CHAP 10

Anyeon đang định đi ngủ thì cô nghe thấy tiếng bước chân thân quen vang lên ở dưới tầng.

"Suho, con về rồi à!" Bà Kim nói vọng ra. "Chắc con mệt lắm hả"

"Con ổn mẹ ạ," anh đáp lại với nụ cười khẽ. "Mọi người đâu cả rồi ạ?"

"Bố con đi làm ca tối của ông ấy rồi, hai đứa kia thì ở trên tầng. Mẹ nghĩ Taeyoung đang nghịch trong phòng nó. Anyeon hôm nay có vẻ khá im lặng, có lẽ con bé đang viết hoặc đang ngủ. Con biết tụi nó bình thường thế nào rồi mà"

"Lũ nhóc có quậy phá mẹ lúc con không có nhà không?"

"Dĩ nhiên là không rồi!" bà khẳng định. "Chúng nó hoà thuận lắm. Oh, Suho này, con ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa ạ"

"Thế còn đứng đó làm gì? Lên tầng tắm rửa đi! Mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn cho con"

Sau đó là một khoảng im lặng, và Anyeon đoán rằng anh đang ôm mẹ. "Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ"

Cô nghe thấy tiếng cạch cạch ở cầu thang, và cô co mình lại, mắt nhắm chặt, quyết tâm phải ngủ bằng được bởi vì cô sợ rằng mình sẽ không thể chịu nổi khi nhìn vào tình đầu của mình. Là sợ, hay lo lắng, cô cũng chẳng biết nữa, cô chỉ có thể chui sâu vào chăn thôi.

Cửa phòng Anyeon mở ra, và cô không dám cựa quậy.

"Anyeon?" Suho thì thào. Cô chọn giữ im lặng, và rồi cô cảm thấy như anh đang đến gần. Cô lại nhận ra mùi hương quen thuộc của anh một lần nữa, nhưng cô chọn lờ nó đi. Cô đã quyết rồi, không thể xao động thêm nữa.

Suho bắt đầu đưa tay chạm lên đầu cô, nhưng lại ngừng lại.

"Anh về nhà rồi này," anh nói. "Chúc ngủ ngon"

Cô cố giữ hơi thở bình thường, và cuối cùng, anh cũng bước ra khỏi phòng cô. Sau đó một chút cô nghe thấy tiếng la hét phấn khích của Taeyoung. Thằng bé đang mừng vì được gặp anh trai. Anyeon hơi cựa mình và thở dài.

"Chào mừng anh về nhà, oppa," cô thầm thì vô định.

"Bố mẹ Sunye dạo này sao rồi?" Sáng hôm sau ở bàn ăn, bà Kim hỏi.

"Các bác ấy đều khoẻ ạ," Suho trả lời. "Nhân tiện họ cũng gửi lời hỏi thăm tới bố mẹ. Hai bác ấy còn gửi cả nhân sâm nữa. Hôm qua con quên không lấy ra"

"Ah, tuyệt quá," bà nói, mỉm cười. "Còn mấy món đồ gốm bố mẹ gửi thì sao? Họ có thích không?"

"Họ rất thích ạ."

"Vậy thì thật may," ông Kim lên tiếng, rồi ông quay sang 2 chị em Anyeon. "Còn hai đứa sắp đi học muộn rồi đấy. Ăn mau đi"

"Vâng," họ đồng thanh rồi Taeyoung cắp luôn miếng thịt cuối cùng trong bát Anyeon. Cô cáu nhặng xị lên với em trai, nhưng cậu em thì chỉ cười toét miệng đáp lại.

"Em còn phải lớn nữa chứ," cậu nói.

"Em phải cư xử giống người lớn thì có," Anyeon sửa lại trước khi tiếp tục ăn.

"Mấy đứa có cần anh đưa đi không?" Suho hỏi.

"Không cần đâu hyung, bọn em ổn cả," Đột nhiên Taeyoung nói. "Anh đi về vẫn còn mệt mà, bọn em bắt tàu được rồi"

"Nhưng mấy đứa đang muộn -"

"Chuyện thường ngày ở huyện mà hyung," cậu út chốt lại. "Và noona cũng chạy rất nhanh nữa!"

"Bọn em sẽ bắt tàu," cuối cùng Anyeon cũng lên tiếng. "Taeyoung đi nào"

Hai người họ đứng lên khỏi ghế và sau khi lễ phép chào bố mẹ cùng anh, họ đi ra khỏi nhà.

"Trước giờ tôi chưa thấy lũ nhóc lại thân thế này đâu đấy," ông Kim bình luận. "Đó là một thay đổi tốt"

Bà Kim chỉ cười khẽ. "Tôi nghĩ lũ nhóc đã lớn rồi. Dù vậy tôi cũng đang thắc mắc không biết con gái rượu đã thích anh nào chưa đây"

"Con bé không kể gì à?" ông Kim hỏi. "Taeyoung thì lúc nào cũng kể, tên các cô bé thì tuần nào cũng khác"

"Tôi chưa nghe thấy con bé kể gì," bà nói khẽ. Đột nhiên, bà quay sang nhìn Suho. "Con khá thân với con bé, Suho-yah. Con có thấy con bé nhắc tên ai chưa?"

Anh mỉm cười và lắc đầu, "Con chưa mẹ ạ"

Đó cũng là lần đầu tiên anh nói dối bố mẹ nuôi.

"Taeyoung này," Anyeon gọi, lúc này họ đã đứng trên tàu rồi.

"Sao ạ?" cậu nhóc hỏi.

"Cảm ơn em nhé"

Cậu nhếch môi cười, "Chị nên cảm kích vì có một người em trai tuyệt như em"

"Thỉnh thoảng em cũng thích tự kỉ quá đấy," cô mỉa mai trong khi nhìn cậu. "Nhưng chị thực lòng đấy, Taeyoung, cảm ơn em"

"Có gì đâu. Nhưng để đáp lại, chị hãy đãi em bữa trưa nhé. Em hết sạch xu rồi"

Anyeon nhìn cậu bé với gương mặt lạnh lùng. "Còn khuya! Ba hôm trước chúng ta mới nhận được tiền tiêu vặt tháng này!"

"Nhưng mà noona, tháng này em cần tiết kiệm một chút. Trò chơi điện tử em đợi bấy lâu nay sắp phát hành rồi"

"Không"

"Noona!" cậu nhăn nhó và nghịch ngợm thúc cô bằng cùi chỏ. "Em xin chị đấy, đi mà?"

Trò mè nheo tiếp tục trong một lúc lâu sau, và sự kiên nhẫn của Anyeon đã đi tới giới hạn. "Thôi được rồi!", cô nhăn nhó. "Nhưng chỉ đúng hôm nay thôi đấy, rõ chưa?"

Taeyoung tung nắm đấm vào không khí. "Cảm ơn chị!"

Anyeon bật cười, và Taeyoung cũng cười. Có thể cậu không thừa nhận, nhưng cậu rất thích khi chị cười với cậu như thế. Theo một cách nào đó, nó khiến cậu thấy rằng tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn... rằng chị ấy cũng sẽ ổn.

"Dạo gần đây có vẻ như em chơi nhạc dịu dàng hơn nhiều," tiến sĩ Yang, giáo viên của Chanyeol, bình luận.

Cậu học sinh như đóng băng khi nghe thấy tiếng thầy. Như thể sau khi đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình, cậu bình thản đặt guitar xuống.

"Có chuyện gì vui đã xảy ra à?" tiến sĩ Yang lại hỏi dồn. Thầy ngồi xuống chỗ gần dàn âm li, ngay trước Chanyeol. Theo một cách nào đó, thầy ấy là người duy nhất có thể lại gần anh thoải mái đến vậy. Yang Ma Jun là giáo viên trẻ nhất trường, và có lẽ đó là lí do thầy thân thiết với phần lớn học sinh, cho dù họ có là ai đi chăng nữa.

Có vẻ như Chanyeol mới gật đầu và mắt thầy Yang sáng lên. "Thật hiếm hoi khi thấy em như vậy đấy. Rất thú vị"

"Thầy cứ vui cho thoả đi," anh đáp lại. "Dù sao thì thầy đến đây làm gì?"

"Thầy đang định đi ăn trưa thì nghe thấy tiếng em đàn," thầy giải thích.

"Vậy chúc thầy ăn ngon miệng" cậu học trò nói

"Cái chuyện vui đã xảy ra ấy," tiến sĩ Yang thốt lên. "Thầy rất muốn nghe"

"Không có gì hay ho đâu"

"Với thầy thì có đấy," thầy giáo hỏi mãi.

Một khoảng lặng, và Chanyeol nói, "Có người đã khen em"

Tiến sĩ Yang nhướng mày, "Em có vẻ rất hay được khen đấy chứ. Thầy tự hỏi có điều gì đặc biệt ở lời khen này"

"Người khen em biết rất ít về em"

"Ah, vậy người đó là ai?"

"Chỉ là một thằng nhóc con thôi," Chanyeol nói. "Giờ em kể rồi, thầy đi được chưa?"

"Dĩ nhiên rồi," thầy ấy đứng lên với một nụ cười nhỏ trên môi. "Dù vậy em nên trân trọng lời khen đó"

Chanyeol ngẩng lên nhìn thầy, và nụ cười lúc nãy chuyển sang một cái cười toét miệng. "Nói gì thì nói, trẻ con cũng không nói dối đâu"

Đó là vào khoảng 8 giờ tối khi Chanyeol cuối cùng cũng về đến nhà và nhận ra anh vừa nhận được một hộp đồ nho nhỏ từ Daeyoung. Anh cười khẩy, nhưng rồi vẫn bước tới chỗ bưu kiện đó. Bên trong là bộ quần áo cậu nhóc mượn anh từ tuần trước, một cuốn sách, và một tấm thiệp Cảm Ơn. Một mảnh giấy nhỏ viết tay ở bên trong.

"Gửi Chanyeol hyung,

Lần trước được chơi với anh em thích lắm! Em mong là lần tới em lại được đến nữa, và thậm chí em còn có thể nghe anh chơi đàn guitar kìa. Em rất muốn được nghe vì em nghĩ như thế sẽ rất tuyệt. Lần tới khi đi em sẽ mang theo dù để khỏi bị ướt nữa. Em chỉ phòng xa thôi.

Oh, và em đã hỏi xin bố mẹ xem em có thể tặng anh một cuốn sách không, và họ đã đồng ý! Đó là cuốn "Hoàng tử bé", gần đây em mới biết tác giả cuốn sách ấy là người Pháp đấy anh. Thật hay, anh nhỉ? Người lớn toàn bảo em rằng nó có rất nhiều phép ẩn dụ và khi em hỏi phép ẩn dụ là gì họ lại bảo là em còn quá nhỏ để hiểu. Hyung, phép ẩn dụ là gì?

Em yêu anh!

Daeyoung

Tái bút

Anh viết thư lại cho em được không? Em luôn muốn nhận được một lá thư!"

Chanyeol bật cười trước dòng thư cuối cùng rồi anh lấy cuốn sách trong hộp ra. Sau đó anh bước lên tầng, và như thể được lập trình vậy, anh cầm lấy một cái chút cùng tờ giấy trắng lại.

"Mùa Hạ?" Anyeon hỏi, vài giây sau khi trả lời điện thoại.

"Ừ, anh đây"

Cô mỉm cười. "Anh sao rồi?"

"Anh vẫn ổn. Còn em?"

"Em cũng bình thường. Nhân tiện, anh trai em đã về nhà rồi đấy"

Sau đó là một khoảng lặng, và Anyeon tự hỏi tại sao cô nói chuyện ấy với một người lạ lại dễ dàng như vậy. Cô lấy tay xoay bút, chờ đợi một câu trả lời.

"Thật may khi biết anh ấy an toàn trở về," Mùa Hạ kết luận.

Anyeon vui hẳn lên với lời đáp của anh. Cô cho là câu ấy khiến cô thấy ổn hơn là khi anh đáp "Chuyện đó khiến em thấy ra sao?"

"Đúng vậy" cô nói

"Em đã đọc 'Hoàng tử bé' chưa?" Anh hỏi. "Được viết bởi một nhà văn Pháp"

"Ah, em có đọc rồi," cô vui vẻ trả lời. "Đó là một cuốn sách mà cả người lớn và trẻ con đọc đều được. Nó có rất nhiều phép ẩn dụ"

Sau khi nghe thấy lời đáp của cô, Mùa Hạ nhếch môi.

"Em nói gì sai sao?" Cô hỏi.

"Không, không, không chút nào," anh nói. "Chỉ là anh mới nhớ ra vài chuyện sau khi nghe từ đó - phép ẩn dụ, vậy thôi"

Anyeon nhướng mày và một nụ cười nhỏ hiện lên trên môi cô. "Anh nói vậy là sao hả, Mùa Hạ?"

"Là em trai anh"

"Oh, thật sao?" cô hỏi, thích thú.

"Phải, thật đấy"

Hai người lấp đầy sự yên lặng bằng những tiếng người, và đột nhiên Anyeon bình luận, "Thật là buồn cười khi chúng ta cười cùng nhau thế này trong khi hoàn toàn không biết về nhau"

Im lặng.

"Mùa Hạ?" Anyeon gọi, hơi sợ một chút.

"Anh đây," anh nói

"Có chuyện gì thế?"

Cô có thể cảm nhận được sự do dự trong giọng nói anh, và điều sau đó anh hỏi khiến trái tim cô đập loạn.

"Ánh Nắng, em có phiền không nếu chúng ta gặp nhau?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top