Gold Medal! [Chap 19+20]

Episode 19: Annoying...!






















Đã được 5 ngày từ khi Jessica sang Mỹ, TaeYeon ở lại Hàn Quốc bắt đầu tập thói quen đối mặt với những rắc rối từ sự quan tâm của SooYoung và bạn bè về mối quan hệ của cả hai. Ngày ngày, TaeYeon lấy việc tập luyện như một cách giết thời gian và bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán. Nhưng mọi chuyện không đơn giản chỉ là như vậy, sau khi những trang báo đăng tải những tin tức về lễ đính hôn của Jessica thì nó bắt đầu có tác động đến TaeYeon. Đầu tiên chính là cảm giác của bản thân khi nhìn thấy người con gái mình yêu ở bên người khác. Cho dù TaeYeon nói rằng cô ấy bằng lòng chờ đời, bằng lòng nhẫn nại, thể hiện một sự tin tưởng tuyệt đối vào Jessica thì điều đó không đồng nghĩa với chuyện cô ấy không để tâm. TaeYeon thực sự là bận tâm về điều này, trong tình yêu sự tin tưởng là yếu tố quan trọng nhất, nhưng nó cũng còn những gia vị khác nữa. TaeYeon đang ghen, có chút hồ nghi dù nhỏ thôi nhưng nó cũng làm tâm trạng cô không mấy vui vẻ.


“Kể ra nhìn họ cũng đẹp đôi.” SooYoung đứng trước cửa phòng của TaeYeon nhìn vào trang báo trên tay và nói.

“Cậu tính bỏ trốn khỏi đây để quên đi chuyện này đấy hả?” SooYoung nhìn TaeYeon sắp xếp đồ đạc lên tiếng.

“Mình có gì mà phải bỏ trốn. Mình không nhàn rỗi như cậu, ngày mai mình sẽ đi miền nam tập huấn một tuần.” TaeYeon quắc mắt về phía SooYoung nói.

“TaeYeon à, mình thật sự thấy lo cho cậu đấy.” SooYoung bước tới bên cạnh TaeYeon nói.

“Có gì mà phải lo lắng chứ?”

“Cậu thật sự tin vào câu chuyện của Sica sao?”

“Chết tiệt! Mình đã nói với cậu rồi, mình sẽ chỉ giải thích chuyện này một lần mà thôi. Mình tin cô ấy, mình tin mình không ngốc, được chưa!!!”

“Nhạy cảm quá đấy Kim TaeYeon.”

“Cô ấy nhất định sẽ về.”

“Nói thật mình thấy khó tin lắm, cứ giống như đang xem phim truyền hình vậy. Tổng thống ư? Mình là bạn của cậu nên mình cũng đang cố tin cậu đây. Thử nghĩ mà xem, nếu cậu kể chuyện này cho người khác thì người ta sẽ nghĩ cậu bị điên đó. Mà bỏ đi, tính chuyện sau này, khi Sica trở về hai cậu sẽ tiếp tục yêu nhau như thế nào? Nên nhớ 5 ngày trước cậu ấy là người con gái của cậu nhưng bây giờ cậu ấy đã là vị hôn thế của cái tên nhà giàu nào đó. Các cậu có thể như ngày xưa sao? Hẹn hò? Ở bên nhau bất cứ lúc nào? Cậu tính sao đây? Hẹn hò bí mật? Làm người tình bí ẩn? Khỉ thật, TaeYeon, mình sắp trở thành một nhà văn rồi.” SooYoung vỗ vỗ vào trán mình nói trước khuôn mặt cau lại của TaeYeon.

“Cậu có thể ngậm miệng lại.” TaeYeon xách balô của mình lên nhìn SooYoung trừng mắt nói và bước ra ngoài.









Cánh cửa căn hộ khép lại, TaeYeon kéo chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống che gần nửa khuôn mặt, cô bước đên chiếc xe bus lớn của đội tuyển Taekwondo và đi về phía cuối xe. Trầm mặc, bầu trời thả vài tia nắng nhợt nhạt, TaeYeon đeo phone lên tai mà chẳng có thứ âm thanh nào vang lên. Chỉ là đang diễn một vở kịch trước mặt mọi người, cơ thể dựa mình vào thành ghế, đôi mắt khẽ nhắm lại tựa như đang ngủ mà lại không. Chiếc xe chuyển bánh, âm thanh còi xe, tiếng kéo phanh két lại ma sát trên đường bốp chát đập vào đôi tai đang lắng lại. TaeYeon bắt đầu suy nghĩ về những điều SooYoung nói, có thể ngay vừa nãy TaeYeon có thể phản bác lại ý kiến của SooYoung một cách dứt khoát. Nhưng khi chỉ có một mình, TaeYeon tự cảm thấy bản thân yếu đuối đi nhiều, trong đầu những suy nghĩ đan vào nhau, xoáy sâu chẳng thể có nổi một phút thảnh thơi. Khó khăn thật sự rất sợ phải đối mặt nhưng ai cũng từng một lần nói rằng họ có thể giải quyết nó, có thể vượt qua nó một cách đầy tự tin. TaeYeon cũng vậy nhưng đó là lúc mà cô mới chỉ cảm thấy sự khó khăn bằng cách hình dung và tưởng tượng. Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát, vẫn chỉ là một cơn ác mộng được báo trước. Nhưng khi những điều này bắt đầu được hình thành thì nó sẽ khiến mọi người cảm thấy chùn chân cho dù tự tin đến nhường nào. 


Để trấn áp bản thân mình, TaeYeon quyết định dành những ngày này chăm chỉ tập luyện. Tập mệt rồi thì chỉ muốn ngủ, ngủ được rồi thì chẳng phải bận tâm suy nghĩ gì hết. Nhưng đó chỉ là lý thuyết, con người không phải là một cỗ máy mệt rồi thì có thể nghỉ ngơi. Còn cảm xúc, còn nhiều việc chi phối vì thế mệt sẽ chỉ càng thêm mệt. TaeYeon nằm vật ra sàn, mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm cả sàn tập, hai đôi bắp chân rung lên bần bật. Mệt đến nỗi muốn đứt hơi, đôi môi khô khốc, lồng ngực phập phồng một cách dữ dội để điều hòa nhịp thở. Cả cơ thể rã rời theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Điều TaeYeon cần lúc này là gì, một ngụm nước mát, một giấc ngủ thảnh thơi hay chăng chỉ là một cái áp tay mát lạnh của ai đó.


“Mình ghét việc này, mình ghét như thế này.” TaeYeon bất ngờ bật dậy rồi lại lăn ra sàn và giãy lên như một đứa trẻ.

“Cậu có ghét mình không?” Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên phá tan khoảng không nóng hầm hập.

“Aish.” TaeYeon ngưng lại hành động của mình khi cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của Jessica. Đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy khuôn mặt nhớ nhung từng giờ đó? Đã bao lâu rồi chưa được nghe giọng nói ấm áp đó? Đã bao lâu phải lo lắng và sợ hãi vì một lời hứa? TaeYeon ngồi dậy nhìn Jessica đứng trước mặt bằng biểu hiện của một đứa trẻ hờn giận. Cô càng trừng mắt, càng phụng phịu bao nhiêu thì Jessica lại càng mỉm cười tươi tắn hơn.

“Xem ra TaeYeon của chúng ta chịu nhiều ấm ức rồi.” Jessica bước tới bên cạnh TaeYeon mỉm cười nói.

“Cậu có thấy đôi mắt thâm quầng? Có thấy khuôn mặt hốc hác của mình không?” TaeYeon quay sang nhìn Jessica và nói.

“TaeYeon à.”

“Được rồi, là mình khó chịu, mình bực mình khi nhìn thấy cậu bên cái gã đó. Mình đã tự nhủ rằng đó chỉ là một vở kịch nhưng mình không thể ngăn bản thân mình lại. Và cậu biết điều gì làm mình trở nên tàn tạ như thế này không? Tập luyện từ sáng sớm cho đến chiều tối để rồi cả đêm lẫn ngày chờ đợi một cuộc gọi từ cậu. Chí ít cậu cũng phải hỏi mình rằng mình có còn tin tưởng cậu không chứ? Tại sao mới chỉ vài ngày mà cậu có thể vô tư như thế chứ? Cậu không sợ mình đổi ý sao? Cậu phải gọi điện kiểm tra mình chứ?” TaeYeon cau mày lại nhìn Jessica và tuôn ra một tràng.

“Là mình không đủ tự tin đó.” Jessica đưa tay lau nhẹ những giọt mồ hồi trên trán của TaeYeon và nói.

“Tự tin?”

“Mình đã nói với cậu chưa? Khi mình yêu mình làm việc đôi khi rất cảm tính. Gọi cho cậu rồi sẽ như thế nào? Nghe thấy giọng nói của cậu như lúc này, mình sợ mình sẽ phá vỡ kế hoạch của chính mình mà chạy về đây. Cậu nhìn đi, không vết thâm nào đúng không? Thực ra nếu tẩy trang đi thì cậu sẽ thấy mắt mình cũng thâm quầng như cậu vậy. Mình đã về đây thật nhanh sau khi kết thúc mọi việc mà chả kịp tẩy trang, xuống sân bay là mình đi tìm cậu ngay, hành lý vẫn còn dựng ở kia. Như vậy đã đủ kiểm soát cuộc sống của cậu chưa TaeYeon.” Jessica nhìn TaeYeon trìu mến từ tốn nói.

“Cậu mệt lắm phải không?” TaeYeon nắm lấy bàn tay của Jessica và hỏi.

“Rất mệt. Nếu không vì cậu đang ở đây, mình sẽ về nhà tắm rửa và ngủ một giấc thật dài.” 

“Nhưng thấy mình sẽ ngủ ngon hơn phải không?” TaeYeon mỉm cười nhìn Jessica trêu chọc trong khi Jessica chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Họ nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập nỗi nhớ, từ từ xích lại gần nhau, khoảng cách dần dần được thu hẹp. Khóe mi Jessica khẽ nhắm lại và chờ đợi giây phút tận hưởng hạnh phúc thì bỗng nhiên những tiếng bước chân ầm ầm chạy lại phá tan bầu không khí.

“Không phải chứ, đến giờ đội B sử dụng phòng tập rồi.” TaeYeon lắc đầu ngán ngẩm nói.

“Vậy chúng ta ra ngoài thôi.” Jessica nói và kéo TaeYeon đứng dậy.

“Không được.” TaeYeon bỗng nhiên hét lên.

“Cậu sao vậy?”

“Không thể để họ thấy được.” TaeYeon đưa ánh mắt nhìn ra phía phát ra những bước chân ngày một gần và nói.

“Đi đằng này thì sẽ không bị bắt gặp.” Jessica ngơ ngác nhìn TaeYeon trước khi bị kéo đi ra phía cửa sau cùng với hành lý của mình.

TaeYeon đưa Jessica đi vòng ra đằng sau của trại tập huấn, ánh mắt dò xét tình hình như sợ bị ai đó bắt gặp.

“May quá, may mà không ai nhìn thấy.” TaeYeon vuốt vuốt ngực mình và nói.

“Tại sao lại lo người khác bắt gặp chứ?” Jessica nhìn vẻ mặt lo lắng của TaeYeon hỏi.

“Cậu còn hỏi mình sao? Nếu thấy cậu ở đây với mình nhất định bọn họ sẽ bàn tán. Aish, những chuyện này thật rắc rối.” TaeYeon quạt quạt tay và nói.

“Xin lỗi cậu TaeYeon.” 

“Là mình cam tâm tình nguyện. Sắp đến giờ chạy bộ của mọi người rồi, tốt hơn là bây giờ cậu trở về thành phố trước đi. Mình còn phải ở lại đây hai ngày nữa.” 

“Vậy thì mình sẽ đón xe về trước.” Jessica nói với giọng thoáng buồn.


TaeYeon cùng với Jessica đi ra phía cổng sau để đón xe, chiếc xe taxi màu trắng nhanh chóng xuất hiện. Hành lý đã được cất vào trong cốp nhưng Jessica vẫn nán lại đó dùng dằng chưa lên. Cô đã mất 12 giờ bay và 2 giờ đi xe đến đây để được gặp TaeYeon nhưng khoảnh khắc này là quá ngắn ngủi và có chút gì đó hụt hẫng. Ngay cả chuyện từ nay họ không thể công khai ở bên nhau khiến Jessica cảm thấy rất buồn. Cô buồn là vì chính TaeYeon mới là người dè chừng việc đó. TaeYeon đã vì cô mà phải thay đổi, là Jessica nghĩ cô đang bước vào thế giới của TaeYeon nhưng lúc này thì TaeYeon đang phải sống trong vòng xoáy thế giới của cô. Sẽ thật sự là mệt mỏi và khó khăn. 


“Mình đi nhé.” Jessica cuối cùng cũng chịu vào xe, cánh cửa đã được khép lại.

“Ừm được rồi.” TaeYeon không hiểu sao cảm giác chia tay vào thời khắc này còn có phần nặng nề hơn khi cô tiễn Jessica ở sân bay. Có lẽ bản thân lúc này mới cảm nhận rõ rệt hơn cơn giông tố ở phía trước. Là đã bị nó chi phối không thể tự do với mọi hành động của mình được nữa. Chiếc xe từ từ lăn bánh, để lại hai vệt dài màu đen thẫm trên nên đường bạc màu đều thẳng tắp và song song với nhau. Một cơn gió bất chợt thổi quá khẽ làm TaeYeon có chút giật mình.

“Mình còn chưa được ôm cô ấy nữa.” TaeYeon ngoái cổ nhìn theo chiếc xe trước khi chạy thục mạng về phía tháp cờ của trại huấn luyện.

Jessica ngồi lặng lẽ trong xe, cô đưa ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu hình ảnh TaeYeon xiêu vẹo trong ánh nắng nhạt màu bỗng chốc biến mất khiến Jessica ngạc nhiên. Cô hạ kính của xe taxi xuống và nhoài đầu ra khỏi cửa xe để nhìn về phía sau nhưng vẫn không thấy bóng dáng TaeYeon đâu cả, đúng lúc này điện thoại của Jessica đổ chuông. Là TaeYeon đang gọi.

“TaeYeon à.” Jessica khẽ gọi trong âm thanh vang lên những bước chạy bình bịch cùng hơi thở gấp gáp của TaeYeon.

“Cậu đang mong chờ điều gì vậy Sica?” TaeYeon nuốt nước bọt, gập bụng của mình xuống mà thở sau khi đã chạy lên đỉnh của tháp cờ. Từ vị trí trên cao này TaeYeon có thể quan sát chiếc xe chở Jessica thêm một quãng đường khá dài.

“Mình ư?” Jessica vẫn ngoái đầu nhìn về phía sau và hỏi.

“Không có loa tay cũng chẳng có một chiếc xe đạp nào cả. Mình bây giờ không thể đuổi theo cậu được vì vậy hãy ngoan ngoãn ngồi yên trong xe. Cậu có biết thò đầu ra ngoài cửa xe như vậy là nguy hiểm lắm không?” TaeYeon xoay người một vòng tròn để nhìn theo chiếc xe của Jessica.

“Cậu đang ở đâu vậy TaeYeon?” Jessica nghe thấy thế liền tiếp tục nhìn về phía sau, cô ngỡ như TaeYeon đang quan sát cô ở một nơi nào đó rất gần.

“Mình ở đó, ngay trong trái tim cậu thôi. Mình thật sự rất nhớ cậu, hãy về nhà và chờ mình.” TaeYeon nhìn theo chấm nhỏ màu trắng bé xíu và nói.

“Trong lúc chờ đợi, cậu có muốn mình làm gì cho cậu không?” 

“Cậu có biết cậu đẹp nhất là lúc nào không? Chính là lúc cậu mới tắm xong, mình thích mùi sữa tắm đó của cậu. Vì vậy hãy đợi mình ở nhà, hãy dùng loại sữa tắm mình yêu thích, hãy pha một ly trà như cậu đã từng cho mình thưởng thức...”

“Một chiếc ghế đẩu nữa?”

“Không. Lần này thứ mình muốn là một chiếc đệm cao su dày 10cm, trên đó trải một loại ga bằng lụa màu trắng thật mềm mại. Cậu không thích sàn nhà và mình cũng không thật thích chiếc ghế đẩu cho lắm.” TaeYeon mỉm cười và nói vào trong điện thoại.

“Mình sẽ chuẩn bị mọi thứ như cậu yêu cầu.” Jessica cũng bật cười, lần này thì cô đã ngồi ngay ngắn ở trong xe, dựa vào ghế xe một cách thoải mái khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc.

“Khó khăn thật sự là khó khăn nhưng cứ bù đắp bằng yêu thương cũng có thể tạm thời vượt qua được. Đừng nghĩ mình sẽ bỏ những ấm ức mà mình phải chịu như bây giờ. Mình sẽ ghi nó vào sổ và tính từng món một với cậu Sica à. Nếu cậu đủ khả năng trả hết được cho mình thì mình sẽ chẳng ngần ngại gì mà không hy sinh một chút ít cả.” 

“Mình sẽ mang nợ cậu cả đời TaeYeon à.” 

“Vậy thì mình sẽ không bao giờ buông tha cho cậu. Hẹn gặp cậu sau Sica.” TaeYeon mỉm cười nói và cúp máy.


Bầu trời lúc này trong vắt một màu, những đám mây màu trắng như những cục bông lớn di chuyển dần về hướng tây che đi chút không khí oi bức. TaeYeon cảm thấy cơ thể như được nghỉ ngơi trong vài giờ, không còn cảm thấy quá nhức mỏi, tinh thần trở nên phấn chấn. Jessica đã trở về, việc cô ấy ngay lập tức đến đây tìm gặp cô đã gây dựng thêm trong TaeYeon một thành trì kiên cố. Cuộc sống là như vậy cứ tưởng nhiều lúc mệt đến muốn kiệt sức thì chỉ cần một chút yêu thương giữa hai người với nhau cũng đủ để xoa dịu sự mệt nhọc. Niềm tin trong tình yêu không phải thứ mù quáng nói gì nghe nấy, nhưng là một điều thiết yếu để tình yêu tồn tại bền vững. Người ta có thể sống với nhau cả đời mà không cần tình yêu, nhưng mấy ai có thể ở bên nhau nếu như trong lòng đầy nghi hoặc. Tin vào thực chất con người đối phương, không tôn sùng nó, không khinh rẻ nó chỉ tin vào điều nó vốn có. Gần hơn cả tình yêu chính là niềm tin kiên định đó, nó đơn sơ, nó mộc mạc nhưng nó có thể trèo non vượt biển để tìm về với nhau...











Hai ngày trôi qua rất nhanh trong tâm trạng háo hức và mong chờ của TaeYeon. Những người xung quanh TaeYeon lúc này không hiểu điều gì đã khiến một TaeYeon héo úa vài ngày trước trở lại linh hoạt và có phần hoạt bát hơn xưa. Mọi người có thắc mắc còn TaeYeon có đáp án của riêng mình, cô đã trở về nhà sau một chuyến đi không dài nhưng ở nơi thân quen nhất có người mà cô yêu nhất đang chờ đợi. Hương vị của hạnh phúc nghe thật trừu tượng, nhưng lại là thứ mà người ta luôn nói rằng họ cảm nhận được nó và nó là thứ hương vị ăn sâu vào tiềm thức mỗi người nhất. TaeYeon muốn cho Jessica một sự bất ngờ, cô không gọi điện thoại báo trước, cũng là vừa bước xuống xe, cả người vẫn còn chút bụi bặm tiến thẳng đến căn hộ của Jessica. Một nỗi nhớ, một ham muốn rất con người. Tiếng chuông cửa vang lên, Jessica đứng ở đó, đôi mắt mở to nhìn TaeYeon ngạc nhiên. Và chả để cho cô ấy có nột một giây định thần TaeYeon đã quẳng balô của mình xuống đất vào lao về phía Jessica. Đẩy cô ấy sát vào tường, đôi môi nhanh chong chiếm gọn lấy buồng khí của Jessica. Một cách nồng nhiệt, hừng hực như đám lửa đang thiêu rụi những nhớ nhung trong lòng, cơ thể của TaeYeon ghì sát lấy Jessica, không một khoảng cách. Jessica bị TaeYeon tấn công bất ngờ, chân tay luống cuống trong khi đôi môi của cô tê dần đi vì sự mạnh mẽ đầy kinh ngạc đó.


“Cậu không nhìn thấy tôi hả TaeYeon?” Tiffany người đứng chôn chân ngay tại phòng khách nhìn cặp đôi trước mắt mình không thể bình tĩnh hơn mà lên tiếng. Đôi mắt đang nhắm nghiền của TaeYeon liền mở to, trước khi cô luống cuống rời khỏi Jessica và hướng đôi mắt sửng sốt của mình về phía Tiffany.

“Bình thường hai cậu cũng như thế này hả?” Tiffany khoanh tay mình lại và nói trong khi TaeYeon và Jessica chỉ nhìn nhau không tìm được câu trả lời.

“Sao Fany lại ở đây vậy?” TaeYeon thì thầm vào tai của Jessica khi theo cô ấy đi vào phía bên trong.

“Mà sao mặt cậu ta nhìn mình hằm hằm thế kia.” TaeYeon khẽ rùng mình khi thấy Tiffany mặt mày khó chịu đang hành hạ chiếc điều khiển TV. Cô nhanh chóng đi theo Jessica vào phía trong bếp.

“Cậu ấy và Yuri đang cãi nhau.” Jessica rót một cốc nước cho TaeYeon và nói.

“Cãi nhau? Nhưng vì sao lại cãi nhau?” TaeYeon thắc mắc nhìn Jessica và hỏi.

“Yuri đã ngủ ở bên ngoài và không về nhà.”

“Cái gì cơ? Yuri ư? Cậu ấy thì có thể ở đâu ngoài nhà của Fany chứ.” TaeYeon sặc miếng nước đang uống trong miệng.

“Yuri ở nhà cậu với SooYoung.” Câu trả lời này của Jessica khiến đôi mắt của TaeYeon trợn ngược lên, cốc nược trên tay bị đập mạnh xuống bàn.

“Mình phải về nhà ngay bây giờ. Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé.” TaeYeon sốt ruột nhìn Jessica nói và chạy vội ra ngoài trước ánh mắt khó hiểu của cả Jessica lẫn Tiffany.

“Cậu ta bị ma đuổi à?” Tiffany ngồi ở salon nhìn Jessica và hỏi.

“Cậu không định nói chuyện với Yuri à?” Jessica ngồi xuống bên cạnh Tiffany và hỏi.

“Tại sao mình phải nói chuyện với cậu ấy trong khi chính cậu ấy không dám nói chuyện với mình?” Tiffany cau mày lại nhìn Jessica và hỏi.

“Chính là vì biểu hiện lúc này của cậu đấy Fany.”

“Biểu hiện của mình ư? Mình đã chờ cậu ấy cả đêm, ngày hôm sau và cả ngày hôm nay nữa. Biểu hiện này còn chưa thành tâm sao.” Tiffany nói một cách mỉa mai.

“Mình thấy bình thường Yuri cũng có gây ra chuyện gì đâu. Chắc ngày hôm đó, cậu ấy uống nhiều quá nên mới ngủ quên thôi. Hơn nữa hôm sau SooYoung đã gọi điện cho cậu rồi còn gì.”
“Tại sao là SooYoung mà không phải là chính cậu ấy chứ? Yuri luôn như vậy, dù là bất cứ chuyện gì nếu bản thân cảm thấy có lỗi luôn tìm cách tránh né.”

“Cậu căng thẳng như thế này thì sao cậu ấy có thể trình bày được chứ. Có nghiêm khắc quá không vậy?”

“Cậu nghĩ mình chỉ vì Yuri quá chén với SooYoung mà giận tới nỗi đến đây ở với cậu sao? Mình không trẻ con và chấp nhặt đến vậy? Cái mình giận đó là ngày hôm sau có cuộc họp quan trọng ở công ty Yuri cũng không có mặt, hôm nay cũng không đi làm. Mình mệt mỏi rồi Jessi, mình cứ giống như đang chăm sóc một đứa trẻ to xác vậy. Cậu ấy hành xử không khác gì một đứa bé đi học mắc khuyết điểm rồi trốn tránh nó.”

“Cậu ở bên Yuri đã 10 năm nay đủ để hiểu cậu ấy như thế nào mà. Yuri không phải là sự lựa chọn của cậu sao?”

“Bởi vì hiểu cậu ấy nên mới tin rằng bản thân có thể thay đổi một con người. Mình không cần cậu ấy giỏi giang, mình chỉ cần cậu ấy cả đời này chỉ biết có nhất nhất một mình mình thôi. Nhưng cậu thấy đấy rõ ràng là Yuri không nghĩ gì đến mình cả. Yuri biết thừa là mình không bao giờ có thể ở nhà một mình vậy mà cậu ấy có thể buông thả bản thân. Uống đến nỗi không thể về nhà, ngày hôm sau, hôm sau nữa cũng không quan tâm mình sống ra sao mà chỉ biết lẩn tránh. Chính vì mình chọn Yuri, nên bây giờ mình đang phải ở đây với cậu mà không thể về nhà ba mẹ. Nếu để ba mình biết chuyện này thì mình không biết Yuri sẽ phải trốn bao nhiêu lâu nữa.” Tiffany mím chặt môi tức giận nói.

“Cậu vẫn còn lo cho Yuri lắm.” Jessica mỉm cười nhìn Tiffany và nói.

“Mình đi tắm, không nói chuyện với cậu nữa.” Tiffany nhấc người khỏi ghế bỏ lại cái nhìn đắc ý của Jessica phía sau lưng và đi vào nhà tắm.


Tiffany thực sự đang rất bực bội với cách hành xử của Yuri nhưng tận sâu trong lòng cô cũng không thể phủ nhận rằng có một chút lo lắng dành cho con người đó. Tiffany đến với Yuri giống như một tình yêu được cô chọn lựa kỹ càng, một tình yêu có sự tính toán, giống như một đáp án an toàn. Không có chuyện đúng hoàn toàn và cũng không có chuyện sai hoàn toàn. Nhưng tình yêu giống như một giọt mật ẩn chứa chút ma mị, nghe như đùa nhưng nó có thể khiến cho những con người thông minh nhất cũng đôi lần trở nên “lú lẫn” nếu họ không muốn hoặc không biết cách bước ra. Tình yêu là một loại hình đầu tư man trá nhất, vì gần như bạn không thể sở hữu được nó. Nhưng con người tham lam, luôn muốn sở hữu thứ mình đầu tư-vì biết không thể sở hữu nên càng liều lĩnh chiếm lấy. 










TaeYeon sau khi biết Yuri đang ở nhà mình thì lập tức phóng như bay về để ngăn chặn cái thảm họa trong đầu cô đang hình dung tới. Bước chân vào cửa TaeYeon đã bị thứ mùi nồng chua của những hộp mỳ gói ăn liền quyện với thứ mùi ngai ngái của những lon bia uống dở. Trước khuôn mặt khó chịu của TaeYeon là một nụ cười nham nhở rất kịch của SooYoung.


“Cậu về rồi đấy à? Có mệt lắm không? Để mình xách túi cho.” SooYoung nhanh nhẹn chạy lại đon đả với TaeYeon.

“Yuri đâu rồi?” TaeYeon nhìn SooYoung và hỏi.

“Cứ bình tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi đã.” 

“Mình hỏi cậu ấy đâu rồi?” TaeYeon gằn giọng và đẩy SooYoung qua một bên.

“Cậu ấy đã tự sám hôi mấy ngày hôm nay rồi. Cậu để cho Yuri ngủ một lát đi.” SooYoung lao tới chặn TaeYeon lại.

“Các cậu rốt cuộc lại gây ra chuyện gì nữa hả? Một mình cậu chưa đủ sao, bây giờ lại đến lượt Yuri nữa.”

“Có phải là bọn mình muốn như vậy đâu. Chuyện lỡ xảy ra rồi, nếu không phải là Fany thì cũng không đến mức nghiêm trọng như thế này. Yuri của chúng ta đáng thương lắm, cậu ấy sợ đến nỗi phát bệnh luôn rồi.”

“Đã biết mình yếu sao còn khoái ra gió.”

“Cậu nhỏ miệng chút đi, đều là bạn bè với nhau cả. Sai hay đúng thì sao chứ? Chuyện cũng xảy ra rồi mà.”

“Cậu thừa biết là Yuri không thể sống thiếu Fany còn gì. Chúng ta đều hiểu điều này, sai hay đúng cũng đều do cậu ấy chọn lựa. Sai thì làm lại còn đúng thì phải biết giữ gìn chứ.”

“Con người thì cũng phải có lúc phạm lỗi chứ. Cứ từ từ cậu ấy sẽ quay lại thôi. Cậu còn lạ gì Yuri nữa, mỗi lần cậu ấy làm gì sai thì cứ như có động đất xảy ra vậy. Cũng chỉ vì sợ người ta không cần mình nữa.”

“Mình đến điên mất thôi.” TaeYeon bực mình vò tóc và ngồi xuống ghế.

“Cứ để cậu ấy ở tạm đây mấy ngày trong khi mình đi vắng.”

“Cậu lại đến festival à?” TaeYeon hỏi và nhìn chiếc túi xách của SooYoung.

“Cũng phải kiếm chỗ chơi vài ngày cho đầu óc thư thái chứ. Nói thật mình không thể ở cạnh Yuri thêm một ngày nào nữa.” SooYoung nhăn nhó nói và nhanh chóng xách túi chạy ra khỏi cửa.

“Ya, Choi SooYoung!!!” TaeYeon ngay lập tức hiểu rõ câu nói của SooYoung hét lên một cách đầy phẫn nộ.


Yuri, SooYoung và TaeYeon là những người bạn thân thiết, họ có nhiều điểm chung nhưng mỗi người lại có một tính cách và một nền tảng gia đình khác nhau. TaeYeon luôn nghĩ rằng tình bạn của ba người bọn họ có thể khiến mọi người ghen tỵ. Trên thế giới này đâu có quá nhiều những thứ tình cảm dựa trên sự yêu quý mà không hề vụ lợi cá nhân. Họ luôn ở bên nhau, sát cánh mỗi lúc cần giúp đỡ và bao dung với mỗi sai lầm phạm phải. Nhưng thời gian trôi đi những vật chất những ngã rẽ trong cuộc đời khiến con người ta phải tính toán hơn. Lo cho bạn, thương bạn nhưng không thể hết mình vì bạn theo cái kiểu sống cùng sống, chết cùng chết như ngày nào. Mỗi người có một cuộc sống riêng cần được đảm bảo, nếu có lo cho nhau thì cũng như cái cách mà TaeYeon đang lo sợ dùm Yuri. TaeYeon hiểu cả cô và SooYoung dù cả đời này có ở bên Yuri cũng không thể bao bọc và chở che cho Yuri như cái cách mà Tiffany đang làm. Có thể đó là thứ tình yêu có phần vị kỷ nhưng nó phù hợp với Yuri, có mệt mỏi nhưng lại đảm bảo lợi ích vững bền. Yuri cũng không thể thiếu Tiffany giống như loài hoa hướng dương cần ánh mặt trời. Nghe thì có vẻ sách vở nhưng sự thật là 10 năm ở bên Tiffany, Yuri chịu đựng không ít nhưng cũng có được không ít. Với Yuri, Tiffany chính là mã số an toàn cho một cuộc sống bình yên. Đó là lý do vì sao Yuri cứ dậm chân tại chỗ, Yuri không lo mình kém cỏi, không lo mình có thể làm gì hay không làm gì? Yuri chỉ lo làm phật ý Tiffany. Suy cho cùng số phận an bài sẽ khiến con người ta bám víu vào đó mà lớn lên. 










TaeYeon ngồi trong xe ô tô chùm mũ kín mít liên tục cắn móng tay và quay sang nhìn Jessica thở dài và hỏi đi hỏi lại câu hỏi dường như đã hỏi cả chục lần.


“Fany nhất định không chịu đến nhà mình ăn tối sao?”

“Sau khi mình cố gắng gượng ép đến lần thứ 3 thì mình đã bị đuổi ra khỏi chính căn hộ của mình. Và bây giờ cậu ấy đang ở đó làm loạn với đám bạn đại học.” Jessica lắc đầu nói.

“Cậu không thể thị uy với Fany sao?” TaeYeon vớt vát nói.

“Vậy cậu có thể ép buộc Yuri đến nhà mình không?” Jessica hỏi ngược lại.

“Thế chúng ta như thế nào bây giờ? Không thể ra ngoài đó cũng không thể về nhà.” TaeYeon lấy hai tay vỗ mạnh vào vô lăng ngao ngán nói.

“Đằng nào Yuri cũng chuẩn bị bữa tối rồi. Về nhà cậu ăn trước đi rồi tính.” Jessica vỗ vỗ lưng TaeYeon và nói.

“Grruuuuuuuuuuu.” TaeYeon nghiến răng nghiến lợi vẫn chưa hết bực mình và lái xe về nhà.










Yuri mở cửa chỉ nhìn thấy TaeYeon và Jessica thì khuôn mặt đã buồn đi một nửa. Cả buổi chiều ngày hôm nay cô đã nhọc công chuẩn bị một bàn ăn toàn những món Tiffany thích. Cô hy vọng khi Tiffany đến cùng với sự hỗ trợ của TaeYeon và Jessica thì cô có thể có chút tự tin mà đứng ra nhận lỗi. 


“Cậu, mau cởi tạp dề ra và đến nhà của Sica mà đón Fany về đi.” TaeYeon nhìn khuôn mặt ủ dột của Yuri nói.

“Đèn còn đang đỏ chưa có dấu hiệu màu xanh làm sao mình dám di chuyển chứ.” Yuri đờ đẫn nói.

“Aish, mình đến chết với cậu mất thôi. Đồ thỏ đế.” TaeYeon gằn giọng và kéo Jessica vào bên trong.


Một bàn ăn thịnh soạn, những món ăn với mùi vị của tuyệt ngon, màu sắc bắt mắt cũng không thể cứu vãn không khí ngán ngẩm trên bàn ăn lúc này. Yuri mặt dài thườn thượt chả buồn động đũa trong khi TaeYeon và Jessica cũng không nuốt trôi miếng thức ăn vốn chủ đích không dành cho họ thêm vào đó là một khuôn hình nhìn mắc nghẹn trước mặt. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Yuri trở về phòng của SooYoung trong khi TaeYeon và Jessica ở lại phòng bếp và dọn dẹp.


“Cậu làm gì vậy?” Jessica khẽ giật mình khi TaeYeon ôm lấy cô từ đằng sau.

“Suỵt.” TaeYeon ra dấu cho Jessica trước khi vùi mặt mình vào cổ của Jessica hít hà như một đứa trẻ.

“Tối nay cậu ở lại đây đi?” TaeYeon khẽ thì thầm vào tai của Jessica một lời đề nghị.

“Yuri còn ở đây mà.”

“Chỉ cần cậu đồng ý. Mình sẽ giải quyết Yuri.” 

“Vậy mình đi tắm trước đã.” Jessica véo nhẹ một bên má của TaeYeon nói trong khi đôi mắt của TaeYeon ngay lập tức bừng sáng.

Sau khi Jessica đã đi vào phòng tắm, TaeYeon cũng nhanh chóng vào phòng của Yuri và giải quyết cục nợ của mình.

“Yuri, mình có chuyện muốn nhờ cậu.” TaeYeon bước đến bên cạnh Yuri người đang nốc bia ừng ực và nói.

“Cậu muốn gì?” Yuri nheo nheo mắt nhìn TaeYeon và nói.

“Tối nay, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cậu hãy ở yên trong phòng cho mình. Nửa bước cũng không được ra khỏi phòng.” TaeYeon nói một cách đầy nghiêm túc.

“Sica đêm nay ở lại đây có phải không?” Yuri nói bằng cái giọng ngà ngà.

“Thế nên nhất định không được ra khỏi phòng đó.” TaeYeon nhấn mạnh và toan bước ra ngoài.

“Đồ bạn tồi.” Yuri cau mày lại nhìn TaeYeon nói.

“Nhớ đấy nhé.”

“Chết tiệt, cậu là đồ dại gái Kim TaeYeon.” Yuri phẩy phẩy tay đuổi TaeYeon ra ngoài và nói.


TaeYeon khép cánh cửa phòng Yuri lại và trở về phòng của mình. Jessica đang ở đó chờ cô, cô ấy mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ dài màu trắng mỏng tang của TaeYeon.


“Cậu đã tìm thấy chiếc áo ngủ dễ thương này ở đâu vậy?” TaeYeon trèo lên giường như một chú mèo con tiến sát lại chỗ Jessica đang nằm.

“Mình thấy nó ở trong tủ, mượn cậu một lát rồi lát nữa trả lại có được không?” Jessica quay lại nhìn TaeYeon, đôi tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc của TaeYeon sang một bên và nói.

“Có thể trả mình ngay bây giờ được không?” TaeYeon vừa nói vừa gõ gõ ngón tay của mình theo một đường dài từ cổ áo để tìm đường về với gấu áo và một cách từ từ vén nhẹ nó lên.

“Cậu thật keo kiệt đấy TaeYeon.” Jessica cắn nhẹ môi dưới của mình và liếc nhìn TaeYeon.

“Mình có thể chứng minh sự hào phóng của mình bằng cách khác.” TaeYeon ghé sát khuôn mặt của mình vào hõm cổ của Jessica và phả hơi thở đều đều của mình, điều này khiến cho Jessica khẽ rùng mình.

“Bằng cách nào chứ?” 

“Sẽ bù đắp cho cậu.” TaeYeon ngẩng lên nở một nụ cười nham hiểm với Jessica trước khi cúi xuống và hôn vào khoảng trống mà chiếc áo bị kéo lên để lại. Nụ hôn của TaeYeon miết nhẹ nhàng trên làn da trắng mịn của Jessica để lại ở đó những vệt dài ẩm ướt từ chiếc lưỡi lém lỉnh.

“TaeYeon à, TaeYeonnnnnnn à, TaeYeon...” Tiếng gọi của Yuri khiến cả TaeYeon lẫn Jessica đều giật mình. Cả hai gần như sửng sốt khi thấy cánh cửa phòng mình bỗng chốc được mở ra và Yuri đang đứng ở đó với một nụ cười ngớ ngẩn kèm theo chiếc gối trên tay.

“Cậu làm cái quái gì ở đây vậy Yuri?” TaeYeon hét lên và nhanh chóng kéo lấy tấm chăn mỏng che lên người Jessica.

“Hai người vui vẻ quá nhỉ. Có thể cho mình ngủ cùng không? Mình nhớ Fany đến nỗi không thể ngủ một mình được.” Yuri cầm chiếc gối nói bằng cái giọng của một kẻ say khướt bước tới giường của TaeYeon trong khi Jessica và TaeYeon hoàn toàn bất động.

“Cậu mau đi ra đây cho mình.” Ngay lập tức TaeYeon nhổm dậy và kéo Yuri ra bên ngoài phòng khách một cách thô bạo.

“Kwon Yuri cậu...” TaeYeon chưa kịp nói hết câu thì Yuri đứng trước mắt cô đã hai hàng nước mắt lăn dài.

“Mình phải làm sao bây giờ? Mình không cố ý mà? Mình đâu có muốn ngủ? Chỉ là tự nhiên thiếp đi thôi. Mình thật lòng không bao giờ nghĩ đến việc để cô ấy ngủ một mình trong đêm tối. Cậu biết không? Fany là người sợ bóng tối, đêm nào cô ấy cũng ôm chặt lấy mình và ngủ. Nhất định lần này to chuyện rồi. Mình sai gì không sai lại sai cái việc tổn hại đến cô ấy.” Yuri bắt đầu thút thít nói.

“Yuri à, chỉ là một đêm thôi mà. Fany không phải người nhỏ mọn vậy đâu.” TaeYeon vỗ vỗ lưng Yuri và nói.

“Không phải một mà là những ba đêm.” Yuri mếu máo trình bày.

“Cái gì cơ?” TaeYeon trợn mắt nhìn Yuri không thể tin nổi.

“Mình không dám về nhà cũng không dám đến công ty. Cậu nghĩ xem, mình ở trong căn nhà đó là vì ai? Mình đi làm ở cái công ty chết tiệt đó là vì ai? Không phải vì Fany nhà mình sao. Bây giờ Fany đang giận mình như vậy, mình có thể đến hai nơi đáng sợ đó không. Để mình nói cho cậu nghe, mình đi xe đẹp, ở nhà lớn, mặc quần áo hàng hiệu nhìn rất oách phải không nhưng đó chỉ là những thứ bên ngoài thôi. Bạn của cậu dù có dát vàng lên người cũng chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Trong mắt người khác chỉ là một đứa ăn bám thảm hại. Chỉ có Fany, chỉ có cậu ấy mới khiến tất cả bọn họ dù có nói xấu mình thì cũng chỉ dám ở đằng sau mà chỉ trỏ. Nếu cậu ấy không ở đấy, không ở bên mình, không bảo vệ mình thì bạn của cậu sẽ bị tất cả những người đó di chết như một con tép.” Yuri lầm bầm nói rồi ném một vỏ lon bia xuống sàn nhà và đạp mạnh vài cái đến bẹp dí mới thôi.

“Được rồi ngồi xuống đây rồi từ từ nói.” TaeYeon cố đẩy Yuri ngồi xuống ghế salon để trấn tĩnh cơn kích động của người bạn tội nghiệp.
“Mình phiền phức lắm phải không? Mình ở đây gây phiền hà cho cậu phải không? Mình biết, nhìn thái độ của cậu là mình biết rồi. Nhưng TaeYeon à cậu hãy cố chịu đựng đi, ai bảo số cậu không may phải làm bạn với một kẻ đen đủi như mình. Nói cho cậu nghe nếu Fany thật sự không cần mình nữa thì cậu phải cưu mang mình. Đừng bỏ rơi mình, coi mình như cục nợ như nghiệp chướng từ kiếp trước của cậu cũng được. Chỉ cần đừng bỏ rơi mình. Mình xin cậu đấy.” Yuri quay sang nhìn TaeYeon, đôi mắt trực trào.

“Yuri à, cậu là một người tốt, Fany yêu cậu và bọn mình cũng yêu thương cậu. Không ai trong số bọn mình ngu ngốc đến nỗi bỏ đi một người tuyệt vời như cậu. Mạnh mẽ lên Yuri, cậu cần mọi người thì mọi người cũng cần cậu vậy. Trên đời này có hạt cỏ nào bỗng nhiên nảy mầm mà không có lý do của nó đâu. Dù nó có là thứ cây cỏ dại không ai chăm sóc nhưng nó vẫn hiên ngang đứng vững mà chẳng phải phụ thuộc vào ai cả. Yuri, Yuri à nhìn mình này, được làm bạn với cậu là may mắn của mình. Fany tìm được một người cả đời tôn thờ một tình yêu duy nhất cho cậu ta như cậu là phước phận của cậu ta.” TaeYeon giữ lấy hai vai của Yuri quả quyết nói.

“Mình nhớ cô ấy lắm TaeYeon. Không có cô ấy cảm giác bầu không khí của mình cứ như bị ai đó bóp nghẹt vậy.” Yuri gục đầu vào vai của TaeYeon và bật khóc.

“Tiffany Hwang, cậu rốt cuộc đã làm gì với Yuri vậy? Rốt cuộc đã nhuộm màu cuộc sống của cậu ấy như thế nào?” TaeYeon thầm nghĩ và vỗ về Yuri.


Trong mắt TaeYeon, tình yêu của Tiffany và Yuri cũng đơn thuần như bao nhiêu tình yêu của các cặp đôi khác. Có thể có sự khác biệt giữa hai người nhưng TaeYeon nghĩ rằng chỉ cần Yuri và Tiffany hiểu là đủ. Nhưng nhìn Yuri thổn thức trong vòng tay hôm nay đã khiến TaeYeon thay đổi suy nghĩ. Những cảm xúc gần gũi nhất trong tình yêu chính là tự do khoan khoái đắm chìm trong tình yêu, thay vì điều khiển nó để cố trở nên hòa hợp. 









Một lúc sau, Yuri đã thiếp đi lúc nào không hay. TaeYeon nhẹ nhàng để Yuri nằm xuống ghế salon và đắp một tấm chăn mỏng cho người bạn của mình.

“Vì mình và vì cậu, mình sẽ giúp cậu trở về nơi cậu đã lựa chọn.” TaeYeon thở dài nói trước khi bước về phòng mình.

TaeYeon nhẹ nhàng mở cửa, Jessica vẫn chưa ngủ, cô ấy đang nằm trên giường và đọc tạp chí. TaeYeon bước lại phía giường kéo nhẹ tấm chăn đang đắp ngang người của Jessica và vùi mình vào đó. Cô đưa tay vắt ngang qua eo của Jessica và kéo cô gái trước mặt vào lòng mình.

“Yêu đương thật mệt mỏi, kết hôn rồi còn mệt mỏi hơn.” TaeYeon bất chợt lên tiếng.

“Đôi khi người ngoài như chúng ta chỉ nên lắng nghe thôi TaeYeon à.” Jessica vỗ vỗ lên cánh tay của TaeYeon và nói.

“Cậu đang sợ mình lên án Fany phải không?”

“Mình là bạn thân của Fany, cậu là bạn thân của Yuri. Nhưng 10 năm bên nhau của Yuri và Fany chúng ta có thể hiểu được bao nhiêu. Quãng đười dài đó thực chất chỉ có hai người họ bước đi, chúng ta chỉ giống như những người bộ hành thi thoảng bước qua mà thôi. Cậu có thể lên án Fany vì điều gì trong khi chính cậu cũng không hiểu rõ vì sao Yuri sống 10 năm như vậy đúng không?”

“Mình có cảm giác Yuri không sống thật với chính mình khi ở bên Fany.”

“Mỗi người có một lựa chọn riêng mà họ cho rằng bản thân mình là phù hợp nhất. Sự thẳng thắn, không giấu giếm gì giữa hai người yêu nhau chưa hẳn đã là tình yêu tuyệt đối. Không thể chỉ căn cứ vào điều đó mà nói hai người có thể hòa quyền vào nhau. Thực tế cuộc sống không giống trong những cuốn sách đạo đức mà chúng ta vẫn học, hôn nhân có những điều rất nhạy cảm, đôi lúc nên biết cái gì cần nói, cái gì không nên làm. Cậu thử nghĩ mà xem, nếu cậu nói hết mọi chuyện điều đó có đảm bảo một cuộc sống lâu bền không? Đừng lý tưởng hóa nó theo một bài ca giáo điều nào cả. Yuri có cách dung hòa lại cách sống của cậu ấy để chung sống yên ổn với Fany và Fany cũng vậy thôi.” 

“Nhưng mình có cảm giác Yuri giống như một vật ký sinh của Fany vậy. Nếu không có Fany cuộc đời cậu ấy sẽ đi về đâu. Hành trang mà Yuri có trong cuộc đời này chính là màu hồng của Fany tạo ra. Nếu hai người đó chia ly không khác gì là đẩy Yuri ra giữa biển khơi mênh mông không có đường về.”

“Nếu Yuri là một ký sinh, thì đó là loại ký sinh mà Fany bắt buộc phải có trong cuộc sống này. Hờn giận là điều rất bình thường giữa các cặp đôi quan trọng là họ vẫn còn yêu đối phương. Yêu là để hiểu người mình yêu và chính mình hơn một chút, để đủ dũng khí men theo tình yêu và bằng lòng với hạnh phúc mình đang có. Trên cung đường tình yêu có muôn nẻo đường tình yêu để người ta mất nhau nhưng cũng có những nẻo đường để người yêu nhau tìm về bên nhau, để nhẹ lòng định hướng tương lai cùng nhau, dù trong va vấp và quỵ ngã vẫn sẽ đứng dậy vì muốn bên một người làm lại tất cả.”

“Chúng ta có phải đang lo chuyện bao đồng không. Vì Yuri mình đã mất một buổi tối tuyệt vời và giờ vì hai người đó chúng ta đang nói những chuyện thật chả phù hợp với hoàn cảnh chút nào.” TaeYeon thở dài và ôm chặt lấy Jessica.

“Bây giờ thì phải ngủ thôi ngày mai mình có ca phẫu thuật sớm.” Jessica hôn lên trán của TaeYeon và nói.

“Yuri nói, Fany sợ bóng tối nên lúc nào ngủ cũng ôm chặt lấy cậu ấy. Còn mình từ phút giây này đều muốn ôm chặt lấy cậu mỗi đêm, sáng ra có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu. Như vậy khi ngủ có thể mơ màng thoải mái mà không sợ bị lạc trong bất kỳ giấc mơ nào cả.” TaeYeon mỉm cười và hôi nhẹ lên đôi môi của Jessica một cách đầy tình cảm.




Cuộc sống tạo nên những gam màu khác nhau, những xung đột, những điểm nhấn để kết cấu cho mỗi cá nhân một bức tranh đời người. Đi tìm tình yêu trong tuổi trẻ là một công việc khó khăn khi trái tim chưa có nhiều trải nghiệm. Đi tìm tình yêu ở khoảng thời gian ấy là một công cuộc dò dẫm nhịp đập trái tim với lý trí trong nỗi bơ vơ. Bởi chưa tìm được đến điểm dừng của tình yêu nên người ta tìm kiếm tình yêu trong cảm xúc của mình, nhưng đôi lúc lại sợ hãi phát hiện ra rằng trái tim đã biết dừng lại để yêu, nhưng điểm dừng đó sẽ không lâu bền vì chính nỗi sợ hãi một ngày nào đó tình yêu sẽ tan vỡ do những điều khác biệt tạo ra. Khi đang yêu nhau, hai con người không thực sự hiểu nhau, và cũng chưa thể hiểu nhau do chìm đắm trong tình yêu tưởng tượng của cá nhân hơn là đi sâu vào trái tim của đối phương, bởi đơn giản hai con người ấy có niềm tin khác biệt không thể dung hòa khi họ vẫn đang là họ, họ của tuổi trẻ với mường tượng tương lai của riêng mình.

Episode 20: All Of A Sudden...!




















Jessica trở về nhà sau ca mổ kéo dài hơn 2 giờ đồng hổ. Tiếng cạch cửa mở ra trước mặt một không gian quen thuộc nhưng có phần bị xáo trộn. Jessica nhìn quanh căn hộ của mình một lượt trước khi bước vào phòng khách với dáng điệu mệt mỏi. Đặt nhẹ túi sách xuống ghế salon, cô xắn tay áo và bắt đầu dọn dẹp từng chút từng chút một. Tiffany đã đi làm, nhưng mớ lộn xộn mà cô để lại cũng không khỏi làm phiền lòng Jessica. Jessica không cảm thấy mệt khi phải xếp gọn đống tạp chí trải la liệt trên mặt bàn, cô cũng không quá khó chịu khi thấy những cốc nước uống dở của Tiffany được đặt mỗi chỗ một nơi. Quần áo, đồ trang điểm tất cả đều được quăng quật một cách vô định. Rõ ràng Tiffany không phải tuýp người bừa bộn nhưng khi buộc lòng phải di chuyển đến một không gian khác, cô ấy đang thể hiện chút gì đó lúng túng. Jessica chưa bao giờ nghe thấy Tiffany than vãn bất kể vấn đề gì về tình trạng của cô ấy. Vẫn cười, vẫn tỉnh táo, vẫn xử lý mọi chuyện rất linh hoạt nhưng lại chẳng thể nhớ nổi bữa sáng ngày hôm nay mình đã ăn gì. Như ngay cả lúc này đây khi cô cùng Tiffany ra ngoài ăn trưa, thì mọi chuyện vẫn chẳng khá hơn.


“Món này mặn thật đấy.” Tiffany vừa nhăn mặt vừa không ngừng uống nước.

“Chúng ta đã ăn ở đây hàng chục lần rồi Fany. Chẳng có gì thay đổi hết.” Jessica nhìn dáng điệu của Tiffany liền chép miệng nói.

“Không, chắc chắn là hôm nay họ đã bỏ quá nhiều muối. Cậu biết mình không thể ăn mặn được mà.” Tiffany vẫn ngoan cố.

“Về nhà đi Fany. Về đó để có người dọn đồ cho cậu, để có người nấu ăn cho cậu, để có người cùng cậu đến đấy ăn, để có người làm nhạt đi dư vị mặn chát trong cổ họng của cậu.” Jessica nhấp một ngụm nước từ tốn nói.

“Cậu thật sự là keo kiệt hơn cả TaeYeon nữa đó. Mình mới ở nhà cậu có mấy ngày mà cậu đã.” Tiffany phẩy phẩy tay tỏ vẻ không hài lòng.

“Yuri chiều nay sẽ đến đón cậu vì vậy tốt nhất là cậu hãy về nhà mà chuẩn bị.” 

“Tại sao mình phải theo cậu ấy về chứ?”

“Cậu đã giơ cao như vậy chắc chắn là không muốn đánh mạnh rồi. Thôi thì 1 tuần là đủ trừng phạt Yuri rồi.”

“Cậu có phải là bạn của mình không Jessi?” 

“Phải.”

“Vậy tại sao chứ?”

“Cậu thật sự muốn biết?”

“Đương nhiên.”

“Cậu và Yuri, nhất là cậu đang cản trở nhu cầu sinh lý của mình và TaeYeon.” Jessica tựa người vào ghế và nói một cách thản nhiên.

“Ọc!!!” Tiffany ngay lập tức không nuốt trôi miếng nước sau khi nghe câu trả lời của Jessica.

“Jessi, cậu thay đổi rồi. Từ bao giờ mà cậu có thể nói những lời như thế với bạn mình chứ.” Tiffany vẫn còn cảm thấy bất ngờ vì câu trả lời của Jessica.

“Khi cậu đang vui vẻ chuẩn bị đám cưới với Yuri, những dịp nghỉ lễ, Valentine mọi năm, chính cậu mới là người cho mình ra rìa. Mình đã rất vui vẻ đón nhận còn gì. Tâm lý này cậu hiểu rõ hơn mình mà.” Jessica nhoẻn miệng cười nói.

“Cứ yêu vào là quên hết bạn bè.”

“Thôi nào đừng tự đá vào chân mình nữa Tiffany Hwang. Không phải cậu vẫn mong Yuri đủ can đảm đến gặp cậu sao. Cũng không thể để tình trạng này kéo dài được. Nếu ba cậu phát hiện ra thì còn mệt hơn nữa.” 

“Mình không biết.” Tiffany vừa lắc đầu vừa nói.

“Coi như thống nhất vậy nhé.”

“Đã nói mình không biết rồi còn gì.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Jessica mỉm cười khi thấy tín hiệu màu xanh từ phía Tiffany. Suy cho cùng là Tiffany không có ý định làm khó Yuri chỉ là cần người buộc dây thì phải tự mình đi gỡ nút mà thôi. 

“Lúc nãy mình có gọi cho HyoYeon rủ cậu ấy cùng đi mà thấy cậu ấy cư xử lạ lùng lắm.” Tiffany đột nhiên trầm ngâm nhìn Jessica và nói.

“HyoYeon ư? Cũng lâu rồi mình chưa gặp cậu ấy. Sao vậy là bận việc không thể đến được à?” Jessica xoay nhẹ tách cafe hỏi Tiffany.

“Ngày trước ba chúng ta đi đâu làm gì cũng chỉ cần gọi một tiếng là có mặt. Từ ngày lên đại học, cậu thì ở Mỹ, cậu ấy thì đi lên phía Bắc. Bây giờ khó lắm bạn bè mới ở cùng một chỗ mà chẳng tụ tập được. Mình thấy cậu ấy từ khi đó cứ trở nên xa cách như thế nào ấy.”

“Ý cậu là từ khi sinh Shikshin?”

“Jessi, lúc đó cậu không có mặt ở đây để chứng kiến HyoYeon đã rơi vào tình trạng khốn khổ như thế nào. Lúc đấy cậu ấy cũng chỉ mới 18 tuổi, mọi thứ bỗng nhiên đổ ập xuống. Tên gây ra tội thì chạy trốn, đường về nhà cũng bị chính gia đình hắt hủi. Mình lúc đó thiệt chỉ muốn đập cho Choi SooYoung một trận mất xác.” Tiffany xiết chặt quai cốc và nhớ lại câu chuyện của hơn 7 năm về trước.






Vào một đêm mưa tầm tã, cơn mưa trút xuống như thể hiện sự tức tối của trời đất. Tiffany vẫn đang ở trong thư viện chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ của năm thứ nhất đại học. Sinh viên nào khi mới bước chân vào cánh cửa đại học đều dành ra một nhiệt huyết nhất định để nỗ lực chứng tỏ mình và Tiffany luôn tâm niệm điều này trong suy nghĩ. Những dãy hành lang sáng đèn, những dãy bàn chật ních người ngồi, những cuốn sách được trải ra như một công trình kiến thức độ sộ. Tiffany vươn vai sau những giờ học liên tục, Yuri hôm nay bắt đầu những ngày học quân sự đầu tiên nên không thể ở cạnh Tiffany. Ngoài trời mưa như trút chẳng có dấu hiệu sẽ tạnh sớm, Tiffany lôi chiếc điện thoại trong cặp ra và kiểm tra các cuộc gọi trong lúc cô học. Có vài cuộc gọi và tin nhắn từ Yuri nhưng còn lại đa số là rất nhiều cuộc gọi từ HyoYeon. Tiffany nhìn dãy số nhấp nháy trên điện thoại không khỏi giật mình, từ ngày cô lên đại học thì việc liên lạc với nhóm bạn cấp 3 đã vãn đi rất nhiều. Thậm chí là cả HyoYeon một trong những người bạn thân của cô. Linh tính mách bảo có chuyện không hay xảy ra, Tiffany ngay lập tức rời khỏi thư viện và liên lạc với HyoYeon. Chẳng mấy chốc đôi mắt cười ấy co lại khi nhìn thấy người bạn thân năm nào đứng co ro trước mái hiên của dãy lớp học. Cô ấy khoác trên người một chiếc áo len nhàu nhĩ ướt sũng nước, khuôn mặt cúi gằm và Tiffany gần như khựng lại mọi suy nghĩ khi nhìn thấy cái bụng lồ lộ của HyoYeon. Đêm hôm đó Tiffany đã trải qua một khoảnh khắc mà có lẽ cả cuộc đời này cô không thể quên được. Dù Tiffany có khôn ngoan, có hiểu đời đến đâu thì cô ấy lúc bấy giờ cũng chỉ là một cô gái 18 tuổi mới bước vào đời. Còn có quá nhiều thứ mà Tiffany thực sự chưa bao giờ nghĩ tới hoặc giả nó chỉ xảy ra trong hình dung của cô mà thôi. Những bước chạy siêu vẹo, tiếng thét đau đớn đến xé ruột của HyoYeon khiến chân tay Tiffany co rúm lại. Mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện sộc lên một cách ngột ngạt khiến Tiffany gần như đã nôn hết những gì có trong cơ thể của mình. Lần đầu trải qua cảm giác sợ hại, bàng hoàng, không thể tìm cách giải quyết trong chốc lát. Sốc!!! Rất sốc và chẳng còn lời nào để diễn tả. Đứa trẻ sinh non thiếu tháng, yếu ớt trong cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người. Nó đỏ hỏn giống như một cục máu vừa dứt đi từ lòng mẹ. Tiếng khóc nghèn nghẹn không bật lên, oe oe vài chập rồi tắt đi. Tiffany lặng nhìn HyoYeon khuôn mặt trắng bệch, cắt không còn hột máu, những lời bàn tán râm ran vang lên khiến cô trở nên đờ đẫn...





“Fany, Fany, cậu không sao chứ?” Jessica quơ quơ bàn tay trước mặt Tiffany và hỏi.

“Jessi, cậu có bao giờ từng nghĩ chúng ta đã quá dửng dưng với HyoYeon không?”

“Đó là vấn đề muôn thuở rồi Fany. Ngày ấy cậu đã làm rất tốt, chúng ta vốn dĩ cũng rất bất ngờ. Mọi chuyện diễn ra không ai muốn cả.”

“Mình luôn cảm thấy điều này nhưng lại ngại mà chưa bao giờ nói ra. Ba chúng ta tuy là thân thiết nhưng có lẽ vẫn luôn có khoảng cách. Gia đình của mình và cậu khác với gia đình của HyoYeon. Cuộc sống của chúng ta gần gũi với nhau hơn là cậu ấy. Mình luôn cảm thấy HyoYeon có một áp lực nào đó khi làm bạn của chúng ta. Cậu ấy có vẻ gì đó rất tự ti. Nếu không sao năm đấy lại chỉ tìm đến mình vào khoảnh khắc cuối cùng như vậy, sau này lại càng ngại tiếp xúc một cách thân mật. Mình chưa bao giờ tính toán với bạn bè nhưng mình có cảm giác cậu ấy đang vẽ ra một đường vạch phân chia cậu ấy với bọn mình vậy.” Tiffany thở dài và nói.

“Chỉ là trên đời này con người không phải ai cũng có lòng tốt với những người xa lạ. Đôi khi với người thân còn khó nữa là. HyoYeon cậu ấy có mặc cảm của chính mình. Làm mẹ ở lứa tuổi đó là thứ rất khó để cậu ấy có thể chống đỡ. Hoàn cảnh lại chẳng tốt đẹp gì, bị nhà trường đuổi học, phải ra đời quá sớm cùng với một gánh nặng trên vai. Cậu ấy không thể như chúng ta được. Tuy nhiên HyoYeon đang làm rất tốt trách nhiệm của cậu ấy. Thật sự mình rất khâm phục cậu ấy. So với HyoYeon hiền lành của năm nào thì mình thấy vui vì cậu ấy đã mạnh mẽ lên rất nhiều.”

“Đó là lý do không bao giờ mình tha thứ cho Choi SooYoung. Tương lai, gia đình, tình cảm, niềm vui cuộc sống của HyoYeon bị cậu ta cưỡng trắng trong một đêm.”

“SooYoung suy cho cùng vẫn còn là đứa trẻ chưa trưởng thành vào ngày ấy. Phản ứng chạy trốn là phương pháp mà mọi đứa trẻ đưa ra. Có thể thấu hiểu cho cậu ấy phần nào.”

“Vậy mình hỏi cậu, 7 năm qua HyoYeon bươn mình với cuộc đời, nụ cười chai sạm đi vì cái xã hội tàn khốc này. SooYoung lấy quyền gì mà cứ mãi không chịu lớn như vậy? Cậu ta dựa vào đâu mà ngày đêm ngon giấc trong khi bạn của chúng ta ở ngoài đó vất vả mưu sinh chứ?” Tiffany thể hiện thái độ bức xúc của mình và nói.

“Lên án sai lầm là một việc cần thiết nhưng cũng cần lắng nghe lý do của những sai lầm đó nữa. Chúng ta đâu đó luôn mặc nhận rằng đó chỉ là sự ngụy biện. Nhưng việc trên đời này xảy ra cũng đều có lý do của nó cả.” Jessica thở dài xoa dịu sự bực tức trong lòng Tiffany.



Câu chuyện giữa Tiffany và Jessica dừng lại khi đồng hồ đã điểm, những giây phút giải lao đã hết. Ai nấy trở về với công việc của chính mình. Mỗi người một suy nghĩ, đôi khi trong cuộc sống không có quá nhiều lúc bản thân mình lại nghĩ về chuyện của người khác như vậy. Có thể bạn thừa nhận là bạn quan tâm, bạn tìm hiểu cậu chuyện đó nhưng chỉ là thỏa mãn trí tò mò bản năng trong mỗi người. Nghe xong thì cảm thán vài câu chứ mấy ai đồng cảm đến nỗi đặt mình vào tâm trạng của người khác, cảm nhận nỗi đau của người khác mà chia sẻ. Bạn bè cũng vậy, cười vui vẻ bên nhau vẫn dễ thân thiết hơn là chia sẻ nỗi buồn. Chỉ là khoảnh khắc đó họ buồn cùng bạn, họ cho bạn một giây phút an ủi. Nhưng nó có đủ sức kéo dài mãi, câu trả lời là không, khi chia tay, họ sẽ vẫn vui với niềm vui của họ, họ cũng sẽ bỏ lại nỗi buồn của bạn ở đâu đó. Còn bạn, thực tế vẫn bắt bạn phải giải quyết vấn đề của chính mình. Nỗi buồn thực sự là phạm trù cá nhân, muốn nó tan biến trước hết là hãy tự mình đứng lên trước khi mong người khác giúp đỡ.











TaeYeon và Yuri di chuyển xe của mình vào bãi để xe của khu căn hộ nơi Jessica đang sinh sống. 


“Đợi đã.” Yuri lên tiếng khi thấy TaeYeon tháo dây an toàn và bước ra khỏi xe.

“Cậu có nhất thiết phải làm như vậy không?” TaeYeon chau mày khi thấy Yuri đang uống một lô lốc nước tăng lực vào miệng.

“Sao lại không cần chứ?” Yuri lắc mạnh đầu tháo dây an toàn và bước ra khỏi xe.

“Làm màu quá đi.” TaeYeon chép miệng ngán ngẩm nói.

“Cậu nói xem là Fany có thích bó hoa mình mua không?” Yuri chỉnh lại những bông hoa và nói.

“Mình có yêu cậu ta đâu mà biết.” 

“Ừ nhỉ.”

“Này Kwon Yuri, cậu đi gặp Fany chứ có phải đưa mình vào hang cọp đâu mà hoảng loạn như vậy. Cậu với cậu ta yêu nhau 10 năm rồi, cậu ta thích ăn gì, thích hoa gì, mặc áo lót cỡ bao nhiêu không phải toàn những chuyện cậu thuộc lòng rồi sao.” TaeYeon vừa bước vào thang máy vừa giảng giải cho Yuri.

“Vậy sao chân tay cậu cũng run lẩy bẩy thế kia?” Yuri tròn mắt nhìn TaeYeon và hỏi khi hai người đứng trước cửa căn hộ của Jessica.

“Là lúc nãy chưa kịp ăn trưa. Đây là biểu hiện của việc hạ đường huyết biết chưa? Cậu còn nhìn gì nữa, mau bấm chuông đi.” TaeYeon lắc mạnh bàn tay mình và giục Yuri.

“Không phải lúc trước ở nhà đã thống nhất là cậu bấm chuông mà.” Yuri quay sang nhìn TaeYeon ré lên.

“Ở nhà khác, ở đây khác.” TaeYeon lạnh lùng nói.

“Đây là nhà của bạn gái cậu mà.” Yuri chày cối.

“Nhưng bây giờ chỉ có Tiffany Hwang của cậu ở trong đó thôi biết chưa.” TaeYeon rít lên và bất ngờ tóm lấy tay của Yuri và nhấn mạnh lên chuông cửa nhà Jessica trước khi vọt ra phía cầu thang bộ bỏ lại Yuri ngẩn ngơ đứng ở đó.

“Ch...à..o....cậ..u.” Yuri lí nhí nói và nở một nụ cười ngớ ngẩn khi thấy Tiffany đang đứng chắn ngang cánh cửa với một cái nhìn lãnh đạm dành cho cô.

“Fany à...babe...honey...” Yuri thở phào khi thấy Tiffany quay ngoắt đi vào bên trong, cô bắt đầu lẽo đẽo đi theo cô gái phía trước và bắt đầu công cuộc xoa dịu cơn giận dữ của ai đó.

“Mình biết cậu rất thích hoa bách hợp màu trắng. Chúng rất đẹp phải không, thật sự là rất đẹp. Đẹp như chính cậu vậy.” Yuri mon men ngồi lại gần Tiffany và nói.

“Cậu có biết mình đã gây ra chuyện gì không Yuri?” Tiffany khoanh hai tay của mình lại và nói.

“Mình biết, nhưng Fany à mình thề là ngày hôm đó mình không có cố ý.”

“Vậy những ngày hôm sau là cố ý phải không?”

“Mình...mình...” Yuri nhìn khuôn mặt rắn lại của Tiffany thì trở nên im bặt.

“Ngay cả cách ngụy biện cho bản thân cậu cũng không nghĩ ra được nữa. Vậy cậu tới đây để nói điều gì.” Tiffany thở dài nhìn ra đằng xa.

“Là vì mình nhớ cậu.” 

“Nhớ ư? Yuri, mình đã ở đây được 1 tuần rồi. Cậu trong thời gian đó có gọi cho mình hay nói bất cứ điều gì không?” 

“Mình biết lỗi rồi mà, biết lỗi rồi mà.” Yuri xích lại và quàng tay ôm lấy Tiffany từ phía sau.

“Bỏ mình ra.” Tiffany thấy vậy liền nhích người và đẩy Yuri ra khỏi mình.


Khoảng lặng diễn ra, Tiffany và Yuri mỗi người ngồi ở một góc không ai lên tiếng thêm bất cứ điều gì. Tiffany ngồi ở đó, co hai đầu gối của mình lại trầm tư với những suy nghĩ ngổn ngang. Cô từng rất hy vọng sự có mặt của Yuri ở đây vào lúc này, cô hy vọng Yuri sẽ cho cô một câu trả lời đúng nghĩa chứ không phải những lời lẽ sáo rỗng như vậy. Tiffany không cho rằng bản thân mình cố chấp vì đối với cô đó chỉ là một yêu cầu nhỏ để giữ lại cho mình một chút sĩ diện. Bản thân Yuri nên hiểu điều này, một tuần lễ ngoài việc lẩn tránh và than vãn thì Yuri không chủ động làm bất cứ điều gì để sửa sai lại hành động của mình. Thậm chí ngay cả lúc này cô ấy cũng nên hiểu rằng Tiffany vẫn đang mở cánh cửa đó, không khó dễ chỉ là cần thành tâm một chút. Tiffany dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái, cũng cần vỗ về, cũng cần được âu yếm và yêu thương. Đôi khi ngọt nhạt và ngu ngốc một chút sẽ khiến trái tim bớt cứng rắn. Tiếng chuông đồng hồ treo trên tường tích tắc điểm những hồi chuông khiến Yuri khẽ giật mình, cô đưa ánh mắt nhìn lên ba chiếc kim ngắn dài màu vàng lấp lánh trước khi sực nhớ ra điều gì. Yuri bật dậy và bắt đầu tìm kiếm gì đó trong đống đồ đạc bừa bãi của Tiffany. Tiffany xoay người lại nhìn Yuri một cách khó hiểu, ánh mắt đó dõi theo từng chuyển động cho đến khi nó găm chặt lại vào chiếc lọ nhỏ Yuri đang cầm trên tay. Tiffany ngây người còn Yuri liền thở dài, cô ngẩng đầu nhìn Tiffany, ánh mắt có chút gì đó lo lắng, một chút buồn lòng, một chút day dứt, một chút trách móc trước khi Tiffany từ bỏ sự tương tác này và lảng đi chỗ khác. Yuri cầm theo chiếc lọ đi vào trong bếp, cô vớ lấy một chiếc cốc lớn sau đó cẩn thận đổ một lượng nước ước chừng như một người khá quen thuộc với việc này. Yuri mở nắp lọ bỏ vào đó hai cục nhỏ màu trắng và khuấy đều nó.


Yuri bước ra ngoài với cốc nước trên tay, cô từ từ tiến đến lại gần Tiffany, khụy nhẹ đầu gối của mình xuống. Yuri đặt cốc nước vào lòng bàn tay của Tiffany và nói.

“Không phải bác sĩ đã dặn là cần uống liên tục trong vòng một tháng sao?”

“Là bác sĩ nói với cậu chứ không phải nói với mình.” Tiffany nhìn Yuri trả lời.

“Nếu cậu chưa sẵn sàng chúng ta có thể chờ. Nhưng nếu đã chấp nhận điều trị thì phải tuôn thủ đến cùng chứ.”

“Bây giờ cậu đang trách ngược lại mình?” Tiffany chau mày nhìn Yuri và nói.

“Mình..không...”

“Là cậu không quan tâm đến mình. Rốt cuộc Yuri, cậu có thực sự hiểu là bản thân mình sai ở đâu không?”

“Cậu uống thuốc trước đi rồi mình trả lời được không?” Yuri đẩy cốc nước trong tay Tiffany và nói.

“Yuri!”

“Mình hứa mà.” Yuri nâng bàn tay của Tiffany cho đến khi thành cốc được đặt vào miệng cô ấy. Tiffany nhìn Yuri chằm chằm, trước khi bặm môi và cố uống một hơi cốc nước trên tay. 

“Chắc là đắng lắm nhỉ?” Yuri mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Tiffany. 

“Còn...” Tiffany không thể kết thúc câu nói của mình khi Yuri chống tay vào nệm ghế nâng mình lên và đặt vào môi cô một nụ hôn. Yuri không rời ra và Tiffany cũng không đáp trả, nụ hôn lưng chừng lửng lơ, một người không quá quyết liệt với hành động của mình, một người có phần bị động vì sự bất ngờ. 

“Mình ở đây, cậu ở đây vào khoảnh khắc này đã là sai rồi. Mình là chủ động đến đây tìm cậu, một tuần trốn tránh vì sự hèn nhát của bản thân đã là sai rồi. Cậu từng nói con người mỗi khi mắc lỗi đều cố đổi lỗi cho hoàn cảnh, mọi lý do chỉ là sự ngụy biện. Vì thế thay cho lời giải thích có thể là một lời nhận lỗi từ đáy lòng của mình không.” Yuri nói cùng khuôn miệng mấp máy trên bờ môi khẽ mở của Tiffany.

“Tất cả là tại mình làm hư cậu.” Tiffany khẽ thở dài rồi tựa mình vào ghế trầm tư nói.

“Mình hứa là chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Đừng giận nữa mà, chúng ta về nhà thôi. Ở đây bất tiện cho cậu lắm.” Yuri nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Tiffany thì mở cờ trong bụng, cái vẻ buông xuôi này coi như là đã nhượng bộ cho cô lần này rồi. Yuri nhổm người dậy và ngồi cạnh Tiffany trước khi rút từ trong túi áo một chiếc còi có dây đeo bằng nhựa màu hồng.

“Cái gì thế này? Cậu tính làm gì vậy Yuri?” Tiffany nheo mắt khi thấy Yuri đeo chiếc còi vào cổ mình.

“Để tìm chiếc màu hồng này mình đã phải đi cả khu chợ đó.” Yuri cầm lấy chiếc còi tươi cười nói.

“Nhưng để làm gì?”

“Để cậu sử dụng, để cậu gọi mình về. Cậu chỉ cần thổi một hơi là mình có mặt. Sẽ không chậm trễ một giây phút nào cả.” Yuri nói và phùng má thổi một hơi khiến Tiffany giật mình và bịt tai lại.

“Đây là lời hứa của cậu?” Tiffany nhìn vào chiếc còi trên tay Yuri và hỏi.

“Khi mình nói ý tưởng này với TaeYeon, cậu ấy đã cười một tràng không dứt. Cậu ấy nói mình ấu trĩ, nói mình mất mặt. Nhưng mình không quan tâm, cậu hiểu mà phải không Fany. Cậu hiểu rằng mình chỉ có một mình cậu mà thôi. Có thể mình đã phạm lỗi nhưng mình sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Nó không chỉ là lời hứa, là tình yêu và cả niềm tin của mình đặt vào đó. Mình đã từng nói cuộc đời này của mình chính là cậu. Nó là sự thật sẽ không bao giờ thay đổi.” Yuri nhẹ nhàng nói trước khi ôm Tiffany vào lòng mình. Bàn tay cô vỗ nhẽ đều đều lên tấm lưng của cô ấy một cách âu yếm.

“Yuri thật ấu trĩ!” Tiffany dựa đầu mình vào vai của Yuri và nói, siết chặt chiếc còi nhỏ trong bàn tay mình và một nụ cười nhẹ chợt xuất hiện.


Tình yêu giống như một tấm lụa quấn chặt hai con người lại với nhau, nên nhăn nheo, nên thít nhau lại đến nỗi khó chịu muốn bung ra. Nhưng vốn dĩ tình yêu bản chất đã là khó chịu, bởi có khó chịu mới là yêu. Yêu là chết trong lòng một ít, và nếu không chết một ít có nghĩa cảm xúc của bạn chưa đủ được gọi là yêu.

Tuy nhiên tình yêu lắng đọng ngập ngùng trong hành động nhiều hơn lời nói, kẻ đủ yêu để làm đau người kia vô tư lự, đòi hỏi vô điều kiện vào sức chịu đựng ở người còn lại, và một người thì yêu đủ để dù biết khó khăn nhưng vẫn đáp ứng, hay chính xác là để mặc những đòi hỏi từ người còn lại. Tình yêu tại thời điểm đó chính là thứ tình yêu bao lấy ý thức tự do bằng vô thức, và gói lấy vô thức giới hạn bằng chính ý thức. Mối quan hệ ấy chìm trong cơn xoáy mâu thuẩn, mâu thuẩn trong ý thức và vô thức tình yêu, muốn được yêu người khác nhưng cũng muốn vị kỷ yêu bản thân mình. Những quy luật đánh đổi vẫn tồn tại như cách nó lẩn trốn khéo léo bằng cách ngụy trang mục đích vật chất để giấu đi muôn ngàn mục đích đánh đổi thật sự. Không có sự đánh đổi nào là hời cả. Và không có cuộc đổi trác nào thiếu công bằng cả, chỉ là nó đang trên quá trình đi đến cân bằng mặc nhiên mà thôi.











Jessica trở về phòng khám của mình sau cuộc họp giao ban cách đây gần một giờ đồng hồ. Ngay khi vừa bước qua phòng chẩn trị của bác sĩ Park, những tiếng ré lên tiên tiếp của môt vận động viên nào đó khiến Jessica dừng lại. Tiếng thét, tiêng rên rỉ cứ tiếp tục dội vào mặt tường trước mặt khiên đôi mày của Jessica cau lại.


“AAAAAAAAAAAAAAAAAaaaaaaa.......”

“Là TaeYeon.” Jessica há hốc miệng khi nhận ra tiếng hét quen thuộc của bạn gái mình.

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Jessica đẩy mạnh cửa bước vào trước ánh nhìn chằm chằm của bác sĩ Park và một số y tá. TaeYeon đang nằm úp trên giường khác với chiếc quần đang bị kéo tụt hở ra một mảng mông trắng phớ.

“Cô ấy trước đây là do bác sĩ Jung điều trị phải không?” Bác sĩ Park tháo khẩu trang nhìn Jessica và nói trong khi TaeYeon nằm bất động tại chỗ nhìn cô mếu máo không thốt lên lời.

“Nhưng có chuyện gì xảy ra thế ạ?” Jessica bước tới gần giường bệnh và hỏi.

“Chấn thương cũ tái phát trong lúc tập luyện. Phương pháp nhanh nhất là tiêm một mũi giảm sưng như tôi còn chưa kịp làm gì thì cô ấy đã hét lên như vậy.” Bác sĩ Park giải thích, trên tay vẫn đung đưa chiếc kim tiêm dài ngoằng.

“À tôi hiểu rồi, cô ấy có vẻ hơi nhạy cảm. Chị cứ để ca này lại cho tôi.” Câu nói của Jessica vừa dứt thì khuôn mặt của TaeYeon ngay lập tức trở nên hồng hào.

“Vậy cũng được thôi.” Bác sĩ Park gật gù quay lại nhìn TaeYeon với vẻ chán nản.










Cánh cửa phòng khám của Jessica vừa đóng lại, ngay lập tức TaeYeon đã trèo lên giường bệnh một cách tự nhiên nhất.


“Mình thề với cậu là bà bác sĩ đó muốn giết chết mình với cây kim dài như vậy.” TaeYeon lắc lắc đầu nói.

“Đây là hệ quả của việc ngày xưa cậu đã làm những chuyện trẻ con như thế nào.” Jessica vừa nói vừa vén nhìn vết sưng tấy ở mắt cá của TaeYeon.

“Cậu không phải định bắt đầu lại chuyện này đấy chứ.” 

“Cậu là người đề nghị được tiêm ở mông?”

“Là bà ấy nói bắt buộc phải tiêm. Nên mình đã chọn chỗ nhiều thịt nhất trên cơ thể.” TaeYeon gãi đầu nói trong khi Jessica bật cười.

“Cậu có đau lắm không?” Jessica đeo găng tay vào và nắn nhẹ lên vết tấy.

“Đau muốn chết lên đi được.” TaeYeon ngay lập tức cau mày nhăn trán khi thấy Jessica bộc lộ vẻ lo lắng.

“Thế thì phải tiêm rồi.” Jessica nói một cách thản nhiên trước khuôn mặt trắng bệnh của TaeYeon.

“Cậu không phải đi học ở Mỹ sao? Phải có biện pháp gì ngoài tiêm chứ.”

“Cậu cũng 26 tuổi rồi, việc này chỉ như kiến đốt mà thôi. Nếu để lâu nó nặng thêm, cậu sẽ tính sao?” Jessica ngồi xuống cạnh TaeYeon và nói.

“Kiến đốt cũng đau lắm đó.” TaeYeon bĩu môi nói.

“Vậy cậu muốn sao?”

“Thực ra cũng không đau đến mức đó.” TaeYeon nhoẻn miệng cười ngồi sát lại Jessica nói.

“Cậu lúc nào cũng bày trò được.” Jessica mím môi mình lại nhìn vẻ mặt nhăn nhở của TaeYeon nói.

“Mình cứ nghĩ là cậu ở đây, không ngờ là cậu đi họp nên mới rơi vào thảm cảnh vậy.” TaeYeon cười cười dụi mặt mình vào cổ của Jessica một cách tinh nghịch trước khi cô xoay người của Jessica lại và hôn cô ấy một cách vội vàng, đôi tay của TaeYeon nhanh chóng trở nên hư hỏng và không biết nghe lời. Nó cứ tự mò mẫm, dò dẫm như một kẻ mù trong đêm, khám phá từng miền đất không lạ nhưng đã lâu chưa được đi tới. Ngay khi cảm thấy TaeYeon có ý muốn đi xa hơn những gì đang xảy ra, cảm thấy những chiếc cúc áo cứ rời hàng khuy thì bàn tay của Jessica cũng có những lý lẽ riêng của mình.

“AAAAAAA.” TaeYeon bất ngờ hét lên khi cảm thấy mắt cá chân của mình bị bấu mạnh, cô dứt ra khỏi nụ hôn và không ngừng rên rỉ.

“Mình cứ tưởng là nó không đau lắm cơ.” Jessica đứng dậy cài lại khuy áo và nhìn gương mặt cau có của TaeYeon nói.

“Lúc này cậu biết cậu xấu xí lắm không.” TaeYeon vừa thổi phù phủ vào chỗ đau vừa nói.

“Dù sao thì mình vẫn là lọ lem xấu xí từ trước đến giờ thôi. Không giỡn nữa, mình đã mua ga trải giường mới rồi. Cậu chịu khó đi.” Jessica bước tới hôn chụt vào đôi môi đang bĩu ra của TaeYeon nói.

“Hết Yuri lại đến SooYoung, không lúc nào mình được yên ổn cả. Nhà cậu thì không phải lúc nào cũng tới được. Mình cũng là người mà, cứ bắt mình chịu cái không thể chịu được là sao.” TaeYeon hậm hực nằm ra giường và than vãn.

“Chuyện này không phải là cậu nên giải quyết với SooYoung trước sao?” Jessica đứng trước mặt TaeYeon khoanh tay lại và nói.

“Cậu bảo mình phải nói như thế nào đây? Mình và SooYoung là bạn thân, không lẽ lại không giúp đỡ lúc bạn bè gặp khó khăn.” TaeYeon thở dài lắc đầu nói.

“Vậy cậu định cưu mang SooYoung suốt đời?”

“Tất nhiên là không rồi. Thật ra SooYoung chỉ là không có chỗ ở, chi phí sinh hoạt không hoàn toàn phụ thuốc hết vào mình. Vậy nên...”

“Vậy nên sao? Mình không phản đối chuyện cậu giúp đỡ bạn bè. Nhưng không phải sự giúp đỡ nào cũng đem lai kết quả tốt TaeYeon à. SooYoung không thể cứ sống vì một mình cậu ấy được. Nếu cậu ấy không định ly hôn với HyoYeon thì cậu ấy phải có trách nhiệm với HyoYeon và Shikshin chứ.”

“Đừng nói hai từ trách nhiệm với SooYoung. Cậu ấy chỉ cần nghe thấy hai từ này thôi thì tay chân đã quắp lại rồi. Chuyện không hoàn toàn xấu như vậy, SooYoung không muốn ly hôn cũng vì không muốn mẹ con HyoYeon phải dọn ra ngoài ở. Gia đình SooYoung là người đứng ra mua căn hộ đó. Nếu biết họ chia tay tất nhiên sẽ đòi lại tài sản của mình rồi. HyoYeon bây giờ không đủ khả năng để vừa trả tiền nhà vừa lo cho Shikshin đi học. SooYoung không hẳn là người vô tâm chỉ là cậu ấy ít khi để tâm mà thôi.”

“TaeYeon, cậu có nghĩ là SooYoung từng yêu HyoYeon không?” Jessica thu hẹp tầm nhìn của mình vào đôi mắt màu nâu đang lung lay trước mặt.

“Chuyện nà..y...mìn...h” TaeYeon đột nhiên trở nên ấp úng.

“Chưa từng yêu?” Jessica tiếp tục xoáy sâu câu hỏi.

“Mình không phải SooYoung nên mình cũng không dám chắc.”

“Ngay khi nghe tin HyoYeon có thai SooYoung đã bỏ trốn. Thậm chí ngay cả khi HyoYeon sinh cậu ấy cũng không có mặt.”

“Những chuyện này làm sao cậu biết?”

“Là Fany nói cho mình.”

“Cậu tốt nhất đừng nhắc chuyện của HyoYeon và SooYoung trước mặt Fany. Hơn 7 năm trước khi mình dẫn theo SooYoung tới bệnh viện gặp HyoYeon, cậu không thể tưởng tượng nổi Fany đã trở nên điên loạn như thế nào. Nếu không phải SooYoung chạy kịp và mình ngăn cản thì Fany đã cho SooYoung về chầu tiên tổ rồi.” TaeYeon nuốt nước bọt và nhớ lại viễn cảnh hơn 7 năm về trước.





Khi đó TaeYeon vừa mới kết thúc kỳ thi cuối kỳ của mình thì bất ngờ SooYoung đã đến miền nam để tìm gặp cô. Tâm trạng của SooYoung lúc này khá là hoảng hốt, cả ngày cứ như người trên mây, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi một điều gì đó mà TaeYeon không thể giải thích được. Câu trả lời chỉ được giải đáp khi TaeYeon nhận được điện thoại của Yuri trong một đêm trời mưa khá lớn. Ngay lập tức tâm trạng của TaeYeon cũng không khá hơn SooYoung, hoàn toàn là một cảm giác bàng hoàng như thể cô vừa chứng kiến một điều gì đó kinh hãi mới xảy ra. TaeYeon liền chạy về phòng trọ của mình để tìm SooYoung nhưng không thể thấy bóng dáng của cô bạn thân đâu cả. Chạy khắp các con phố dẫn đến sân ga, bến tàu, cuối cùng TaeYeon cũng đã tìm thấy SooYoung người đang cố tình lẩn trốn một lần nữa. Cuộc rượt bắt giữa hai người bạn thân làm náo loạn một góc sân ga. TaeYeon chưa bao giờ nghĩ trong cuộc đời mình cô lại phải đuổi bắt bạn mình như đuổi bắt một tên cướp. Cũng chưa từng nghĩ phải dùng vũ lực. Cú đấm mạnh giáng xuống khiến SooYoung ngã ra đất và không còn khả năng bỏ trốn. 


“Đồ tồi. Cậu còn dám chạy nữa sao?” TaeYeon tóm lấy cổ áo của SooYoung và hét lên.

“Mình xin cậu đấy TaeYeon, hãy thả mình đi đi. Nếu cậu đưa mình về đó là cậu đã giết chết bạn mình rồi.” SooYoung khuôn mặt nhợt nhạt vì sợ hãi gào lên trong đêm mưa gió.

“Vậy còn HyoYeon thì sao? Cậu ấy sẽ như thế nào đây? Cậu có biết cậu ấy đã sinh rồi không?” TaeYeon xiết chặt nắm tay và gằn từng chữ.

“Đó không phải là lỗi của mình. Mình không hề muốn thế, mình không yêu cậu ta, tất cả chỉ là câu chuyện một đêm. Mình mới có 18 tuổi thôi, mình không thể làm gì cho cậu ta được. Cứ cho mình là một kẻ tồi tệ đi, làm ơn TaeYeon hãy thả mình ra. Chuyện này là sai lầm.” SooYoung nước mắt nước mũi dàn dụa van xin TaeYeon.

“Ya, không phải lỗi của cậu thì là lỗi của ai nữa. Không nói nhiều nữa mau theo mình về.” TaeYeon dừng sức kéo SooYoung theo mình.

“Đến cả cậu cũng vậy sao? Cậu là bạn mình cơ mà? Cậu phải bênh vực, phải lo cho mình chứ. Mình còn con đường phía trước, bảo mình trở về đó có khác gì là kết thúc cuộc đời mình ngay lúc này. Cậu nhẫn tâm vậy sao?” SooYoung vùng vằng dứt tay mình khỏi TaeYeon và nói.

“Chết tiệt!!! Lúc này mình chỉ thấy HyoYeon đáng thương thôi.” TaeYeon lao tới thúc vào người SooYoung giận dữ nói.


Sau cùng với sự kiên quyết của mình TaeYeon đã bắt được kẻ “tội đồ” về chịu tội. Ngay khi bước chân vào cánh cửa bệnh viện là hàng chục cặp mắt của người thân bạn bè bủa vây lấy SooYoung. Ai nấy cũng chau mày, đôi mắt đỏ tía vì giận dữ, tất cả những lời lẽ mạt hạng nhất dành cho một con người được văng ra tấn công lấy SooYoung khiến TaeYeon, một người ngoài cuộc cũng cảm thấy run sợ. Tiếp đến là sự phẫn nộ của Tiffany, SooYoung như một kẻ tử tù bị dồn vào chân tường. Đứa bé cậu ấy còn chưa kịp nhìn mắt, HyoYeon vẫn nằm yên không mảy may biết chuyện gì nhưng SooYoung đã bị tuyên án mà không có lấy một cơ hội để giải thích.


“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa cậu và HyoYeon?” TaeYeon ngồi xuống bên cạnh một SooYoung nhếch nhác đang bó gối im lặng ở một góc.

“Không phải mình nói với cậu rồi sao. Không có chuyện gì hết nhưng cậu cứ bắt mình về đây. Đứa trẻ đó đâu phải một mình mình sinh ra chứ.” SooYoung nấc từng tiếng và nói.

“SooYoung à, nó là con gái của cậu, dù như thế nào cậu cũng không thể phủ nhận lại chuyện này.” TaeYeon vỗ vỗ vai của SooYoung an ủi.

“Mình cũng là một đứa trẻ, mình chỉ sinh cách nó có 18 năm thôi. Cậu nhìn mình xem, mình có khả năng nuôi nấng một đứa trẻ không. Tại sao cứ ép buộc mình chứ? Mình sắp phát điên lên mất rồi. Bọn họ, tất cả bọn họ đều nhìn mình như một thứ rác rưởi của xã hội. Mình đã làm gì chứ? Chỉ là ngủ cùng nhau một đêm thôi? Thế giới ngoài kia có biết bao nhiêu người như vậy? Sao lại hằm hằm như muốn giết chết mình đến mức độ đó.” SooYoung nước mắt ngắn nước mắt dài nói một cách tức tưởi.

“Dù sao thì cậu cũng đã được ở đây gào khóc mà than vãn. 9 tháng trước cũng không phải ôm theo một đứa bé đi tìm nơi trú ngụ như HyoYeon. Dù lỗi là của ai đi chăng nữa thì HyoYeon cũng đáng thương hơn cậu. Cậu ấy phải sinh đứa bé, cũng bị người khác nói này nói nọ. Nhưng cậu thấy đấy, bây giờ HyoYeon vẫn chỉ có thể nằm đó như con mồi yếu ớt chờ đợi một tia hy vọng. Cậu chính là hy vọng của cậu ấy. Dù cả thế giới này có tàn nhẫn với cậu ấy ra sao thì cậu cũng không thể làm như vậy được. Mình biết là khó nhưng cậu phải có trách nhiệm với HyoYeon và đứa bé. Họ bây giờ hơn hết là cần cậu đấy SooYoung à.”

“Đừng có nói với mình về mấy thứ trách nhiệm gì gì đó. Cậu có hiểu mình không? Chúng ta đã chơi bao lâu rồi, cậu còn không rõ về mình sao. Mà làm sao cậu hiểu được chứ, cậu đâu bị chửi mắng, đâu phải nuôi một đứa bé, tóm lại cậu không phải là mình. Tại sao chứ? Tại sao lại là mình? Tại sao lại như vậy? Mình sai rồi? Không thể sửa lỗi sao? Không như ngày xưa đi học chỉ cần xin lỗi là xong sao? Tại sao lại hù dọa mình.” SooYoung gào khóc như một đứa trẻ ôm đầu một cách tuyệt vọng.







“Thực ra có là bất kỳ ai, chúng ta đều không có quyền phát xét các cậu ấy?” Jessica sau khi nghe xong câu chuyện của TaeYeon bất chợt lên tiếng.

“Ý cậu là hai người đó không sai gì sao?” TaeYeon ngạc nhiên nhìn Jessica hỏi.

“Sai chứ. Đương nhiên là hậu quả như ngày hôm nay đã chỉ ra rằng họ sai. Con người ai mà không mắc sai lầm. Người ta hơn nhau ở chỗ là biết mình sai ở đâu và đứng dậy làm lại tất cả. Có điều đa phần mọi người hay xâu xé vào những lỗi lầm mà một ai đó gây ra. Thay vì giáo dục, giúp đỡ họ sửa chữa những sai lầm thì ta thường chọn cách trì chiết, lên án, dìm họ đến mức không còn chỗ để ngóc đầu dậy. Nếu mình hay cậu rơi vào hoàn cảnh của SooYoung và HyoYeon chắc gì chúng ta đã làm tốt hơn họ. Nói bao giờ cũng hay hơn làm. Mình có thể hiểu sự bực tức từ gia đình hai bên nhưng cậu nghĩ mà xem, một đứa trẻ khi ra đời lúc sợ hãi nó sẽ hướng về đâu. Không phải là gia đình sao, giang tay ra đỡ lấy nó cho nó một điểm tựa để nó thay đổi hay cứ tiếp tục đẩy nó ra xa. Giao nó cho cái xã hội khắc nghiệt đang làm nó khiếp sợ.”


TaeYeon lắng nghe những lời vừa rồi của Jessica thì cảm thấy bản thân chưa từng một lần giúp đỡ bạn bè một cách đúng nghĩa. Ngày bé phạm lỗi thì cùng nhau chịu phạt, có đồ ăn ngon là cũng nhau ăn nhưng TaeYeon của hơn 7 năm trước đã từng mở lòng giúp đỡ SooYoung. Ngày ấy, TaeYeon chỉ nghĩ đơn giản, SooYoung đã sai phải đưa cậu ấy về chịu phạt....Chỉ là như thế mà thôi...


Cuộc đời luôn tự cho mình cái quyền vì quyền lợi chung để lên lớp và triệt hạ bất cứ ai có thể làm ảnh hưởng đến quyền lợi chung ấy. Không thể trách người đời vì họ cũng là những con người yếu đuối mà thôi, họ sợ sệt và thích tự cao như chính chúng ta cũng là những con người như thế khi đụng đến chuyện của mình. Nhưng nhiều hơn sự vị kỷ của người đời chính là sự áp đặt. 


Chính sự thiếu thông cảm khiến những con người yếu đuối buộc lòng phải mạnh mẽ, buộc lòng phải trốn tránh để không bị đàn áp-một cách tàn nhẫn bởi số phận-thứ mà người ta phải chấp nhận sự áp đặt của nó vào cuộc đời mà chẳng thể nào lý giải được. Bạn không tin số phận ư? Bạn tin có thể cải tạo số phận với sức người ư? Chuyện đó không có gì là lạ, người ta vốn tin những gì người ta muốn tin, và số phận của bạn còn có thể cải tạo được thì hãy cứ cải tạo nó, nhưng có những số phận chẳng thể cải tạo-cho dù bạn có cố gắng nhường nào, cho dù bạn có nỗ lực ra sao thì định kiến sẽ vẫn áp đặt lên bạn. Làm sao bạn có thể ngẩng cao đầu để sống trong xã hội nếu như mọi người cô lập và khinh miệt bạn? Đến lúc đấy hẳn bạn sẽ mệt mỏi và bạn muốn được sống bình lặng, thì bạn sẽ chọn con đường đối phó-thay vì phải đối diện. Sức mạnh cộng đồng là con dao hai lưỡi, có khả năng răn đe nhưng cũng có khả năng giết người. Tính răn đe chỉ tồn tại với người chưa đặt chân vào mà thôi, còn nếu dẫu vô tình hay cố tình bước vào vòng vây của nó cũng có thể bị nó thít chặt đến mức chết tươi, chết tức chết tưởi mới thỏa lòng người. Và vì thế bạn đối diện cách nào được khi cuộc đời để tiến lên thì chỉ có thể lặn ngụp sống chui lủi suốt cuộc đời?











To be continued...!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #taengsic