Chap 1

Đoàn người đi đến gần nó, cung kính cúi chào. Nó vội nghĩ “ Cao thế làm sao mình “ leo” lên đó đây ?”
Chợt nó có cảm giác như bị nhấc bổng lên, phút chốc đã thấy mình đang ngồi trên kiệu. Phía dưới là mười cô hầu gái đang nhìn nó, với cảm giác họ cười với nó, cho dù vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi. Họ đồng lọat cúi người xuống chào nó, chợt kiệu xoay đi, căn biệt thự đó, những người hầu gái đứng đó cũng dần biến mất. Bây giờ, trước mắt nó là khỏang không, phía dưới chỉ tòan mây là mây trôi bồng bềnh. Nó cảm thấy vô cùng hồi hợp dù bản thân đáng cố trấn tĩnh, nếu như quá hồi hợp nó sợ sẽ làm hỏng buổi lễ…

Trên lưng mỗi vị thiên thần lại mọc ra đôi cánh trắng muốt tuyệt đẹp như nó đã thấy ở hai vị thiên thần kia, quả thật thế giới này thật quá nhiều ngạc nhiên đối với nó. Trong đầu nó lại suy nghĩ đến “chồng tương lai” của nó, tuy là trong mấy câu chuyện nó đã từng đọc thì như trừơng hợp của nó đó là một vị Hòang Tử đó là một người đẹp trai lại rất tốt và yêu thương nó, tốt đến độ thậm chí cả con người ở dưới kia không ai có được những phẩm chất ấy. Nhưng suy cho cùng thực tế thì thấy các nước Châu Âu, Hòang Tử, Thái Tử đâu có ai đẹp đâu, họ là hòan toàn trái ngược như trong truyện.

Nó chẳng muốn nghĩ nữa và cảm thấy chán nãn.

Nó không biết rằng hai vị thiên thần nọ đang cười thầm khi cảm nhận được những suy nghĩ từ nó.
Bỗng dưng nó cảm thấy kiệu đã dừng lại không đi tiếp nữa, lo suy nghĩ mãi nên nó không để ý. Chợt vén nhẹ khăn che mặt lên, kiệu đã đặt xuống đất, bốn vị thiên thần bốn bên đã thu cánh lại “ Chắc đã đến nơi rồi…”. Nó càng cảm thấy vô cùng hồi hợp, không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Nơi này chắc hẳn là nơi hôm qua, nhưng có điều nó được trang trí rất đẹp, xém chút nó lại quên mất nơi này. Vì trước mắt nó là cái chiếc ghế bằng đá đó, nó khẽ vén áo và bước chân xuống đi đến phía trước, xung quanh nó không có ai cả, chỉ trừ bốn vị thiên thần :“không biết mình phải làm gì tiếp theo đây”- chợt quay sang định hỏi thì bốn vị thiên thần đồng lọat mỉm cười nhìn nó rồi dần dần biến mất cùng với chiếc kiệu kia.

Dừơng như quên nhắc nhỡ con bé điều gì đó, chợt bên tai nó nghe tiếng ai đó nói “ Cô hãy nhắm mắt lại khi làm lễ, nếu cô làm trái lệnh thì không thể lừơng trước hậu quả….”
Kỳ Vy nghe theo lời vị thiên thần, nó nhắm mắt lại, trong phút chốc, nó cảm thấy không khí xung quanh náo nhiệt hẳn lên, hình như có rất nhiều vị thần khác. Lại cảm giác chiếc ghế bằng đá trước mặt, ông lão hôm qua đang ngồi đó, nó còn nghe thấy tiếng cười thân thiện của ông lão. Chợt một bàn tay nắm lấy tay nó, bất giác giật mình nó định rút tay lại, bàn tay ấy có chút lạnh giá “Không lẽ là…. Thái Tử ?”.

Thái Tử nắm tay nó hình như không nói gì với nó cả, hắn cứ im lặng. Đôi tay lạnh giá đó nắm chặt tay Jiyeon, nó chỉ muốn rút tay lại. Như hễ hắn từ Nam cực chuyển nhà đến ấy, sao mà lạnh thế nhĩ ? Không lẽ là linh hồn thì thân nhiệt hạ xuống lạnh đến vậy sao? Nhưng sao nó cũng là linh hồn mà vẫn thấy lạnh ?

Khi buổi lễ kết thúc, giờ đây Jiyeon đang ngồi trên chiếc giừơng trong một căn phòng lớn với tấm khăn voan vẫn còn che trên gương mặt của nó, căn phòng vẫn màu chủ đạo là trắng, nhưng xung quanh vẫn có những bức tranh, bức tượng đẹp.
Chợt có tiếng cửa mở, nó hồi hợp vội đưa mắt lên nhìn. Trong lòng mang một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò. Chiếc khăn voan chỉ cho nó thấy hình ảnh dáng người mập mờ vậy thôi. Nhìn cỡ nào cũng không thấy mặt, nhưng nhìn dáng người chắc không tệ như nó tưởng tượng. Nó nhẹ nhõm cả người...

Nhưng không biết dung mạo hắn có gì đặc biệt mà vị thiên thần đó lại bắt nó nhắm mắt cơ chứ ? Chắc hẳn xấu quá nên không cho nhìn, sợ đang làm lễ mà kinh hãi “bỏ người chạy lấy mạng”. Nó khẽ cười thầm. Bóng hình đó tiến gần nó hơn, tim Jiyeon càng đập nhanh hơn. Chỉ muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng nó không thể, trốn cách mấy cũng không thể, vì nó sẽ bị bắt lại. Đừng dại dột để rồi thiệt thân…. Dáng người đứng trước mặt nó, nó vẫn ngồi im bất động không thể động đậy, mắt nhắm tịt. Rồi hắn đưa tay gạt nhẹ tấm khăn che mặt của Jiyeon ra. Nó sợ đến độ không dám mở mắt ra, đôi mắt cứ nhắm mãi. Tuy nó có chút tò mò về Thái Tử nhưng lại rất sợ, sợ nhất là khi mà hắn nắm tay nó với bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Nhưng tại sao hắn gỡ khăn che mặt của nó ra rồi mà không cảm thấy động tĩnh gì cả ? Jiyeon từ từ mở mắt ra, trước mắt nó là một nam nhân dung mạo tuyệt đẹp, nhưng có phần lạnh lùng pha lẫn chút buồn trong đôi mắt đen tuyền óng ánh như hai viên ngọc trai đen. Mái tóc cũng đen tuyền và dài. Nó ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nam nhân đứng trước mặt, Jiyeon càng bối rối. Rồi vội đưa mắt nhìn nơi khác, nhưng hình như hắn vẫn nhìn nó không chớp mắt mà cũng không nói gì.
Chợt bàn tay lạnh lẽo nọ đặt lên chiếc cằm bé nhỏ và nâng lên, nó giật mình nhìn vào đôi mắt đó.Đôi mắt mang nỗi buồn đó chứa những tia lạnh giá, cảm giác như trái tim Kỳ Vy bị đóng băng lại, như lòng ngực bị bóp nghẹn không thể thở được nữa. Rồi hắn buông tay ra và ngồi bên cạnh nó. Kỳ Vy sợ hãi cố nép mình vào góc giường, mắt chỉ nhìn xuống.

- Nàng… tên gì ? - Một giọng nói trong trẽo nhưng không hề mang một chút cảm xúc.

Lần đầu tiên tên Thái Tử mở miệng hỏi nó kể từ khi gặp hắn lúc làm lễ. Trong lòng mang chút bối rối, thẹn thùng nhưng nó cũng cố gắng thốt ra:

-P...P..P....Park Ji..Yeon !
Hắn khẽ nhếch môi mỉm cười nhìn Jiyeon:

- Park.…tên hay đấy…! – Hắn bất giác đổi cách nói chuyện, lần này có vẻ khác hẳn câu “Nàng tên gì…”, nghe có chút cởi mở và thân thiện hơn.

Jiyeon lại cảm thấy một sự giả dối từ hắn, rõ ràng hắn đã biết tên mình rồi mà còn hỏi mình.

- Nhưng… tại sao… tôi lại phải…lấy anh ? – Jiyeon khẽ đưa mắt nhìn hắn. Hắn lại im lặng khiến nó cảm thấy bối rối, hình như hắn ta đang nghĩ gì đó.

– Ta nghĩ nàng cũng biết rồi mà ? Chắc ta cũng không cần phải trả lời lại. - Thái Tử cũng chỉ nhếch miệng cười thầm, rồi hắn tiến gần đến Jiyeon hơn, nó giật mình cố ngồi xa hắn ra...

- Giờ… chúng ta làm gì đây nhĩ ? - Lời nói của hắn mang một hàm ý gì đó thì phải…

Jiyeon khó hiểu quay sang nhìn hắn với ánh mắt thơ ngây. Quả thật nó không biết ý của hắn là thế nào…

- Anh nói gì vậy?

Thái Tử nhìn nó và lại mỉm cười mỉa mai : “ Vậy nàng chưa nghe hai từ “Động phòng” bao giờ à?”
 

Jiyeon giật mình to mắt nhìn hắn : “Gì cơ ? Cái gì….? Hắn nói cái..quái gì vậy ?”

Chưa để Jiyeon trả lời, hắn vội ôm lấy cổ Jiyeon và hôn lên môi nó.Cách đây 2 ngày.

Park Jiyeon, nữ sinh vừa tốt nghiệp trừơng cấp 3…

Hôm nay nó mặc bộ váy đẹp nhất mà Seungho tặng nó hôm sinh nhật cách đây một tuần, tuy không gặp được mặt người yêu nhưng nhận được món quà do anh tặng thì chẳng còn gì hạnh phúc bằng. Jiyeon dẫn xe đạp ra khỏi cổng nhà, vừa dẫn xe nó vừa suy nghĩ, lâu rồi không gặp Seungho… “ Mình sẽ tạo cho anh ấy bất ngờ….”. Mà không nghĩ rằng sẽ có một chuyện khủng khiếp sắp xảy ra với nó.

- Jiyeon! Con đi đâu đấy ? À À… Mẹ hiểu rồi - Mẹ của Jiyeon mìm cười đầy hàm ý khi thấy bộ váy mà nó đang mặc, hẳn là đi gặp Việt Anh.

Jiyeon nhìn mẹ nũng nịu:
- Dạ, con ra ngòai một lát rồi sẽ về thôi mà.

Bà chỉ mỉm cười đáp lại:
- Về sớm nhé con gái, hôm nay mẹ sẽ nấu súp cua đợi con về…

Nó đạp xe tung tăng đến trừơng Đại Học mà Seungho đang theo học, đến trừơng. Coi bộ cái nắng chói chang gây gắt, không thể cho nó đứng ở ngay bên kia đừơng – cổng trường. Nó đành dừng xe bên cạnh dưới bóng của một cái cây, với lại còn khá sớm. Nếu Seungho thấy nó đứng dưới nắng mà không đội mũ thế này chắc anh ấy sẽ rất tức giận. Nó không muốn nhìn Seungho với vẻ mặt như thế đâu…

Dù gì đường không nhiều xe lắm, chỉ lác đác vài chiếc xe nhỏ qua lại thôi. Nên nó yên tâm hơn, khi Seungho ra nó sẽ chạy đến ôm cổ anh và tạo cho anh bất ngờ.

Khi đứng đó, mọi người đi qua lại đều nhìn nó bằng một ánh mắt ngựỡng mộ.. “Trong cô bé đó xinh quá ông nhĩ…?” Một phụ nữ đang đi cùng chồng đang cầm trên tay chiếc ô màu xanh dương vừa phớt ngang qua nó… con bé cũng chẳng quan tâm đến điều đó, nếu nó quan tâm đến thì tự dưng lòng nó sẽ mang một cái gì đó kiêu hay người ta gọi là chảnh. Chợt từ bên trong cánh cổng, từ lượt người đi ra ngày càng đông hơn. Jiyeon biết rằng mình sắp gặp được Seungho, lòng nó nôn nao và nhìn về hứơng cổng trừơng không chớp mắt… Chen với đám đông đi ra là một chàng trai nổi bật không thể lầm lẫn được với bất kì ai, gương mặt anh lúc nào cũng đẹp hơn bao giờ hết. Đang đi ra và nhìn xung quanh như tìm một ai đó, Jiyeon tuy không nói gì với Seungho rằng nó sẽ đến trừơng gặp anh nhưng Việt Anh biết điều đó, vì Jiyeon vừa thi xong tốt nghiệp và đoán chắc nó sẽ đến đây. Jiyeon vui sứơng chạy thật nhanh qua đừơng và không để ý những gì đang diễn ra xung quanh nó… Nhưng từ đâu có một chiếc xe tải nặng hàng tấn đang lao về phía nó nhanh như bay…
Trong phút chốc Jiyeon nghe thấy những tiếng la hét inh ỏi, những cảm giác đáng sợ đang bao trùm lấy cô gái bé nhỏ. Tiếng còi xe cứu thương, những tiếng la hét kinh hãi vang cả một khu vực. Tuy chiếc xe đã thắn gấp và lật ngã ra đừơng, Seungho hoảng loạng chạy đến ôm lấy cô gái nằm dưới đất, với ánh mắt hỏang loạng đau đớn: “KHÔNG ! JIYEONNNNNNNNNN……”
  Seungho ôm lấy cổ con bé, từng dòng máu tươi chảy từ đầu lan xuống bờ vai nhỏ rồi xuống cánh tay bé nhỏ trắng nõn của Jiyeon, đôi bàn tay đầy máu của Việt Anh vỗ vỗ lên má con bé cốt chỉ muốn nó tỉnh lại: “ CẤP CỨU…. CẤP CỨU NHANH LÊN ! AI ĐÓ HÃY GỌI CẤP CỨU GIÚP TÔI” Seungho hỏang loạng, từng giọt lệ rơi xuống hòa lẫn với máu của người con gái anh yêu. Còi xe cấp cứu cứ réo inh ỏi, và chạy đến chỗ Việt Anh. Anh bế Jiyeon lên, đôi mắt thất thần chứachút hoảng lọan….: “ Em cố lên, anh sẽ đưa em vào bệnh viện…sẽ ổn thôi…”

Jiyeon đang đứng trước mặt anh, nhìn anh với ánh mắt đau đớn và ngây thơ: “ Anh…”
  Seungho bế Jiyeon đi đến chiếc xe cấp cứu gần đó, và ngày càng gia tăng tốc độ….  Jiyeon kinh hãi nhìn người yêu, anh đã đi qua nó và không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Vội quay sang dùng tay đưa nhanh đến để chạm lấy Seungho. Thật kinh khủng, sao nó không chạm được anh ấy? Có phải anh đã đứng cách nó quá xa ? “ Tại sao ? Sao mình… không…chạm được…?” Khẽ đau đớn nhìn cô gái anh đang bế, đôi bàn tay cô gái đầy máu, chảy nhỏ giọt xuống mặt đừơng…

“ KHÔNG…CHUYỆN GÌ THẾ NÀY ? Cô ấy sao giống mình quá vậy ?”. Người con gái anh đang bế, chẳng ai khác là nó, thật không tin vào chính mắt nó chợt cảm nhận ra một điều rằng… nó đã chết, trong lòng nó như lửa đốt, đau đớn không gì diễn ta được.

“ KHÔNGGGGGGGG!”.

Bà Park ở nhà đang nấu súp cho cô con gái, chiếc chén thủy tinh trên tay bà chợt vụt khỏi tay rớt xuống gạch vỡ ra làm đôi. Bà cảm thấy tim mình đau nhói như kim đâm, một cảm giác bất an bao trùm lấy đầu óc của bà. Trời đang nắng bỗng dưng mưa rất lớn, mưa lớn đến nỗi trong phút chốc mặt đường đã bị ngập nước, những chiếc cống thoát nước không sao rút kịp với lượng nước lớn như thế. Ông Park ngạt giọt nước vẫn rơi vô tình, vội vã. Bà thở dài nhìn chồng:

- Không hiểu sao dạo này tôi cứ thấy lo lo…
Chưa kịp nói gì thêm, một cú điện thọai mang tin như sét đánh ngang tai reo lên… 30 phút sau tại bệnh viên,Seungho thất thần nhìn gương mặt bé nhỏ của Jiyeon từ từ nhợt nhạt dần “ Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệnh nhân đã mất máu quá nhiều và chấn thương nặng..”

Lời nói của Bác Sĩ cứ văng vẳng bên tai Seungho, Jiyeon cứ nằm im thin thít như đang chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ khác là gương mặt đang nhợt nhạt dần. Đôi bàn tay Seungho dừơng như không dở lên nỗi, cố gắng đặt lên đôi tay lạnh giá của cô gái mà nắm chặt. Trên người Seungho vẫn còn in những vết máu loang lỗ của Jiyeon. Áp bàn tay bé nhỏ, lạnh toát đặt lên má mà đôi mắt đẫm lệ đau đớn nhìn Jiyeon đang nằm đó. Đầu óc Seungho trở nên quay cuồng, không còn nghĩ được gì, cảm giác trái tim ở lòng ngực đang đau nhói như kim đâm, cảm giác như ngợp thở. Đối diện là hai cô y tá đang đứng đó, chờ người thân đến đưa cô gái về an táng. Điện thọai trong túi quần Seungho réo liên hồi, nhưng anh vẫn mặc kệ. Đến khi một trong hai cô y tá nhắc anh mới cố gượng cầm điện thọai lên, đôi mắt thất thần. Bên đầu dây bên kia là tiếng nói của một cô bé chừng 10 tuổi : “Seungho oppa…” Là bé suli, em họ của Jiyeon, cô bé rất được Jiyeon yêu mến. Tiếng con bé thút thít trong điện thọai “ Có phải … JYeonie sẽ không bao giờ …đi chơi với em nữa… phải không oppa?”Tiếng nói như đứt quản giữa chừng, xong con bé tắt máy. Gạt nước mắt, bây giờ Seungho phải sang nhà Jiyeon an ũi ông bà Park. Trên giừơng bệnh, bà Park không ngừng gọi tên con gái trong đau đớn, thỉnh thoảng lại ngất đi. Ông Park thì vừa đau khổ vì vừa mất cô con gái yêu quý vừa phải nhìn thấy người vợ đang trong tình cảnh tuyệt vọng, ông không biết làm gì hơn ngoài việc luôn túc trực bên cạnh bà và an ủi bà. Ở nhà Jiyeon, các cậu dì của nó đã có mặt đầy đủ để bàn chuyện làm đám cho nó.

Thấy bà Park như thế, cứ ngất lên ngất xuống, ông Park vội gọi Bác Sĩ đến vì lo cho sức khỏe của bà. Bác Sĩ tiêm cho bà một mũi thuốc an thần rồi ra về. Vừa lúc đó Seungho cũng vừa đến nhà Jiyeon, không khí ảm đạm đang bao trùm cả nơi đây. Chỉ cảm thấy sự im lặng rợn người,Seungho đi vội vào trong nhà, chợt bé suli chạy ra gọi tên Seungho. Anh vội cúi người xuống ôm lấy con bé, con bé ôm chặt lấy cổ anh mà khóc òa lên. Anh biết rõ cảm giác của nó bây giờ,, người unni mà nó yêu quý nhất đã vĩnh viễn ra đi. Anh cũng có khác gì đâu ? Trái tim anh như tan nát thành nhiều mảnh vụn nhỏ và không bao lâu nữa, thi thể Jiyeon sẽ được chuyển về… Bà Park đang nằm ngủ, linh hồn Jiyeon đang ngồi bên cạnh mẹ, đang nhìn gương mặt đau khổ của mẹ, bà đã khóc hết nước mắt vì nó, bây giờ nó chỉ muốn chạm vào mẹ để bà biết nó vẫn đang tồn tại ở đây để nó có thể an ủi bà.

Nó đau đớn gào thét: “Mẹ ơi…” Cố quơ tay lung tung để mong có thể chạm đựơc đến bà. Nó bây giờ không thể chấp nhận được sự thật, sự cô đơn đang vay quanh nó “ Tại sao lại như vậy chứ ? Tại sao mình lại lâm vào hoàn cảnh như thế này chứ ?? Tại sao…?” Nó không nói chuyện được với ai, không ai thấy được nó, rõ ràng là nó không thể nào chấp nhận được sự thật này. Jiyeon đau đớn không muốn nhìn mẹ thêm chút nào nữa, chỉ e nếu bên bà quá lâu, nó sợ mình sẽ không còn can đảm để đi ra khỏi nơi đây. Nó biết người và ma thì không thể nào ở cùng với nhau được. Đau đớn đi ra khỏi phòng, nói khác hơn nó xuyên qua bức từơng đi đến phòng khách, nơi mọi người tụ hợp.
Nó chỉ muốn nhìn các dì, các cậu lần cuối và cả bé Suli, nó biết không lâu sau nó sẽ bị giải đi đâu đó, có thể là địa ngục. Trước mặt nó, Seungho đang cố ôm lấy Suli an ủi nó, Jiyeon cũng vậy nó muốn chạy đến hôn lên má con bé và bảo :” Unni đây…em đừng khóc….”. Nhưng chạm nó còn chạm không được thì làm sao hôn âu yếm con bé ? Nó lại nhìn Seungho, tuy rằng là linh hồn nhưng mọi cung bậc cảm xúc vẫn giữ nguyên như hồi còn sống, cảm giác như muốn tan ra, đau đớn nhìn anh. Chợt Suli quay sang, to mắt thốt lên.: “ Jiyeonie….”. Mọi người xung quanh thản thốt xoay sang nhìn Suli và pha chút cảm giác sỡn tóc gáy.

- Con nói gì vậy suli ? Jiyeonie đã không còn nữa, mà sao con… - Mẹ của Suli nhìn con bé cáu gắt nhưng khi nhắc đến “ Jiyeon” thì bà lại không kìm được nước mắt, và bật khóc…
Con bé bứơng bỉnh nhìn mẹ : “ Thật đó…unni ấy đang đứng đó con bé…: “Em thấy chị sao ?”.

- Thì chị vẫn đứng đó mà… sao em lại không thấy – Con bé ngây thơ trả lời, cứ nghĩ mọi người đang hùa nhau gạt nó. Mọi người lại một phen khủng hoảng vì lời nói của con bé. Qúa tức giận không kìm nổi cảm xúc, mẹ của Suli đi đến nhìn con bé tức giận: “Con vào phòng ngủ cho mẹ…”
 Seungho kinh ngạc nhìn Suli, trẻ con thì không bao giờ nói dối được như thế, phải chăng nó quá nhớ Jiyeon nên nhìn thấy ảo giác chẳng ? Bà mẹ cố thúc giục cô con gái bé nhỏ vào phòng ngủ…Con bé tỏ vẻ khó chịu và không muốn đi, nhờ Seungho khuyên bảo nó mới chịu nghe mà về phòng. Trong cơn mơ, bà Park thấy Jiyeon đang cố quơ tay để chạm được bà, nhưng con bé không thể nào chạm được cơ thể bà. Bà cố muốn ngồi dậy nói chuyện với con bé, muốn nhìn con bé rõ hơn, nhưng vô ích, bà không sao cử động được, cơ thể như bị đè nén, thậm chí không thể la đựơc.
Sau khi đến nhà của Jiyeon, Seungho ra về với tâm trạng uể oải, đầu óc trống rỗng không thể nghĩ được gì, đã 12h khuya, Seungho vẫn ngồi trên bàn học cặm cụi viết, nhưng chợt dừng bút và úp mặt xuống bàn, có lẽ anh lại một lần nữa bật khóc. Jiyeon đang đứng trước mặt anh, nhưng anh không thấy nó, nó quàng tay ôm lấy vai anh mà khóc nức nỡ…: “ Anh….” Nó nấc từng tiếng. rồi từ từ tan biến.Seungho giật mình tưởng như ai đó gọi mình, nhưng rồi lại ngủ thiếp đi. Jiyeon đang đi trên đừơng, đi và đi, nó không biết đi đâu, về đâu. Tâm trạng hoang mang hỗn lọan, không tin vào sự thật. Nhưng chợt xa xa trong những đám sương trắng xóa, hai bóng hình đang hiện dần với bộ đồ trắng toát và tiến gần lại phía nó. Nó hỏang sợ nhìn họ ngày càng tiến gần mình hơn: “ Họ đến để bắt mình sao ??”

End chap 1





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #girlxgirl