CHAP 24
" Em đã gặp Chanyeol rồi," Anyeon cất tiếng. Những làn hơi xuất hiện ở miệng mỗi khi cô nói. Hai người đang bước đi chậm rãi trên con đường bị bỏ quên dẫn đến nhà hàng xóm, như thể họ đang có tất cả thời gian trên thế giới này. Suho cố gắng đảm bảo rằng anh đã đi con đường gần hơn với đường cao tốc. Cả hai người họ đều đút tay sâu vào trong túi áo. Tất cả đều tĩnh lặng, ánh đèn từ trung tâm thành phố có vẻ cách xa so với nơi họ đang đứng. Ánh đèn đường khiến bóng họ đổ dài xuống. Những ánh sao vẫn lấp lánh, mọi thứ vẫn đang ở nguyên trạng ban đầu.
" Anh có linh cảm là em đã gặp rồi, " Suho đáp. Anh ngẩng lên nhìn bầu trời thu đêm."Đáng ra em có thể gặp cậu ấy sớm hơn, chỉ tại anh quá ích kỉ "
"Em hiểu rồi"
Hai người im lặng một lúc rồi Anyeon lại lên tiếng. "Đây sẽ là ngày cuối cùng chúng ta có thể đi dạo bên nhau thế này "
" Chỉ bây giờ thôi "
Cô thở dài, liếm bờ môi đã hơi khô vì tiết trời hanh hao, " Anh thực sự phải đi ư ? "
" Ừ."
" Không gì có thể ngăn anh được ? "
" Chắc vậy "
"Anh không thể ở lại sao ? "
Suho nhìn Anyeon. Cô đang nhìn anh rất kĩ, ánh mắt cô mờ ảo dưới ánh đèn đường leo lắt.
" Kể cả anh có muốn, anh cũng sẽ đảm bảo là anh không làm vậy, "anh cẩn trọng đáp. "Đây là một lựa chọn tốt mà, Anyeon "
Một khoảng ngưng.
"Được rồi, " cô thì thào. Và kết thúc cuộc trò chuyện.
Trong tĩnh lặng, hai anh em bước qua những con phố quen, tới những nơi họ thường ghé qua ; công viên, quán cafe 24h và nhiều chỗ khác. Như những người lữ hành vậy, họ đi quanh bảo tàng lớn trong khi người hướng dẫn viên giảng giải về sự tích nào đó.
" Em có nhớ cái đu quay đằng kia không ? Taeyoung đã đẩy em quá mạnh và khiến em ngã đập mặt xuống đất "
Cô cười, nhớ lại một kỉ niệm đã xa. "Em vẫn nhớ cái vị của cát trong miệng đấy"
Suho nhìn cô. " Em biết vị của cát ư ? "
"Vâng " cô gật đầu đáp. "Em thề sẽ không bao giờ nếm lại nữa, nói thật đấy "
" Em toàn hay ăn những thứ có trong tầm mắt mà, " anh trai bình luận. "Anh nhớ có lần lúc mẹ để thỏi son dưỡng môi vị dâu lên bàn cà phê. Lúc quay lại nó đã bị cắn mất nửa rồi "
" Em có nhớ ! " Cô hét và họ cùng cười.
" Nhưng oppa này, " Anyeon cất tiếng. « Em cũng nhớ một hôm anh biến mất đấy. Anh để lại lá thư, nói rằng anh sẽ ra đi. Cuối cùng bọn em lại thấy anh nằm ngủ trên giường khò khò cơ "
Suho cười, " Anh nhớ có chuyện đó xảy ra thật "
" Anh có nhớ lúc Taeyoung 'đi' lên người anh lúc anh ẵm nó không ? "
" Em cũng toàn tè lên người anh đấy chứ không kém đâu, " anh đáp lại.
" Làm gì có ! " Cô khẽ đập tay lên vai anh.
" Ừ thì không có , " anh nghịch ngợm đáp lại.
Anyeon không đi nữa và anh ngừng lại để nhìn theo cô," Có chuyện gì thế, Anyeon ?"
Cô lắc đầu. " Không, chỉ là... giờ nghĩ lại, cả nhà đã có nhiều kỉ niệm quá "
Anh chỉ có thể nhìn cô em gái trân trân, tự hỏi rằng cuộc trò chuyện này đang đi đến đâu.
" Em cho rằng, " cô tiếp tục. " Rằng những kỉ niệm ấy rất quan trọng, dù là chuyện vui hay buồn... thì chuyện cũng đã xảy ra, và chẳng cách nào ta thay đổi được. Em rất mừng khi anh đã trở thành anh trai em. Em biết rằng Taeyoung cũng thấy thế. Thằng nhóc cũng rất kính trọng anh. Anh biết mà, đúng không ? "
"Ừ, anh biết " Suho nhẹ nhàng đáp.
" Vấn đề là vì anh luôn cố hết sức mình để chăm sóc bọn em, và đôi khi em cũng nổi giận với anh vì có nhiều lúc em cảm thấy như anh kìm kẹp em. Em cũng thấy có lỗi, nhưng không thấy có lỗi bằng khi đã quá thích anh "
Suho khẽ cười, " Em chui vào đầu anh đọc à "
Hai anh em đi dạo thêm chút nữa, cùng nhau hồi tưởng lại ngày xưa trên suốt quãng đường. Tới khoảng 6h thì họ quyết định về nhà. Trước đó, họ đã ăn bữa sáng tại một tiệm mì gần nhà, và trước khi bước vào nhà, Anyeon quay sang Suho và nói, " Cảm ơn anh đã dành thời gian. Em nghĩ giờ em có thể quên hết mọi chuyện buồn rồi "
♥
Anyeon ngáp dài và Kyungsoo thì nhìn cô chằm chằm.
"Hôm qua cậu ngủ lúc mấy giờ đấy?" cậu hỏi.
"Tớ có ngủ đâu," cô trả lời. "Tớ ngồi chơi với cả nhà hôm qua"
Cậu nhìn cô lâu thêm một chút rồi nói, "Rồi, biết rồi"
Cô mỉm cười với cậu.
"Cậu nói về chuyện đó nghe dễ dàng hơn tớ tưởng đấy," cậu thú nhận. "Nói thật, tớ cứ nghĩ là hôm nay cậu sẽ khóc bù lu bù loa lên cơ" Biểu tượng cảm xúc colonthree
Anyeon nhếch môi cười ruồi, "Cậu có vẻ đánh giá tớ thấp quá đấy"
"Chắc thế," Kyungsoo đáp. "Nhưng tớ cũng mừng là cậu ổn"
Anyeon mỉm cười và gật đầu. Không lâu sau, chuông reo lên, tiết ba bắt đầu, Anyeon chìm vào giấc ngủ.
♥
Khoảng trưa, Suho đã đến thăm mộ người tình nguyện viên cộng đồng của anh. Đặt bó hoa hồng trắng anh đã mua xuống trước bia mộ, Gió thổi, mang đến mùi gỗ dịu nhẹ từ những vỏ cây tới hướng anh. Anh đứng đó im lặng một lúc lâu, rồi với một nụ cười hài lòng, anh bước đi.
Dù sao, biết nói gì với một người đã ra đi đây.
♥
Đồng hồ điểm hai giờ chiều, Chanyeol đang đi ra khỏi trường đại học. Anh bắt một chuyến tàu tới trường của Daeyoung, nhưng đột nhiên, anh lại bị thôi thúc đi tới mộ của mẹ. Anh đã mua một giỏ hoa trong một cửa hàng gần nghĩa trang và bước vào.
Bầu trời không gợn chút mây, chỉ có một ánh xanh hoàn hảo. Những chiếc lá rơi xào xạc trong gió, lúc này, Chanyeol đã không còn nghĩ tới máu mỗi khi thấy lá phong đổ nữa rồi. Anh cũng chẳng hiểu sao, nhưng những cơn ác mộng cũng không còn khiến anh giật mình tỉnh giấc mỗi đêm nữa.
Đứng trước mộ, anh nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng trắng. Bất cứ khi nào tới đây, anh đều thấy những bó hoa ấy nằm tại nguyên chỗ đó. Chanyeol lấy điện thoại ra, và một giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai anh.
"Mẹ," anh cất tiếng. "Anh chàng mà mẹ đã chăm sóc lại đến thăm mẹ này. Con chỉ nghĩ rằng mẹ nên biết"
Bíp.
♥
"Hyung, anh vừa đi đâu về thế?" Daeyoung hỏi, lúc này họ đã bước ra khỏi trường, đi dọc con đường và cậu nhóc thì nắm tay rất chặt với Chanyeol.
"Anh đã tới nghĩa trang"
"Để thăm mẹ anh ạ?"
"Đúng rồi"
Có một khoảng ngừng, rồi cậu nhóc nói, "Anh nhớ bà lắm phải không, hyung?"
"Em nghĩ sao?" Anh hỏi lại, giọng anh không hề có chút hằn học nào. Anh đơn giản chỉ muốn biết Daeyoung sẽ đáp lại ra sao thôi.
"Em nghĩ là anh có đấy," cậu nhóc trả lời. "Ý em là, mẹ em vẫn còn sống nhưng thỉnh thoảng em cũng nhớ mẹ lắm. Anh rất dũng cảm đấy, hyung"
Chanyeol xoa đầu Daeyoung. Một nụ cười hiển hiện trên môi anh. "Em có đói không? Muốn ăn gì không?"
"Bánh gạo ạ!" Cậu nhóc hét và giơ tay lên trời.
Anh trai bật cười. "Rồi, bánh gạo"
Anh lấy điện thoại ra khỏi túi. Niềm thôi thúc để gọi cho Anyeon là rất lớn, nhưng anh cho là anh nên kìm lại. Lúc này, anh không nên làm cô xao lãng. Đó là điều tốt nhất anh có thể làm cho Suho.
Tối hôm đó, anh nhận được một tin nhắn từ chính Suho, "Cậu không định đi tiễn tôi à, đó là điều tối thiểu đấy? Chuyến bay của tôi là lúc 6h sáng ở sân bay Incheon. Nửa đêm nay tôi sẽ đến đó. Cậu cũng có thể mang Daeyoung đến nữa"
Chanyeol nhìn sang Daeyoung, nhóc đang bận rộn viết thiệp để chúc mừng sinh nhật Anyeon. Ngày mai là cuối tuần nên nếu họ về muộn cũng không sao.
"Daeyoung," anh gọi. "Em có muốn cùng anh đi tiễn anh Suho không?"
Cậu nhóc cười toe và gật đầu lia lịa
♥
Hành lí của Suho đã được anh sắp xếp gọn ghẽ ở cốp xe. Lúc này là 11h tối và cả nhà đang đi ra ngoài để tiễn Suho ra sân bay Incheon. Chuyến bay của anh sẽ vào lúc 6h sáng. Bà Kim quyết định không đi.
Họ đi vào trong xe Suho, và chính anh là người cầm lái. Ông Kim ngồi ở ghế trước còn hai chị em ngồi sau.
"Đúng thật rồi," Taeyoung nói với tiếng thở dài. "Anh đang rời xa cả nhà ta"
"Anh liếc nhìn em trai qua gương chiếu hậu, "Anh sẽ sớm trở về mà"
"Mẹ sợ mẹ sẽ kéo con về mất, Suho," bà nói lí do, nhưng mắt bà mờ dần. "Và mẹ cũng phải chuẩn bị cho sinh nhật Anyeon. Sẽ có vài người thân thích đến"
"Dù vậy chắc nhà mình sẽ yên ắng lắm đây," cậu nhóc kết luận. "Và sẽ chẳng ai chịu bảo vệ em khi noona nổi điên"
"Này!" cô la lên và liếc mắt nhìn Taeyoung.
"Chỉ trong chưa đầy một tiếng nữa là em lại thêm một tuổi," Suho mở lời để ngăn hai chị em nhà này tranh cãi. "Em có thích cái gì không?"
"Đó là thứ anh không thể cho em được," Anyeon nói. "Nên không sao đâu ạ"
Tất cả mọi người trong xe đều hiểu cô đang nói về chuyện gì, và ông Kim thì im lặng. Nói theo một cách khác, ông cảm thấy thật khó để chấp nhận một sự thật rằng con trai cả của ông đang ra đi. Cho dù họ không có chung dòng máu, Suho vẫn là người khiến ông luôn tự hào mỗi khi nghĩ về. Thằng bé có thể tự mình tiến bộ, và cho dù nó không hoàn hảo, nó vẫn luôn tỏa sáng.
Thằng nhóc là Suho của mình, ông nhận ra mình đang ngẫm ngợi.
Chuyến đi có đủ cả, từ đầu là cuộc tranh cãi, đến cuối, lại là những tâm sự thật lòng. Bài hát bật trong xe có vẻ như chẳng nghe nổi nữa vì tiếng của mọi người.
"Taeyoung, đừng có kéo tóc chị!"
"Em làm gì có!"
"Em có đấy!"
Anyeon cố cào em trai nhưng dây an toàn đã ngăn cô lại.
"Noona cố cào con này!" Thằng nhóc la hét.
"Em làm chị đau trước!"
"Em không có!"
"Có đấy!"
"Không có!"
"Có đấy!"
"Không có!"
"Có đấy!"
"Noona lại nói dối rồi!" cậu nhóc la.
"Bố, Taeyoung kéo tóc con!"
"Bố, chị ấy cố cắn con nữa này!"
"Chị không cố cắn em---"
"Chị đang giằng cái dây an toàn và cố với tới chỗ em!"
"Chị đang cố cào em cơ mà!"
Suho thở dài não nề, và anh dừng xe, khiến cho tất cả mọi người bị dây an toàn kéo ngược về sau ghế. Hai chị em im thin thít. Cả bố và anh trai quay lại, ra lệnh, "Trật tự đi!"
♥
Sau khi lấy hành lí của Suho ra khỏi xe xong, cả bốn người bước vào trong sân bay. Tiếng bánh xe quay đều trên sàn nghe rõ thấy mồn một, cùng với tiếng của người phi hành viên thông báo qua loa. Tiếng cười, tiếng khóc hay cả những cái ôm hiện hữu ở mọi nơi, và Anyeon thực sự bị ấn tượng . Cô nhìn quanh , nghĩ về chuyện khác nhau của những người khác nhau.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ đang bế một cậu nhóc mới chỉ tầm 2 tuổi là cùng. Một người đàn ông đeo kính đi cùng họ, lúc này đang hôn vào trán cậu nhóc, và người đó khóc. Cô ngắm nhìn người đó ra đi, mang theo chiếc túi bên mình.
Cũng sắp tới lượt Suho rồi, cô nghĩ.
"Chúc mừng sinh nhật," Suho nói. Giọng nói của anh kéo cô trở về thực tại. Anh xoa đầu cô và mỉm cười, 'Thật tệ là anh không thể nếm chiếc bánh anh đã mua"
Cô cười khẩy, "Anh hài thật đấy"
"Hãy chụp hình kỉ niệm đi," Taeyoung gợi ý, "Vì đây là lần cuối---"
"Suho hyung!"
Cả gia đình ngoái lại nhìn, và Suho bật cười rồi anh ngồi xổm xuống chào cậu nhóc.
"Daeyoung-ah, em đến rồi này!" anh ôm lấy nhóc thật chặt. "Em không thấy mệt sao?"
Cậu nhóc lắc đầu, "Em ổn ạ"
Daeyoung nhìn những người xung quanh mình và như thể nhớ ra gì, cậu bắt đầu cúi đầu chào ông Kim, Taeyoung và Anyeon trước khi tự giới thiệu bản thân. Cười ấm áp, cậu ôm lấy eo Anyeon.
"Chị Nắng! Thật vui em lại được gặp chị rồi"
Cô chỉ có thể bật cười và liếc nhìn Suho, "Chị cũng rất vui được gặp lại em!"
"Chanyeol hyung đang trên đường kìa," Daeyoung nói thêm. Cậu ngoái đầu lại và chỉ vào một thân ảnh đang tiến lại gần. "Anh ấy ở kia kìa, chị thấy không? Em nghĩ anh đang giúp bà bê túi. Anh bảo em đi ra đây trước"
Ông Kim bật cười, "Cậu nhóc thông minh này là ai?"
"Tên nhóc là Daeyoung," Suho trả lời. "Em trai của bạn Anyeon »
" Bạn trai của chị Anyeon á ? " Taeyoung trêu.
Anyeon quắc mắt nhìn em trai, còn Daeyoung thì nghiêng đầu.
"Anh trai cháu là con trai, " cậu bắt đầu phân tích. " Và anh ấy là bạn của noona. Anh ấy là bạn trai của chị "
Ông Kim cười, " Phải rồi, phải rồi. Nhân tiện, bác là bố của anh Suho. Cháu gọi bác là 'bác' nhé "
Cuối cùng Chanyeol cũng đã đến, điều đầu tiên anh làm là cúi đầu chào. " Em xin lỗi vì giờ mới tới được "
" Không sao, Daeyoung đã giải thích ổn thỏa cả, " Suho nói.Lúc này Chanyeol đã đến và lịch sự giới thiệu và họ bắt tay nhau.
" Có đúng anh không phải bạn trai của noona không ? " Taeyoung khăng khăng hỏi, mắt cậu chú ý đến nhất cử nhất động của người lạ kia.
Chanyeol chỉ cúi gầm mặt xuống
" Chắc hẳn anh rất thích chị nhỉ, hyung, " Taeyoung kết luận. " Anh rất là quan tâm chị ấy nha "
Nghe xong, Chanyeol đỏ mặt và quay đi. Suho kiểm tra điện thoại. Giờ đã là 1 giờ sáng.
"Taeyoung," anh bắt đầu. " Giờ đi chụp ảnh kỉ niệm được chưa nhỉ ? "
Em út nhà Kim đã có thể gọi một người đứng gần đó chụp hình hộ họ. Chanyeol cố nén nước mắt và mỉm cười. Ông Kim thì choàng tay thoải mái qua vai anh, cả Taeyoung và Anyeon đều đang nắm tay Daeyoung. Còn lại Daeyoung thì đứng bên cạnh ông Kim.
Dù rằng khoảnh khắc đó cũng chỉ rất ngắn ngủi, anh cảm thấy như cuối cùng, anh đã thuộc về một gia đình. Trái tim anh ấm áp đến mức muốn nổ tung ra.
Lúc đó, Chanyeol nhận ra rằng, Suho rất coi trọng gia đình này. Ở họ, đó chính là một gia đình thực sự, có tình yêu thương, có tình chia sẻ, khiến bất cứ ai trông thấy cũng cảm thấy ấm áp. Anh hiểu, rằng anh không còn ghen tị với gia đình Anyeon chút nào nữa. Còn hơn thế, anh đã được hạnh phúc khi được hội ngộ cùng họ.
Tất cả là nhờ một cuộc điện ngẫu nhiên.
The End.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top