Chương 4: Tôi thích cậu - Đơn giản là yêu.

Ba giờ sáng, Kim Jae Joong cựa mình thức dậy, hai mi mắt nặng trĩu khó nhọc mở ra, cậu nhìn thấy trước mắt một chốn hoàn toàn xa lạ và mất một lát cậu lại cảm giác hình như tư thế ngồi của mình cũng có chút kỳ cục. Kim Jae Joong chưa kịp phản ứng gì thì ánh sáng xanh từ bên cạnh đập thẳng vào mắt khiến cậu khó chịu hừ một tiếng rồi ngồi hẳn dậy.
Jung Yun Ho đưa điện thoại lại sát gần Kim Jae Joong, là cố tình chọc cậu ta thức giấc.
Kim Jae Joong gắt gỏng:
– Chết tiệt! Jung Yun Ho!
Jung Yun Ho cười cười, tắt điện thoại đi, hỏi:
– Không ngủ nữa à?
– Hỏi thừa!
Kim Jae Joong vươn vai, cảm thấy đầu có hơi nhức.
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, công viên Y, Kim Jae Joong lập tức giật mình, không phải nơi này đã xa thành phố sao?
– Này Yun Ho, sao chúng ta lại ở đây?
Jung Yun Ho chống tay trái xuống ghế, quay người sang nhìn cậu, nhướn mày nói:
– Cậu nói xem? Cậu uống say như thế, tôi lại không biết nhà cậu ở đâu, đi mãi, đi mãi thì tới đây đấy.
Kim Jae Joong cười cười, nghĩ cậu ta thật là ngốc, vốn có thể tùy ý ngồi đâu đó, cần thiết gì phải đi xa như vầy, càng có thể đặt cậu nằm ở một băng ghế, đâu nhất thiết phải hành hạ bản thân thức trắng đêm làm chỗ dựa cho cậu.
– Cậu có thể quẳng đại tôi vào đồn cảnh sát rồi về mà.
Jung Yun Ho trả lời:
– Như thế thật là có lỗi với luật pháp.
Kim Jae Joong bật người túm lấy cổ áo Jung Yun Ho, tay phải vung nấm đấm:
– Muốn chết à?
Jung Yun Ho chợt túm lấy tay Kim Jae Joong rồi kéo cả người cậu vào lòng. Jung Yun Ho ghì đầu Jae Joong vào hõm vai mình, tay trái ôm trọn tấm lưng của Kim Jae Joong.
Kim Jae Joong sửng sốt, hai mắt mở to nhìn vô định về phía trước. Hơi thở nóng hổi của Jung Yun Ho vờn quanh cổ, mùi đàn ông của cậu ta bao bọc cả người Kim Jae Joong khiến cậu không biết đâu là thực đâu là ảo.
– Cậu... làm sao đấy? Đột nhiên...
Kim Jae Joong không thể hiểu nổi thứ cảm xúc mơ mơ hồ hồ đang chế ngự cậu lúc này là gì. Vừa như ấm áp vô cùng lại vừa như không yên định. Kim Jae Joong chỉ biết rằng, cậu chẳng muốn đẩy Yun Ho ra chút nào.
Jung Yun Ho không nói gì rất lâu, ghì chặt Kim Jae Joong như vậy, cứ như ôm một vật bảo bối, có đánh chết cũng không muốn buông ra.
Kim Jae Joong từ từ đặt tay lên lưng Yun Ho, nhẹ nhàng nói:
– Làm sao thế?
Mất một lúc sau Jung Yun Ho mới đáp:
– Tiễn cậu.
Kim Jae Joong lập tức thấy khó hiểu:
– Tiễn tôi đi đâu cơ?
– Tới đồn cảnh sát.
Kim Jae Joong đạp mạnh vào chân Jung Yun Ho rồi đứng dậy, mặt đỏ phừng tức giận.
– Con mẹ nó, cậu!
Jung Yun Ho cười cười nắm lấy cổ tay Kim Jae Joong:
– Không phải cậu muốn tôi đưa cậu về đồn sao?
Kim Jae Joong trừng mắt nhìn cậu ta, cảm thấy mình thật mất mặt, thế mà cứ nghĩ cậu ta có cảm tình đặc biệt với mình. Kim Jae Joong thẹn quá hóa giận, đi thẳng một mạch.
Yun Ho gọi theo:
– Đi đâu đấy?
Cậu dừng bước rồi quay lại ném cho Yun Ho hai chữ:
– Đi về!
Jung Yun Ho lấy ba lô rồi đi theo cậu, cách một bước chân. Làm sao có thể nói ra chứ, làm sao có thể để cậu ấy biết. Jung Yun Ho nhìn thân ảnh đang tức giận trước mặt, thật sự muốn ôm cậu ấy vào lòng và nói:
Tôi thích cậu rồi Kim Jae Joong.
.
.
Mấy ngày sau đó, Kim Jae Joong đã quen với việc đi chung với Jung Yun Ho, quen với việc đứng trước lớp đợi cậu ta rồi cùng đi chơi bóng vào mỗi buổi chiều.
Hôm đó cũng là một ngày như thường lệ. Họ kết thúc buổi tập khi trời đã sẩm tối. Kim Jae Joong đang khoác vai Jung Yun Ho ra khỏi sân bóng thì từ xa cậu chợt nhìn thấy Park Yu Chun và Kim Jun Su.
Park Yu Chun diện một chiếc áo sơ mi màu xanh tím than, quần kaki phẳng phiu, cố tình đứng chắn ngay trước Kim Jun Su khiến cậu nhóc kia loay hoay tìm lối đi mãi không được. Kim Jun Su mất đi chút nhẫn nại cuối cùng của mình, dậm chân nói:
– Cậu bị điên hả? Ngày nào cũng bám theo tôi thế? Tôi đã nói là không thích cậu rồi.
Park Yu Chun bĩu môi, trưng ra khuôn mặt không thể bi thương hơn.
– Cậu làm tôi tổn thương rồi Kim Jun Su.
Kim Jun Su dọa:
– Cậu thôi ngay nhé Park Yu Chun.
– À đúng rồi, tôi có thứ này cho cậu.
Park Yu Chun dứt lời lập tức mở cửa xe lấy ra một chiếc hộp to đùng, cao lên đến ngang cằm Park Yu Chun.
Kim Jun Su nhìn thấy tò mò:
– Cái gì thế?
Park Yu Chun đỡ bằng một tay, tay kia chỉ:
– PS mới nhất đấy, còn có đĩa game của...
Kim Jun Su chưa nghe đến câu thứ hai đã đẩy Park Yu Chun sang một bên, cảm thấy cách lấy lòng của cậu ta thật cũ rích và nhảm nhí. Park Yu Chun bị mất thăng bằng cả người lẫn chiếc hộp ngã ra đất, chiếc máy game rơi ra, bọc nilon vẫn còn mới.
Kim Jun Su ngay lập tức cảm thấy có lỗi, cậu gãi gãi đầu rồi lúng túng nói:
– Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
Park Yu Chun nhặt lại đồ trong thùng rồi phủi phủi áo đứng dậy, lại đưa chiếc hộp về phía Kim JunSu, cười tươi rói, nói:
– Nhận nó nhé?
Kim Jun Su nhất thời cảm động, cảm giác chướng mắt với cậu ta bỗng chốc biến mất. Cậu ôm lấy chiếc hộp, cười cười:
– Cảm ơn cậu.
Chợt từ sau lưng Kim Jun Su vang lên giọng nói quen thuộc:
– Vui vẻ nhỉ Kim Jun Su?
Kim Jun Su nhìn Kim Jae Joong đang lườm mình, lắp bắp :
– Hyung... hyung sao lại ở đây ?
– Tình cờ đi ngang, không thì làm sao biết được hai người tình cảm thế này.
Park Yu Chun bỗng chốc lớn gan lớn mật, kéo Kim Jun Su vào lòng, choàng tay ôm vai Jun Su. Kim Jun Su giật nảy, giằng co:
– Cậu bị điên hả? Bỏ ra coi.
Kim Jae Joong lắc lắc đầu, ngán ngẩm bỏ đi. Chính cậu tự hứa với bản thân sẽ không can dự vào chuyện của Jun Su.
Kim Jun Su dậm vào bàn chân của Park Yu Chun thật mạnh làm cậu ta hét lên oai oái. Park Yu Chun nhìn gương mặt phúng phính đang đỏ bừng vì giận kia thì đau đớn lập tức bay đi, cậu ta lại choàng tay qua vai Kim Jun Su, ghé sát mặt cậu nói:
– Đi ăn tối với tôi đi.
Kim Jun Su rõ ràng không thích cái đụng chạm quá mức của Park Yu Chun, cậu đanh mặt hỏi:
– Sao tôi phải làm thế hả? Tôi không rảnh.
Park Yu Chun tỏ ra tội nghiệp:
– Qùa tôi đã tặng rồi, đánh cũng bị cậu đánh rồi, thân thể này có chỗ nào thuộc về tôi nữa đâu, đều dâng cho cậu cả rồi.
Kim Jun Su không còn cách nào khác, đành ậm ừ bước vào xe của Park Yu Chun.
– Jun Su à, cậu muốn ăn gì nào?
Park Yu Chun gọi, làm chút vẩn vơ trong đầu vụt mất.
– Tôi... gì cũng được.
Park Yu Chun dùng hai ngón tay véo má cậu, cười cười :
– Gà rán nhé ? Hay đồ Nhật ?
Kim Jun Su đẩy tay Park Yu Chun ra, nói :
– Nhìn phía trước dùm cái đi. Ăn đồ Nhật vậy.
Khóe môi Park Yu Chun cong lên có chủ ý, cậu ta đạp ga, một lúc sau hai người họ đã đến nhà hàng.
Park Yu Chun gắp một miếng Sushi vào bát của Jun Su, Jun Su không cự nự cũng không từ chối mà đưa nó vào miệng thưởng thức. Động thái này của Jun Su khiến Park Yu Chun vui vẻ hẳn lên.
Kim Jun Su nhìn thấy Park Yu Chun cười cười nhìn mình, thấy quả thật có chút ngại ngùng. Cậu lấy đũa khõ vào bát Yu Chun hai tiếng, nói :
– Ăn đi, nhìn cái gì.
– Cậu ăn đi, tôi ngắm cậu ăn là no rồi.
Kim Jun Su quả thực không thể chịu nổi mấy câu sến sẩm của cậu ta.
– Cậu còn lôi thôi là tôi đi về đấy.
Park Yu Chun cười giả lã :
– Được rồi được rồi.
Kim Jun Su không phải không biết Park Yu Chun thích mình, càng không phủ nhận bản thân có cảm tình với Park Yu Chun thế nhưng Kim Jun Su lại không chắc chắn về tình cảm ấy. Cậu sợ rằng Park Yu Chun chỉ là nhất thời hứng thú với cậu, Kim Jun Su chưa bao giờ yêu nên càng sợ yêu hơn bất kỳ ai.
Bây giờ trong đầu Kim JunSu ngổn ngang suy nghĩ, có thể Park Yu Chun chẳng biết đâu nhưng Kim Jun Su lúc nào cũng cố tình ra trễ, cậu muốn biết Park Yu Chun có thể nhẫn nại đến đâu, muốn biết đối với Park YuChun, Kim Jun Su rốt cuộc nặng bao nhiêu tình.
Kim Jun Su uống một ngụm nước rồi chống cằm nhìn Park Yu Chun, hỏi :
– Này, cậu thật sự thích tôi sao ? Tôi có điểm gì mà cậu lại thích tôi hả ?
Park Yu Chun nghe câu này thì xém tí phụt hết đồ ăn trong miệng ra. Cậu ta với tay lấy ly nước uống một hơi rồi đáp :
– Tự dưng lại hỏi thế ?
– Thì... hỏi thử thôi.
Park Yu Chun bỏ đôi đũa xuống, âu yếm nhìn Jun Su :
– Chẳng nhẽ phải có lý do sao ? Đó là vì...
Kim Jun Su phẩy tay, đột nhiên cậu cảm thấy cậu biết YuChun định nói gì.
– Này thôi đi, đừng có nói mấy câu đại loại yêu từ cái nhìn đầu tiên nhá, tôi chẳng tin cái tình yêu ấy đâu, chỉ có trên phim thôi.
Park Yu Chun cười cười rồi lại gắp một miếng sushi vào bát Jun Su. Cậu ta nhẹ nhàng nói:
– Đó là vì cảm giác của tôi thôi. Vì tôi chưa yêu ai bao giờ nên...
Park Yu Chun lấy khăn giấy lau đi chỗ thức ăn trên mép Jun Su rồi mất mấy giây, cậu ta nói:
– Tôi muốn yêu cậu.
Kim Jun Su đỏ bừng mặt, trong bụng cậu cứ nhộn nhạo thế nào còn nơi ngực trái cứ đập liên hồi. Jun Su đơ người cả phút đến mãi khi Yu Chun nhắc cậu mới giật mình.
– Ăn đi kẻo nguội thì mất ngon ah.
Kim Jun Su cúi mặt xuống hì hụp múc canh vào bát, không nói gì nữa nhưng nụ cười khóe môi càng lúc càng rõ.

Lúc Kim Jun Su về đến nhà đã là chín giờ tối, cậu vừa huýt sáo vừa đi vào phòng khách, chợt nhìn thấy Jae Joong đang ngồi chăm chú xem ti vi.
– Hyung, sao hôm nay lại có hứng thú xem thể thao thế?
Kim Jae Joong liếc nhìn Jun Su một cái rồi quay mặt về.
– Đi chơi về đấy à? Thế nào rồi?
Kim Jun Su ngồi xuống bên cạnh Jae Joong, ôm lấy cả người Jae Joong rồi dựa hẳn vào.
– Thế nào là sao hyung?
– Em với Park Yu Chun đấy, đừng có giả ngu.
Kim Jun Su im bặt rồi phút sau bật dậy chạy thẳng lên lầu, vừa chạy vừa gào :
– Em đi chơi game đây, đừng làm phiền em đấy.
Jae Joong định nhắc chạy từ từ kẻo ngã thì đã thấy Jun Su phóng lên đến lầu ba, sau đó nghe tiếng sập cửa. Jae Joong hiếm khi thấy Jun Su vui vẻ như thế, bất giác cậu cũng mỉm cười.
Kim Jae Joong định tắt ti vi đi ngủ thì tin nhắn đến.
" Cậu hai, công ty có việc gấp nên chủ tịch Kim không thể dự tiệc ở JeJu được, phiền cậu đi một chuyến. Vé máy bay tôi đã đặt rồi, thứ ba tuần sau.
Thư kí Han.
"
Kim Jae Joong nhăn mặt. Thứ ba này, cậu phải đi thi đấu với YunHo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top