Chap 6

"Ngươi..." Park Yunho tức giận định xông lên đánh hắn, Park Hyomin vội vàng ôm lấy anh trai đang phẫn nộ, vợ chồng Park cũng kích động ngăn cản con mình.

Hyomin biết khả năng Xi Luhan, không phải lúc nào cũng nhã nhặn, anh trai nàng sao có thể đối chọi lại được. Nàng từng chính mắt nhìn thấy Xi Luhan tùy bý đánh 1mấy quyền, đã khiến cho năm tên muốn đánh lén hắn phải hộc máu, lăn ra trên mặt đất không đứng dậy nổi.

"Luhan đã nói như thế, Park tiểu thư không biết có muốn nói thêm điều gì không." Không kiên nhẫn nổi, Lão phu nhân mở miệng 6duy trì trật dtự.

Trên cơ bản, lão phu nhân là đương gia của Xi gia, đối với việc này cũng akhông có ý kiến gì, chủ yếu cháu trai thích là tốt rồi. Nếu Luhan đã quyết định, lão phu nhân cảm thấy không cần phải sửa đổi.

"Hyomin?"

Xi lão phu nhân lãnh đạm ngoài ý muốn của bọn bọ, bọn họ nghĩ bà sẽ rất vui khi biết Xi gia có người nối dõi mới đúng, vợ chồng Park vốn định nhờ Xi lão 6phu nhân bức hôn, nhưng sao lại thế này...

Ánh mắt lập tức dừng lại trên người Hyomin, vợ chồng Park thì vẻ mặt lại vội vàng.

Nếu có thể làm thông gia với Xi thị, một trong tam đại tập đoàn đứng đầu của Đài Loan, thì sẽ là vinh hạnh rất lớn của Park gia bọn họ.

"Em... cái thai này đúng là của anh." Park Hyomin khiếp sợ nhìn Xi Luhan lạnh clùng kia, 1nàng thật fsự hãi sợ, anhưng việc đã đến nước này, nàng không còn đường lui. Thở sâu, nàng trấn an chính mình. "Hai tháng trước, ekhi chúng ffta đến suối 56nước nóng du lịch tốt nghiệp, anh còn nhớ không?"

"Nhớ thì sao?" Xi Luhan vẫn đứng im nói.

"Ở đó, hôm sau, anh uống say, cho nên..."

"Kế tiếp không phải cô định nói, ta say nên đầu óc không tỉnh táo, đến nhầm phòng, lại không cần thận lên giường với cô? Loại kịch bản này mà cũng có thể diễn sao?" Xi Luhan xùy một tiếng, "Đêm đó đúng là ta uống say, đáng tiếc là có người đưa ta về phòng, không thể có chuyện nhầm phòng được, cho nên..."

"Anh không nhầm phòng, là em... tự em đi tìm danh." Nàng không nghĩ việc dũng cảm theo đuổi tình yêu là sai, nhưng dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, nàng 54vẫn không tự chủ được gục đầu xuống, chợt nhịn không được liền giải thích cho 9hành động của mình: "Em không phải cố ý cùng anh... như vậy, em... em chỉ hi vọng có thể nói chuyện với anh, xem có thể thay đổi mọi chuyện hay không... em thực sự rất yêu anh!" Nàng nói xong liền khóc nức nở, bộ dáng cầu xin khiến người ta cthương xót, không đành lòng trách abmắng.

"Nói chuyện? Lúc trước là ngươi tự nguyện làm bạn tình của ta, vốn đã hết rồi, hơn nữa đã chia tay nửa năm, bằng cái gì ngươi dám tới tìm ta nói chuyện?" Park Hyomin không phải Sica của hắn, khóc đến chết hắn cũng không để ý,ngược lại nàng lại không cảm thấy thẹn, làm hắn tức giận."Cô đúng thật đê tiện, đừng tưởng dùng nước mắt là có thể cgạt được ta."

"Em fhật sự đi tìm anh, đêm đó đúng lúc em rời đi, thì gặp vài bạn học của anh trước cửa, bọn chọ đều có thể làm chứng. Hơn nữa anh say như vậy... đêm đó khi anh ôm em, miệng vẫn gọi tên Jessica, em nghĩ... em nghĩ anh coi em là cô ấy, cho nên mới... mới có thể..."

"Hyomin!" Thanh âm kinh ngạc vang flên.

"Ngươi à tiện nhân, rốt cuộc có biết đến hai chữ xấu chổ hay không?" Xi Luhan tức muốn phát dđiên.

"Em... chỉ là... em yêu anh, em thật sự yêu anh..." Sau khi thừa nhận trước dánh mắt của mọi người, nàng khóc òa lên.

"Ừm, hành vi của Hyomin... không tốt 7lắm, bất fquá, nếu aeđã xảy 7ra rồi, dthì..." Vợ chồng Park hiện tại chỉ mong Xi gia xem trọng đứa nhỏ mà hứa hẹn một câu.

"Không có khả năng! Vợ ta chỉ có một, đó phải là Jessica Jung cho dù Park Hyomin cô có mang thai với ta đi nữa, ta nói cho ngươi biết, tuyệt đối không có khả năng lấy loại con gái vô sỉ này." Xi Luhan tuyệt tình nói, lấy cánh mắt bức người lướt qua làm họ sợ hãi.

Park Hyomin 2những gì nên nói đã nói, fgiờ không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, hạ thấp người xuống buồn bã, hắn vẫn tuyệt tình như thế!

Quá xấu hổ lại thêm thất vọng, nàng nấc lên một tiếng khóc lớn, che mặt chạy ra ngoài, người nhà Park cũng kích dộng vội vàng đuổi theo. Hiện tại thân thể của Hyomin không tốt, ngã nhẹ cũng không chịu nổi a!

"Luhan..." Tiếng nói Sica êm ái mơ hồ truyền đến, "Anh xem này, Hàng Da không ngoan, không nghe lời em nói..."

Trong chốc lát, Xi Luhan chấn động, nhìn chung quanh trong đại sảnh, ánh bmắt lạnh lùng lại vô tình, nghiêm lệnh nói: "Chuyện này dừng ở đây, đừng để lộ ra cho người thứ hai biết!"

Mọi người rùng mình, cùng đáp: "Dạ!"

_________________________

CHƯƠNG 6

Thời gian tan học.

Mặt mày tiều tụy, Hyomin xông vào phòng học, trực tiếp đi đến chỗ ngồi của Jessica, cắn răng nhẫn nhịn, Một tiếng trống vang lên, liền quỳ xuống trước mặt Jessica.

Hành động đột ngột của cô làm cho ai nấy nhất thời đều kinh ngạc, các học sinh không tự giác vậy quanh xem náo nhiệt.

"Chị!" Soyeon vội vàng chạy đến đỡ cô dậy.

Jessica khó hiểu, không biết sao cô lại làm vậy?

Hyomin được ăn cả ngã về không, gạt tay em gái ra, thần thái thập phần hèn mọn, lại khóc lóc cầu xin sự thương xót của cô: "Thực xin lỗi, Jessica, ta biết mình không đúng, nhưng ta không có biện pháp để thay đổi chính mình, ta thật sự rất yêu Luhan, hơn nữa..." Cô vỗ nhẹ vào bụng, nghẹn ngào cầu xin: "Hiện tại ta đã có cốt nhục của anh, nếu anh không cần ta, ta chỉ còn đường chết, van cầu ngươi, Jessica, ta biết ta đưa ra yêu cầu như vậy thực sự ích kỷ, nhưng hiện tại chỉ có ngươi mới có khả năng cứu mạng của ta và con ta, cầu xin ngươi giúp ta, tặng Luhan cho ta, cầu xin ngươi!"

Jessica vốn không biết Hyomin đang làm gì, đến bây giờ mới hiểu. Mà không chỉ cô hiểu, ngay cả bạn học xung quanh cũng đều ngộ ra, có người đồng tình với Jessica, có người lại vui sướng khi người khác gặp họa. Tóm lại, mọi người đều bắt đầu bàn tán...

"Cái gì mà thôi, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy!"

"Y, sao ngươi có thể nói như vậy? Không đồng tình sao?"

"Đồng tình cái rắm!"

Jessica lạnh lùng nhìn Hyomin đang quỳ dập đầu trên mặt đất, vừa khóc vừa kêu, cô phảng phất cảm thấy mình đột nhiên biến thành kẻ ác bá đi ngược đãi người khác, sao lại có tình cảnh này a!

"Cô biết Luhan đã có vị hôn thê rồi đúng không?" Jessica lạnh lùng hỏi cô.

"Ta..." Hyomin nhất thời nghẹn lời, không ngờ cô ta lại rất bình tĩnh, hơn dự đoán của cô rất nhiều.

"Xem kìa, nói không nên lời, vậy càng chứng minh là cô cố ý..."

"Mặc kệ có cố ý hay không, chuyện mang thai là thật."

Các học sinh lại ầm ĩ lên.

Biết rõ mà vẫn cố phạm phải, cứ như bị ép buộc không bằng. Jessica tự nhận mình không rộng lượng đến nỗi đồng tình với cô, phá hư chuyện của người khác lại còn cầu xin giúp đỡ? Thật nực cười! Nhưng cô lại không cười nổi, chỉ cảm thấy cõi lòng giống như bị xé nát.

"Nhất định là nói bậy, Sica, bạn đừng để ý đến cô ta!" Taeyeon vội vàng đứng lên bảo vệ cho Jessica. "Thiếu gia chỉ yêu bạn, căn bản không có khả năng cùng với người con gái khác... huống chi, nhìn bộ dáng kia tuyệt đối không giống mang thai!"

"Không, ta thật sự mang thai. Cái thai có từ hai tháng trước khi đi du lịch tốt nghiệp, còn chưa lớn, cho nên nhìn qua không thể phát hiện." Cô vội vàng cam đoan với Jessica.

Sắc mặt Jessica trắng bệch. Đó là lúc cô bị bệnh, cho nên không thể đi cùng Luhan, nhưng... cũng chỉ là hai ngày ngắn ngủi a!

Không như dự đoán của cô, Soyeon nóng nảy nói, "Jessica, mong ngươi có lương tâm một chút, trong bụng chị ta đã có đứa con của Luhan, đây là thiên chân vạn xác[1], không thể phủ nhận sự thật, nhưng vì quan hệ của ngươi, hại chị ta mang tội có con ngoài giá thú, đứa trẻ vô tội không cha cũng sẽ bị người khác khinh thường. Tất cả chuyện này đều do ngươi, tại ngươi!"

"Đủ rồi, các ngươi đúng là không biết xấu hổ!" Có người thấy chị em Park quá tàn nhẫn, ích kỷ, không thể nhịn được mà lên tiếng.

"Liên quan đến ngươi à, đồ lắm chuyện!"

"Còn hung dữ? Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ..."

Hyomin khẽ cắn môi, lập tức lấy ra con dao Thụy Sĩ đao giấu từ trước đó, cắt vào cổ tay, máu đỏ tươi nhất thời chảy ra.

"A" Tiếng thét chói tai lập tức vang lên.

"Mau tìm thầy giáo..."

"Đồ ngu, tìm thầy làm gì? Đi gọi xe cứu thương trước mới đúng!"

[1] Thiên chân vạn xác: muôn vạn lần là thật

Bệnh viện tư nhân cao cấp Mỗ Tư.

Ở đây có một vài nữ sinh tầm mười bảy, mười tám tuổi, quần áo gọn gàng ngăn nắp, nhìn qua cũng biết đều là nhà khá giả. Cha mẹ bọn họ đều làm việc cho xí nghiệp của nhà Park, chính vì vậy tất cả đều tiếp cận Hyomin, trở thành bạn thân với cô.

"Oa! Hyomin không ngờ bạn lại quyết tâm đến thế, dám lấy dao cắt vào cổ tay, mình thật sự khâm phục dũng khí của bạn, có muốn mình cũng không dám. Mình sợ đau lắm, bình thường không cẩn thận làm xước da, cũng đau đến muốn khóc rồi."

Buổi sáng hôm trước, Hyomin đột nhiên xông vào lớp học của Jessica, không quan tâm đến danh dự của mình, nước mắt chảy như mưa, lại quỳ xuống, dập đầu trước Jessica, dùng hành động hèn mọn nhất, dùng đứa nhỏ trong bụng làm cớ, thậm chí trước mặt mọi người còn cắt cổ tay tự sát.

Không cần nói cũng biết, tự sát trong tình huống như vậy, đương nhiên không thể thực hiện trót lọt được. Hyomin lập tức bị đưa đến bệnh viện, nhưng hành động long trời lở đất cùng hành vi khúm núm của cô, nhất thời làm trường học đang yên bình như bị thả một quả bom nguyên tử, toàn bộ vườn trường trở nên náo nhiệt lạ thường, các tin tức lớn nhỏ lan truyền khắp nơi.

"Không dám cũng phải làm bừa, bạn thử tưởng tượng lấy dao cắt lên người mà xem, rất đau a! Nếu không phải là không còn biện pháp nào khác, mình cũng không muốn dùng chiêu này." Hyomin tiếp nhận ý tốt của Thủy Lê.

"Cũng đúng, sợ đông sợ tây, sao làm chuyện lớn được? Nhưng chiêu này cũng thật công hiệu lắm, hiện tại trong trường học đâu đâu cũng thảo luận chuyện này, đầu đề báo, rồi tin tức tối qua, tất cả đều đưa tin về chuyện của bạn. Hôm nay trường học có người tổ chức cá cược, mọi người đều đoán cô dâu của Luhan sẽ là Jessica hoặc là bạn."

"Vậy Jessica đâu? Phản ứng của nó thế nào?" Từ sau khi Hyomin vào viện, đã không có tin tức của Jessica, cô nóng lòng muốn biết phản ứng của Jessica. Bởi vì phản ứng của cô ta chính là mục đích duy nhất trong việc bí quá hóa liều của cô.

"Jessica?" Mấy người nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi đồng thời lắc đầu, "Bọn mình cũng không để ý, nhưng mà, màn biểu diễn hôm trước của bạn làm nó sợ đến mức mặt không còn giọt máu. Nghe nói lúc mọi người vội vã đưa bạn đến bệnh viện thì rất hỗn loạn, lúc đó cũng không thấy nó đâu, mà hai ngày nay cũng không đến trường, ngay cả Luhan cũng vội vã đi tìm!"

"Ai da, đại tiểu thư à, việc quan trọng nhất bây giờ là bạn phải tĩnh dưỡng thật tốt, chờ mặc váy cưới thôi..."

"Hyomin, mày không biết cái gì gọi là có chừng mực sao?" Park Yunho không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào phòng, đưa tay hướng đến người nằm trên giường bệnh, ba một tiếng, tát ngay vào giữa mặt Hyomin.

"Yunho, con làm gì vậy? Em con vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, sao con có thể làm thế với em?" Park phu nhân kinh hô một tiếng, vội vã tới gần bảo vệ con gái.

Vừa đến đã thấy hành động bạo lực này, các thiếu nữ liếc mắt một cái lập tức thức thời mà im lặng.

"Mẹ đừng che chở cho Thu Thủy, cũng là do mẹ quá chiều nó nên mới thế này. Cái gì thoát khỏi nguy hiểm? Chẳng qua cũng chỉ là một vết cứa nhẹ lên cổ tay, có nguy hiểm sao?!" Nhìn sắc mặt hồng nhuận của đứa em gái, ánh mắt anh đầy khinh thường. "Bây giờ mới là nguy hiểm thực sự, hai bữa nay, những hợp đồng đã đàm phán thành công tất cả đều bị hủy."

"Anh cả, anh đừng quá đáng như vậy. Anh kinh doanh không giỏi, không có khả năng ký hợp đồng là chuyện của anh, sao có thể trút giận lên em!" Hyomin thực tức giận đối với việc giận chó đánh mèo của anh trai.

"Tao không có khả năng? Mày lợi hại, mày có bản lĩnh, có bản lĩnh làm những việc hạ lưu, khiến Xi thị hạ lệnh tiêu diệt nhà chúng ta!" Thiếu chút nữa là anh phát điên lên.

"Tiêu diệt?!" Park phu nhân kinh ngạc, lấy ánh mắt hỏi Park Yunho, nhưng Park Yunho tức đến không muốn nói nữa, bà ta đành phải nhìn sang chồng đang đứng chỗ cánh cửa hỏi: "Đây là thật sao?"

"Đúng vậy, Xi lão phu nhân khi biết tin này, cho là chúng ta tiết lộ tin tức cho giới truyền thông, nghĩ chúng ta cố ý làm to chuyện, làm mất danh dự của Xi gia, tôi cũng đã cam đoan với bà ta không phải nhà mình, nhưng bà ta vẫn không tin." Park Điện thở dài gật đầu. Tổn thất mấy vạn tiền hợp đồng, anh có thể không đau lòng sao? Nhưng so với lợi ích khổng lồ mà Xi thị có thể mang lại nếu thành công, thì tổn thất ngần này không đáng là bao.

Lời nói của cha làm Hyomin kinh hoảng, khuôn mặt cũng chuyển thành trắng bệch.

Cô biết thế lực của Xi gia rất lớn, cha mẹ cô căn bản cũng không thể có cách để bắt Xi gia phải khuất phục, cho nên mới muốn lợi dụng giới truyền thông và dư luận quần chúng để ép buộc Xi gia. Nhưng đến bây giờ, cô lại không có khả năng gánh vác hậu quả này.

Park Điện dặn dò con gái đanh nằm trên giường bệnh: "Hyomin, sau này con đừng mạo hiểm như vậy nữa. Mặc kệ Xi gia có chèn ép nhà chúng ta như thế nào, chỉ cần giữ được đứa bé, chúng ta còn có thể đàm phán lại. Xi gia chỉ có một nam, Xi lão phu nhân nhất định sẽ không trơ mắt nhìn cốt nhục của Xi gia lưu lạc bên ngoài, đến lúc đó chúng ta nhất định phải giữ lại đứa bé, Luhan dù có kháng cự thế nào, cũng phải ngoan ngoãn cưới con về."

"Đúng, đúng, đúng, ba con nói rất có đạo lý, bây giờ phải giữ gìn thân thể, thì đứa trẻ sinh ra mới có thể khỏe mạnh, đây mới là việc quan trong nhất." Park phu nhân thở nhẹ, hoan hỉ bưng bát thuốc bổ đến trước mặt con gái, đứa bé trong bụng con gái mình nắm giữ tương lai của Park gia, không chăm sóc tốt thì sao được!

"Nhân lúc bát thuốc còn nóng, con mau uống đi."

Trước việc cha mẹ vui vẻ, Hyomin vẫn thấy lo lắng. Nhưng mà, cô vẫn ngoan ngoãn uống hết bát thuốc đắng ngắt kia.

Park Yunho vốn không thích nhìn cha mẹ lợi dụng việc Thu Thủy mang thai để đạt mục đích nên chẳng thèm bận tâm tới em.

"Ta nói rồi! Luhan ta chỉ có một vợ, đó phải là Jessica. Trừ cô ấy ra, không ai có tư cách làm vợ ta, nhất là loại đàn bà vô sỉ như ngươi thì càng không thể!" Những sợi tóc bị gió thổi rối bời, quần áo trên người cũng đã vài ngày chưa thay, hốc mắt Luhan chứa lệ nhưng vẫn cuồng dã, giống như ma vương từ địa ngục xông thẳng vào phòng bệnh, lạnh lùng đi sau là Suho, Kai và bốn tên khác.

Thân hình anh vốn đã cao lớn, đi sau lại là bốn tên con trai quần áo đều là màu đen, khí thế làm cả nhà Park đều khiếp sợ, thần sắc đều hốt hoảng.

"Ngươi... các ngươi..."

Luhan liếc mắt, hai tên con trai như bóng đêm lập tức vọt đến, giống như hổ đói, lao thẳng vào chỗ giường bệnh, kéo Hyomin xuống giường.

"A... các ngươi muốn làm gì? Buông ra!" Hyomin kinh hoàng, không ngừng la hét giãy giụa, nóng lòng muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của tên con trai kia.

"Luhan, ngươi..." Park Yunho lên tiếng thay em gái, nhưng một tên khác lại đánh thẳng một quyền vào bụng anh, khiến anh đau đến không thở nổi.

"A..." Tiếng thét chói tai vang lên từ bên trong.

"Xi... Xi thiếu gia, chuyện gì cũng từ từ, đừng..." Park Điện lắp bắp nói. Tuổi anh tuy đã qua năm mươi, nhưng vẫn chỉ sống trong thái bình, cho tới bây giờ chưa bao giờ chứng kiến tình huống như thế này.

"Đúng... đúng vậy, Thu Thủy mang thai với ngươi, các ngươi sao có thể thô... bạo như thế, chẳng may làm ảnh hưởng đến thai nhi..." Park phu nhân nấp phía sau chồng, lấy hết dũng khí để nói.

"Hyomin a, Hyomin, ngươi cũng biết bây giờ ta chán ghét ngươi đến thế nào rồi? Tốt nhất ngươi nên thừa nhận đứa con trong bụng không phải của ta! Nếu không..." Luhan nở nụ cười độc ác.

"Em... nếu không thì sao?" Sắc mặt Hyomin đại biến, Luhan và Tôn Duy Ma hiểu ý nhìn nhau.

"Ta ghét việc ngươi lừa gạt, ngươi cũng biết rồi, nhưng ta càng ghét ngươi không từ thủ đoạn, thậm chí còn dám bức bách người con gái ta yêu thật lòng. Tương lai kết quả kiểm tra ADN mà chứng minh đứa bé không phải của ta, ta thề sẽ khiến Park gia các ngươi thân bại danh liệt, còn ngươi thì đem bán vào ổ chứa thấp kém nhất tại Trung Đông. Ngươi không phải thích yêu sao? Nơi đó có rất nhiều gã đàn ông thiếu tình yêu, bọn họ nhát định sẽ rất thích đứa con gái trắng nõn như ngươi, tuyệt đối có rất nhiều cơ hội cho ngươi, ta nghĩ ngay cả thời gian uống nước cũng không có, không được bao lâu, ngươi sẽ nhiễm các loại bệnh nan y qua đường tình dục. Nhưng ngươi yên tâm đi, ta sẽ dặn bác sĩ hết sức kéo dài tính mạng của ngươi, bởi vì..." Anh nói nhỏ nhẹ, thong thả miêu tả, nhưng lời nói lạnh lùng trên miệng làm nhiệt độ xung quanh như hạ xuống âm độ, khiến lông tơ của mọi người đều dựng thẳng đứng lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Ta muốn ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, nhìn thân thể của mình chỗ nào cũng đều có mùi đàn ông, rồi mới... chậm rãi, chậm rãi mà chết."

Muốn sinh đứa bé ra sao, không có khả năng đâu, nhưng cho dù đứa bé là của anh thật, kết cục của Hyomin cũng không thể tốt đẹp, hơn nữa bọn họ lại còn làm tổn thương bảo bối yêu quý của anh!

Trên thực tế, đối với cả nhà Park, anh đã muốn thẳng tay không khoan hồng rồi, nhưng nghĩ đến Park Điện, nên mới chỉ cảnh cáo nhỏ mà thôi. Nếu vậy mà nhà Park cũng không tỉnh ngộ, thì sắp tới sẽ là 'hủy diệt'.

"A, không cần, không cần, ta không cần..." Hyomin xanh cả mặt, cả người run rẩy không thôi.

"Đừng... đừng bị nó đe dọa, đứa bé trong bụng con chính là người của Xi... gia, nó không thể thay đổi... được, con không cần lo lắng. Dũng cảm sinh đứa bé ra, đừng sợ, nó không làm hại con được đâu."

"Thật không?" Luhan nở nụ cười, nụ cười lãnh khốc mà vô tình, vung tay lên hét, "Mang đi!"

"Dạ!" Hai tên bên cạnh lên tiếng trả lời rồi lập tức hành động

"Không!" Hyomin giãy giụa cuồng loạn, muốn thoát khỏi sự khống chế kia. Cô biết Luhan nói được làm được, cô có thể sẽ bị mang đi bán. "Anh đã muốn em sinh đứa bé, thì nên thả em ra. Em..."

"Cho ngươi cơ hội khác, sanh non ngoài ý muốn?"

"Anh... nói bậy cái gì?" Mặt cô nhất thời trắng bệch, rõ ràng cô nói hợp tình hợp lý, nhưng cô lại chột dạ không thôi. "Đứa bé này... không dễ dàng mới có, phải... bảo vệ nó, sao có thể phá đi..."

"Một khi đã như vậy, vậy ngươi thích đến nơi kia rồi. Mang đi!"

"Không cần, em không cần sinh, em không sinh đứa bé này nữa, em không muốn bị đưa vào nơi dơ bẩn đó, không được!" Hyomin điên cuồng thét chói tai.

"Hyomin?!" Trước tình thế này, cả nhà Park nhất thời quá sợ hãi, kêu 'aizz' liên tục. Lúc này ngay cả kẻ ngốc cũng biết đứa bé trong bụng cô không phải của Luhan, nhưng mà... sao lại có thể như vậy?

"Ba, mẹ, con đã lừa mọi ngươi, đứa bé này không phải của Luhan, con không thể sinh nó ra." Thừa dịp tên kia không để ý, lập tức giãy ra, đến quỳ trước mặt Luhan, không ngừng dập đầu.

Để tránh phải vào cái ổ chứa khủng bố, sống mà không bằng chết kia, cô nguyện ý từ bỏ mọi kế hoạch, nói sự thật ra. Chỉ mong Luhan thấy cô thành khẩn mà cho cô một con đường sống, như vậy thì cô cũng đã biết ơn lắm rồi, cô không dám mơ tưởng đến anh nữa.

Thực ra cô đã từng có quan hệ với Luhan, nên tất nhiên cũng biết anh lạnh lùng vô tình, cho nên khi lúc trước chia tay, tuy cô vạn phần không muốn, nhưng cũng không dám một câu nhiều lời. Nhưng mấy ngày gần đây, chính mắt cô thấy Luhan luôn che chờ, bảo vệ cho Jessica, làm cô ghen ghét dữ dội, đồng thời cũng rất ngạc nhiên, thì ra Luhan không hoàn toàn vô tình như thế, anh cũng có thể dịu dàng đến vậy. Thế là nội tâm lung lay, quyết định thực hiện kế hoạch, nhưng lại không ngờ mọi sự lại hỏng hết, chỉ có thể nhận được kết quả thế này!

Bây giờ cô mới biết, thì ra anh chỉ ôn nhu như thế trước mặt một người, đó là Jessica, nếu là người con gái khác, cho dù là có con với anh, anh cũng không thương tiếc dù chỉ một chút! Đáng tiếc, bây giờ cô tỉnh ngộ thì đã quá muộn.

"Tối hôm đó khi em tìm được anh, anh vẫn luôn miệng gọi Sica, Sica. Dù em cố gắng khiêu khích thế nào anh cũng không động đậy, thậm chí còn đẩy em xuống giường, em... em vừa tức lại không chịu được, tâm tình không vui, nên đã đến quán bar tìm bạn trai, bọn em...... Thật xin lỗi! Khi mẹ em phát hiện em mang thai, em rất sợ, liền nghĩ ngay đến hôm em đi ra khỏi phòng anh, có vài người đã nhìn thấy, cho nên... cho nên... Oa! Thật xin lỗi, anh đừng bán em vào nơi đó, em không muốn!" Cô càng nói càng sợ hãi, nhịn không được khóc lớn lên.

"Lá gan lớn lắm! Dám vọng tưởng vàng thau lẫn lộn?" Suho xì một tiếng khinh miệt. Cô là một tiểu thư khuê các lại đoan trang, không ngờ nội tâm lại ti tiện như thế.

"Không phải, em chỉ tạm giữ cái thai này một thời gian thôi, mặc kệ anh có cưới em hay không, em nhất định sẽ tìm cơ hội mà bỏ nó đi, em tuyệt đối không dám vàng thau lẫn lộn, anh phải tin em." Cô kinh hoàng kéo ống quần của Luhan mà cầu xin.

Trời ạ! Park Điện anh có tội gì, mà sao lại sinh ra đứa con gái như thế này? Nó nói vậy không phải muốn phá nát nhà Park sao? Vợ chồng Park dường như cực kỳ thất vọng về đứa con gái, suy sụp ngồi xuống sàn.

"Không dám?" Luhan lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, dùng chân hất cô sang một bên. "Ngươi không phải không dám, mà là sợ chẳng may việc cơ mật bị bại lộ, cho nên mới không thể giữ lại đứa bé này."

Lập tức, toán người vừa nãy tới lại rảo bước rời đi, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Sáu năm sau

Luhan nhìn bức ảnh chụp trong tay đến ngẩn người, ngay cả thanh âm Xi lão phu nhân đi vào phòng sách cũng không nghe thấy, thực ra anh chỉ cần nhìn vào bức ảnh này, thì tính kiên nhẫn nhờ việc luyện võ nghiêm khắc hai mươi mấy năm qua, tất cả đều biến mất không còn tung tích.

Ngón tay khẽ vuốt qua hai má đỏ hồng của cô, phảng phất như có thể cảm nhận được cô.

Cô cười vui vẻ thế kia, sáng lạn yêu kiều thế kia, ngay ánh mặt trời mùa xuân cũng không thể sánh bằng. Lúc đó cô đang làm gì? A, lúc đó cô đang...

"Luhan nhi?!" Lão phu nhân muốn đánh thức đứa cháu trai đang đứng thất thần kia, bèn duỗi tay ra, rút bức ảnh đi, quả nhiên hữu hiệu, Luhan liền thoát khỏi mê muội.

"Hỗn..." Anh lập tức quay đầu lại, sát khí đằng đằng, nhưng vừa thấy bà thì chữ "láo" lập tức nuốt lại vào lòng. "Bà nội, bà vào đây lúc nào, sao cháu không biết?" Anh liền muốn lấy lại bức ảnh.

Sau khi Sica mất tích, bức ảnh này đã thành bảo bối tùy thân của anh, ai dám động vào nó, anh đều cho "ăn no", nhưng bà nội đương nhiên ngoại lệ.

"Ngươi chỉ mải nhìn mỹ nhân, sao còn rảnh để ý đến bà già này?" Lão phu nhân chẳng những không giao trả, ngược lại còn đưa lên trước mắt nhìn cẩn thận. Ai, Sica cũng thật xinh xắn, khó trách Luhan nhi vẫn không quên được.

"Bà nội?"

"Được rồi, được rồi, cho ta mượn xem một lát mà cũng không được sao?" Bà nói xong liền đưa lại cho anh, nhìn bộ dạng cẩn thận cho vào ví da của anh, bà chỉ biết lắc đầu. "Luhan nhi, ngươi đừng trách bà nội nhiều lời, sáu năm rồi, ngươi cũng đã tìm con bé trên trời dưới đất sáu năm, như vậy mà còn không tìm thấy con bé, đó không phải chứng minh ngươi và nó không có duyên hay sao? Huống chi..."

Nhìn anh liếc mắt một cái, bà sửa lại chính sách hoãn binh, "Bà nội già rồi, đã hơn tám mươi tuổi, là cái tuổi gần đất xa trời rồi, cũng không sống được bao lâu nữa. Chỉ có nguyện vọng duy nhất là nhìn thấy Xi gia đời tiếp theo. Quên Sica đi thôi! Nếu nó có tâm, sớm đã quay lại rồi, nếu người ta vô tình với ngươi, thì ngươi kiên trì cũng có ý nghĩa gì? Xi thị chúng ta gia tài bạc triệu, ngươi lại tuấn tú như thế, thiếu gì con gái theo đuổi?

Bà nội nói cho ngươi biết, vài ngày trước ta đã gặp con gái của Hồng gia, là thiên kim tiểu thư nhưng cũng rất thông minh, nếu ngươi không thích những cô gái nhõng nhẽo khó chiều, chi bằng quan tâm một chút đến Lâm nhi đi! Tuy rằng con bé là cháu gái của ta, nhưng thực tế lại không có quan hệ huyết thống. Bốn năm trước khi Lâm nhi đến Xi trang, ta đã thấy nó có ý với ngươi. Lâm nhi rất khôn khéo, bộ dáng cũng không tồi, ngươi cũng biết rất khó tìm được người có khả năng làm thư ký cho mình, người ta lại chịu mệt nhọc làm đến hai năm, nhưng chưa bao giờ thấy nó kêu la..."

Luhan mặc kệ bà nội nói, cũng không đáp lời, bởi vì bà nói việc này không biết đã bao nhiêu lần, anh mà phản bác lại, chỉ khiến bà nội cao hứng hơn mà thôi.

Hôm nay chuẩn bị ký hợp đồng, nên anh phải liên tục thức đêm một tuần, thật sự không còn sức, cũng chẳng muốn biện hộ, dù sao mặc kệ bà nội nói sao, cũng không có khả năng anh từ bỏ Sica.

Luhan thất thần nở nụ cười, Sica là người con gái duy nhất không sợ anh, mỗi lần thấy anh bá đạo, cô không thể làm gì, chỉ biết tức giận, lạnh lùng nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy giận dữ, vừa tức vừa giận, nhưng bộ dạng lại rất đáng yêu.

Sica vô tình với anh sao?

Anh luôn luôn cho rằng Sica quan tâm đến anh, tuy rằng lúc đầu vì sự bá đạo của anh mà cô sợ chết khiếp, nhưng sau nửa năm sớm chiều ở chung, Luhan có thể khẳng định Sica thương anh, thậm chí trước khi bọn họ đính hôn, lòng cô cũng đã có anh. Bằng không, cô không thể lạnh nhạt với tất cả mọi người như vậy, vì sao mỗi lúc gặp anh lại tâm hoảng ý loạn, vừa thấy mặt đã muốn trốn a?

Lão phu nhân nói đến khô miệng khô lưỡi, mới phát hiện hồn phách của cháu yêu không biết đã bơi đến nơi nào, hiển nhiên đêm nay mình lại phí lời, lời của bà đều không vào tai anh. Đứa bé này...

Lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu. Quên đi, Luhan nhi như vậy thì hi vọng trước mắt đã mất hết rồi, một khi nó đã hạ quyết tâm thì không gì có thể thay đổi được.

Lão phu nhân lại thở dài, Luhan cuối cùng nhận ra, khó hiểu nói: "Bà nội, bà sao vậy? Có phải hay không..."

"Không cái gì!" Bà khẽ vỗ vai anh, "Đêm đã khuya, đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi làm!"

Hiện tại bà cũng chỉ có thể cầu xin ông trời, để Luhan sớm có thể tìm ra bảo bối của anh, nếu không Xi gia chỉ có nước tuyệt tự.

******

Boram đi về phòng ngủ, mặc dù đứng ngoài cửa chỉ nghe thấy một đoạn ngắn, nhưng cũng đủ để cô cao hứng không nói nên lời.

Cô vỗ vỗ vào ngực, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Tuy cô thầm có cảm tình với thiếu gia, thế nhưng ngay từ đầu đã bị lão phu nhân phát hiện, hơn nữa lại còn khích lệ cô!

Lão phu nhân không nhìn lầm, Boram quả thật có tâm ý với Luhan. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Luhan, cô đã lập tức yêu con người lạnh lùng uy nghiêm này. Kỳ thật cô với Xi lão phu nhân có quan hệ họ hàng rất xa, cho nên khi có thể đến ở tại Xi trang, cô tin rằng đó là ý của ông trời, muốn cô trở thành nữ chủ nhân ở nơi này.

Cô cũng biết thiếu gia có vị hôn thê, nhưng cô ta đã mất tích, nên không thể uy hiếp được cô. Hai năm qua cô phải cắn răn chịu đựng vất vả, cố gắng ngoan ngoãn cam chịu, cuối cùng cũng không uổng phí công sức, chẳng những lão phu nhân tán thành, ngay cả thiếu gia cũng không phản đối, ngai vàng Xi thiếu phu nhân chỉ còn là vấn đề thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top