đổi ý đâu và sẽ trả tự do cho em.

Cô nhìn lại anh khẽ nói:

- Em chắc rằng anh rất yêu mẹ mình đúng không?

Trong phút chốc Luhan gần như hoa mắt vì giận dữ. Anh siết chặt hai bàn tay sau lưng, hít thở vài hơi chầm chậm, và vô cùng biết ơn sự kiềm chế sắt đá mình luôn có mỗi khi muốn trấn áp cơn giận.

- Mẹ tôi - anh nói rất nhỏ - không phải là đề tài cho chúng ta trò chuyện thưa phu nhân. Bây giờ không, sau này cũng không. Tôi tin là em hiểu?

Cre : FB Hải Nguyễn



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top