Chương 9: Người em trai từ trên trời rơi xuống (1)
cấm trẻ con đọc, người lớn cấm. nha nha nói rùi nha mị nói rùi ko nghe ráng chịu. cái này xong từ qua rùi sáng tính up mà ngủ nướng đến khi ck nt kêu dậy mới dậy. rùi làm xong khởi động máy tính cũng 7 rưỡi. giờ đó up ko hay hihi nên để đến 8h tối mới post nak kkk
ngoài ra còn điều muốn nói: "Jungmo"
lúc đầu không hiểu sao ta ghi Jungmo là chồng Chul rùi đến khi gõ gg thì ra là là M&D nên fan Jungmo mà có thấy đừng thịt ta nhé aaaaaaaaaaaaa ta ko cố ý đến khi nhớ ra cái tên nghe quen quen thì mới gõ thì muộn rùi aaaaa
đọc nak
...................................................................................................................
MỘNG DỤC
Chương 9: Người em trai từ trên trời rơi xuống (1)
Eunhyuk nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Nắng vàng chiếu lên những tán lá, vàng óng ánh phản chiếu tia phản xạ như những giọt ngọc chói mắt. Trên khuôn mặt xinh đẹp còn in chút hồng hào, đôi mắt to đen nhánh ẩn hiện cảm xúc xa lạ pha trộn vào nhau. Ngón tay thon dài khẽ vẽ vài vòng tròn trên tấm đệm màu hồng phấn êm ái. Cậu nhớ tới hắn, người đàn ông đã lấy đi lần đầu tiên của mình.
Aizzz...
Nói gì thì nói, sau khi hắn cài khuya áo cho cậu, vì ngượng mà cậu đẩy tay hắn ra, sau đó mặc vội áo, rút từ trong ví ra một xấp tiền đặt lên bàn nói "trả công cho anh" xong liền chạy thẳng ra cửa. Làm vậy có khiến cho hắn tủi thân vì bị xem như là một trai bao rẻ tiền không? Dù gì cũng vì hoàn cảnh anh ta mới đi vào con đường này.
Thở dài một hơi, Eunhyuk nằm xuống gối, mắt nhìn ra cây hoa tường vi leo ngoài cửa sổ, ngón tay vẽ trong không trung theo đường cánh hoa. Có phải là cậu nên đi xin lỗi hắn không nhỉ? Nghĩ thế cậu bật dậy, đi đến bên tủ đồ chọn đại một bộ thường phục đơn giản thường ngày với áo sơ mi rộng và chiếc quần sẻ ngối. Chọn một đôi giày thể thao màu xanh nhạt. Mái tóc đen nhánh hơi xoăn xoăn làm thêm sinh động. Tổng thể nhìn chung, cậu như một thiên tiên xinh đẹp mà hư ảo, nhẹ nhàng mà phiêu dật.
Eunhyuk mặc xong xuôi cũng không nhìn lại có hợp hay không, đơn giản cậu không quá quan tâm tới vẻ bề ngoài, luôn thoải mái nhất có thể. Eunhyuk đi ra phía cửa, vừa chạm tới khoá cửa thì bước chân chợt khựng lại.
ME...cậu quên mất.
Cậu chỉ mới biết mỗi tên hắn là Donghae, còn tuổi tác, quê quán, địa chỉ, hay là số điện thoại cậu đều không biết. Vậy làm sao tìm hắn bây giờ? Eunhyuk mang theo khuôn mặt ủ rũ xoay người đi vào trong, đến bên chiếc giường liền nằm phịch xuống. Aizzz...đầu óc cậu lú lẫn rồi.
***____________
Ở một nơi khác
Trong phòng giám đốc của bệnh viện ME
Một người đàn ông với mái tóc búi phía sau đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, bắt chéo hai chân, mặc bộ tây phục màu đen và khoác chiếc áo blu trắng dài ở bên ngoài, đeo cặp mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn qua làm cho người khác nảy sinh cảm giác đây là một người nam phu tri thức hiện đại điển hình.
Nhìn hắn ta không ai dám mở miệng đoán hắn là con trai mà là một người con gái khó tính, họ đến và chào tiếng "tỷ" cũng cảm thấy ngại do nhan sắc của hắn nên gọi là em thì không đúng phép và không nghĩ hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi. Bởi so với những thiếu nữ ngoài kia, có thể bọn họ còn phải cúi đầu cho nhan sắc trẻ trung của hắn.
Hắn ta chính là Kim Heechul, mẹ của Eunhyuk.
Ngồi đối diện với Heechul là một chàng trai trẻ, khoảng tầm mười bảy đến mười tám tuổi, ngoại hình không tồi, dáng người cao khoảng một mét bảy, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng như trứng gà luộc. Đôi môi đỏ hồng, dáng mũi cao mang theo vẻ ngạo mạn, nhưng đôi mắt lại mềm yếu, nhu nhược.
Cậu ta nâng tầm mắt nhìn người đàn hắn nghiêm nghị trước mặt, nhỏ giọng: "Dì Chullie, con biết con tìm đến dì thế này là hơi đường đột."
"Đừng gọi tôi là dì. Tôi không quen cậu. Cứ gọi tôi là bác sĩ Kim hay là bác Kim cũng được." Lập tức lạnh lùng mở miệng, ngừng một chút nói tiếp: "Cậu muốn tôi cứu mẹ cậu? Cậu nghĩ tôi sẽ cứu kẻ đã phá hoại hạnh phúc gia đình tôi? Hangeng cậu cũng quá ngạo mạn rồi."
Chàng trai tên Hangeng cắn cắn môi, ánh mắt tràn ngập nước, nhìn như chú cún bị lạc đường thật sự rất đáng thương nhìn người trước mặt, hắn ta đứng dậy, tay chắp sau lưng đi về phía mình.
Vóc dáng hoàn mỹ được được tôn lên rõ ràng những đường cong qua độ bó của quần áo càng thêm hấp dẫn dụ hoặc dù đã được chiếc áo blu dài trắng che bớt đi, đôi bàn tay bạch ngọc chống lên hai bên thành ghế cậu đang ngồi, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Hangeng, uy nghiêm như một thánh hoàng.
Đập thẳng vào mắt Hangeng là đôi môi hồng đẹp mê hồn của Heechul. Hangeng không khỏi than thầm một câu "thật đẹp" nhìn chỉ muốn...
"Hangeng, coi như cậu nợ một ân huệ."
Nói xong hắn đứng dậy, đi về phía cửa, không nhìn lại dù chỉ một lần. Trong phòng chỉ còn lại chàng trai trẻ Hangeng đang ngồi đó, cậu vẫn còn đang lưu luyến một chút hương tản ra từ người của người kia. Hít sâu một hơi, bất giác Hangeng mỉm cười, thay vào vẻ mặt như cún con khi nãy là một ánh mắt chứa đầy quỷ quyệt, thích thú, và cả mong đợi. Kể ra... lớn tuổi cũng thật hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top