CHAP 18
Chanyeol cảm thấy như có gì chạm trên má mình. Anh chậm chạp mở mắt ra, chỉ thấy đó là Daeyoung, đang nhìn anh chăm chú. Trong bóng tối, ánh mắt thằng bé le lói như pha lê sẫm nhưng sự ấm áp nơi bàn tay nhỏ xíu thì vẫn còn nguyên.
"Hyung," cậu thì thào. "Anh không sao chứ?"
"Sao em lại hỏi thế?"
"Anh đang khóc mà," cậu đáp.
Chanyeol im lặng. Daeyoung, trong một ngày thu nào đó, lại đến thăm nhà anh trai. Dấu tích của mùa hè đã biến mất trong chốc lát. Những chiếc lá phong đỏ thẫm rơi vô định trong gió, bầu trời thì lúc nào cũng xanh ngăn ngắt một màu. Ánh nắng mùa này như được dát một lớp vàng nhợt nhạt, khiến vạn vật ánh lên màu lung linh của hổ phách.
"Anh sẽ ổn thôi," anh nói. "Nên em đi ngủ đi, Daeyoung. Mai em còn phải đi học"
Cậu nhóc nhắm mặt lại, nhưng bàn tay cậu vẫn không rời khuôn mặt đẫm nước mắt của Chanyeol, khiến anh cũng chẳng thể khóc nữa.
Ngày hôm sau, ngay trước khi đồng hồ chỉ tới số 3, Chanyeol lại đến nhà hàng. Anh vẫn ngồi ở chỗ đó, vẫn nhìn vào tấm poster được dán trên tường phía trước và vẫn gọi những món như thường lệ. Lần này, anh có một cái cớ khác. Tới 4 rưỡi lớp học của Daeyoung sẽ tan, và đây là cái cớ của anh là ở trong nhà hàng này đợi em trai tan học chứ không phải là đợi Suho. Tuy vậy, anh thừa biết đó hoàn toàn là lời nói dối. Anh vẫn hi vọng rằng Suho sẽ xem xét lại lời đề nghị của anh. Chanyeol cũng nhận thức được rằng, có nhiều cách đơn giản hơn để gặp được Anyeon. Anh vẫn đang giữ chiếc điện thoại của Anyeon mà không hề động vào, và nó cũng có thể giúp anh gặp cô bằng một cách khác. Dầu vậy, anh không muốn lén lút như thế. Anh quyết tâm phải nhận được sự tán đồng từ những người xung quanh cô trước. Bây giờ và về sau này. Chanyeol nhận ra rằng lần này, anh thực sự nghiêm túc về quyết định của mình, và anh coi đây là một chiến công vì, trước giờ anh rất ít khi nghiêm túc quan tâm tới chuyện như thế này.
Trong khi đợi cho món của mình làm xong, anh nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều rồi. Những lùm cây xao động trong gió, ánh mặt trời yếu ớt rót mật vào không gian, thời tiết trở nên se se lạnh đi, bầu trời cũng mềm dịu hơn. Cứ mỗi một cơn gió nhẹ thoảng qua là lá trên cành lại rơi xuống, và anh nhận ra rằng, mùa thu cũng là một mùa rất đẹp, chỉ có điều, anh ghét khi nhìn những chiếc lá đỏ xoay xoay trong gió ấy. Màu đỏ khiến anh nhớ lại màu máu, màu của thứ cứ dính mãi trên tay anh một ngày nào đó từ vài năm trước và anh ước rằng, sẽ chẳng có ai hỏi anh xem anh nghĩ về những cái cây trong mùa thu. Có vẻ chuyện này là không có khả năng, nhưng anh vẫn mong mọi người không mào đầu câu chuyện bằng cái chủ đề đó.
"Mấy cái cây hôm nay thế nào hả Chanyeol?"
"Nó khiến tôi nhớ lại bàn tay mình, những cái lá đối với tôi thì như máu vậy"
Anh nghe thấy tiếng đĩa sứ khẽ chạm nhau và ngẩng lên, chỉ nhìn thấy một cô bồi bàn đang mỉm cười với anh. Cô ấy có đôi mắt to và những đường nét rất dễ thương. Tóc cô ấy dài, xoăn và được cột gọn lại. Mắt Chanyeol nhìn chăm chăm vào bảng tên cô đeo trên ngực. Là "Inyeon".
"Mời quí khách thưởng thức bữa ăn," cô nói bằng giọng thân thiện rồi khẽ cúi đầu.
Cô ấy lại nhìn anh. "Nếu quí khách có cần gì xin hãy ---"
"Mấy cái cây hôm nay trông thế nào?" anh ngắt lời.
Cô bồi bàn tên Inyeon có vẻ hơi giật mình. "Sao ạ?"
"Cô nghĩ gì về mấy cái cây hôm nay?" Chanyeol hỏi lại, lần này nói chậm hơn.
Không khí im lặng tràn ngập giữa hai người họ, cuối cùng cô cũng trả lời. "Tôi nghĩ nó rất đẹp. Xin hãy thưởng thức món ăn đi ạ"
Cô lại cúi đầu rồi bước đi.
Chanyeol bật cười. nghĩ rằng nếu đó là Anyeon thì họ đã có một cuộc bàn luận rôm rả về mấy cái cây trong mùa thu rồi. Anh dám chắc rằng cô sẽ hiểu được anh, như cô vẫn luôn thế. Anh nhận ra rằng mình vẫn đang ngắm nhìn chiếc bàn mà cô đã ngồi trong chiều mùa hạ ấy. Anh tự hỏi, nếu hôm đó là anh chứ không phải Daeyoung nhìn thấy chiếc bút đó. Anh tự hỏi, không biết chuyện có khác đi không. Cảm giác này với anh sao mà lạ lẫm, nhớ một người xa lạ đến chừng này, nhưng anh không thể ngăn nó lại. Anh muốn một lần nữa được trải nghiệm những kí ức anh từng có với cô, nhưng trong tim anh cũng rõ rằng, cơ hội ấy xảy ra là rất thấp.
Như được lập trình, anh lại cầm điện thoại ra, lần này là quay số của mẹ.
"Xin chào, tôi là bà Park, hiện tại tôi không thể trả lời điện thoại được. Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp"
Bíp.
"Mẹ, là con đây. Lúc này con đang ở nhà hàng, cái nhà hàng gần cửa tiệm băng đĩa ấy ạ - nhân tiện, từ phía này con cũng nhìn thấy nó. Đáng ra con đã được gặp cô ấy ở đây, nhưng con đã không gặp"
"Dẫu vậy, Daeyoung đã nhìn thấy cô ấy. Mẹ biết đấy, cô ấy đã đánh rơi bút. Đáng ra con đã gặp được cô ấy, con thực sự mong chờ điều ấy. Nhưng mà, nó lại chẳng xảy ra"
"Mẹ lúc nào cũng dạy con rằng, chuyện xảy ra là có lí do của nó, rằng mọi chuyện luôn có thời điểm của nó. Mẹ, con muốn hỏi mẹ một câu"
"Nếu đó là thời điểm thích hợp, nhưng bọn con lại bỏ lỡ nó thì sao? Nếu có chuyện như thế thì sao ạ? Liệu bọn con có còn cơ hội nào khác không? Có không hả mẹ?"
Chanyeol thấy nơi ngực mình nghẹn lại, cổ họng anh bắt đầu đắng dần. Thế nên, anh cúp máy.
♥
"Noona, chị không sao chứ?" Một đêm, Taeyoung hỏi. Lúc ấy, cậu đang ngồi chơi trong phòng cô, đọc bộ sưu tập manga của mình trên sàn. Trái lại, Anyeon lúc này đang nằm nghỉ trên giường, chân thì vắt vẻo trên thành giường. Cô đang đọc một cuốn tiểu thuyết mà cô phải viết bài bình.
"Chị ổn," cô lầm bầm. "Sao em hỏi thế?"
"Mấy tuần nay thấy chị ít nói quá," cậu chỉ ra.
Anyeon bật cười rồi liếc nhìn Taeyoung, người lúc này đã nhìn cô chằm chằm rồi. "Em lo cho chị à?"
"Đừng có mơ!"
"Chị lúc nào chẳng nói chuẩn," cô bảo em và mỉm cười ấm áp.
Im lặng, và cuối cùng cậu em cũng lên tiếng, "Chuyện ấy có liên quan đến hyung không?"
Cô đóng băng trong một giây, nhưng rồi cô quyết định gạt mớ cảm xúc ấy sang một bên, tay lật giở trang sách tiếp theo. Taeyoung có thể cảm nhận được rằng cô không muốn nói chuyện đó nên cậu cũng thôi, quyết định sẽ không cố tò mò nữa.
"Sắp đến sinh nhật chị rồi đấy nhỉ," Taeyoung nhắc.
"Ừ," cô đáp.
"Chị có kế hoạch gì chưa, noona?"
"Mẹ bảo chị có thể ăn mừng với các bạn trước," Anyeon trả lời. "Nên tất cả bọn chị đều quyết định tới quán café mà Kyungsoo gợi ý. Bọn chị cũng sẽ thuê một ca sĩ hát trực tiếp"
"Tiệm café ấy ạ?" Taeyoung nhắc lại cùng với một nụ cười tinh quái. "Đừng có tính em vào đấy nhé. Thật là chán chết!"
"Thực ra ngay từ đầu chị cũng chẳng có ý định mời em đâu," Anyeon trả đũa khiến em trai lè lưỡi ra với cô.
"Nhưng tiệm đó tên là gì vậy?"
"Good Days," Anyeon đáp. "Ngày mùng 8 bọn chị sẽ đến đó. Nói đi, em đã chuẩn bị món quà nào cho chị gái dễ thương của em chưa?"
"Còn khuya," cậu vặc lại. "Hồi đó chị cắn em đấy, nhớ không?"
Anyeon vồ lấy đầu cậu, cô bắt đầu xoa rối bù mái tóc mặc cho nỗ lực thoát ra của cậu bằng được. "Đừng có chưa gì đã miễn cưỡng thế chứ, Taeyoung!"
♥
Suho dạo quanh tiệm hoa, tự hỏi không biết nên mua gì. Anh cũng không còn thấy lúng túng như lần đầu tiên bước vào đây nữa, nói anh quen dần từ khi còn hẹn hò với SunYe cũng được. Cô ấy rất thích đi mua sắm, tới cuối ngày lúc nào xe của Suho cũng đầy ắp hoa, những túi quần áo và nước hoa. Vấn đề là, Sunye chẳng mua gì cho riêng mình cả. Cô mua tặng người thân cũng như gia đình Suho rất nhiều.
"Thì cứ nhớ em khi nhìn thấy chúng đi," cô sẽ luôn nói vậy, với một nụ cười trên môi. "Em biết mấy đoá hoa này cũng sẽ sớm tàn thôi, nhưng ít nhất em đã thử. Dù vậy, em hi vọng những kỉ niệm về em sẽ sống mãi"
Tuy vậy, chẳng lâu sau, tình trạng sức khoẻ của cô tệ dần, cô cũng chẳng thể đi mua sắm được nữa. Cô nói rằng cô chẳng nuối tiếc gì cả, vì những ngày ấy, cô đều được ở bên Suho.
"Em xin lỗi vì đã lợi dụng anh," Sunye thầm thì với anh, ba ngày trước khi cô mất. Lúc ấy cô vẫn trong bệnh viện, tóc cô cũng chẳng còn sợi nào nữa. Mắt cô trũng sâu, da cô tái xám. Mặc kệ, sự ấm áp trong tâm hồn cô vẫn còn tồn tại. Cô đặt bàn tay xương xẩu gầy gò của mình lên bàn tay cứng cáp của anh, và anh bắt đầu khóc.
Đó cũng là lần đầu tiên Suho khóc trước mặt cô.
"Tôi có thể giúp gì cho quí khách," một giọng nói trong trẻo của cô bán hàng vang lên, kéo Suho trở lại với hiện thực. Chớp chớp mắt rồi mỉm cười với cô ấy, anh bước tới cái kệ trưng kẹp ghim, xem xét thật kĩ và cuối cùng cũng chọn một cái kẹp tóc màu bạc hình con bướm, được đính thêm với những thứ trang sức màu hồng.
"Tôi chọn cái này"
"Dĩ nhiên rồi," cô bán hàng đáp. "Đó là sự lựa chọn không tồi. Đây dành tặng bạn gái anh sao?"
Anh nhìn cô ấy thêm lúc nữa, rồi mỉm cười khờ khạo, "Tôi cũng mong là thế"
♥
"Giờ là tháng Bảy rồi," thầy giáo Yang mở đầu trong khi nhìn quanh học sinh của mình với ánh mắt điềm nhiên. Lúc đó, thầy đang ôm sổ sách của mình trên tay. "Và mọi năm, các em đều được yêu cầu phải tham gia luyện tập bên ngoài giáo trình. Như các em đều biết, thành tích của hoạt động này sẽ được tính bằng 50% số điểm của học kì"
"Trường đã sắp xếp những công việc đặc biệt cho các em rồi nên không phải lo lắng đâu. Tuy nhiên, có một vị trí ở đây chỉ cần duy nhất một ca sĩ. Có ai đủ can đảm nhận vị trí này không?"
Chanyeol, chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, giơ tay phải mình lên ngay lập tức. Anh thà hát một mình còn hơn là phải làm việc ban nhóm. Thực ra, anh hát với nhóm cũng ổn, nhưng anh không có thích.
Thầy Yang nhếch môi. "Park Chanyeol, em sẽ được phân công hát ở tiệm café LMR vào ngày mùng 8. Đó là một sự kiện đặc biệt, là em sẽ hát trong một bữa tiệc sinh nhật"
Chẳng lâu sau, tất cả lớp đã được chia thành từng nhóm. Có người phải đi hát rong, trong khi cũng có người được yêu cầu biểu diễn ở những sự kiện đặc biệt khác.
"Làm người giỏi nhất lớp thích lắm ha," Byun Baekhyun kết luận. Anh ta đứng dậy trước mặt Chanyeol, tay thọc vào túi quần. "Được hát một mình này, lại được điểm cao nhất có thể, chắc là thoải mái lắm đây"
Chanyeol chỉ cười mỉa rồi thu dọn sách vở trên bàn lại, nhét vào cặp và nhìn Baekhyun bằng ánh mắt lạnh băng, "Vậy thì cậu thứ xem, rồi cậu sẽ được cảm nhận"
Chanyeol nhìn bạn cùng lớp và nở một nụ cười mỉa mai rồi bước đi.
End Chap 18
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top