Chap 7

Khi Eunjung nói đến chỗ này, Jiyeon cảm thấy lòng sắp trào ra trong cổ họng rồi.

“Nhưng mà bây giờ xem ra, cô cũng không có giống như tài liệu viết bình thường như vậy, ít nhất,chủ của một tiệm thức ăn nhanh bình thường, sẽ không có bản lĩnh như cô vậy.” Vừa nói chuyện, Eunjung đã mang theo cô đi tới trước mặt người tổ chức bữa tiệc Lee Woongin , chào hỏi rời đi.

Tác phong nhanh nhẹn, ưu nhã, tuy nhiên cũng cực độ tỉnh táo, nữ nhân cẩn thận, Jiyeon âm thầm nghĩ tới. Không trách được Eunjung tại không hỏi qua một chút gì bối cảnh gia đình cô …những vấn đề linh tinh là bởi vì hắn đã sớm đi thăm dò qua.

Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, Eunjung tựa hồ cũng không có quá mức chú ý Lulu, hơn nữa, bí mật cô giấu kín, Eunjung cũng còn chưa có tra được.

Jiyeon thở phào nhẹ nhõm, đi theo Eunjung ngồi lên Cadillac.

Tài xế ở trước mặt lái xe, chỗ ngồi trước cùng chỗ ngồi phía sau có một mặt thủy tinh đen đang dần nâng lên, từ ghế sau có thể thấy tình hình phía trước, nhưng là ngồi trước nhưng không cách nào thấy được ở phía sau, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không nghe được.

Cái này giống như là không gian riêng tư nhỏ.

Ngay khi Jiyeon xê dịch thân mình, khi chuẩn bị cùng Eunjung bên cạnh kéo ra khoảng cách thì thân thể đối phương đã chồm tới. Nửa người trên của Eunjung hơn phân nửa đặt ở trên người của cô, không tính sức nặng, làm cho cô hô hấp bắt đầu gấp rút, “Này, unni muốn làm gì?” Đôi tay cô muốn đẩy  Eunjung ra, nhưng bên trong buồng xe, thật sự hành động bất tiện.

“Tôi nghĩ, có chút ghen tỵ đó.” Eunjung cúi đầu, gặm cắn xương quai xanh nổi lên của cô.

“Ghen. . . . . . Ghen tỵ?” Cô thiếu chút nữa cắn rơi đầu lưỡi của mình, tha Jiyeon có tài đức gì, lại có thể khiến vị Ham đại tiểu thư này ghen tỵ? !

“Tôi cũng không phải hôm nay mới biết cô có một đứa con, nhưng là bây giờ, tôi xác thực đang ghen tỵ, ghen tỵ nam nhân đã cùng cô kết hôn, cho dù các người ly hôn, nhưng là cô cũng đã sinh cho hắn đứa con của hai người.” Trong ngực chút ít ghen tuông, lan tràn, để cho Eunjung cực độ không thoải mái.

Đêm nay, Eunjung thấy được cô cười ranh mãnh, thấy được cô thân thể nhẹ nhàng giống như quỷ mỵ bình thường đem người đánh ngã, lại thấy được cô bướng bỉnh cầm viết ký tên, vẽ lần lượt nhân vật phim hoạt hoạ. . . . . . Khi đó, tâm hồn thậm chí có một loại cảm giác kỳ diệu, giống như chỉ cần nhìn cô, cái loại trống không từ khi ra đời tới nay liền không cách nào lấp đầy đó , từng chút một bị lấp đầy .

Đây là ma lực mệnh y sao?

Giống như là mệnh trung chú định giống như nhau, cho dù Eunjung đã từng kháng cự qua, nhưng lại như cũ để cho Eunjung từng điểm một bị nàng hấp dẫn.

“Mệnh trung chú định yêu nhau à. . . . . .” Eunjung lầm bầm, ngẩng đầu hài lòng nhìn xương quai xanh của cô bị mình để lại dấu hôn ngân, “Về sau, ở trước mặt tôi, đừng che dấu bản thân mình nữa.” Eunjung muốn nhìn thấy tính tình thật của cô nhiều hơn, muốn hiểu ơn

Nhàn nhạt mùi thơm nước hoa vòng quanh ở trong xe, chóp mũi của cô, tràn ngập tất cả đều là hơi thở của Eunjung, “Nếu như mà tôi đáp ứng, vậy unni cũng có thể đáp ứng tôi, không điều tra tôi nữa sao?” Cô không quên cò kè mặc cả.

“A?” eunjung nhướng nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc cô đưa ra yêu cầu như thế.

Nhìn ánh mắt của eunjung thật kĩ, cô cuối đầu nghĩ, nói thẳng: “Như unni đoán, tôi có chút bí mật ‘ nho nhỏ ’ , ách. . . . . . Thật rất nhỏ, nhưng là con người của tôi, tương đối chú trọng quyền riêng tư, cho nên . . . . . . Chỉ cần unni không phải cố ý đi điều tra, có một ngày tôi thật sự nguyện ý nói cho unni, tự nhiên sẽ nói ra.”

Eunjung trầm ngâm một lát , cười ,môi mỏng gợi lên , nhu hóa cả khuôn mặt hắn, vốn là khí chất yêu mị mà lạnh như băng, theo nụ cười của Eunjung, chuyển thành mê người mị hoặc. Giống như yêu tinh mê hoặc người, ở trong không gian nhỏ hẹp, thả ra toàn bộ lực hút.

“Tôi chờ cô, cam tâm tình nguyện nói cho tôi biết.” Môi mỏng khẽ mở, Eunjung hơi thở thơm như hoa lan nói ra những lời này.

Cô kinh ngạc mà nhìn Eunjung, giống như tâm thần, đều muốn bị Eunjung hấp dẫn.

STOP!

Jiyeon liều mạng thúc giục lý trí của mình. Loại người cô thích, rõ ràng không phải nam nhân so với nữ càng thêm phong hoa tuyệt đại, nhưng là mới vừa rồi trong nháy mắt, cô thế nhưng cảm giác mình đang bị Eunjung hấp dẫn, đó là một loại phái nam rất mãnh liệt tinh khiết hấp dẫn.

Vội vàng đem tầm mắt từ trên mặt Eunjung dời đi, cô quay đầu nhìn cảnh trí ngoài cửa xe .

Trăng sáng, giắt phía chân trời, sáng như bạc đến khiến lòng người rung động.

“Tối nay ánh trăng rất đẹp, ha ha.” Jiyeon hốt hoảng chuyển đề tài.

“Thật là ghét a, ánh trăng sáng quá rồi.” Eunjung nhăn đầu lông mày, mặt có chút chán ghét.

“unni không thích trăng sáng?” Cô kinh ngạc.

“Đúng, rất ghét, nhất là lúc trăng rằm.”

“À? Rất ít nghe được có người ghét trăng sáng .” Đại đa số người, cũng thích biểu đạt ánh trăng rất đẹp.

“Cô muốn biết nguyên nhân sao?” Thần sắc của eunjung, lại biến thành bộ dáng tỉnh táo thường gặp, yêu dị vả lại làm cho người ta nắm lấy không ra.

Lòng hiếu kỳ bởi vì lời của Eunjung, tự nhiên nảy sinh.

“Như vậy tối mai, tới nhà tôi, cô sẽ biết.” Hắn trong túi áo lấy chìa khóa bằng đồng, bỏ vào trong lòng bàn tay cô.

Cô sững sờ nhìn lòng bàn tay, cái chìa khóa nặng trĩu, giống như còn nhiễm chút phần lạnh như băng trên ngón tay eunjung.

Eunjung từ trên người Jiyeon dời đi, nhắm mắt dưỡng thần , giống như mới vừa rồi giữa hai người thân cận, đều chưa từng tồn tại qua.

Bên trong xe, có thể nghe được, chỉ có tiếng hít thở lẫn nhau .

Thở ra, hít vào, dị thường ăn nhịp.

Trăng, thật rất tròn.

Nhất là đến thời điểm trăng rằm, trăng tròn sáng như bạc , giống như là vòng tròn một dạng, tỏa ánh ở cuối chân trời.

Tối hôm nay, nên đi đến nhà Eunjung sao?

Jiyeon do dự không chừng.

“Mẹ, mẹ lại thua rồi!” LuLu giọng nói non nớt tựa như gạo nếp, tràn đầy vui sướng.

Jiyeon lúc này mới phát hiện ra, tiền trò chơi trong tay mình bất giác đã biến thành số không, trong trò chơi Đại Phú Ông , cô lại một lần nữa tuyên bố phá sản.

“Lulu thật thông minh, túi tiền mẹ con lại đại xuất huyết rồi.” Vẫn xem cuộc chiến Hyomin, rất đúng lúc bật ra tiếng cười có chút hả hê.

“Dì, ẵm!” Lulu đưa hai tay ra, tính toán cùng dì thân ái cùng thương lượng phần thưởng chiến thắng phải là cái gì.

Hyomin khom lưng ôm lấy Lulu, thuận tiện hôn gò má của non mịn của nó, “lulu a, dì gần đây phát hiện một tiệm mô hình súng , bên trong có thật nhiều súng, cuối tuần, dì dẫn con đi xem một chút có được hay không?”

“Có thật không?” Lulu hưng phấn ngửa lên đầu, “Có phải hay không so chữ viết trên báo còn nhiều hơn?”

“Báo?” Hyomin sửng sốt.

Lulu quơ quơ bắp chân, ý bảo mình muốn xuống. Chân mới vừa tiếp xúc mặt đất, liền như một làn khói chạy vào phòng ngủ, không bao lâu, trên tay đã cầm một quyển tạp chí lại chạy vội ra.

《 Quân sự thế giới 》!

Hyomin con ngươi thiếu chút nữa trừng ra, liền nhìn đến Lulu đã ở trước mặt cô lật ra tạp chí, từng tờ một hỏi : “Dì, có súng này, súng này chay không à?”

“Lulu, con đang xem . . . . . . Ách, tạp chí?”

Cái đầu nhỏ suy nghĩ chốc lát, rồi sau đó nặng nề nói nhỏ, “Lulu rất ưa thích xem!”

” Con xem hiểu?” Đứa trẻ năm tuổi, xem loại tạp chí này, cô vẫn là lần đầu tiên biết.

Lulu lắc đầu, “Rất nhiều chữ Lulu cũng không nhận ra, muốn mẹ đọc cho Lulu nghe!”

Hoàn hảo. Hyomin thở ra một hơi, ít nhất chứng minh đứa nhỏ này còn thuộc về phạm vi bình thường, không thuộc về cấp bậc quái vật.

“Chỉ là mẹ chỉ cần đọc một lần, Lulu là có thể nhớ!” Lulu rất đắc ý dương dương cằm nhỏ, “Dì, Lulu có phải hay không rất thông minh à? Dì có phải có thể thưởng món đồ chơi cho con ?”

Quai hàm đều rơi Hyomin nhìn một chút Lulu, nhìn lại một chút Lulu.

Jiyeon nhún nhún vai, “Được rồi, con mình trí nhớ so với đứa trẻ bình thường khá hơn một chút.”

“Không phải một chút, là tốt thật tốt?” Hyomin xoa xoa trán. Thiên tài! Ít nhất ở phương diện trí nhớ, Lulu tuyệt đối coi như là thiên tài!

“Dì, không phải thưởng cho con sao?” Lulu nắm ống quần Hyomin , con ngươi chuyển động, rất rõ ràng không đạt mục đích, thì thề không bỏ qua.

“Tiểu tử, lường gạt mẹ con không đủ, còn muốn gạt dì a!” Hyomin cười chỉ nhẹ mi tâm nhỏ nhắn, “Được rồi, chủ nhật dì dẫn con đi tiệm mô hình, cũng mua cho con một mô hình súng.”

Giọng nói vừa phát ra, nhưng không có nghe được tiếng hoan hô của tiểu tử. Hyomin kỳ quái hướng bên chân nhìn lại, lại chỉ thấy Lulu sắc mặt biến thành trắng bệch, thân thể nho nhỏ, đột nhiên co rúc thành một đoàn.

“Jiyeon, mau tới đây!” Hyomin hô, khom lưng ôm lấy Lulu.

Jiyeon nghe tiếng chạy tới, liền thấy con mình dáng vẻ thống khổ, “Lulu thế nào?”

“Không rõ ràng lắm, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, bạn xem, có phải hay không là giống như mấy lần trước như vậy?”

“Nhưng là bác sĩ không phải nói có thể là do đứa nhỏ làm sao?”

“Đau —— đau đau!” Lulu khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành một đoàn, thân thể nho nhỏ, không ngừng run rẩy, “Mẹ, JiJi, Lulu đau!

“Mình lập tức mang Lulu đi bệnh viện!” Jiyeon quyết định thật nhanh.

“Mình lái xe, bạn ôm Lulu.” Hyomin đem Lulu dời đến trong ngực Jiyeon , cầm chìa khóa xe lên.

Thời gian ngắn ngủi, trên người Lulu đã thấm ra một tầng mồ hôi.

“Lulu, không sợ, mẹ ở bên cạnh con.”Jiyeon ôm thật chặt thân thể nhỏ bé kia, giống như ,có thể đem sức mạnh truyền đến người con mình.

Mà trăng trên trời, vẫn như cũ treo thật cao , sáng ngời như vậy. . . . . .

End Chap 7

mianhea mn au up Fic hơi lộn xộn xí mn thông cảm ủng hộ Fic dùm mjk nhie ' cúi đầu' kamsa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #girlxgirl