NGOẠI TRUYỆN 2: "Món quà chứa đựng nước mắt"
Chanyeol từ ngoài cửa bướ vào, tay cầm chiếc liễn đựng cháo, ngồi xuống cạnh Hyomin, hỏi nhỏ:
- Hyomin! Em khỏe lại ít nào chưa? Insoo rất nhớ em đó! Anh định chiều nay sẽ đưa nó tới thăm em!
Nó đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp của Chan rồi mỉm cười nói nhỏ:
- Cám ơn anh đã luôn bên em những lúc khớ khăn như thế này! Cám ơn anh nhiều lắm!
Đưa tay lên dí vào trán Min, Chan vờ giận dỗi bảo:
- Park Hyomin! Chúng ta đã là vợ chồng rồi mà em còn nói những câu khách sáo đó sao! Bộ thích anh giận lắm hay sao?
Không để Chan nói hết câu, nó đưa tay lên môi Chan, rồi ôm chầm lấy hắn, thủ thỉ vào tai:
- Cám ơn anh!
Chan mỉm cười gì chặt tay ôm nó.
- E.. hèm!!! Đây là bệnh viện nhé hai cô cậu! Còn có trẻ em ở đây nữa đó!
Là Boram và Sunny, họ tới thăm Min, í mà còn dắt theo Insoo nữa kìa!
Nghe tiếng nói, Chan và Min buông nhau ra, nhìn xuống phía Insoo :
- Insoo à!
- Mẹ!
Thằng bé chạy tới ôm Min, để mặc cánh tay đang dang ra chờ nó của bó nó.
Bực mình, Chan kêu lên:
- Axx… Insoo sao con chỉ ôm mẹ chứ! Bố ở đây cơ mà! Con không nhớ là bố đã dẫn con đi công viên, còn mua kem cho con nữa chứ! Con quên thật à!
Insoo của chúng ta vẫn ngây thơ trả lời:
- Nhưng con yêu mẹ hơn cơ! Mẹ tối nào cũng đọc truyện cổ tích cho con rồi mới ngủ còn bố thì ngủ quên từ khi mới bắt đầu câu chuyện rồi!
Cả phòng bệnh cười vang lên vì câu trả lời hồn nhiên, tố tội bố nó của Insoo. Đột nhiên, Insoo lấy trong cặp ra một cuốn vở, rồi hỏi Min:
- Mẹ ơi! Cô giáo bảo con điền ngày sinh của bố mẹ vào! Bố thì có rồi còn mẹ thì chưa! Mẹ nói con biết nhé!
Lặng lẽ xoa đầu Insoo , nó từ từ trả lời:
- Con tự điền vào cho mẹ xem nhé! Mẹ sinh 30 tháng 5 năm 1989!
Thằng bé cặm cụi viết vào vở, còn Chan thì đột nhiên suy nghĩ:
- 30/ 5! Hôm nay là 21/ 5, gần tới sinh nhật Hyomin rồi! Mình phải tạo bất ngờ cho cô ấy mới được!
Hắn mở điện thoại, cặm cụi xem cái gì đó rồi chạy đi:
- Mấy chị em ngồi nói chuyện nhé! Anh đi đây một lát! Hắn chạy vào chợ hì hục tìm kiếm một cái gì đó. Đến một cửa hàng bán đồ lưu niệm, hắn chợt dừng lại ngắm ngía một chiếc vòng vỏ sò, hắn quay lên, hỏi cô bán hàng:
- Ở đây có nguyên vật liệu để làm loại như thế này không ạ?
- Có! Nhưng sao cháu không mua nguyên cái cho tiết kiệm thời gian?
- À! Cháu muốn chiếc dây chuyền này thật ý nghĩa đối với vợ cháu!
- Vợ cậu có phúc thật đấy! Mà cậu có muốn lấy thêm ngọc trai để gắn vào chiếc dây chuyền không?
- Vâng!
- Của cậu đây! Tất cả là 76000 won! Chúc cậu thành công nhé!
Đón lấy túi nguyên vật liệu từ cô bán hàng, hắn trả tiền rồi vọt về công ti, không quên nhờ Sunny và Boram đưa Insoo về nhà dùm.
Tới phòng thư kí, hắn nói:
- Tôi có chuyện phải làm ở văn phòng, người khác muốn gặp tôi pải có hẹn trước hoặc chuyện gấp thì mới cho vào, nghe rõ chưa?
Vào văn phòng, hắn khóa cửa lại rồi hì hục làm quên ăn quên ngủ.
…
Ngày Min xuất viện, hắn tới bệnh viện đón Min, lâu rồi không thấy Chan tới thăm, Min hỏi:
- Anh! Dạo này công việc thế nào mà lâu rồi không tới thăm em vậy?
Trả lời một cách vội vàng, vội đến nỗi, còn không nhìn mặt Min:
- Hả!? À… công ti dạo này nhiều việc nên anh bận lắm! Không tới thăm em được! Xin lỗi em nhé!
Miễn cưỡng nở một nụ cười đông đặc như cố che dấu nỗi buồn, Min đáp:
- Vâng… Em không sao! Anh cứ làm việc của anh đi! Em tự lo việc này được!
- Em lên xe đi! Anh chuẩn bị xong hết rồi! Lên xe anh đưa về!
Nó lên xe, đôi mắt vẫn đượm buồn, ngồi dựa đầu vào cửa kính, nhìn cảnh vật cứ thế chạy qua tầm mắt.
Chan lái xe, nhìn lên gương chiếu hậu, đôi mắt không rời khỏi Min, hắn tự nhủ:
<< Chỉ mấy ngày nữa thôi! Em sẽ nhận được món quà mà anh ấp ủ! Anh xin lỗi! Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc! Hyomin à… >>
…
<< Sao tự nhiên anh ấy lại xa lánh mình! Dường như anh ấy đang dấu mình cái gì đó! Chanyeol à! Xin anh đừng như vậy mà, xin đừng xa lánh em như thế>>>
Trong căn phòng vắng, chỉ có nó và nó, chỉ một mình nó thôi. Ngồi vu vơ tự nghĩ, nó không biết nó bị gì nữa, cảm giác thiếu ai đó, nó đã trải qua rồi nhưng chưa bao giờ như vậy! Có lẽ nào Chanyeol đã rời xa nó! Cảm giác đó là “cô đơn” ư? Ai mà biết! mà nó cũng chẳng quan tâm. Nó chỉ đang buồn vì hắn – Chanyeol.
- Mẹ!_ Tiếng Insoo gọi làm cắt dứt mạnh suy nghĩ của nó.
Nó xòe tay ra định bế thì thằng bé đột nhiên đứng khựng lại, nhìn chăn chăn vào mắt nó:
- Mẹ khóc à? Bố nói ai khóc là người đó đang rất buồn, Insoo không muốn mẹ buồn đâu!_ Thằng bé mếu miệng.
Gạt vội hàng nước mắt, nó ôm lấy Insoo, thủ thỉ:
- Insoo à! Mẹ không khóc! Chỉ là có bụi bay vào mắt, Insoo của mẹ cũng từng bị bụi vào mắt rôi, đúng không nhỉ !
- Vâng ! Hạt bụi hư nhất mẹ nhỉ ! Tại nó làm cho người khác khóc mà ! Phải không mẹ ?
- Ừm !_ Nó gì chặt Insoo vào lòng rồi làm việc mà người mẹ phải làm – Dỗ con.
Nó không biết hàng lệ đó đã rơi khi nào ! Chỉ biết rằng, nó đang nhớ một ai đó, rất ...rất nhớ mà thôi.
...
30/5 – Một ngày tuyệt vời với nắng và gió nhè nhẹ.
- Oa... xong rồi ! Vừa kịp ngày !
Chan reo lên sung sướng, nhìn chiếc dây chuyền đan vỏ sò và ngọc trai tuyệt đẹp, hắn hết to lên:
- Hyomin ! Anh làm xong rồi !
Cầm chiếc điện thoại lên , gọi cho Sunny :
- Anh làm xong rồi ! Mọi người thực hiện kế hoạch nha !
- Vâng. _ Sun đáp.
Con Sun chạy vội tới nhà Min, ăn diện cho nó rồi, kéo nó lên xe đi. Trên đường đi, Min ngạc nhiên hỏi :
- Suunny ! Cậu đưa tớ đi đâu thế ?
- Hôm nay là sinh nhật cậu mà ! Cậu quên sao !?
Hạ giọng, đôi mắt nó cụp xuống, nỗi buồn lại trào đến :
- Sinh nhật tớ ư !? _ Nghỉ một lát nó tự nói với bản thân - Anh ấy hình như không nhớ tới sinh nhật mình !
Thấy nó buồn, con Sun an ủi :
- Hyomin à! Không sao đâu mà! Anh ấy chỉ đang bận công việc thôi! Có thể anh ấy đang chờ cậu để cho cậu một món quà bát ngờ thì sao!
Nó khẽ gật đầu rồi dựa đầu vào cửa sổ rồi thiếp đi trong nỗi buồn man mác.
Tới nơi lúc trời chập choạng hoàng hôn, Mi vẫn đang còn ngủ trong xe, dìu Min nằm gục trên bàn, Sun và trong nhà hàng để mặc nó nằm ngủ trên bàn.
Tỉnh dậy, thấy mình nằm ngủ trên một chiếc bàn được bày biện rất dẹp gồm có đèn cầy, và cả rượu vang, nhìn ra phía biển, nó bước ra gần sát mép nước rồi hít một hơi thật sâu cho đầy lồng ngực cái không khí trong lành nhuốm hơi biển đó. Nó nhắm mắt lại rồi hưởng thụ cảm giác thoải mái nhất.
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo nó. Nó giật mình quay lại thì bắt gặp ánh mắt ấm áp của Chan yeol.
Hắn đeo sợi dây chuyền cho nó, rồi ôm nó thật chặt, thỏ thẻ vào tai nó :
- Anh xin lỗi đã bỏ rơi em thời gian qua ! Anh đã dành thời gian đó để làm cái này ! Em thích sợi dây đó chứ ! Anh đã tự tay làm nó đấy ! Em thích chứ ! Chúc mừng sinh nhật em .. Hyomin !
Nó buông Chan ra, cười lớn đánh vào ngực Chan nhưng hai hàng lệ đã rơi từ lúc nào :
- Gì chứ !!? Anh bỏ rơi em thời ggian qua vì sợi dây chuyền và buổi tiệc này ư ? Anh có biết rằng ở nhà... em đã rất buồn không ? Đôi khi Insoo chạy tới an ủi em. Em đã khóc rất nhiều, những lúc đó anh ở đâu ! ?? Hả !? Anh là đồ tồ !
Chan giữ hai tay nó lại rồi đặt vào môi nó một nụ hôn nồng cháy - > nó bị khóa môi, không nói được gì ! Nó ‘‘đành phải’’ tận hưởng cái cảm giác ấm áp đó trong khi nước mắt vẫn cứ rơi mãi không thôi.
- E...hèm ! Ở đây có trẻ em nha hai vợ chồng trẻ. _ Sunny và Boram bước ra cùng với Insoo trên tay cầm cái bánh ga to mà Boram đã làm ở nhà.
Min nghe tiếng nói thì quay lại, Insoo cầm chiếc bánh hát lên :
Happy birthday to you ! Happy birthday to you! Happy birthday! Happy birthday! Happy birthday Umma!
Min bật khóc, chạy tới ôm Insoo , đặt chiếc bánh lên bàn, nó kêu lên:
- THì ra mọi người hùa nhau để làm em ra nông nỗi như thế này à? Mọi người biết không? Em không cầm tới những thứ như thế này! Em chỉ cầm mọi người luôn ở bên nhau như thế này đã là món quà lớn nhất đối với em rồi!_ Quay sang phía Chayeol, nó nói tiếp_ Còn anh, từ nay mà còn làm trò này nữa là em không tha đâu đấy!
Nói xong! Nó chạy tới ôm chầm tất cả mọi người, nó tự nhủ:
<< Dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa! Chúng ta hãy ở bên nhau như thế này nhé!>>>
END NGOẠI TRUYỆN.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top