Chap 12

Ở bên trong phòng tối đen như mực, chỉ có đèn pin cầm tay nhỏ phát ra một chùm ánh sáng màu vàng mờ ảo.

Guyri hít một hơi thật sâu, bằng con số trong trí nhớ, mở cửa tủ khóa an toàn , cẩn thận từng li từng tí lấy ra đĩa CD.

Chỉ cần. . . . . . Đem đĩa CD này in số liệu bản chính một phần nữa, bí mật bán ra. . . . . . Lấy được tiền, đủ cho cô nửa đời sau trải qua cuộc sống giàu có.

Không nghĩ tới, cô đúng là vẫn còn cùng Lee JangWoo một dạng, cùng đi con đường đánh cắp cơ mật công ty này. Chỉ là, Lee JangWoo thuần túy vì tiền, mà cô, cũng là đối với Eunjung thất vọng.

Đúng vậy, tất cả đều là hắn ép cô.

Nếu như không phải là hắn đối với cô không thèm để ý, lại nhất thời sủng ái một nữ nhân khác , cô tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ chuyện bất lợi nào đối với hắn.

Nhưng là bây giờ, cô lại nên vì mình suy tính. Ham EunJung người đàn bà này, cô hiểu rất rõ rồi. Nếu như cô ta không thương một người, như vậy cho dù đối phương khổ sở như thế nào giữ lại cũng sẽ không có chút tác dụng.

Cho nên, thay vì đem hi vọng đặt ở trên thân nam nhân, không bằng đem hi vọng đặt ở trên tiền tài thực tế.

Cẩn thận đem đĩa bỏ vào trong máy vi tính, Park Guyri mười ngón tay thật nhanh ở trên bàn phím đưa vào giải mật mã.

“Ham Eunjung, cho dù Unni không yêu tôi, nhưng tôi làm như vậy, ít nhất unni sẽ nhớ tôi!” Park Guyri tức giận nói nhỏ , rồi lại có một tia hưng phấn. Lần này,cô đem nghiên cứu cơ mật ba năm nay của công ty tiết ra ngoài, cái nam nhân cao ngạo đó sẽ phải nhớ cô cả đời thôi.

“Park Guyri, tôi cho là cô ít nhất có thể so với Lee JangWoo thông minh hơn, không nghĩ tới cũng là tôi đánh giá cao cô.” Trong bóng tối, thanh âm đạm mà lạnh, giống như kim nhỏ tinh tế, từ ốc nhĩ lọt vào đâm thẳng trái tim người khác.

Thân thể mềm mại chấn động, trong phòng thanh âm bàn phìm im bặt. Park Guyri sắc mặt trở nên một mảng tái nhợt, tầm mắt hốt hoảng nhìn về phía bóng tối kia cái gì cũng nhìn không thấy, trực giác hét rầm lên: “Làm sao unni lại ở chỗ này?”

Bên trong gian phòng ánh đèn chợt sáng choang, Ham Eunjung đứng cạnh cửa chậm rãi đi vào bên trong phòng, “Tôi nói rồi, tôi từ trước đến giờ vẫn thích trò chơi mèo vờn chuột.”

Cô cứng lại, “Không lý do , unni không lý do biết tôi muốn đánh cắp phần cơ mật này!”

“Park Guyri, cô quên một điểm, trên cái thế giới này, người có thể để cho tôi không đề phòng, không có mấy người, mà cô, trùng hợp không có trong những người này. Cô cho rằng, tôi thật sự sẽ yên tâm đem đồ quan trọng, chỉ đơn giản cho bảo vệ bình thường canh giữ sao?”

“Unni mưu tính cái gì? Là ở trong căn phòng này? Hay là đang trên tủ sắt? Hoặc là, là ở trên CD?” Cô đột nhiên giật mình, chỉ là, cô nói lên những vấn đề này, thế nhưng hắn lại cũng không đáp lại.

“Unni muốn thế nào đối phó tôi?” Guyri lại hỏi, đây mới là để cho cô hốt hoảng.

“Cô phải biết thói quen của tôi.” Eunjung nhàn nhạt nói, ngón tay vừa động, một cái vỗ tay vang lên, lại có dáng bốn vệ sĩ đi vào trong phòng, phân hai bên trái phải giữ lấy Guyri.

Cô khẽ cắn răng, sắc mặt từ trắng biến xanh, “Không, unni không thể đối với tôi như vậy, nếu như không phải là ngươi chỉ để ý Park Jiyeon nữ nhân kia, tôi sẽ không như vậy, tất cả đều là unni sai!” Người phản bội Eunjung, cho tới bây giờ cũng sẽ không có kết quả tốt. Vừa nghĩ tới kết quả những người đó, cô chỉ cảm thấy như vào hầm băng.

“Thật đáng tiếc, ý nghĩ của cô cùng tôi cũng không có đạt thành nhận thức chung.” Eunjung xoay người, không muốn lại nhìn đến nữ nhân dùng giọng nói thiếu sức sống kêu la . Nếu như cô chưa từng làm ra chuyện như vậy, có lẽ Eunjung sẽ cho cô một số tiền lớn, hay hoặc là để cho cô đi quản lý chi nhánh công ty ở nước ngoài, chỉ là hiện tại ——”Park tiểu thư, có lẽ cô nên suy nghĩ thật kỹ, những ngày tiếp theo ở ngục giam, nên như thế nào vượt qua.”

Cho dù nữ nhân như vậy, khóc đến lợi hại hơn nữa, thương tâm như thế nào, bi phẫn như thế nào, Eunjung vẫn như cũ sẽ không có chút cảm xúc nào. Sẽ không đau lòng, sẽ không tha, sẽ không khó chịu, chỉ vì Eunjung những cảm tình này, cũng chĩ để lại cho một nữ nhân.

Một nữ nhân tên là Park Jiyeon .

“Ham Eunjung,unni đối với tôi, thật chẳng lẽ ngay cả một chút yêu cũng không có sao?” Guyri chặt chẽ nhìn chằm chằm bóng lưng Eunjung hô.

Bóng dáng đang từng bước từng bước đi khẽ dừng lại, nhưng không có quay đầu lại, chỉ là dùng một loại thanh âm cực độ bình tĩnh đáp trả: “Không có, trước khi gặp Jiyeon, tôi căn bản không biết cái gì là yêu.”

Chỉ có gặp được, mới bắt đầu yêu, mới bắt đầu hiểu, thì ra là đó là một loại vui vẻ, một loại cực hạn vui vẻ!

“Ba ruột Lulu lại là Ham Eunjung, chậc chậc, không trách được trước kia mình cảm thấy Ham Eunjung nhìn quen mắt đấy.” Hyomin ngược lại rất là nhanh chóng đón nhận sự thật này, dù sao, cũng chỉ có Ham Eunjung loại nữ nhân cấp bậc yêu nghiệt, mới có thể sinh ra “ loại” như Lulu xinh đẹp như vậy !

“Cám ơn bạn cảm thấy unni ấy nhìn rất quen mắt.” Jiyeon than thở một tiếng, tất cả đầu sỏ gây nên, hình như đều do vị bằng hữu này của cô gây ra.

“Đâu có đâu có!”Hyomin ngược lại đối với lần này rất là đắc ý, “Nếu không phải là mình năm đó dẫn bạn đi hộp đêm, bạn cùng Eunjung có thể liền bỏ lỡ duyên phận, nếu không phải là mình vạch trần, Lulu kia nhanh như vậy cùng ba lulu quen biết nhau a.”

Jiyeon há hốc mồm, vẫn thật phát hiện cô nói không ra lời phản bác nào.

“Đúng rồi, căn cứ vào nguyên lý ưu sinh học, bạn có nghĩ tới hay không sẽ cùng Eunjung sinh mấy đứa.” Dù sao, gen tốt như vậy, không lợi dụng, được kêu là lãng phí.

Sinh mấy đứa sao? Tầm mắt Jiyeon, không khỏi liếc về hướng trong phòng khách Park gia nhìn đôi mắt ti hí của hai cha con. Ngô, sinh thêm mấy tiểu đáng yêu chủ ý này tựa hồ không tồi.

Jiyeon nâng đầu nhỏ, đang không ngừng quan sát Eunjung.

“Mẹ nói con phải gọi chú là ba, nhưng là tại sao chú là ba của con?” Tiểu tử ở bên trong lòng hiển nhiên cũng không hiểu từ “ cha” đại biểu hàm nghĩa gì.

“Bởi vì có chú, mới có con.” Eunjung dùng cách nói đơn giản nhất nói. Dù sao đối với một đứa trẻ năm tuổi , rất khó có cái giải thích mang tính chuyên nghiệp nói rõ.( mấy ship hông cảm mjk hông pk sữa chỗ đ s mấy ship đọc vv nkie ^^ )

Tiểu tử nháy mắt mấy cái, “Nhưng là ba của những bạn trong nhà trẻ, đều sẽ là bồi bọn họ chơi, sẽ cho bọn họ mua đồ ăn, sẽ cho bọn họ cưỡi trên cổ .”

“A?” Đầu ngón tay Eunjung , nhẹ nhàng chạm mi tâm của tiểu quỷ, “Nói như vậy, nếu như mà chú không có làm được những thứ này, con cũng không tính gọi ta ba sao?”

Hắn những lời này, thật ra khiến Lulu nhíu lại chân mày nho nhỏ, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi. Một đứa bé, dùng cái vẻ mặt nghiêm túc suy tư này, nhưng thật ra là chuyện rất buồn cười.

Eunjung giống như là phát hiện một món đồ chơi đặc biệt, hướng về phía đứa con Đông xoa bóp, Tây siết chặt, thì thỉnh thoảng đem tay nhỏ bé của tiểu tử để vào ở bên trong lòng bàn tay của mình, cảm thán lớn nhỏ kinh ngạc. Dù sao, loại “con” này, đối với Eunjung mà nói, là hoàn toàn mới lạ.

Cho đến tiểu tử trầm tư rốt cuộc bị vị ba này chiếm tiện nghi mà “ giày xéo” mình phải ngã trái ngã phải thì nó mới chu mỏ, “Nếu như chú rất thông minh, con cũng cũng có thể gọi chú là ba .”

“Phải rất thông minh?” Eunjung nhướng nhướng mày, có chút ngạc nhiên nhìn đứa con trước mặt.

Tiểu tử chợt trở nên đắc ý, phác xích phác xích di chuyển hai cái chân nhỏ chạy vào phòng để đồ chơi, chỉ chốc lát sau, liền đẩy một cái túi ni lon lớn có ròng rọc đi ra.

Trong túi, tất cả đều là nhiều loại mô hình khẩu súng, nếu như giờ phút này để một người yêu thích súng đến xem, tuyệt đối sẽ cho rằng,bộ sưu tập như vậy, quả thật là chuyên nghiệp . Thậm chí ngay cả rất nhiều bản mô hình súng số lượng có hạn, cũng có thể ở trong túi tìm được

Ban đầu, lulu trong tiệm ăn nhanh cho Eunjung nhìn mô hình súng nó mới mua thì Eunjung chỉ là kinh ngạc mà thôi, nhưng là bây giờ, thế nhưng Eunjung lại là chân chính giật mình.

Chuyện có thể làm cho Eunjung giật mình rất ít, những “món đồ chơi” này của con , cũng coi là một trong đó rồi.

Lulu tiện tay lấy ra một thanh súng tự động, thật nhanh đem khẩu súng kia tháo ra thành từng mảnh, “Chú sẽ đem cái này lần nữa hợp lại sao?”

Eunjung cười một tiếng, thân là người đứng đầu Ham gia, đối với súng ống, Eunjung tự nhiên cũng hệ thống học qua, ngón tay phiên động,Eunjung nhanh chóng đem những mảnh lại lần nữa lắp ráp thành một khẩu súng.

Tiểu tử không chịu yếu thế lại phá hủy một khẩu súng, “Còn cái này?”

Eunjung lần nữa tiến hành một lần tổ hợp công việc.

Cứ như vậy, một lớn một nhỏ, coi như là đối đầu, tiểu tử không ngừng tháo khẩu súng ra, mà Eunjung là không ngừng lắp ráp, cho đến trong cái túi mô hình súng đều bị giằng co một lần, tiểu tử mới thở dốc thở phì phò nhìn ba của mình, “Được rồi, chú. . . . . . Chú cũng không coi là quá đần.”

“Như vậy muốn thế nào mới coi là thông minh đây?” Eunjung bắt đầu đối với vật nhỏ này chân chính cảm thấy hứng thú rồi. Vật nhỏ trí lực vượt quá xa tưởng tượng của cô.

Tiểu tử lại chạy tới trong phòng đồ chơi của nó, không lâu lắm, cầm một hộp giấy lớn tới đây, “Nếu như chú chơi Đại phú ông có thể thắng con, mới có thể coi là thông minh.”

“Đại Phú Ông?” Eunjung nhìn tiểu tử ở trên bàn mở bản đồ trò chơi, lấy ra cái sang(???), tượng người nhỏ bằng nhựa cùng nhiều miếng cạc nhỏ, “Quy tắc trò chơi là cái gì?”

“Chú không biết chơi sao?” Tiểu tử trên mặt nhất thời toát ra thất vọng.

Khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn, thân thể non nớt, Eunjung thậm chí chỉ cần ngón tay dùng sức chút, mà có thể đem Lulu đẩy ra ngã xuống đất. Nhưng là kỳ dị , trong ngực xông ra một cỗ xung động, Eunjung cũng không hy vọng đứa nhỏ trước mắt thất vọng.

“Nếu như con chịu dạy, chú có thể lập tức học được.” Eunjung mỉm cười đề nghị.

Thất vọng đảo mắt biến thành hưng phấn, chỉ là tiểu tử vẫn là cố ý chu mỏ, giả trang ra một bộ dáng miễn cưỡng, “Vậy sau khi chú học được, nhất định không thể giống như mẹ như vậy a, mẹ quá ngu ngốc, mỗi lần cũng bại bởi con.”

“Hảo.”

Một lớn một nhỏ hai người ở trong phòng khách bắt đầu chơi nổi lên cường thủ quân cờ, cho đến Lulu chơi mệt mỏi, mới nằm ở trong ngực Eunjung trầm trầm ngủ thiếp đi.

Jiyeon đi tới, nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn ngủ của con. Bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ nên sớm hơn chút, để cho bọn họ cha con quen biết nhau.

“Em thấy, nó không sai biệt lắm đem toàn bộ bảo bối cũng đẩy ra ngoài cùng unni chơi.” Jiyeon nhìn đống đồ chơi tán lạc đầy đất tại phòng khách.

“Nó nói em quá ngu ngốc.” Eunjung ôm tiểu tử hướng phòng ngủ đi tới.

“Cái gì?” Jiyeon đi theo.

 (kkk Jiyeon bị chửi là ngu ngốc cà kkkk0

End Chap 12

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #girlxgirl